Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 11
Tôi tự nhận tư chất bình thường, lại hết sức tin tưởng việc “Cần cù bù thông minh”, Trước sau như một cam lòng dốc sức trên phương diện học tập, huống hồ không ngờ trong kỳ học này lại phải nằm viện mất hai tháng trời, bỏ lỡ không ít môn học, thật sự không dám lười biếng, đành phải vùi đầu vào trong đống sách vở, nhằm nhanh chóng bước vào kỳ thi với trạng thái sẵn sàng, vì vậy toàn bộ các tế bào não đều hoạt động điên cuồng.
Hôn nay chủ nhật, Mộc Lan tính cùng Đại Oai ra vùng Nông Gia Vui Vẻ ở ngoại thành ôn tập bài vở, rủ tôi đi cùng, bị tôi kiên quyết từ chối, dùng hết sức đẩy đôi tình nhân đó vào trong xe nói: “Ôn tập thật tốt nha, chưa hết giờ chưa được trở về biết không!”
Mộc Lan làm như thật gật đầu, đè thấp âm thanh, thần thần bí bí nói: “Nếu muốn dùng giường của tớ, trăm ngàn lần đừng có khách sao, cứ dùng thoải mái nha!” Bị tôi hung hăng đạp cho một cước
Chương Linh Quyên không quan tâm nhiều đến bài vở, sáng sớm ngày thứ hai, đã đi du lịch với bạn trai, đợi tiễn Mộc Lan xong, liền nghiễm nhiên trở thanh một người cô độc trong không gian ký túc xá.
Kỳ thi sắp tới, tôi đương nhiên là vui mừng hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được này, đem hết tất cả các tài liệu ra ôn tập, bày khắp phòng trong ký túc xá, không ngờ, sáng sớm ngày hôm sau, vừa rời khỏi giường, liền nhìn thấy Mộc Lan, mặt lạnh băng, tức giận đi vào. Tôi hoảng sợ, chạy lại ân cần hỏi han, hỏi han một hồi ngược xuôi, mới biết tối hôm qua Mộc Lan giận dỗi với Đại Oai, cuối cùng là náo loạn hết một đêm.
Tôi hỏi Mộc Lan đã xảy ra chuyện gì, Mộc Lan lắc đầu, hung dữ nói: “Anh ta, bắt cá hai tay!”
Tôi nghe xong hết sức phẫn nộ a, lập tức trước sau như một, không tiếc mạng giúp bạn, chạy một mạch đến tầng ký túc xá của nam sinh, rướn cổ gọi: “Đại Oai, Đại Oai, cậu mau ra đây cho tôi!”
Đại Oai từ cửa sổ tầng hai ló đầu ra nhìn lướt qua, lại lùi lại, rất nhanh liền xuống tới nơi, lạnh như băng nói: “Cậu đã nói chuyện với Mộc Lan rồi hả, muốn chia tay cứ việc nói thẳng, đừng có xấu xa vu khống tội trạng cho tôi”
“Ách…” Trong ấn tượng của tôi, những lần Mộc Lan tức giận, khi tôi đến tìm cậu ta nói chuyện, dáng vẻ Đại Oai luôn ủ rũ giống như bị đánh vậy, làm sao có chuyện hùng hồn như bây giờ, nhưng thật ra những lúc đó tôi bị sự thẳng thắn của hắn làm cho sửng sốt, ngọn lửa đang cháy lập tức bị đẩy lùi, bắt đầu thao thao bất tuyệt dậy bảo hắn, nói hắn có phúc mà không biết hưởng, có thể tìm một người bạn gái tốt như Mộc Lan, lại không biết quý trọng vân vân, cuối cùng, vẫn để cho hắn đi tìm Mộc Lan nhận tội chịu đòn. Không ngờ lúc này, khí thế của hắn lại mạnh mẽ như vậy, liều chết nói mình vô tội là kẻ bị hại, còn Mộc Lan lại “có tật giật mình”. Tôi bị cậu ta nói làm cho hồ đồ, đành phải quay lại hỏi Mộc Lan.
Cứ như vậy, trong vòng một ngày, tôi chạy qua chạy lại chỗ hai người bọn họ, tra khảo hết lần này đến lần khác, thật vất vả mới đại khái hiểu ra một chút.
Thì ra, hôm chủ nhật tuần trước, hai người bọn họ vốn định hẹn hò xong rồi đi xem phim, ai ngờ đến lúc sắp đi, tự nhiên Mộc Lan nhận được một tin nhắn, liền chần chừ đứng dậy nói không muốn đi xem phim nữa, mà đến vườn hoa ngay trong trường chơi, từ đó về sau, suốt cả một buổi tối, lúc nào cũng nhìn điện thoại, dáng vẻ mất hồn mất vía. Lúc ấy Đại Oai liền đầy một bụng thuốc súng vì ghen, nhưng cố gắng nhẫn nhịn, không có nổi giận
Không ngờ hôm qua, vừa đi đến Nông Gia Vui Vẻ, Mộc Lan đi toilet, đưa túi xách cho Đại Oai cầm. Đại Oai nhớ ra phải gọi điện thoại, trùng hợp di dộng của hắn lại hết pin, liền mượn điện thoại của Mộc Lan. Vừa gọi điện thoại xong, trong lúc hắn đang vô tình nghịch nghịch điện thoại, lại tìm thấy tin nhắn đêm đó, một tin nhắn rất đơn giản, chỉ một câu: Hôm nay hắn tới Bắc Kinh!
Đại Oai nhìn lên mành hình điện thoại thấy một chữ “Hắn” kia rất chói mắt, liền suy nghĩ sâu chuỗi những chuyện từ đầu đến giờ, cho rằng chắc chắn Mộc Lan ngoại tình, tối hôm đó, nhất định là đang đợi điện thoại của một người đàn ông, hai người lập tức tranh cãi ầm ĩ
Lúc mới bắt đầu Mộc Lan không ngừng cười nhạt, sau đó lại tàn nhẫn nói: Đừng tưởng là tôi không biết anh còn có người đàn bà khác. Nhưng mà tôi giữ mặt mũi cho anh, không muốn mọi người đều khó chịu… Chuyện đến đó, liền tranh cãi ầm ĩ khiến cho trời long đất lở.
Tất nhiên là tôi vĩnh viễn đều đứng về phía Mộc Lan, thấy cô ấy đau lòng, liền kiên nhận cùng cô ấy tâm sự. Cô ấy lúc đầu là hờn dỗi, một lúc sau lại thút tha thút thít khóc, mãi cho đến buổi chiều, thấy Đại Oai vẫn không đến tìm cô ấy, lại không nhịn được, bảo tôi đi đến ký túc xá của Đại Oai cùng cô ấy. Nếu là ngày trước trong những lúc này, tôi đều đi trước làm gương, sử dụng kế điệu hổ ly sơn, giả vờ phải đi trông nom bác gái, để cho Mộc Lan vào ký túc xá, không ngờ lần này vận khí lại vô cùng tốt, vừa hay đúng lúc đi trông nom bác gái không có ở đây.
Tôi cùng Mộc Lan đi đến ký túc xá của Đại Oai, hai người họ gặp nhau, Đại Oai nhìn dáng vẻ đau lòng của Mộc Lan, cuối cùng cũng đau lòng, lúng ta lúng túng nói: “Có lẽ anh hiểu lầm em, nhưng mà, thật sự, anh chỉ yêu một mình em, không có người khác!”
Tôi nghe xong, biết không thể ở lại nữa, nhanh chóng đứng dậy, định đi ra ngoài cửa, lại bị Mộc Lan kéo lại. Cô ấy cắn môi, trong hốc mắt còn có nước mắt, gằn từng tiếng từng tiếng hỏi Đại Oai: “Cái khăn quàng cổ hai ngày trước…. rốt cuộc là do ai đan tặng cho anh?”
Tôi nghe thấy ba chữ “Khăn quàng cổ”, trong đầu đột nhiên chấn động, hiểu ra rốt cục vấn đề nằm ở đâu
“Ách….” Rốt cục Đại Oai cũng bị dội cho gáo nước, có chút dở khóc dở cười nói: “Em nói cái khăn kia sao… anh đâu biết là ai đan chứ!”
Mộc Lan nói: “Nói dối…”
Đại Oai liền cúi người, mở chiếc hòm “Bào” để dưới giường lấy ra chiếc khăn quàng cổ xanh thẫm kia, nói: ” Em xem, em xem, anh cũng đã bỏ chiếc khăn này vào cùng với chỗ quần áo chuẩn bị đi quyên tặng rồi !”
Mộc Lan nói: “Vậy anh đem nó cắt nát đi”
Đại Oai lộ ra vẻ khó xử, nói: “Như vậy, không hay lắm…”
Mộc Lan lập tức bước chân ra ngoài, bị Đại Oai kéo trở lại, nói: “Được rồi, được rồi, anh cắt nát …” Lấy ra một chiếc kéo lớn, không chút do dự cắt bỏ…
Trước mặt tôi bỗng tối sầm, một mảng tối đen, máu bắn khắp nơi, giống như bị chính chiếc kéo kia cắt nát trái tim mình vậy, đau đớn không chịu nổi, cố gắng bình tĩnh lại, miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười, nói: “Hai người thật là trẻ con mà, còn tưởng là chuyện gì to tát lắm, nói rõ có phải tốt hơn không…” Vội vàng rời khỏi ký túc xá của Đại Oai, chạy xuống tầng dưới trong bóng tối, từ từ ngồi xổm xuống.
Gió đêm quất vào mặt, mang theo sự lạnh lẽo của sương đêm!
Cái khăn quàng cổ kia, là tôi tự mình đan, cực kỳ bí mật, cho nên, đan càng vất vả hơn, nay nghĩ lại, có lẽ ngay từ đầu, không nên để lộ nó ra ngoài ánh sáng!
Tôi tự tay đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho bạn trai của bạn tốt, bất kể xuất phát từ động cơ nào đi nữa, cũng là chuyện không đúng, huống chi, những năm gần đây, chẳng lẽ tôi dám khẳng định, rằng bản thân mình chưa bao giờ từng có tham vọng quá đáng sao?
Tôi thầm thích cậu ta lâu như vậy, lâu như vậy!
Trên người cậu ta, là sáu năm tuổi thanh xuân dài đằng đẵng của tôi, là vô số những đòi hỏi và khao khát quanh minh chính đại hướng tơi!
Kỳ thật, tôi biết, tôi biết rất rõ ràng, trong hai năm nay, sở dĩ tôi đối với hắn dung dữ như vậy, chẳng qua là bởi vì, bởi vì, tôi lo lắng nhất thời ôn nhu, bất tri bất giác (lúc không để ý) trái tim yếu mềm! Tôi sợ chính bản thân mình phạm phải sai lầm; tôi sợ chình bản thân mình hối hận; tôi sợ chính bản thân mình bất tri bất giác mà đi sai phương hướng! Nhưng mà vẫn phạm phải sai lầm, cuối cùng vẫn đan một cái khăn quàng cổ như vậy, bị người ta cắt nát… là đáng đời!
Tôi nhắm hai mắt lại, vẫn ở góc tường, yên lặng nghĩ lại rất lâu, rất lâu, rốt cục đứng dậy, hung hăng nói với mình một câu: “Lỗ Tây, con mẹ nó, nếu tương lai mày còn làm ra chuyện như này nữa, không cần người khác dạy dỗ, mà phải tự mình lấy kéo, tự mình phải cắt nát đi!” hung hăng đánh vào đầu một cái, đá vào tường một cước, một lúc sau, giọng nói mới dịu lại, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ánh trăng, nghiêm túc nói: “Hôm nay là tôi sai rồi! Sau này…… sẽ không sai lầm như vậy!”
Đêm đã khuya, gió thực lạnh, mà ánh trăng…. Thực ôn nhu! Tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lẳng lặng, lẳng lặng nhìn ánh trăng, mãi cho đến khi gió lạnh thổi đến mức làm cho toàn bộ cơ thể tôi nóng lên, mãi cho đến khi ánh trăng xoa nhẹ lên toàn bộ những ấm ức trong lòng tôi, mãi cho đến khi một chút không cam lòng, một chút phẫn uất, một chút, đều hoàn toàn biến mất!
Tôi rốt cục cười to một lần nữa, chậm dãi bước ra khỏi bóng tối, chuẩn bị đi về ký túc xá, vừa định bước đi, liền nghe thấy một thanh âm kỳ quái, “Rột, rột”, giống y hệt như tiếng nhai nuốt, lại không giống như những tiếng ăn uống bình thường. Thanh âm này rơi vào trong tai tôi, khiến cho tôi liền nhậy cảm.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp