Tình Yêu Không Trốn Chạy
Chương 8: Mơ giữa ban ngày
Hiếm có khi tụ tập, buổi chiều họ không cần vội về cơ quan, mọi người cùng nhau đi dạo phố mua sắm. Mặc dù Hàn Hiểu không muốn đi nhưng cũng không tiện chối từ, dù sao cô cũng vừa vào một môi trường mới nên không muốn mọi người cảm thấy mình không hòa nhập.
Môi trường làm việc thay đổi, đồng nghiệp cũng thay đổi, ngay cả thói quen sinh hoạt cũng thay đổi. Hàng ngày cô dậy sớm một tiếng đồng hồ để kịp đón xe của công ty, trong lúc đợi xe, cô ăn bữa sáng với bánh bao và uống sữa đậu nành...
Tất cả mọi thứ trước đây đều đã thật sự thay đổi. Hàn Hiểu nhìn xuống những viên gạch vuông bằng đá xanh dưới chân mình, cúi đầu bước từng bước đi theo các đồng nghiệp, hờ hững tham gia góp chuyện cùng họ, trong lòng nghĩ đến việc có lẽ trước đây La Thanh Phong chưa bao giờ được cô gái nào bộc lộ tình cảm, nhưng... cho dù là bối rối hay hoàn toàn không để tâm, cô không nên duy trì mối quan hệ như thế với anh quá lâu...
Các bạn đồng nghiệp của cô dừng bước, Hàn Hiểu thấy họ đang thì thầm bàn tán. Đang phân vân không hiểu xảy ra chuyện gì, cô nhìn thấy chiếc xe của La Thanh Phong qua vai họ.
Chiếc xe Jeep cũ rất bình thường nhưng nhờ người đàn ông đang hút thuốc đứng cạnh nên trở nên lóa mắt.
Hàn Hiểu thấy ánh mắt của anh đang nhìn mình, cô dường như ngừng thở. Không thể, anh ấy không thể đang đứng đó chờ cô...
Vì sao có thể như thế? Anh ấy là La Thanh Phong.
La Thanh Phong nghiêng đầu, dường như không hài lòng khi thấy cô trốn sau lưng người khác, anh chau mày gọi: “Hàn Hiểu?”
Hàn Hiểu có cảm giác tim mình đập mạnh khiến cho cô không sao thở được.
“Hàn Hiểu, không giới thiệu anh chàng đẹp trai này với chúng tôi sao?” Có người nhận ra anh chính là anh chàng đẹp trai đứng trong nhà hàng, cười trêu Hàn Hiểu.
Hàn Hiểu gượng gạo bước đến trước mặt anh, không hề bộc lộ cảm xúc gì giới thiệu: “La Thanh Phong, bạn học của tôi. Đây là các đồng nghiệp của tôi.” Tim cô đập mạnh khiến cô dường như không làm chủ được chính mình. Hàn Hiểu yên lặng nhìn mọi người bắt tay anh, cười hi hi giới thiệu tên mình. La Thanh Phong nói chuyện vài câu với họ rồi bước lại kéo cô lên xe.
Kính râm che mất nửa khuôn mặt của La Thanh Phong nên Hàn Hiểu không nhìn ra được tâm trạng của anh. Không gian yên lặng một cách kỳ lạ và có vẻ gì đó ám muội. Cảm giác lo lắng trong lòng Hàn Hiểu dần dần khiến cô cảm thấy tê dại, cô không biết La Thanh Phong tìm cô có chuyện gì, cũng không muốn đoán, dù sao thời khắc kinh khủng nhất cũng đã qua rồi.
Xe dừng lại bên ngoài phòng tranh.
La Thanh Phong không bộc lộ thái độ gì xuống xe, bước lên trước mở cửa phòng tranh. Hàn Hiểu vẫn đứng giữa dòng người, không biết nên bước vào hay bỏ đi.
“Vào đi.” La Thanh Phong buông hai tiếng, không ngoảnh đầu lại.
Có cảm giác như nợ anh rất nhiều tiền, Hàn Hiểu bực bội nhưng vẫn cầm túi bước vào.
La Thanh Phong nghiêm mặt đi qua phòng khách, bước lên cầu thang vào phòng tranh ở tầng hai.
Đẩy cửa đi vào, mùi thuốc màu nồng nặc phả vào mặt khiến cô suýt sặc.
La Thanh Phong tháo kính vứt sang một bên, quay lại hỏi: “Uống gì?”
Trong tủ lạnh của anh có bia, trà, cà phê, trà sữa... Hàn Hiểu biết thế nhưng cô vẫn lắc đầu, “Không cần. Anh có chuyện gì muốn nói không?”
La Thanh Phong quay đi, không nói gì.
Hàn Hiểu nhìn xuống, cảm thấy hai cốc rượu vang vừa uống lúc trưa đang bốc lên đỉnh đầu khiến cô hơi hoa mắt, không giữ ý gì nữa, “Nếu vẫn là chuyện liên quan đến bạn của anh, tôi mong anh yên tâm. Tôi rất bận, không có thời gian đi câu kéo những người đàn ông không liên quan.”
La Thanh Phong nhắm mắt lại, chửi thầm một câu gì đó. Không biết đó là ngôn ngữ của nước nào, dù sao Hàn Hiểu cũng không hiểu.
Cảm giác hoa mắt khiến đầu cô nặng trịch, cô quay người vịn vào tay nắm cửa, chưa kịp mở đã nghe thấy tiếng bước chân của La Thanh Phong tiến lại gần. Một giây sau, tay của anh đã... đặt lên cánh tay cô.
Từ lòng bàn tay của anh truyền sang một cảm giác vô cùng yêu thương, sau khi ngăn hành động mở cửa của cô, anh nhanh chóng thu tay lại.
“Hàn Hiểu,” giọng của La Thanh Phong vang lên cách cô không đến một bước chân, cô có thể cảm thấy rõ ràng hơi thở nóng rực của anh, “Hàn Hiểu, tránh xa Hình Nguyên một chút.”
“La Thanh Phong, anh biến đi!” Đột nhiên Hàn Hiểu nổi giận. Thật ra cô rất muốn giữ hình ảnh là một thục nữ trước mắt La Thanh Phong, tiếc là vừa nghe thấy La Thanh Phong nói ra những lời như vậy, cô không thể kiềm chế được cơn bực bội trong lòng, “Thật sự anh nghĩ tôi có thể bán mình như vậy sao? Hay là anh cảm thấy con lợn đó của anh khiến cho phụ nữ thèm nhỏ dãi?”
La Thanh Phong giữ lấy bàn tay cô, trong ánh mắt hiện lên sự giận dữ, “Thật sự cô không hiểu được lòng tốt của người khác sao? Hả?”
Hàn Hiểu cố gắng giãy giụa thoát khỏi anh nhưng không được, vô cùng tức giận, “Anh cút đi cho tôi! Tôi đúng là mù mắt mới đi thích một người như anh nhiều năm như thế!”
Hàn Hiểu rõ ràng là muốn rút lại những lời mình nói, nói ra một lần không đủ sao, vì sao cô lại nói tiếp lần thử hai?
Điên rồi, thật sự là điên rồi.
Không dám ngẩng đầu lên nhìn La Thanh Phong, chỉ có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp của anh đột nhiên ngừng lại, sau đó, giọng của anh có vẻ đang cố gắng kiềm chế vang lên bên tai cô, “Thích thật sao?”
Hàn Hiểu cảm thấy mình đã uống say nên bị ảo giác, sao tự nhiên lại xảy ra chuyện như thế này? Vì sao một người vốn tự tôn như La Thanh Phong có thể yêu cầu cô chứng thực một vấn đề nhỏ bé như thế? Dường như thích hay không thích thật sự có ý nghĩa gì đó với anh...
La Thanh Phong thả lỏng tay cô rồi nâng cằm cô lên. Hàn Hiểu không thể không ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của La Thanh Phong. Mặt anh ấy rất gần, rất gần... có thể nhìn rõ cả những tia đỏ trong mắt anh. Con ngươi màu đen toát ra vẻ gì đó vừa nguy hiểm vừa cuốn hút.
Men rượu khiến cho không khí giữa họ có vẻ mờ ám. Hàn Hiểu muốn trốn nhưng lưng cô dựa vào tường, không động đậy được.
La Thanh Phong lắc cằm cô, “Thật không?”
Hàn Hiểu dường như có thể khẳng định mình đang bị ảo giác, giống như những giấc mơ của cô, chỉ cần mở mắt là mọi thứ sẽ biến mất.
Đã là một giấc mơ thì không cần phải giữ ý nhiều nữa. Hàn Hiểu chớp mắt, cười hoang mang, “Phải, tôi thích anh. Mỗi lần anh đến lớp muộn đều đi qua tôi, trong tay cầm bánh mỳ bọc dừa, quần bò có sơn hoa văn...”
Bắt đầu sớm như vậy sao? La Thanh Phong cảm thấy hơi ngạc nhiên. Anh chỉ nhớ cô đặt sách giải trí dưới sách học để đọc trộm, chỉ nhớ cô luôn luôn cúi đầu, chưa bao giờ nhìn thẳng vào mình. La Thanh Phong nhìn gò má hồng hồng vì rượu của cô, hỏi lại với vẻ không tin: “Cô nói thích... chỉ là như vậy thôi sao?”
Hàn Hiểu không rõ câu hỏi của anh có dụng ý gì. Nhưng... đây không phải là điều bình thường sao? Nếu bây giờ anh nói anh thích cô, như vậy mới là không bình thường. Khóe miệng Hàn Hiểu hơi động đậy rồi cong lại, “Thích là... thích, không phải là gì khác.”
La Thanh Phong có vẻ không hiểu lời cô nói. Thái độ khó hiểu của anh khiến cho cô cảm thấy buồn cười nhưng hơi chua xót trong lòng. Hóa ra mình thích một người đàn ông mà ngay cả thích là gì cũng không biết.
“Nhìn thấy một người bên cạnh nhưng không biết là có thật sự thích cô ấy không, cảm giác này..thật là trống rỗng đúng không?” Hàn Hiểu cảm thấy hơi mất tự tin, dựa người vào cửa, “Đáng tiếc là tôi không có cách nào dạy anh. Có những thứ chỉ có bản thân mình tự trải nghiệm mới hiểu được. Hay là đi hỏi Vu Dương của anh, có lẽ cô ấy có thể cho anh một câu trả lời chuẩn xác.”
ở khoảng cách gần như thế này, không thể không nhắc đến tên một người con gái khác khiến Hàn Hiểu cảm thấy xót xa. Cô đẩy La Thanh Phong ra, đang định quay người bỏ đi thì bị La Thanh Phong giữ tay lại. Cô nhìn xuống thấy chiếc cúc đậm màu trên chiếc áo sơ mi của anh. Bên trong làn áo đó là con người đầy sức sống của anh. Hàn Hiểu liếm môi, nhìn sang hướng khác.
“Không giống như cô tưởng tượng.” Giọng của La Thanh Phong trầm xuống, nói với một vẻ trịnh trọng cô chưa bao giờ thấy, “Tôi và Vu Dương... chỉ là quen biết nhiều năm, chỉ là như vậy thôi.”
Hàn Hiểu ngẩng đầu nhìn vào mắt anh như chờ anh nói tiếp. Mặc dù ánh mắt của cô hơi hoảng hốt nhưng đã bình tĩnh hơn, như thể cho dù anh nói gì cô cũng có thể tiếp nhận.
Mắt của La Thanh Phong rất đẹp, với khoảng cách gần như thế này, có thể nhận thấy mắt anh có màu hạt dẻ và rất sáng. Anh nhìn cô như muốn hút hồn cô, giọng nói trở nên dịu dàng, “Hàn Hiểu, em đã thích anh, vậy chúng ta cùng thử xem.”
Hàn Hiểu yên lặng nhìn anh, dường như ngừng thở. Trong mắt cô dường như chỉ có anh, chỉ có một mình anh.
Trong lòng La Thanh Phong bắt đầu có một tình cảm gì đó trỗi dậy, cảm giác đó khiến anh hưng phấn, anh cầm cổ tay cô chặt hơn, “Được không?”
Những sợi lông mi dài của Hàn Hiểu che đi những cảm xúc của cô mà anh đang muốn thấy. Khi cô mở to mắt, vẻ hoảng hốt đã biến mất, chỉ còn lại sự tỉnh táo và mệt mỏi.
“Thử gì?” Hàn Hiểu nhàn nhạt hỏi lại anh, “Thử xem gặp một cô gái tự nói là thích anh xem anh có thể thích được cô ấy không sao? Nếu tôi nói được, liệu anh có nói rằng: OK, trò chơi bắt đầu, từ giờ phút này, em là bạn gái của anh, chúng ta cùng chơi trò “thích nhau”. Có phải như vậy không?”
La Thanh Phong ngạc nhiên.
“Có lẽ anh có thể làm thế, còn tôi thì không.” Hàn Hiểu gạt tay anh ra, nhếch môi tự cười mình, ánh mắt có vẻ lạc lõng, “La Thanh Phong, tình cảm của tôi không có cách nào nói bắt đầu hay kết thúc, tôi không thể coi đó là một trò chơi. Tôi không tham gia được vào trò chơi mà anh muốn.”
La Thanh Phong không ngờ bị cô từ chối, “Không phải trò chơi...”
“Vậy thì là gì?” Hàn Hiểu hỏi vặn lại.
Hàn Hiểu cười, cô nghĩ, giấc mơ hôm nay không giống những lần khác. Trong những giấc mơ trước đây, cô luôn vui mừng rồi gật đầu nói “Em đồng ý.”
Hàn Hiểu cười mệt mỏi, “Có lẽ tôi già rồi. Tôi cảm thấy... từ lúc tôi bắt đầu nói chuyện rõ ràng với anh, tôi không có cách nào dùng mộng tưởng để tiếp tục lừa dối bản thân mình. Có lẽ anh không để ý, mọi người đều không để ý, nhưng tôi không thể. Đó là điều quý giá nhất đối với tôi từ trước đến nay, nếu bắt tôi phải đánh bạc với anh trong trò chơi này, tôi không làm được.”
La Thanh Phong cố chấp nhìn cô, dường như đợi cô thay đổi ý định.
Hàn Hiểu không có phản ứng nào như anh mong đợi, cô gạt tay La Thanh Phong, mệt mỏi mở cửa phòng, “ La Thanh Phong, tạm biệt.”
Không biết cô đã ngủ bao lâu, khi mở mắt thì trời đã tối.
Trong phòng vẫn không bật điện, ánh đèn dưới đường hắt lên, mông lung như một đám mây mù.
chân rã rời.
Có một số việc đã xảy ra giống như giấc mộng. Có những giấc mộng rất gần gũi giống như thật khiến Hàn Hiểu không phân biệt được.
Có thật là La Thanh Phong đã dựa người lên cửa xe, vừa hút thuốc lá vừa đợi cô không? Có thật anh ấy đã nói với cô “Chúng ta cùng thử xem.”
Vì sao cô lại có cảm giác không thật?
Nếu cô gọi điện hỏi La Thanh Phong, màn kịch chiều nay có phải đã thực sự xảy ra không thì sẽ như thế nào?
Nếu La Thanh Phong nói với cô bằng giọng lạnh nhạt: “Không có việc này, có lẽ là cô nhớ nhầm.”, cô sẽ làm gì?
Hàn Hiểu đau buồn nghĩ, hay coi đó như một phiên bản khác của giấc mơ giữa ban ngày là được.
Một lần nữa, tiếng chuông điện thoại vang lên. Đột nhiên Hàn Hiểu nhớ ra lúc trước mình đã bị tiếng điện thoại làm cho tỉnh giấc, cô mệt mỏi lấy điện thoại ở dưới gối.
Đó làm một số điện thoại lạ.
“Tôi là Hàn Hiểu. Ai đấy?” Hàn Hiểu nhắm mắt nằm lên gối, thở nhẹ.
Trong điện thoại vang lên rất nhiều âm thanh hỗn độn, tiếng nhạc và tiếng người huyên náo. Nửa đêm rồi, đó là ở đâu?
Hàn Hiểu mở mắt, thấy hơi lạ.
Một lát sau, có tiếng đóng cửa, tiếng ầm ĩ trong điện thoại biến mất. Sau đó, giọng nói khàn khàn của một người đàn ông vang lên, “Hàn Hiểu?”
Hàn Hiểu không nhận ra ai, ngạc nhiên một lát rồi hỏi: “Ai đấy?”
“Hôm nay cô uống bao nhiêu rượu?” Người đàn ông trong điện thoại hỏi.
Hàn Hiểu nhớ lại, “Chỉ hai cốc rượu vang thôi.”
“Chỉ hai cốc rượu vang mà ngủ đến tận bây giờ sao?” Giọng nói của anh ta có vẻ như đang cảm thấy điều gì đó thú vị, đó là một giọng nói ấm áp và quyến rũ, “Sau này không nên uống rượu nữa.”
Giọng điệu có vẻ rất quen nhưng Hàn Hiểu vẫn không nhớ ra người này là ai. ở thành phố T, những người bạn khác giới của cô chỉ đếm trên đầu ngón tay, không phải Mạch Lâm, không phải Thôi Hạo, càng không phải là vị bác sỹ nhi khoa mà bố mẹ Quách Dung Dung giới thiệu cho cô...
“Có phải La Thanh Phong đã tìm cô không?” Người đàn ông hỏi với giọng đều đều, “Cô đã đến phòng tranh sao?”
Trong đầu Hàn Hiểu như có một tiếng sét, cô đã nhận ra người này là ai, “Hình Nguyên?”
Hình Nguyên cười nho nhỏ, “Giờ mới nhận ra sao?”
Cảm giác bực bội trong lòng Hàn Hiểu dường như được dịp nổ tung, “ Nửa đêm rồi anh không có việc gì làm à? Anh không ngủ thì phải để cho người khác ngủ! Anh nghĩ cả trái đất này quay quanh anh sao?”
Hình Nguyên không nói gì, bình tĩnh nghe cô nói với giọng gấp gáp.
Hàn Hiểu luôn nghĩ mình là một người giữ bình tĩnh rất tốt, vì sao cô luôn biến thành một thùng thuốc nổ khi tiếp xúc với con người này, vừa châm lửa là nổ ngay?
“Ngày mai cô có rỗi không?” Hình Nguyên vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu có gì đó khiến cho người khác
không có thiện cảm, “Tôi muốn mời cô đi ăn.”
“Không rỗi!” Hàn Hiểu dứt khoát từ chối.
Hình Nguyên cười nhỏ, “Nghe tôi nói này, cô không cần như vậy!”
Có vẻ như cô hoàn toàn vô lý. Cảm giác này khiến cho Hàn Hiểu không thoải mái nhưng cô biết là không nên quá nhẫn tâm. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nói: “Xin lỗi, tôi bận việc, thật sự là không có thời gian rảnh rỗi.” Nói xong cô cúp máy.
Nằm xuống, cô tắt máy điện thoại.
“Đồ xấu xa...” Hàn Hiểu bực bội nghĩ, “Tôi để cho anh tha hồ gọi!”