Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 52: Ngoại truyện: Hôn lễ


Chương trước Chương tiếp

Tết nguyên đán, cả một trận tuyết lớn đổ xuống suốt cả một ngày một đêm, bão tuyết bao trùm lên cả một thành phố náo nhiệt, cuối cùng tuyết tan hết, ánh mặt trời từ từ dâng lên, xuyên qua mấy tầng mây nhuộm màu nắng lên khắp nơi, rơi vào phòng ốc và các nhánh cây đầy tuyết, ánh sáng óng ánh khắp nơi, tuyết chậm rãi tan ra, từ trên cành cây nhỏ xuống, thành một lớp băng thật dài, óng ánh trong suốt.

Khắp nơi ngập trong băng tuyết và cả ánh nắng, trong phòng tiệc của khách sạn cao cấp năm sao Thành Đông lại náo nhiệt như giữa mùa hè, phòng đón khách rực rỡ, tân khách được chào đón, hôm nay là ngày hỉ của hai nhà Mạc Tả.

Bên ngoài phòng tổ chức tiệc cưới là ảnh cưới lộng lẫy, trên cổng hoa cưới ở hành lang là thiệp cưới được mạ vàng: Cô dâu: Trần Quyên, chú rể: Tả Hồng. Tên mặc dù không đúng, nhưng khách khứa cũng không để ý, ai cũng biết Trần Quyên chính là cháu gái nhà họ Mạc- Mạc Vân Đan. Cái tên bất quá cũng chỉ là danh hiệu mà thôi, ai cũng biết cô là thiên kim nhà họ Mac, là con dâu nhà họ Tả, hơn nữa trên người cô cũng có hào quang bao quanh, đủ để được hâm mộ rồi, huống chi cô dâu lại còn xinh đẹp động lòng người như vậy nữa.

Đứng trước bức ảnh cưới lộng lẫy, Triệu Hành không nhịn được có chút u sầu, trong ảnh Quyên Tử hạnh phúc như trong giấc mộng, mặc một bộ áo lụa mỏng màu trắng, cô cười rực rỡ mà hạnh phúc. Phong cảnh cũng rất được, những tia sáng nhạt trong rừng rậm vây xung quanh hai người nhìn qua vô cùng bay bổng, hai người nắm tay nhau cười ngọt ngào ( Chỗ này editor chém thêm nhaaa, tại đoạn này tả cứ bị cụt cụt a)

Người ngoài chỉ cần nhìn một cái là có thể dễ dàng nhận ra giữa hai người bọn họ có một thứ gọi là tình yêu, hài hòa đầy ý nghĩa.

Triệu Hành không khỏi nhớ tới một ngày mùa thu nhiều năm trước, âm thầm thở dài, đời này anh đương nhiên còn có thể yêu, còn có thể kết hôn, cũng sinh con đẻ cái, nhưng sẽ không bao giờ anh quên cái ngày mua thu ấy, ngày mùa thu có một cô gái với nụ cười sáng lạn.

“Hoan nghênh đã đến thạm dự”

Âm thanh Tả Hồng thức tỉnh tinh thần mơ hồ của Triệu Hành, Triệu Hành ngẩng đầu, không thể không thừa nhận, người đàn ông Tả Hồng này quá xuất sắc, xuât sắc khiến cho chính bản thân Triệu Hành phải mặc cảm tự ti.

Một thân lễ phục chú rể màu đen, đứng ở nơi ấy, anh tuấn cao lớn, còn có dũng khí của anh ta .....

Triệu Hành chưa bao giờ nghĩ tới, Tô Đồng sẽ làm ra những chuyện điên cuồng như vậy, thông đồng với kẻ khác bắt cóc Quyên Tử, nếu không phải là Tả Hồng quên cả bản thân trở thành anh hùng cứu mỹ nhân, Triệu Hành thật không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Sau đó, Tô Đồng bị điều tra ra là có bệnh tâm lý rất nghiêm trọng, vốn là có thể miễn tội bị giam, nhưng lại vẫn bị xử tội rất nặng, một kẻ tòng phạm khác là Chu Yến cũng bị điên, bị bắt giam vào bệnh viện tâm thần tiếp nhận trị liệu, nghe nói nghiêm trọng đến mức cả đời cũng khó có thể chữa khỏi.

Tên tội phạm chủ mưu Phương Cường sa lưới, hắn ta buôn lậu thuốc phiện, buôn người qua biên giới, chứa gái mại dâm, bắt cóc, lừa đảo, cưỡng gian, tính đến bao nhiêu hình phạt thì có lẽ đến đời sau cũng phải sống trong tù.

Tất cả đều kết thúc, người thắng lớn nhất chính là người đàn ông trước mặt. Quyên Tử có tính cách như thế nào, Triệu Hành quá rõ ràng, cứng rắn đến kỳ cục, có thể lấy được cô thực sự phải vô cùng khó khăn, mà Tả Hồng lại dễ dàng được chấp thuận như vậy, quae thật không thể khiến người khác không ghen tỵ.

nụ cười chiến thắng trên khuôn mặt Tả Hồng càng nở rộng, Triệu Hành nhìn thế nào cũng thấy chói mắt, có lẽ cả đời này mình và anh ta đều sẽ không nhìn nhau thuận mắt rồi. Đứng chung một chỗ, chỉ có cảm giác địch ý nhạt nhẽo quanh quẩn bốn phía, không cách nào có thể quên được.

“Chúc mừng, cục phó Tả”

Triệu Hành nói ra lời chúc mừng, nghe vào lỗ tai Tả Hồng đều có cảm giác không thành thật, chỉ là Tả Hồng cũng không thèm so đo cùng anh ta, bởi vì qua hôm nay Quyên Tử liền triệt để thuộc về anh rồi, làm bạn trai Quyên tử quá cực khổ, lúc nào cũng phải đề phòng lo lắng, sợ có người tới cướp cô, sợ có người khác đoạt cô khỏi anh, bây giờ được làm chồng cô, Tả Hồng có cảm giác như cả người được thả lỏng, thở nhẹ một hơi.

Cho nên hiện tại đối mặt với Triệu Hành, anh có thể mở mày mở mặt rồi, mặc dù trong lòng vẫn còn có điểm chua chát, bởi vì mấy ngày trước anh và Quyên Tử còn ầm ĩ một trận, mà nguyên nhân gây ra chính là Triệu Hành.

Ngày náo đó hai người từ cục dân chính ghi danh xong rồi, không muốn lập tức về nhà, ngồi trong quá Starbucks đối diện uống cà phê, không biết thế nào, liền nói tới vấn đề nụ hôn đầu.

Những thứ này, hai người chưa bao giờ đề cập đến, tính tình hai người cũng đều không quan tâm đến những thứ này, dù sao đã qua bao nhiêu năm rồi, tất cả đều đã kết thúc, nhưng Quyên Tử không biết nghĩ thế nào, cười híp mắt nói cho anh chuyện trước đây của cô và Triệu Hành, cô nói rất nhẹ nhàng, giống như nói một chuyện không quan trọng mà thôi.

Trong lòng Tả Hồng cũng rất rõ ràng, cô ấy có thể nói như vậy cho anh, tức là trong lòng cô đã sớm không còn coi Triệu Hành là quan trọng rồi, nhưng vẫn không ngừng được từng trận ghen tuông dâng trào, nhịn không được nói mấy lời chua chát, không biết liền đụng đến Quyên Tử, cô nhóc kia tính tình nóng nảy, lấy giấy kết hôn ra xé, nếu không phải anh nhanh tay lấy lại thì giấy kết hôn hai người vừa lấy được đã thành một đống giấy vụn rồi.

Sau đó anh không biết xấu hổ giở trò đem Quyên Tử nhà anh dụ dỗ mới được, bây giờ nhìn thấy Triệu Hành, trong lòng vẫn là có chút không thoải mái.

Bên ngoài Tả Hồng trưng ra khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng không cười mở miệng:

“Nghe nói chủ tịch Triệu định quay về, khi nào thì đi?”

Mạc Vân Giới đứng bên cạnh cười xì một tiếng, ông em rể này thật có lúc quá ngây thơ buồn cười, chỉ là ở đây nhiều người đi lại, cũng không thể để mất hết mặt mũi Mạc gfia được, liền tiến lên một bước, đưa tay khách khí nói:

“Triệu tiên sinh mời vào bên trong”

Bên cạnh ăn Mạc Vân giới xích một tiếng cười, người muội phu này có lúc ngây thơ buồn cười, chỉ là người ở đây đến hướng, hắn Mạc gia khả ném không dậy nổi mặt mũi này, liền tiến lên một bước kết vĩ, đưa tay khách khí nói:

"Triệu tiên sinh mời vào bên trong"

Triệu Hành đi được hai bước về phía trước, quét qua người Tả Hồng, chợt dừng bước quay đầu lại:

“Tả Hồng, tôi lúc nào cũng có thể trở về”

Nói xong, không để ý đến nét mặt âm lạnh của Tả Hồng, sải bước đi vào:

Tả Hồng tức giận thiếu chút nữa lệch mũi, Hồ Quân đứng bên cạnh vỗ bả vai anh:

“Được rồi, hôm nay cũng đã trở thành người có vợ rồi, hạnh phúc bình ổn sống một cuộc sống gia đình hạnh phúc đi! Chỉ là anh em khuyên cậu nên cẩn thận, với tính khi này của Quyên Tử nhà cậu, chậc chậc chậc....”

“Quyên Tử nhà mình thế nào?”

Tả Hồng trừng mắt:

“Câu thì biết cái gì, đó được gọi là cá tính”

“Được! Được! Cá tính, chính là rất có cá tính, mình nghe nói Phương Cường hoàn toàn bị phế, bị một vô ảnh cước của cậu đạp thành Đông Phương Bất Bại.....”

Tả Hồng nhớ lại dáng vẻ hung hăng ngày nào đó của Quyên Tử nhà anh, nhếch miệng lên, không nhịn được bật cười......

Chiếc piano vang lên giai điệu đẹp đẽ của một hành khúc kết hôn, ánh mắt tân khách không hẹn mà cùng nhìn về lối vào của phòng tiệc, cửa lớn mở ra, ánh sáng từ phía sau chiếu vào, ánh sáng chói người chiếu vào cô dâu xinh đẹp, như một ánh mặt trời tháng sáu, vô cùng tuyệt vời.

Quyên Tử mặc trên người một chiếc váy cưới đỏ, rất ítngười mặc váy cưới màu đỏ hợp mắt, hầu như đều sợ tục khí, nhưng màu đỏ này mặc lên người Quyên Tử lại cực kỳ phối hợp.

Cả bộ váy được cắt may tinh xảo, từ phần eo trở xuống là lớp lụa mỏng tầng tầng sương mù, từng lớp từng lớp hạ xuống, giống như một ráng hồng lưu động, vừa đủ che kín chiếc bụng đã hơi nhô lên.

Hành động của cha Quyên Tử, Trần Quốc Hoa hơi chậm một chút, nhưng vẫn từng bước từng bước kiên chậm rãi mà kiên định đi về phía trước, cách bục kết hôn mấy bước xa, Tả Hồng gần như là không chịu được, đi xuống hai bước dắt tay Quyên Tử, khách khứa xung quanh đều cười ầm lên.

Hồ Quân xoa bóp trán, nói với Diệp Trì bên cạnh:

“Về sau ngàn vạn lần đừng nói mình là anh em của Tả Hồng, thật quá là mất thể diện”

DIệp Trì lại cười, mắt nhìn vợ con anh một cái, nói một câu:

“Sợ mất thể diện cái gì? Chỉ cần có vợ ôm ở trong ngực mình là được”

Rất lâu sau đó, Hồ Quân rốt cuộc phát hiện, những lời Diệp Trì nói quá mẹ nó có đạo lý.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...