Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 21
Một buổi chiều tháng năm đẹp trời, tôi tặng cho cô ấy một cái lược chải tóc xinh đẹp, cô ấy xoay người đưa mắt nhìn tôi một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu đầy sợ hãi mà chân thành: “Lỗ Tây, cô thật là đẹp” nói xong khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy một cái, lập tức đưa tay, nắm bờ vai cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, mỉm cười nói: “Cô mới là người xinh đẹp! Cô xem, đôi mắt cô to tròn như vậy, lông mi dài như vậy……….. Viên Viên, cô nhất định phải ăn uống thật tốt” Từ khi trở lại Bắc Kinh hồi tháng ba, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, rất ngạc nhiên khi phát hiện, Tiểu cô nương này lại có thể nhớ ra tôi.
Tôi thực sự, thực sự rất cảm động! Bởi vì đã nghiên cứu rất nhiều những tài liệu liên quan về các ca bệnh, cho nên tôi biết rõ, một người có bệnh tình nghiêm trọng giống như cô ấy, đồng ý nhớ ra một người, đón nhận một người, là một chuyện trọng đại đến cỡ nào.
Khi Giáo sư Lý điều trị chứng sợ hãi, thật ra có một bí mật, là dùng phương pháp chọn thức ăn bổ dưỡng kết hợp cùng với các dược liệu, lấy thuốc đông y điều trị là chủ yếu, thuốc tây chỉ dùng để trợ giúp giải quyết tạm thời, kết hợp đông y và tây y là một loại phương pháp điều trị đặc biệt. Điều trị trong Đông y, xem trọng âm dương ngũ hành, thiên địa nhân hòa, theo như lời giáo sư Lý mà nói, đó là cần có một chút “Duyên phận”. Mà theo như Ông ấy nhận định, tôi và Hà Viên Viên thuộc loại “Người có duyên”
Mặc dù là nhất trí với kế hoạch điều trị, Nhưng ông ấy kiên trì tin tưởng cho rằng không biết tôi có khả năng làm gì đó cho Hà Viên Viên không, nhưng nhất định là hơn những người khác, vì thế, sau khi kết thúc giai đoạn đầu một thời gian, dần dần ủy quyền cho tôi, từng bước để cho tôi là người điều trị chính cho Hà Viên Viên.
Khi tôi sợ hãi mất tự tin, ông ấy cổ vũ tôi nói: “Lỗ Tây, em đã làm được bước đầu tiên cũng là bước khó khăn quan trọng nhất, vấn đề còn lại thực ra chẳng qua là kinh nghiệm nữa mà thôi”. Ông ấy không hề keo kiệt chút nào đem tất cả những kinh nghiệm tích lũy trong nhiều năm truyền hết lại cho tôi, trong những trường hợp phức tạp khó khăn hơn còn tận tình giúp đỡ hướng dẫn cho tôi.
Tôi đọc đi đọc lại các loại bệnh án điều trị của giáo sư Lý, có một cảm giác gần như là “Không trâu bắt chó đi cày”, vạch ra phương án điều trị cho Hà Viên Viên mà trong lòng nơm nớp lo sợ thấp thỏm lo lắng không yên, không ngờ mới chỉ thử một lần, lại đạt kết quả tốt không ngờ.
Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của Hà Viên Viên có những khởi sắc rõ ràng, càng ngày lại càng rõ ràng, Mà sự hiểu biết về triệu chứng bệnh lý chứng sợ hãi và trình độ điều trị của tôi cũng được nâng cao nhanh chóng.
Giáo sư Lý thường hay nói đùa rằng: “Lỗ Tây, cứ dựa vào mức độ tiến bộ này của em, xem ra không cần học lên thạc sĩ nữa mà trực tiếp học lên giáo sư đi!”
Tôi mồ hôi ướt đầu đầu, nghiêm mặt ưỡn ngực, cười hì hì nói: “Không phải là giáo sư muốn để cho em trở thành loại học trò thứ ba đấy chứ!” Sau đó, tôi chợt phát hiện ra kỳ thực giáo sư Lý không phải hoàn toàn là nói đùa với tôi. Ông ấy nói trường hợp của tôi với trường đại học cũ của ông ấy, trường đại học Stanford, ở đó, có chuyên ngành tâm lý học tốt nhất trên thế giới.
Thật sự tôi cũng từng có kế hoạch cho tương lại, cũng luôn tích cực chuẩn bị ra nước ngoài, cách đây vài tháng, cũng vừa thuận lợi hoàn thành tương đối tốt bài thi GRE (bài thi kiểm tra năng lực) trên máy và thi viết, hi vọng đạt được điểm số cao, dù sao cũng chưa từng dám đặt ra mục tiêu cao như vậy, cụ thể như vậy.
Giáo sư Lý nói, ông ấy sẵn lòng giới thiệu tôi, dĩ nhiên, điều kiện trước tiên là: Ông ấy tin tưởng vào bài luận văn của tôi về Hà Viên Viên sau này sẽ trở thành bản luận văn mẫu gây được tiếng vang lớn. Tuy rằng vẫn còn có chỗ thô ráp, nhưng nhìn ra được, rất có giá trị, căn dặn tôi phải tiếp tục tìm tài liệu, tiếp tục sửa chữa, bất luận như thế nào cũng nhất định phải đem luận văn sửa lại một cách tốt nhất, tranh thủ nắm bắt cơ hội công bố trên tạp chí quốc tế.
Tiếng Anh! Tiếng Anh! Tôi phải liều mạng luyện tiếng anh!
Luận văn đăng trên tạp chí quốc tế Nhất Thiên, chắc chắn phải là luận văn tiếng anh, mà bản thân tôi là một nhân viên chuyên phiên dịch bán thời gian, đương nhiên không thể mượn tay người khác để hoàn thành công việc phiên dịch luận văn của mình. Tôi tin tưởng chắc chắn, chỉ có chính mình, mới có thể dùng một loại ngôn ngữ diễn tả chính xác nhất, rõ ràng nhất, chuẩn xác nhất toàn bộ những quan điểm của mình.
Cũng bởi vì như vậy, tôi vẫn như cũ kiên trì làm phiên dịch viên ở Lương thị, Tuy rằng buôn bán xuất nhập khẩu và ứng dụng tâm lý học là hai lĩnh vực hoàn toàn khác nhau, nhưng ngữ pháp và từ vựng cơ bản lúc nào cũng thông suốt. Hơn nữa, tôi hiểu được, chắc chắn thông qua công việc này, một mặt có thể kiếm được tiền sinh hoạt phí; mặt khác, có thể hiểu biết một chút về nơi làm việc của người tôi yêu.
Bạn xem, đột nhiên, tôi có một người bạn trai làm trợ lý cho tổng giám đốc Lương thị, bất luận là ở đâu cũng có thể dùng từ “Thành phần tri thức, nòng cốt tinh anh” để hình dung, đời người tốt xấu gì quan trọng nhất cũng là quá trình, giành được thành tựu như thế nào?
Đương nhiên, dựa trên nguyên tắc hắn cũng không được coi là kiểu đàn ông có tâm lý “Giữ gìn”, tâm lý “thể diện”, sớm đã đưa ra tuyên bố, về sau hắn đưa tôi đến trường học.
Tôi nghĩ muốn từ chối. Cũng không phải là cảm thấy cảm giác được đàn ông che chở là không tốt, mà là, tôi lo lắng một khi đã dựa vào người khác, tôi sẽ ỷ lại, mà dần dần đánh mất chính bản thân mình.
Giáo sư Lý nói cho dù là tôi đọc sách chiều sâu hay chiều rộng đều hoàn toàn có thể so sánh với học trò thạc sĩ của ông ấy, quả thật tôi cũng tự tin như vậy – bởi vì tôi cũng không bao giờ tùy tiện lãng phí thời gian!
Từ nhỏ tôi đã biết bản thân mình không có hoàn cảnh gia đình tốt, không có ai để dựa dẫm, thậm chí không có lấy một người dịu ràng che gió chắn mưa cho tôi khi tôi bị thương, cho nên, tôi không dám không cố gắng, không dám không phấn đấu, cho tới bây giờ cũng không dám hi vọng đem tương lai đời mình, hướng vào một cái gì đó xa vời không thực tế.
Tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày, có thể có được một người bạn trai xuất sắc như vậy. Cho nên, tôi càng quý trọng hơn, càng coi trọng hơn, càng chuyên tâm hơn, càng sợ hãi hơn……… Tôi sợ tôi sẽ quá yêu hắn, quá mến hắn, mà có một ngày, phát hiện ra mình không xứng với hắn!
Tôi không hiểu kinh tế học, cũng như đối với toàn bộ sự vận hành và hoạt động ở Lương thị đều không hiểu lắm, nhưng tôi biết, một người còn trẻ giống như hắn, có thể ngồi vào vị trí trợ lý của tổng giám đốc, tuyệt đối không đơn giản; một người còn trẻ giống như hắn, có thể bận rộn suốt ngày như vậy………. Ngược lại càng chứng tỏ, hắn có năng lực làm việc đặc biệt suất sắc!
Tình cờ tôi nghe thấy hắn nói rằng đang tiến hành hạng mục hoặc là giao dịch gì đó, mức độ đầu tư hơn một ngàn vạn tệ, đan xen trong đó là các loại lợi ích phức tạp khó tháo gỡ, mỗi một quyết định đều cần phải vận dụng đầu óc để giải quyết.
Hắn nói: “Lỗ Tây, em biết không? Anh làm việc này, điều khó khăn nhất không phải là đưa ra kế hoạch hay là thực hiện kế hoạch, mà vấn đề là lúc nào cũng liên quan đến vô số người, vô số mắt xích. Dù kế hoạch có chu đáo chặt chẽ, nhưng khi bắt đầu thực hiện thì vẫn phải giải quyết đủ loại vấn đề. Có thể anh sẽ phải trì hoãn cuộc họp chậm lại chỉ vì không biết là khách hàng của mình sẽ đến muộn chỉ vì khi đi ra cửa họ quên mang theo ô; hoặc là, anh sẽ không biết rằng, người quản lý của anh chỉ vì bực bội với vợ anh ta, mà phá hỏng cuộc thương lương mà đã cầm chắc phần thắng.
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được
Tâm lý con người là điều không thể đoán trước được, là điều khó nắm bắt nhất, không có cách nào có thể đo lường được.
Mà chuyên ngành của tôi, đó là nghiên cứu tâm lý con người!
Đương nhiên tôi cũng đã từng hỏi qua hắn, trong bữa tiệc rượu trước đây rất rất lâu rồi, cũng chính là bữa tiệc rượu mà lần đầu chúng tôi gặp nhau, rốt cuộc vì sao hắn lại tìm tới tôi, có mục đích gì? Hắn liền không khách khí vén áo tôi lên, cẩn thận hôn bả vai bên trái và cánh tôi, mơ màng nói: “Thực ra chỉ đơn giản là đến nhìn em! Chẳng lẽ em không có nhận ra, mục đích chủ yếu của anh ngày hôm đó là nắm lấy bàn tay trái của em sao. Sau đó, anh cảm thấy lúc em vung tay anh ra, vô cùng mạnh mẽ, liền nghĩ, xem ra chinh phục cô gái này cũng không tồi”
Hắn ám chỉ, căn bản ngày hôm đó đến không phải là để tham gia tiệc rượu gì hết, mà chủ yếu là đến để nhìn tôi? Hay nói cách khác, một người đàn ông xa lạ đặc biệt chạy đến tiệc rượu một lúc, mục đích chủ yếu là để nhìn một người phụ nữ xa lạ nào đó sao? rõ ràng là lừa người mà.
Tôi cười nhạo nói: “Lý do? Lý do anh nhìn em?”
Hắn nhíu mày, cắn răng suy ngĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra một lý do tương đối chính đáng: “Anh nghe nói lúc em ở bệnh viện, rất không ngoan ngoãn, không ngừng mắng chửi giám đốc của bọn anh, ý anh là nói …….Lương tiên sinh! Anh nghĩ, một cô sinh viên có cá tính, có can đảm như vậy, cần phải gặp một lần cho biết mặt. Sau đó, vừa nhìn thấy mặt, chợt nghe thấy cô gái này tuyên bố với người ta uống rượu tam tiên……….” Hắn nằm ở trên người tôi, dường như đang nhớ lại dáng vẻ của tôi lúc đó, cười cười mãi không thôi.
Tôi bị hắn cười đến mức mặt đỏ tai hồng, khó tránh khỏi xấu hổ và giận dữ, khó tránh khỏi oán hận nói: “Anh nói cái xem rốt cục tên họ Lương kia được làm từ cái gì vậy, nhân phẩm kém như vậy, có một chút chuyện nhỏ như vậy, mà cứ hết lần này đến lần khác cho em leo cây!”
“Hắn bận rộn nhiều việc!” Hắn nghiêm túc nói với tôi: “Khoảng thời gian đó, anh ta phải đấu tranh với các anh em khác của hắn. Sự đấu tranh này có thể so với như đánh một ván cờ vậy, bàn cờ luôn thay đổi thiên biến vạn hóa, chỉ cẩn bất cẩn một chút liền mất hết tất cả. Rất nhiều lần anh ta muốn đến gặp em, nhưng mà, đối thủ của anh ta ra tay rất nhanh và chặt chẽ, chỉ cần hắn hơi lơi lỏng một chút, đối thủ lập tức ra chiêu. Bàn cờ này cũng rất lớn, trải rộng khắp thế giới, lúc anh ta có thời gian rảnh liền nghĩ muốn gặp em, cho dù một phút trước hắn ở Bắc Kinh, nhưng không biết một phút sau đó, phải đi đến nơi nào cũng không biết……..”
Câu nói cuối cùng của hắn, đã gợi lên nỗi đau đớn sâu sắc yếu mềm nhất trong lòng tôi.
Bởi vì, bất cứ lúc nào hắn cảm thấy có thời gian rảnh đều nghĩ đến thăm tôi như vậy, người đang ở Bắc Kinh, nhưng trong phút tiếp theo, cũng không biết sẽ đi đến đâu…… Những ngày trong tháng năm, số lần hắn đi đi về về Bắc Kinh rất nhiều, nhưng từ đầu đến cuối đều không có thời gian trở về căn hộ của hắn với tôi. Hắn ở công ty họp, tôi ở trong xe của hắn vừa nghiên cứu tài liệu vừa chờ hắn, đợi cho hắn xuống vào xe, thường là đi thẳng một mạch tới sân bay………
Tôi đau lòng, vô cùng vô cùng đau lòng, cho nên, nghĩ nghĩ, nhịn không được lại cắn răng mắng: “Anh nói xem cái tên họ Lương kia có phải tên biến thái không? Nếu như hắn phải tranh đấu, đối với hắn không có gì đáng trách, nhưng sao lại làm liên lụy tới người khác. Bản thân hắn không nghỉ ngơi, thì cũng không cho người khác nghỉ ngơi, đúng là táng tận lương tâm……..”
Hắn nghe không nổi nữa, cúi người cắn môi tôi, chậm rãi cắn, chậm rãi cắn, một lúc lâu sau, mới buông miệng tôi ra, gằn từng tiếng nói: “Cô gái nhỏ, em không thể ác độc như vậy……….”
Tôi nhíu mày, khiêu khích nhìn hắn, nói: “Em độc ác đó, em sẽ nguyền rủa hắn, có sao không? Có bản lĩnh thì anh cắn em a…………”
Hắn đương nhiên là có bản lĩnh cắn tôi, trên thực tế, hắn vô cùng thích cắn tôi. Hắn lập tức lại cắn môi tôi, sau đó, không khách khí chút nào cởi bỏ quần áo của tôi, cắn khắp nơi ở trên người tôi……… Tôi bị hắn cắn, bị hắn cắn………. Đành phải lớn tiếng nói: “Ngưng, anh dừng lại! Nếu anh không dừng lại, em liền, em liền cắn anh a……..” Rồi ra sức lùi lại vùng lên, hung hăng cắn vào vai hắn, cánh tay hắn, đùi hắn………
Chúng tôi gặp được nhau quá khó khăn, thực ra thời gian mặt đối mặt nói chuyện cũng rất khó khăn, cho nên khi gặp nhau đều bỏ qua tất cả trách nhiệm, giờ phút đó mặc sức vui vẻ thỏa thích, mỗi khi gặp mặt, một khi tuyện chiến với nhau, một khi châm ngòi chiến tranh, tình hình chiến đấu luôn đặc biệt kịch liệt. Chúng tôi lăn qua lăn lại từ trên giường xuống dưới mặt đất, lại lăn qua lăn lại từ dưới mặt đất lên trên giường….. Trước khi hắn thiếp đi vì mệt mỏi, tôi chỉ kịp giáo huấn hắn một cái đạo lý vĩ đại rằng: “Làm người phải có tôn nghiêm làm người!”
Tôi nói: “Cái tên Lương tiên sinh rách của các anh cũng không phải là thần tiên trên trời, dựa vào cái gì mà không thể mắng? Nếu chỉ vì em mắng hắn, anh đã cảm thấy em có can đảm, có cá tính, thì tận trong xương cốt, anh tôn sùng lãnh đạo của anh tới đâu, quá khom lưng uốn gối, vô cùng nô dịch…… Em chỉ cảm thấy hắn rất ích kỷ, hắn không phân biệt tốt xấu, đáng mắng liền mắng, có lẽ hắn nên đảm nhiệm làm tổng thư ký liên hiệp quốc của thế giới nhà giầu”
Hắn cười hỏi: “Nếu như hắn là vị thần tiên không phải là không biết phân biệt tốt xấu?”
Tôi nghĩ nghĩ, nói: “Chắc chắn không mắng nhầm”
Hắn phục!
Mãi cho đến ngày hôm sau khi rời giường, hắn mới cười hì hì nói: “Anh phải khom lương uốn gối, phải vô cùng nô dịch đi hầm hạ Giám đốc của anh đây, nếu không sẽ không có tiền nuôi gia đinh”
Tôi nghe xong trong lòng rất chua xót, rất đau, rất không đành lòng….. Không còn cách nào khác ngoài việc dịu dàng như nước an ủi hắn: “Anh đang ở dưới mái hiên nhà người ra, không thể không cúi đầu! Vì tương lai của chúng ta, tạm thời anh đành phải giả dối ngoắt nghéo, tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đợi đến một ngày nào đó chúng ta kiếm đủ tiền, lúc đó có thể mắng chửi hắn, sẽ đem tất cả những oan ức ủy khuất hung hăng quăng về phía hắn…..” Theo cách nói của tôi, thì đây chính là một quá trình tích lũy, bị âm ức, không phải là không mắng, mà gom lại tất cả, chờ đợi thời cơ thích hợp sẽ mắng trửi luôn một thể.
Hắn nhìn tôi, bắt lấy vòng eo nhỏ, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, nhẹ nhàng nói: “Đợi cho đến một ngày nào đó, một ngày nào đó chúng ta có thể chửi ầm lên, chúng ra sẽ quăng tất cả ra ngoài, sẽ không chỉ đơn giản là vài câu nguyền rủa, hoặc là một vài cái hình ảnh chua xót! Đợi cho đến một ngày nào đó, một ngày nào đó chúng ta có thể chửi ầm lên, chúng ta sẽ thu hồi lại tất cả sẽ không chỉ có sự thoải mái của trả thù, có thể, còn có một vài tấm thẻ ngân hàng lấp lánh nữa cũng nên! Chúng ta chờ đợi, chờ đợi sự tôn nghiêm vô hạn của loài người bùng nổ, giống như chờ đợi tên lửa được phóng vào vũ trụ, giống như chờ đợi đập Tam Hiệp (Một con đập lớn nhất ở Trung Quốc)…..” Hắn vẫn nhẹ nhàng nói cho đến khi không nhịn được nữa cười rộ lên, thở dài nói: “Ai bảo cái tên họ Lương kia, đắc tội với ai không đắc tội, lại đắc tội với Lỗ Tây của anh……” Nâng mặt tôi lên, hôn không ngừng.
Hắn lại sẽ phải rời đi trong một khoảng thời gian rất dài, tôi biết! Mỗi lần hắn hôn môi tôi triền miên như vậy, liền có nghĩa là trong một khoảng thời gian dài chúng tôi sẽ không thể gặp mặt nhau.
Hắn giống như con diều vậy, tung bay theo làn gió….. Còn tôi thì sao? Có phải đã bị cuốn chặt vào sợi dây của con diều rồi hay không.