Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Lúc Quyên Tử về nhà đã là rạng sáng. Thật sự là uống quá nhiều, đừng nghĩ Triệu Hành mặt không đỏ, tửu lượng không kém, nhưng có thể đấu với cô, cũng gian nan.

Quyên Tử tựa vào cách tường, một tay ôm túi xách, một tay lục lọi tìm chìa khóa, vừa sờ được tới trùm chìa khóa, cửa chống trộm mở két một tiếng, ánh sáng từ bên trong bắn ra ngoài khiến Quyên Tử phải lấy tay che mắt.

Tả Hồng giận cũng khó tránh, định cùng Hồ Quân và Phong Cẩm Thành ra quán rượu uống mấy chén, ngồi còn chưa vững đã cảm thấy khó chịu trong lòng, nghĩ tới con nhóc Quyên Tử này bỏ đi như thế, chắc là muốn quyết tâm với anh.

Hai người ở bên nhau lâu như vậy, bình thường cãi vã đánh nhau cũng là chuyên cơm bữa, mấy lần con nhóc kia làm loạn lên muốn chia tay anh, cũng không thành vấn đề vì Tả Hồng biết rõ cô không thực sự quyết tâm.

Có lẽ là cũng tiếc nuối sự chu đáo hầu hạ của anh, hoặc tình cảm từ đùa giỡn đã biến thành chân thật, tóm lại, Tả Hồng có thể cảm thấy, trong lòng Quyên Tử cũng có anh, có lẽ chỉ một chút nhưng cũng là có, dựa vào cái tí xíu này, Tả Hồng có thể khuếch trương lên.

Nhưng nếu Quyên Tử thật sự không cần anh, Tả Hồng cũng hiểu, cô gái kia nổi danh kiên cường, một khi chia tay, tuyệt không có ý định quay lại, cho nên Tả Hồng không thể để chuyện như vậy xảy ra, tuyệt đối không thể.

Vì vậy quay lại sớm một chút, lúc đầu nghĩ, lúc quay lại kể cả là cầu xin hay dụ dỗ, hay bị cô cự tuyệt cũng không sao, chỉ cần cô hả giận, chỉ cần cô vẫn muốn ở bên anh, chỉ cần vẫn có cô là được.

Tả Hồng sẵn sàng trở nên hèn mọn, anh chỉ sở là kể cả mình có hèn mọn cũng không cảm động được cô gái Quyên Tử này. Có lúc không thể không nói đây là một món nợ, không biết kiếp trước anh nợ cô bao nhiêu mà kiếp này cô lại giày vò anh như vậy.

Quay lại mới biết, cô gái kia không thèm về nhà, gọi điện thoại thì không nghe, đi một vòng tìm những nơi cô thường đi, cũng không gặp, Tả Hồng ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm cửa và điện thoại ngu ngốc đợi.

Trời vừa rạng sáng, nghe thấy tiếng động, đã đập ngay vào mũi mùi rượu nồng nặc, còn chưa kịp hỏi, một thân thể mềm mại đã ngã vào ngực anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy cổ anh cười ha ha:

“Thiếu gia Tả nhà chúng ta đến rồi”

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn nâng mặt Tả Hồng lên, ánh mắt lờ đờ quét một lượt.

“Nhìn kỹ, trông anh cũng đẹp trai đấy, anh có biết là giống ai không?”

Tả Hồng ôm lấy cô, giơ chân đóng cửa, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhõm, ít nhất bây giờ con nhóc này cũng không xa lánh anh.

Khẽ cúi đầu, hôn một cái lên môi cô, hùa theo câu nói của cô:

“Không biết, giống ai?”

Quyên Tử ôm đầu anh lại gần hơn:

“Hyun Bin, anh nhất định không biết đâu”

Tả Hồng bĩu môi:

“Bọn Hàn Quốc đều là chỉnh sửa, làm sao có thể so sánh với anh.”

Quyên Tử cười, tiến gần lại, dùng hàm răng trắng mịn gặm gặm môi anh. Đôi môi mỏng của Tả Hồng, bình thường hay mím lại, luôn có cảm giác vô cùng nghiêm túc, nhưng nếu cười một tiếng, một bên khóe miệng nhếch lên lại vô cùng đẹp trai.

Da gần như màu lúa mạch, râu quai nón, ngày nào không cạo là mọc ra thô ráp, nhưng Quyên Tử thích một Tả Hồng lôi thôi như vậy, có một sự hấp dẫn khó tả.

“Yêu tinh này…”

Trong lòng Tả Hồng phát hỏa, bị cô trêu chọc như thế, hỏa khí bốc lên không thể ngăn nổi, đè cô lên ghế sofa, muốn cởi hết quần áo của cô, ôm thân thể trắng nõn mịn màng mà dây dưa cọ xát.

Tả Hồng càng gấp gáp, tay chân càng luống cuống, rối ren nửa ngày, quần áo của Quyên Tử vẫn nguyên vẹn trên người, mồ hôi trán ướt đẫm, lục lọi lung tung trên người Quyên Tử khiến cô bật cười, đẩy mạnh anh ra.

Tả Hồng đang động tình thì bị cô đẩy ra, lảo đảo lùi về đằng sau suýt làm đổ khay trà, định thần lại ngẩng đầu ngây ngốc.

Ánh mắt Quyên Tử kích động, tay nhẹ nhàng xoa nắn cơ thể, khẽ cử động, áo sơ mi đã rơi xuống, dưới ánh đèn, da thịt trắng như tuyết…

Mái tóc dài lượn sóng rủ xuống, che kín khe rãnh trước ngực, như ẩn như hiện, làm trở nên hấp dẫn câu hồn đoạt phách.

Quyên Tử nhìn anh cười xấu xa, ngồi sát vào thành ghế salon, chân hơi nhấc lên, tay…

Động tác này của cô khiến đầu Tả Hồng nóng rực, toàn bộ máu đang tập trung ở não chốc lát dồn hết xuống một điểm, như muốn bùng nổ tuôn ra.

Ở góc độ của anh, thậm chí có thể thấy rõ ràng, bày ra trước mắt… thứ đã từng mang lại cho anh vô số lần…

Lúc này trong lòng Tả Hồng nảy ngay ra suy nghĩ, đây là một yêu tinh, cô gái này chính là yêu tinh tu luyện ngàn năm, xuống đây đẻ quyến rũ một phàm phu tục tử như anh.

Theo bản năng của đàn ông, anh lập tức nhào tới, áp đảo mới sảng khoái. Nhưng anh rất rõ tính tình Quyên Tử, nếu cô muốn chơi, thì phải phối hợp với cô chơi cho đã, nếu không giày vò đến nơi đến chốn, không chừng sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.

Sau nhiều kinh nghiệm thê thảm, Tả Hồng giằng co, hết sức nhẫn nại, mặc cho dục hỏa đang bừng cháy khắp cơ thể. Thật ra thì Tả Hồng cũng không chịu bỏ qua cảnh đẹp trước mắt, lúc cô nhóc này hăng hái, thật có thể khiến cho đàn ông yêu hận lẫn lộn.

Đôi mắt say mơ màng của Quyên Tử như phủ sương mờ, quét qua vẻ mặt rối rắm của anh, cười khanh khách, ngón tay nhẹ nhàng dịch chuyển, cởi tất quần, từng thứ, từng thứ cởi ra…

Bộ ngực Tả Hồng phập phồng, hơi thở rối loạn, theo thứ vải vóc cuối cùng rơi xuống, Tả Hồng cảm giác sự nhẫn nại của mình đã tới cấp bậc thần thánh, còn nhịn nữa, chắc sẽ liệt mà chết, không bao giờ ngỏng dậy nổi nữa.

Cho nên anh xông lên, như một khát thú bị bỏ đói. Nhưng giây phút chạm vào thân thể mềm mại ấm áp của cô, anh không tự chủ thở dài một tiếng, một tay ôm eo, một tay siết chặt.

“Yêu tinh này, đúng là yêu tinh…”

Trong miệng lẩm bẩm, môi trượt xuống, dọc theo cái cổ tuyệt đẹp của cô, thô bạo gặm cắn, động mạch bên gáy đập mạnh bên môi, Tả Hồng thậm chí muốn cắn thử, nếm xem máu cô có mùi vị gì…

Đôi môi mỏng theo đường cong đi xuống, đỉnh trái cây ngọt ngào, vừa cứng rắn vừa mềm mại, tuyệt đến không lời nào tả siết.

Lưu luyến chốc lát, lướt qua vùng bụng phập phồng, dừng lại trên chiếc rốn đính một viên kim cương vô cùng mị hoặc.

Tả Hồng cảm thấy Hồ Quân nói rất đúng, cô gái này có độc, là loại độc nhất thiên hạ, chỉ cần một lần, sẽ nghiện, từ đó không thể kiềm chế nổi.

Phong Cẩm Thành và Hồ Quân đã hỏi riêng anh nhiều lần, rốt cuộc cô gái kia tốt chỗ nào, Tả Hồng chỉ cười trừ cho qua. Thật ra anh không thể trả lời được, cô gái này từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, dù là một sợi tóc đều khiến anh yêu, cho nên Hồ quân nói không sai, anh trúng độc, độc Quyên Tử…

Tả Hồng chợt dịu dàng, trìu mến hôn lên viên kim cương sáng chói kia, hơi ngẩng đầu nhìn cô một cái, môi mỏng thuận đường trượt xuống… Quyên Tử không khống chế nổi khẽ run, cảm giác trống không quanh quẩn, chờ đợi được lấp đầy.

Nhẹ nhàng chậm chạp mềm mỏng yêu thương, chạy sâu vào lòng cô, thứ khát vọng đó dừng lại rồi lại gào thét cắn xé, nháy mắt mang đi chút thần trí cuối cùng còn sót lại của cô, đành theo bản năng của thân thể, theo anh… ngón tay, không ngừng kéo lên…

Thân thể căng cứng đạt tới cực khoái xong chân tay buông thõng xuống sofa…

Đôi môi Tả Hồng hôn cô khẽ nhếch, thở dốc vào cái miệng nhỏ nhắn, hơi thở mập mờ. Sự dịu dàng vừa rồi của Tả Hồng cũng mất đi, kịch liệt hôn, khuấy động làm cho nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, lưỡi tiến quân thần tốc, bá đạo không cho cự tuyệt.

Có lúc chợt buông ra, tay nắm chặt gáy, sự chia cắt ngắn ngủi khiến cho lý trí Quyên Tử trong phút chốc trở lại, mở mắt ra, sự mờ ám trong đáy mắt anh tan biến:

“Quyên nhi, anh yêu em, em biết không, rất rất yêu em…”

Sự triền miên mạnh mẽ khiến Quyên Tử rung chuyển, a…ưm… Theo động tác của Tả Hồng, lý trí Quyên Tử lần nữa bay tán loạn, múa lượn trong đêm, lúc lên cao, lúc xuống thấp.

Tình và dục quấn quýt, là tình hay là dục, giờ phút này, không ai để ý, chỉ còn lại triền miên, liều chết triền miên…

Kiệt sức, khi kích tình trôi qua sẽ có cảm giác trống rỗng, được ôm thật chặt trong lồng ngực, hơi thở nam tính quanh quẩn, trước đây Quyên Tử luôn ghét bỏ, nhưng hôm nay, đột nhiên thứ mùi này lại mê người, mang lại cảm giác an tâm vô cùng.

Trong chuyện tình dục, hai người luôn phối hợp ăn ý, thật ra thì thứ Quyên Tử khó dứt bỏ nhất chính là lồng ngực Tả Hồng, anh cứ ôm cô như vậy, thật chặt, tay chân cũng siết chặt trong lòng, hoàn toàn như muốn chiếm đoạt.

Lúc đầu, Quyên Tử còn cảm thấy không quen, vì thế, không ít lần đạp anh ra, nhưng khi quen rồi phát hiện được một người đàn ông ôm như thế, thật ấm áp, cái ấm áp này len lỏi vào tận tim phổi, thấm vào da thịt.

Cho nên mới nói, thói quen là một thứ đáng sợ, không nhận thức được, bất tri bất giác khiến người ta thay đổi tất cả.

Thân thể sau khi được thỏa mãn rất mệt mỏi, đại não mơ màng, Quyên Tử chẳng thèm nghĩ ngợi, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Tả Hồng cúi đầu nhìn cô chăm chú hồi lâu, ánh đèn lờ mờ trên vách tường rọi xuống khuôn mặt tạo nên một cái bóng nhạt nhòa, cô co rúc trong ngực anh, không còn cứng rắn sắc sảo nữa.

Trong lòng Tả Hồng cảm thấy mềm mại, cúi đầu hôn lên mắt cô:

“Anh yêu em…”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...