Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 32
Hình như là lúc học trung học, đi dạo qua hai tiệm sách, trong lúc vô tình thì đọc được một đoạn như thế này trong quyển Chicken soup for the soul: Người khác có thể từ bỏ, nhưng mình vẫn phải kiên trì; người khác có thể lui về phía sau, nhưng mình vẫn phải tiến về phía trước; trước mắt không thấy ánh sáng minh hy vọng, nhưng mình vẫn phải cố gắng phấn đấu…… Đây chính là con đường duy nhất đưa ta đến với thành công!
Tôi nghĩ tôi cũng không có tham vọng làm một người “thành công”, nhưng rõ ràng, câu “trước mắt không thấy ánh sáng mình hy vọng, nhưng mình vẫn phải cố gắng phấn đấu” này đã truyền đến cho tôi một sự xúc động mạnh đánh sâu vào tâm khảm. Và vì thế tôi cứ đọc đi đọc lại đoạn này không biết bao nhiêu lần.
Tôi thiếu hụt tình thương, nhưng từ nhỏ đã không thiếu quyết tâm phấn đấu, bởi vì tôi hiểu, không cố gắng phấn đấu, thì sẽ không có được bất kỳ thứ gì, sẽ không được ai thông cảm, sẽ bị người ta dẫm dưới chân.
Viện Viện thì ngược lại, cuộc sống quá mức tốt, từ nhỏ đã cơm no áo ấm, cả cuộc đời không cần theo đuổi cái gì, cho nên ngay cả nhảy mũi ho khan, cũng có thể trở thành lý do khiến cho mình lo lắng sợ hãi.
Tôi nghĩ, tôi nên đưa cô ấy đi ngắm nhìn thế giới chân thật này, chứ không thể nào cứ mãi trốn vào trong những cuốn sách triết học; mặt khác, trên con đường trưởng thành của tôi thì điều quan trọng nhất chính là các thầy cô giáo, giáo sư Lý nhiều năm qua, vẫn luôn quan tâm đến vấn đề sức khỏe tâm lý cho nông dân Trung Quốc, cho nên sau khi vào Stanford, tôi cũng đi theo mục tiêu mà ông hằng theo đuổi, đem luận điểm quan trọng nhất trong luận văn hướng vào phân tích tương đối nhu cầu tâm lý của những tầng lớp nhân dân Mỹ khác nhau. Đề tài luận văn rất rộng, cần rất nhiều tài liệu hỗ trợ, tham khảo, tôi cũng phải đến các cộng đồng dân cư thuộc các tầng lớp, các địa phương khác nhau để tiến hành điều tra thực địa.
Cứ như vậy, tôi được bà Hà đồng ý, mỗi khi đến ngày nghỉ, thì có thể dẫn theo Viện Viện đi những chuyến du lịch ngắn hoặc dài ngày, có lúc là những thắng cảnh tuyệt đẹp; có khi, lại là đi về nhà những người dân bình thường, thậm chí, cả những khu dân nghèo.
Viện Viện cho tôi thưởng thức đủ loại thức ăn nổi tiếng nhất, cao quý nhất trên thế giới; thì tôi lại cho Viện Viện nhấm nháp những loại ngũ cốc hoa màu bình thường nhất, thô ráp nhất thế giới.
Có một lần, lúc tôi đưa Viện Viện ra ngoài, gặp phải sạt núi lỡ đất, trong suýt soát mà tránh được đại nạn, nhưng cả xe và du khách đều bị kẹt ở trong một khe núi. Tất cả mọi người trên xe đều nhìn thấy tình cảnh đáng sợ khi phía trước nhiều chiếc xe trong nháy mắt bị bùn cát nuốt chửng, mặc dù may mắn tránh được, nhưng vẫn sợ đến tái xanh cả mặt, mất cả hồn vía, vô số người trong xe sợ đến gào khóc, hoặc là, thấp giọng nước mắt ròng ròng. Viện Viện hiển nhiên cũng liên tưởng đến một cảnh tượng nào đó, run run không có cách nào mở miệng nói chuyện, nằm ở trong lòng tôi, cả người run lẩy bẩy.
Tôi ôm thật chặt cô ấy, nói: “Đừng sợ, Viện Viện, sẽ có người đến cứu chúng ta ngay thôi!” Tuy an ủi, nhưng thật ra trong lòng tôi cũng không chắc, trái tim ở trong lồng ngực đập mãnh liệt, nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi miệng.
Không ngờ, vừa dứt lời, ngẩng đầu liền thấy một đoàn trực thăng màu bạc nhỏ lướt qua đỉnh núi, hạ cánh về phía chúng tôi.
Trong xe tuôn ra một tràng hoan hô, mọi người chen lấn lao về phía cửa xe, rối rít vội vã lên trực thăng, thân thể Viện Viện yếu ớt, không cẩn thận đã bị người ta kéo ra chỗ ngồi, đẩy ngã trên mặt đất.
Tôi cả kinh đầu đầy mồ hôi, vội vàng cúi người tóm lấy Viện Viện, một tay liều mạng kéo cô ấy, tay kia liều mạng nắm lấy tay vịn ghế phía trước. Vất vả lắm mới bắt đầu kéo được Viện Viện lại từ trong dòng người, hai người chúng tôi ôm chầm lấy nhau, cả hai đều “Hoa dung thất sắc”.
Song, chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người rối rít bổ nhào về phía trực thăng lại mang theo vẻ thất vọng dừng chân ở xung quanh xe, lại có người đi qua đám người, bước lên xe, đi về phía tôi và Viện Viện.
Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, nhịn không được bật thốt lên một tiếng: “Kim đại ca!” Rốt cuộc cũng không nghĩ tới, người đến đón tôi và Viện Viện lại là Kim Quang.
Lúc tôi qua lại với Lương Trạm, bao nhiêu liên lạc đều thông qua Kim Quang. Nhưng kể từ sau cái đêm mưa đó, tất cả đều liền dần dần thay đổi.
Trong lòng nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tôi vỗ nhẹ Viện Viện hai cái, tạm thời buông cô ấy ra, đứng dậy, đi tới lối đi trong xe, ngẩng đầu nhìn Kim Quang, mỉm cười, hồi lâu, mới nhiều ít có chút nghẹn ngào nói: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Kim Quang nhìn tôi, nội dung trong ánh mắt hết sức phức tạp, hồi lâu, bỗng nhiên mở rộng vòng tay, nặng nề ôm tôi một cái, nói: “Có sợ không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nói: “Không sao!” Ngẩng mặt lên, nước mắt lại trong lúc bất chợt như vậy mà không khống chế được mà rớt xuống. Kim đại ca của tôi ơi, bao nhiêu năm rồi, trong một số thời khắc bất lực, đã cho tôi siết bao ấm áp và hỗ trợ! Nên nói như thế nào cho anh biết, chỉ chốc lát vừa rồi, ôm Viện Viện vào mà an ủi, thật ra trong lòng mình rốt cuộc sợ hãi đến cỡ nào; nên nói như thế nào cho anh biết, bất kể biểu hiện bình tĩnh ra sao, thật ra thật ra tôi vẫn còn rất trẻ, ở vào lúc gặp phải hiểm nguy, vẫn luôn khát khao có một bờ vai kiên cố có thể tôi dựa vào!
Tôi lau đi khóe mắt ươn ướt, cười nói: “Này đừng nói với em là anh đặc biệt điều trực thăng tới đón bọn em đấy nhé!”
Kim Quang chần chờ một chút, nhìn tôi một cái, rồi quay về phía Viện Viện cúi người chào, rất cung kính nói: “Anh Lương nhờ tôi tới đón cô!”
Viện Viện hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Kim Quang, tựa hồ không giải thích được ý nghĩa trong lời nói của anh.
Còn tôi lại sững sờ ở đó, trong nháy mắt thấy thật buồn cười.
Viện Viện là bà chủ của các anh ấy, các anh ấy tới đón Viện Viện là vô cùng đặc biệt chính xác nha, còn tôi thì thật buồn cười, lại có thể tự mình đa tình cho là Kim Quang, thậm chí người kia đặc biệt phái trực thăng tới đón người – là tôi cùng Viện Viện!
Người ta dựa vào cái gì mà phải đón tôi chứ! Dựa vào cái gì?
Tôi gần như nhịn không được bật cười thành tiếng, dùng sức nhắm mắt lại, rồi từ từ đưa tay, đỡ Viện Viện dậy, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi! Viện Viện, vùng này địa chất phát sinh biến đổi lớn như thế, ai cũng không thể nói chính xác kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, đi sớm một chút cũng tốt!”
Viện Viện đi theo tôi cùng Kim Quang đến trực thăng, lúc gần bước lên thì bỗng nhiên đứng lại, có chút chần chờ nhìn Kim Quang, run giọng hỏi: “Anh ấy, anh ấy cũng tới sao?”
Kim Quang cung kính đáp: “Anh Lương đang ở châu Phi, không kịp tới đây gặp cô!”
Viện Viện “chợt” thở dài một hơi, nắm tay của tôi, nói: “Tây Tây, cậu lên trước đi!”
Viện Viện đã hiểu được suy nghĩ của tôi, tôi thật sự nên lập tức đốt pháo hoa, nhiệt liệt ăn mừng trên toàn thế giới thôi!
Tôi ôm một bên vai Viện Viện, cười nói: “Người ta đặc biệt phái trực thăng tới đây đón bà chủ, lỡ mình đi lên đó, bị tưởng lầm là kẻ khủng bố cướp trực thăng, đá mình rớt xuống dưới thì làm sao bây giờ?” Cười cười mà đẩy cô ấy lên trực thăng.
Cánh quạt trực thăng nhanh chóng lượn vòng trong không khí, phát ra một tràng tiếng “vù vù”. Lúc nãy tôi liên tục căng thẳng cao độ, lúc này thanh tĩnh lại, khó tránh khỏi có chút choáng váng, ngả người ra sau nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên nhớ tới một chuyện, bèn hỏi Kim Quang: “Các anh làm sao mà tìm được chỗ này?”
Bên cạnh một người đàn ông tiếp lời nói: “Cô Lỗ điện thoại của cô……”
Ớ…… Chuyện này thì liên quan gì đến điện thoại của tôi?
Kim Quang trợn mắt nhìn người kia một cái, quay đầu về phía tôi, chần chờ một chút, rồi ôn hòa nói: “Điện thoại di động của em, lúc ấy đã được sửa chữa lại, lắp đặt thêm vệ tinh di động loại mới nhất của phòng R&D công ty chúng ta……”
“Nhưng mà em căn bản không có cài phần mềm GPS……”
“Là thông qua Chip mật mã!” Kim Quang chần chờ một chút rồi nói: “Đây vốn là thiết bị mà anh Lương dặn dò phòng R&D đặc biệt lắp đặt, chuẩn bị tặng cho Lương đại tiểu thư làm quà. Lúc ấy thiết bị này vừa mới ra đời, điện thoại di động có lắp đặt thiết bị này cả công ty tổng cộng cũng chỉ có hai người, một cái là của ông chủ dùng, còn cái kia……, ông chủ gọi điện thoại bảo anh mang di động đến công ty……” Cụp mắt xuống, dường như là không muốn gợi lại chuyện thương tâm của tôi!
Thật ra, có gì mà thương tâm đâu chứ?
Đó đều là chuyện tình quá khứ cả rồi!
Nhưng mà, có số chuyện nực cười lại là sự thật. Tối hôm sinh nhật hai mươi mốt tuổi, người kia chẳng biết tại sao phát cáu ở trong công ty, ma xui quỷ khiến thế nào mà ném hư điện thoại di động của tôi, lại ma xui quỷ khiến thế nào mà nửa đêm kéo tôi đi ngoài đường, sáng sớm hôm sau, ở trong công ty để lại tờ giấy, đem cái này điện thoại di động “đền” cho tôi, chỉ trách tôi thần kinh quá mỏng, chia tay rồi mà lại quên không trả lại di động.
Tôi nhìn Kim Quang, cười: “May là có cái điện thoại di động này, nếu không em và Viện Viện sẽ phiền rồi!” Vừa cười, vừa thầm quyết định, sau khi trở về, chuyện đầu tiên phải làm chính là mua một cái điện thoại di động mới “an ủi” cho mình, an ủi an ủi thật tốt cho mình.
Trải qua biến cố này, bà Hà không cho tôi một mình mang Viện Viện đi ra ngoài, lại bắt đầu chẳng phân biệt được trường hợp mà phái một nhóm gia nhân lớn túc trực ở chung quanh, ngay cả Viện Viện muốn tự rót ly nước nóng cũng sẽ có người ngăn, sợ cô ấy bị bỏng. Tôi bất đắc dĩ nhìn, rất lâu sau đó, cuối cùng không cách nào nhịn được, đi tìm được bà Hà bàn bạc mấy lần, cuối cùng mới lấy lại được cho Viện Viện một không gian tương đối rộng rãi.
Cũng may bệnh tình của Viện Viện tốt lên từng ngày, lúc nhìn thấy bà Hà cũng không còn sợ hãi nữa, thỉnh thoảng cũng thể hiện mấy phần tình cảm mẹ con gắn bó, bà Hà ngoài mặt thì không tỏ vẻ gì, nhưng thật ra trong lòng mừng như điên. Bà ấy biết rõ tôi vì điều trị cho Viện Viện mà tốn biết bao tâm huyết, gần như có thể nói là “cúc cung tận tụy”, bởi vì cảm kích, nên mặc dù tôi thỉnh thoảng vô lễ chống đối, bà ấy cũng có chút dễ dàng tha thứ. Để biểu lộ thành ý, liền cho người đến sửa chữa quán ăn Trung Quốc của mẹ tôi, liên tục không ngừng tặng cho mẹ tôi những món quà tuyệt đẹp, lại còn thăng chức cho ba đang làm ở trong công ty rượu……
Mọi việc, rất tốt đẹp!
Cuộc sống tốt đẹp…… nên là như vậy!
……
Thời điểm băng tuyết lại một lần nữa bao trùm lên châu Mỹ, bờ bên kia đại dương, xa xa truyền đến tin tức, chồng của Hà Viện Viện không biết sao, bỗng nhiên muốn cùng vợ mừng lễ Giáng Sinh, đầu tiên là tự mình đến thăm trụ sở tập đoàn Hồng Sam ở bên Anh, biết Hà gia chuẩn bị đến San Francisco ăn tết, liền vừa trằn trọc mang quà tới.
Bộ dạng bà Hà như đã đoán trước, thấp thoáng nói cười: “Tôi biết cậu ta năm nay nhất định sẽ có hành động. Em sáu của cậu ta vừa mới cưới con gái Đào gia, tệ hơn, công việc làm ăn bên Trung Đông lại rất lớn……”
Tôi không phải là thương nhân, tốt nhất vẫn là không nên nghe đến những thứ tin tức về buôn bán này.
Nhưng mà, lễ Giáng Sinh chẳng phải sắp đến rồi sao?
Nói như vậy……
Tôi không chút do dự chạy đến học viện thành phố tìm Đại Oai, hỏi: “Có thể ăn sinh nhật với mình không?”
Đại Oai bày ra muôn dạng nét mặt vui mừng nói: “Vì sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt, đem cái ngày quan trọng này nói cho mình biết?”
Tôi cười: “Muốn có quà đó……” Phát hiện mình thật không phải là nhỏ mọn bình thường, chỉ vì người kia tặng quà cho từ trên xuống dưới Hà gia, ngay cả tài xế bảo mẫu cũng có, lại cố tình bỏ sót vị bác sĩ tâm lý vô cùng quanh trọng của vợ anh ta là tôi đây, liền lập tức canh cánh trong lòng nhanh chóng tìm kiếm những con đường khác bù lại.
Chồng sau của mẹ, cái gã đàn ông Quảng Đông lười biếng vô lại đó, không biết cớ sao lại rời đi khỏi quán ăn nhà tôi, rất lâu sau cũng không có tin tức. Mà tôi vừa mới có chút khởi sắc, rất có chút mùi vị “thăng tiến” thì cái người cha đã sinh ra tôi không chỉ một lần úp úp mở mở ở trước mặt tôi nhắc nhở, ông ta căn bản chưa thực hiện thủ tục ly hôn với mẹ.
Tôi khinh thường nhìn ông ta, hỏi: “Ba muốn nói cái gì?”
Ông ta thất vọng gục đầu xuống, nói: “Ba sai rồi, Tây Tây……”
Tôi thở dài, rồi lại thở dài, nói: “Ba, đêm Giáng Sinh cùng đi New York có được không?” Thấy ánh mắt ông ta sáng lên.
Cho nên, sau khi xa cách hơn mười năm, trong một tiệm ăn Trung Quốc không mấy nổi tiếng ở Phố người Hoa thành phố New York, chúng tôi một nhà ba người…… à, cộng thêm với bạn học Đại Oai “bạn trai” tôi nữa là bốn người một lần nữa tụ họp.
Ba vốn là không muốn bước vào tiệm ăn của cha dượng, nhưng lại đành chịu mẹ già khổ nhọc của tôi kia không ngừng lảm nhảm nhắc: “Tối nay đông người, vừa lúc có thể kiếm tiền!” Một mực bận rộn trong tiệm, kiên quyết không nỡ để mình nghỉ ngơi.
Tôi lạnh lùng nhìn ba, lạnh lùng nói: “Nếu như ba vẫn cho là thể diện của mình quan trọng như thế thì xin mời về đi…… Tốt nhất ngay cả tôi cũng xem như không quen biết đi!” Rốt cuộc làm cho ông ta ở trong thực tế trước mặt, mà thuần phục cúi đầu.
Ba rốt cuộc đang lúc mình không muốn tiến vào cửa hàng mà mình không thích kia nhất, thì tại mẹ liên tiếp đau lòng mà khó có thể tin la lên, trơ mắt nhìn tôi cậy mạnh đuổi khách.
Tôi cười hì hì ngẩng đầu nhìn của bọn họ, cười hì hì nói: “Tôi muốn sinh nhật!” Nói xong hai ông bà cùng nhau sửng sờ, khóe mắt ươn ướt.
Mẹ tự tay nướng cho tôi một cái bánh ngọt, ba đích thân điều chế cho tôi một ly rượu cocktail, còn bạn học Đại Oai đa tài đa nghệ thì bị tôi buộc phải biểu diễn ca múa.
Bao nhiêu năm, đã bao nhiêu năm rồi…… chưa từng trải qua một đêm ấm áp như vậy!
Bắt đầu mọi việc phát triển rất bình thường, sau lại pha đủ màn kịch tính. Sau khi uống không biết bao nhiêu li rượu, ba đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt mẹ cầu xin tha thứ, còn mẹ thì gào khóc……
Đại Oai không chút do dự một phát nắm lấy tay tôi, dắt tôi đi ra khỏi tiệm.
Cái tiệm này nằm ở trên con đường Canal St, vô cùng náo nhiệt, từ những trang sức đẹp mắt nhất cho đến những vách tường mái hiện tồi tần nhất; từ những quán ăn có vị trí đẹp nhất đến những quán đồ cổ thần bí nhất…… Mặc dù trên cả con đường tràn ngập dân nhập cư đủ các loại màu da, quốc tịch, nhưng nhiều nhất vẫn là đồng bào da vàng tóc đen.
Tôi mặc cho bạn học Khương nắm tay, nắm thật chặt, ở trên đường bước chầm chậm, từ chợ mỹ thuật Peal Paint lùng được một số đồ nho nhỏ đang hạ giá, sau đó đi dạo “trung tâm thương mại Châu Giang” vô cùng thân thiết, mua một cái đèn lồng giấy truyền thống, xách trên tay thoáng đung đưa một cái; đặc đặc biệt biệt đến cửa hàng ngầm hưởng thụ một lần massage thoải mái, sau đó tôi bộc phát nói: “Chúng tôi đi chùa đi?”
“Đây là ngày lễ Giáng Sinh chứ có phải là phật đản đâu trời……” Bạn học Đại Oai bất đắc dĩ nhìn tôi, nhưng cuối cùng vẫn theo tôi đến một ngôi chùa gần đấy. Sự thật chứng minh, trong đêm đi dạo chùa, không phải là sở thích của một mình tôi. Ngoài cửa chùa ở trên ngã tư đường bày đầy cây thông Nô-en, mà trong chùa hương khói vẫn nghi ngút. Một vị nữ sĩ đang thắp hương nghiêm trang nói cho tôi biết: “Làm thần tiên đã lâu, nên đều là bằng hữu. Sinh nhật Chúa Giêsu, Phật tổ cũng nên đem quà đến. Vừa lúc cùng nhau thắp hương, cùng nhau khấn nguyện, không chừng tâm tình thần tiên tốt, nguyện vọng này cũng dễ thành!”
Cái gì gọi là thế giới đại đồng ấy nhỉ? Tôi nghe mà vô cùng bái phục, thật sự cảm giác mình quá OUT.
Khi chúng tôi vất vả lắm đi về được quán ăn của cha dượng, mơ hồ thấy trước tiệm có một người đang đứng. Bóng đêm đặc quánh, từ xa nhìn lại, chỉ là một bóng dáng nhạt nhào, nhưng trong nháy mắt tôi cảm thấy đầu váng mắt hoa, khẩn trương nắm tay Đại Oai, quay đầu lại, nói: “Chúng ta đi dạo tiếp, đi dạo tiếp đi…..”
Tôi hoài nghi mình lại phát bệnh, bởi vì mặc dù khó nhận ra gương mặt, nhưng chỉ liếc một cái thì tôi đã biết đó là Lương Trạm. Anh chẳng phải đang ở San Francisco cùng Viện Viện sao…… Không thể nào, không thể nào tới đây được đâu!
Đi ra mấy bước, tôi cảm thấy mình càng ngày càng sợ, ngã vào trong lòng Đại Oai, khó khăn hỏi: “Phía trước cửa tiệm của mẹ mình…… có người không?”
Đại Oai quay đầu lại nhìn kỹ nhìn, nói: “Đâu có ai đâu……”
Tôi gật đầu, mệt mỏi gật đầu, nói: “Mình mệt rồi……” Bị Đại Oai đập một cái thật mạnh vào trán: “Mệt rồi mà còn đi về phía này hả……?”
Tôi nhảy dựng lên đánh cậu ta: “Cậu chán sống rồi ạ, lại dám đánh mình……” Hai người cãi nhau ầm ĩ chạy về phía trước cửa hàng, quả nhiên không có ai. Tôi quay đầu, nhìn về bóng tối phía trước, có cảm giác kỳ dị, tựa như đối diện với một ánh mắt ẩn nấp, dịu dàng mà ưu thương…………