Tình Yêu Phù Thủy (Biệt Thự Bạch Mã)
Chương 11
Tôi sẽ ném đi tất cả.
Một tiếng vọng từ xa, tôi nghe thấy tiếng nói khẩn trương của bà Dane Calthrop: "Phải làm một cái gì đó!”
Nói thì rất dễ.
"Phải có một người nào đó giúp anh”
Cả Hermia, cả Corrigan đều không muốn đi vào cuộc chơi. Tôi không biết ai khác nữa. Ít nhất là...
Tôi nhấc máy gọi Oliver.
- Alô! Đây là Mark Easterbrook!
- Vâng.
- Cô có thể cho tôi biết tên cô gái trẻ đã cùng chúng ta đến nhà bà chị họ tôi không?
- Tôi đang đợi ở đây. Cô ta là Ginger.
- Cái đó tôi biết. Nhưng còn gì nữa.
- Còn cái gì nữa?
- Cô ta chắc phải có họ.
- Đúng là như vậy. Nhưng tôi không biết. Tôi nhớ là chưa nghe nói đến. Tôi chưa trông thấy cái họ đó. Gọi dây nói cho Rhoda mà hỏi.
Ý kiến đó không làm tôi hài lòng chút nào.
- Ồ! Không, cái đó không thể được.
Chỉ đơn giản như nói "Xin chào” thôi mà. Hãy nói rằng anh mất địa chỉ của cô ta, rằng anh không thể nào nhớ tên cô ta mà anh đã hứa gửi cho cô ta một trong những cuốn sách của anh, hoặc là anh cần gởi lại cho cô ta chiếc khăn tay mà cô đã cho anh mượn lúc anh bị chảy máu cam, hoặc là chuyển cho cô ta một địa chỉ của một người bạn giàu có muốn phục hồi lại một số những bức tranh của người ấy. Cái đó theo anh có được không? Tôi có thể tìm cho anh những lý do khác nữa.
- Cái đó đối với tôi là quá đầy đủ rồi, cảm ơn ngàn lần.
Tôi bỏ máy, sau đó lại nhấc máy lên và gọi ngay cho Rhoda.
- Ginger à? Cô ấy ở News, số bốn lăm, quảng trường Calgary. Đợi một chút, tôi đi lấy cho cậu số máy điện thoại. Capricorne ba năm chín tám bảy (35987). Được chưa?
- Vâng, cảm ơn chị. Nhưng còn họ của cô ta. Em không biết.
- Họ cô ấy? Ồ! Corrigan. Katherine Comgan. Cậu thấy thế nào?
- Không ạ. Cảm ơn chị Rhoda.
Một sự trùng hợp kỳ lạ. Corrigan! Có thể đây là một điềm gở chăng? Tôi gọi cho Capricorn ba năm chín tám bảy.
* * *
Ginger gặp tôi, ngồi trước mặt một cái bàn ở nhà hàng "Con vẹt trắng " mà chúng tôi lấy đó làm điểm hẹn. Vẫn mớ tóc hung rối bù, những vết sạm, cặp mắt xanh tinh nhanh. Cô ấy mặc một bộ đồ nghệ sĩ ở Luân Đôn: một cái quần rất chật, một áo sơ-mi jersey và đôi giày đen. Nhưng vẫn là cô Ginger và cô làm tôi rất hài lòng.
- Tôi khó khăn lắm mới tìm được dấu vết của cô - Tôi nói - Tôi không biết cả đến họ của cô.
Và tôi kể cho cô nghe câu chuyện mà tôi đã nói với Hermia. Cái đó mất ít thời gian vì cô đã biết quán CON NGỰA NHỢT NHẠT và những người ở đấy rồi. Khi kể xong, tôi thấy cặp mắt cô cụp xuống. Tôi không muốn thấy cô trong sự vui đùa, khoan dung hay hoài nghi.
- Đó là tất cả? - Ginger hỏi bằng một giọng nhanh nhất.
- Vâng.
- Anh có ý định làm gì?
- Cô nghĩ xem… Có thể tôi phải làm một cái gì đó.
- Phải, đúng là như vậy! Một người nào đó phải làm. Người ta không thể để một nhóm người tổ chức thủ tiêu những người khác mà không bị chống lại.
- Nhưng tôi có thể làm gì?
Ít nhất là tôi muốn ôm lấy cổ cô.
Cô ấy uống những ngụm nhỏ, chau mày. Một cảm giác ấm áp lan trong người tôi. Tôi không còn cô độc nữa.
- Anh phải tìm cho ra, xem tất cả những cái đó có nghĩa là gì.
- Đồng ý. Nhưng như thế nào?
- Hình như cần phải có một hoặc hai dấu vết. Tôi có thể giúp anh.
- Cô sẽ làm việc đó chứ? Nhưng còn công việc của cô?
- Người ta có thời gian giữa những buổi làm việc ở bàn giấy.
Cô ấy lại chau mày một lần nữa.
- … Cô gái ấy - Cô nói - Cái cô mà anh đã thấy trong một bữa ăn. Poppy... cô ta biết một cái gì đó… đúng là như thế.
- Phải, nhưng cô ấy quá sợ hãi, cô ấy đã không muốn nói.
- Trong việc này, tôi có thể có ích. Cô ta sẽ nói với tôi những điều mà cô yên lặng với anh. Anh có thể làm thế nào để chúng tôi gặp nhau không? Anh bạn của anh và cô ta, anh và tôi. Một cuộc gặp mặt, một bữa ăn... Nhưng có thể là tốn tiền đấy.
Tôi làm cô yên tâm về điểm này.
- Còn về phần anh...
Cô ấy suy nghĩ trong một phút.
- … Tốt nhất là anh phụ trách về Thomasina Tuckerton.
- Nhưng cô ấy đã chết?
- Và người nào muốn cô ta chết, nếu anh suy nghĩ đúng. Và cái đó được thu xếp ở CON NGỰA NHỢT NHẠT. Hình như ở đó có hai khả năng: bà mẹ ghẻ hay là cô gái đã đánh nhau với cô ta. Chàng trai mà cô ta đã quyến rũ, có thể là cô ấy muốn kết hôn với anh này. Nếu cô ấy yêu chàng trai thì chẳng phải là việc của bà mẹ ghẻ hay là của cô gái nọ. Một trong hai người này có thể là đã tới CON NGỰA NHỢT NHẠT. Người ta có thể tìm thấy một cái gì đó về mặt này. Cô gái nọ tên là gì nhỉ?
- Lou, hình như thế…
- Tóc cứng, màu hoe, cao trung bình, mông nhỏ?
Sự mô tả thật là phù hợp.
- Đó chắc chắn là Lou Ellis. Cô ta cũng khá giàu.
- Cô ấy không làm tôi chú ý.
- Cô ta thuộc loại đó. Cô ta có thể trả tiền cho ba mụ phù thuỷ. Tôi không nghĩ rằng họ làm việc không công.
- Cái đó tôi cũng thấy là không thể được.
- Hãy đến thăm bà mẹ ghẻ. Đó là việc của anh hơn là của tôi.
- Tôi cũng không biết nhà bà ấy ở đâu.
- Luigi biết Tommy. Anh ta chắc chắn biết bà ấy ở chỗ nào. Nhưng tại sao chúng ta lại ngốc như thế nhỉ. Anh đã đọc tin buồn về cô ấy trên báo Times. Tìm lại thật là dễ dàng.
- Tôi cần một lý do để nói chuyện với bà ấy.
Ginger tỏ ra bình tĩnh.
- Anh sẽ là một người nào đó, một nhà sử học chẳng hạn. Anh sẽ tổ chức một cuộc hội thảo. Bà Tuckerton sẽ bị xúc động và hân hoan khi gặp anh.
- Nhưng với lý do gì?
- Lợi ích mà anh mang tới toà nhà. Nếu đó là một ngôi nhà cổ thì chắc chắn là có một cái gì đó để làm.
- Tôi chắc là ở đấy chẳng có cái gì.
- Ngôi nhà sẽ như thế nào? Mọi người đều tin rằng ngôi nhà được xây dựng cách đây một thế kỷ hẳn sẽ gây ra một sự chú ý đối với nhà sử học hoặc một nhà khảo cổ học. Chắc chắn nó có một vài bức tranh cổ. Không quan trọng. Anh xin một cuộc hẹn, anh nịnh bà ta một chút, anh làm ra vẻ đáng mến và anh nói rằng anh đã gặp con gái bà, con dâu bà… anh tỏ lòng trìu mến... Và bất chợt anh nói một câu liên tưởng đến CON NGỰA NHỢT NHẠT. Hãy tỏ ra buồn thảm trong khi nói.
- Và sau đó?
- Anh sẽ quan sát những phản ứng của bà ta. Nếu tâm thần bà ta không ổn định khi nghe nói đến CON NGỰA NHỢT NHẠT thì tôi đánh cuộc rằng bà ta không thể giấu được.
- Và… nếu bà ấy có phản ứng?
- Chúng ta sẽ biết cái quan trọng là chúng ta đã đi theo con đường đúng. Khi chúng ta đã có một chứng cớ chúng ta sẽ đi sâu thêm. Một việc khác - Cô suy nghĩ rồi nói thêm - Tại sao mụ Grey đã nói cho anh biết tất cả những cái đó? Tại sao mụ ta lại vội vã như thế?
- Do ngu ngốc?
- Không, không phải như vậy. Tại sao mụ ta lại chọn anh? Tôi tự hỏi có phải là mụ ta có một sợi dây liên lạc không?
- Sợi dây liên lạc?
- Đợi một chút… tôi sắp xếp lại trật tự những ý nghĩ của tôi.
Tôi đợi. Ginger ngẩng đầu mạnh dạn:
- Chúng ta giả định... chúng ta giả định rằng cái đó dã diễn ra như thế này. Poppy biết, có thể là biết lờ mờ, nhưng cô ta biết cái gì xảy ra Ở CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tôi cho rằng cô ta là loại cô gái vô vị nên không bị người ta khinh ghét. Có thể người ta đã nghe cô ta nói chuyện với anh trong nhà hàng và người ta đã yêu cầu cô "câm miệng” một cách tàn nhẫn. Hôm sau anh tới đặt cho cô ta những câu hỏi. Sợ hãi, cô ta đã từ chối trả lời. Nhưng cái đó đã được biết đến. Tại sao anh lại tỏ ra tò mò? Anh không phải là cảnh sát. Anh sẽ có thể là một khách hàng chăng?
- Nhưng…?
- Đây chỉ là hoàn toàn suy luận. Những tiếng động đã được chuyển đi và anh lại muốn biết rõ ràng xác thực. Anh lại có mặt trong ngày hội ở Much Deeping. Người ta dẫn anh tới CON NGỰA NHỢT NHẠT theo yêu cầu của anh, chắc chắn là như vậy. Và cái gì đã xảy ra? Thyrza Grey đã sở dụng mọi phương tiện để thành công.
- Phải, có thể là như vậy. Cô có nghĩ là mụ ấy có thể làm được cái mụ đã nói không, Ginger?
- Theo tôi thì không. Nhưng có chuyện đáng ngạc nhiên nhất là vấn đề thôi miên, khả năng kỳ lạ của ám thị... Cái đó thực ra một thuật lường gạt nhưng… Thyrza Grey chịu trách nhiệm về cái gì. Tôi không nghĩ rằng mụ ta có lý... nhưng tôi rất sợ là mụ ta có lý!
- Phải.
- Tôi có thể tìm Lou và thăm dò cô ta. Nhưng việc đầu tiên là phải gặp Poppy.
* * *
Việc đó diễn ra rất tốt đẹp. David sắp được nghỉ ba ngày. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở nhà hát và anh đã tới có Poppy đi theo. Chúng tôi chọn nhà hàng Fantaisie để ăn uống. Ginger và Poppy đi kèm nhau để đánh lại phấn mặt ra sau đó một lúc, đã tỏ ra thân thiện với nhau. Chúng tôi chỉ nói chuyện thông thường và hết buổi tối, tôi dẫn Ginger về nhà cô.
- Không có gì lớn để báo tin - Cô vui vẻ nói - Tôi đã gặp Lou, chàng trai mà các cô ấy đã đánh nhau là một kẻ xấu xa, tôi cho là như vậy. Anh ta đã ôm Lou khi Tommy vào cuộc. Lou tức giận. Chính vì tiền của Tommy mà hắn bỏ rơi Lou. Cô ta thú nhận như vậy. Nhưng nghe nói đó không phải là một cuộc đánh nhau thực sự mà chỉ là một sự "va chạm".
- Va chạm? Cô ta đã giật tóc của Tommy.
- Tôi chỉ nhắc lại cái cô ta đã nói với tôi.
- Cô ta ba hoa, tôi thấy như vậy.
- Các cô ấy thích kể những chuyện vụn vặt cho ai muốn nghe họ. Cuối cùng Lou đã có một bạn trai khác, ít thú vị hơn người thứ nhất. Cô ta thờ phụng hắn. Cô ta tỏ ra không biết đến CON NGỰA NHỢT NHẠT. Tôi đã nói đến nó nhưng cô ta không có phản ứng gì cả. Tôi cho rằng chúng ta đã có thể gạch tên cô ta trong bản danh sách của chúng ta. Anh sẽ làm gì với bà mẹ ghẻ?
- Bà ta ra nước ngoài. Ngày mai bà ta về. Tôi đã đọc một bức thư cho cô thư ký của tôi xin bà ấy một cuộc hẹn.
- Thật là hoàn hảo. Cái đó bắt đầu cựa quậy. Người đàn bà đã nhờ mời Cha Gorman tới ra sao rồi? Bà ta có chết không? Bà ta là ai?
- Bà ấy đã chết. Tôi không biết nhiều về bà ấy... Bà ấy tên là Davis, tôi nhớ là như vậy.
- Nếu chúng ta biết nhiều hơn, chúng ta có thể biết rõ là làm thế nào mà bà ta có được những tin tức để giao phó cho Cha Gorman.
* * *
Hôm sau, lúc sáng sớm, tôi đã gọi điện thoại cho Corrigan và hỏi anh về bà Davis.
- Đợi một chút - Corrigan nói ở đầu dây - Tôi đã ghi một vài chi tiết. Đây... Bà Davis trước đây tên là Archer. Chồng bà ta là một thằng trộm cắp nhỏ. Bà ta đã bỏ chồng và lấy lại tên thời con gái của mình.
- Cái thằng Archer ấy hiện ở đâu?
- Hắn đã chết. Một đồ bỏ đi. Một thằng ăn cắp vặt ở các giá hàng.
- Không có vấn đề gì lớn trong đó chứ?
- Không. Hãng mà bà Davis làm việc là hãng H.P.K., một xí nghiệp làm quảng cáo, hình như cũng không biết rõ về bà ta.
Tôi cảm ơn và đặt máy.