Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 6


Chương trước Chương tiếp

Không đúng, chỉ trong 0 giờ lẻ một giây, tôi lập tức chỉnh lại thái độ, mi mới từ trong tiện cách tìm lại được nhân cách, sao lại còn giẫm lên vết xe đổ thế! Mẹ nó, thiếu chút nữa đã bị Ninh Mặc dụ dỗ thêm lần nữa!

Quả nhiên viên đạn bọc đường là đáng sợ nhất!

Nghĩ đến đây, vũ trụ nhỏ vừa mới được dập tắt, lại một lần nữa thiêu đốt.

Cửa lộc cộc một tiếng, tự động văng ra, Tiễn Đạc còn đang sững sờ ở cửa, tôi đã mỗi vai một túi gạo, nổi giận, giẫm một cước, đá vào mông hắn một cái ” Đi trước dẫn đường! ”

Hắn quay sang, dùng ánh mắt không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn tôi: “Hồng Kỳ , ngốc cũng biết đi vào, cô có thể không bùng nổ được không ?”

Tôi chọn cách nhướn mày để trả lời hắn…. NO, tôi, một người con gái bình tĩnh như vậy, làm sao có thể có cử chỉ thiếu nhân văn như thế được.

Tiễn Đạc đồng chí, anh quá coi thường tôi!

Bình thường lúc ở nhà, gia mẫu đã rèn luyện khí chất bình tĩnh cho tôi, bóc đầu tương, chọn hạt cát đều do một tay tôi làm hết, bằng không làm sao tôi có thể được đoan trang hiền thục, làm sao có thể có thái độ như thế được ?!!

Tôi dùng ánh mắt kiên định liên tục nhìn về Tiễn Đạc.

Có lẽ là do khí thế của tôi quá mức cường đại, Tiễn Đạc bĩu môi một cái, dùng một loại ánh mắt vạn phần hối hận trừng mắt nhìn tôi, đẩy cửa , dẫn đầu thong thả bước vào.

Ninh Mặc đang mặc một bộ đồ thoải mái đứng bên trong, mái tóc đen như mực còn mang theo vài giọt nước, trên khuôn mặt trắng nõn còn có chút ửng đỏ do vừa tắm xong.

Hắn đang cầm một đôi dép lê, nghiêng người tựa bên khung của, thấy tôi đang khiêng hai túi gạo đi theo sau Tiễn Đạc, trong mắt chợt lóe lên một cái, lặng ngẩn người.

“Ninh Mặc, trách không được cậu thích dùng cô ta, cô ta đúng là xài tốt thật, cậu xem, hai túi gạo, cô ta khiêng mà mặt không đỏ tim không đập! ” Tiễn Đạc nhìn theo tầm mắt của hắn, mở miệng.

Ninh Mặc lạnh lùng hừ một tiếng, con ngươi đen bắn qua người Tiễn Đặc, hơi dừng lại trên người tôi, đột nhiên đứng thẳng người dậy, khóe miệng cong lên một cái, đem dép lê trong tay bốp một cái, ném vào trong nhà.

“Gạo để bên ngoài đi, cả hai đi được rồi đấy! ” Hắn chợt xoay người, phất tay về phía cửa.

Tôi khiêng hai túi gạo, lập tức thông suốt, bình thường Ninh Mặc nếu chỉ cong một bên khóe miệng, điều đó cho thấy hắn đang tức giận, mà còn tức giận không nhẹ.

Hắn dựa vào cái gì mà phẫn nộ chứ, tôi là đứa khiêng gạo đến còn chưa tức nha, chẳng lẽ nhìn tôi một cái, có thể chọc cho hắn phát hỏa lớn như vậy sao!

Cho dù là dân công, anh cũng phải mở miệng ra cám ơn một câu chứ!

Tôi khí thế như Hồng quân vung túi gạo trên tay, một bước đẩy Tiễn Đạc sang một bên, vươn tay cản cánh cửa sắt lại trước khi nó đóng lại.

Ninh Mặc hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, từ khe hở hẹp hẹp với khe tường nhìn ra, không nói câu nào, trên tay cũng không dùng sức, con ngươi màu đen, thẳng tắp chăm chú nhìn về phía tôi, thâm trầm vô cùng.

Tôi dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng về hắn, ước chừng gần 5 phút đồng hồ sau, rốt cục nhịn không được mở miệng, cổ họng cũng phát run: “Ninh Mặc, cho chén nước uống đi, khiêng gạo cũng mệt lắm chứ! ”

Phụt, lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi đã hận không thể cho mình hai cái tát.

Tiễn Đạc liều mạng nhịn cười, bả vai cứ rung rung lên xoay người qua chỗ khác, tôi căm tức nhìn hắn một cái, đem đầy bụng lửa giận biến thành kiếm nhọn, đâm chết hắn, đâm chết hắn.

Khóe miệng Ninh Mặc run run một cái, một lần nữa mở cửa, khẽ hừ một tiếng: “Tự mình chuốc khổ! ”

Thanh âm tuy nhỏ, nhưng lại thập phần rõ ràng, tôi cảm thấy mặt mình sắp sụp xuống, tiện cách lâu ngày không gặp lại lần nữa trở về, trong phút chốc, tôi nghe thấy được cả hương thơm của mùa xuân.

Tôi cực kỳ cảm động hỏi: “Ninh Mặc à, kỳ thật anh đây là đang quan tâm đến tôi sao! ”

Tiễn Đạc nghe xong, lại nhịn không được xoay người qua chỗ khác, dùng mười ngón tay khiến cho cái cửa gỗ bên trong tạo thành những tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt.

“Hồng Kỳ, cô suy nghĩ nhiều quá! ” Ninh Mặc cười nhạo một tiếng, ánh mắt cũng không thèm nhìn qua, thuận tay rót một chét đước, đưa tới: “Uống xong thì đi! Nhớ đem cái chén vứt ra đống rác dưới lầu! ”

Vù, hương thơm mùa xuân phút chốc biến thành mùi ôi thiu của mùa hè…. Tôi phẫn nộ cầm cái chén, lộc cộc, gốm sứ màu trắng từ từ bể vỡ, mảnh vỡ sắc bén nháy mắt cắt vào tay tôi.

Ninh Mặc vừa định xoay người, thấy hành động này của tôi, lập tức cả kinh nhảy lại phía sau hai bước: “Cô muốn làm gì, Diệp Hồng Kỳ! ”

Tôi hít thở dữ dội, cảm thấy không khí có vẻ loãng, từ nhỏ đến lớn tôi đều giỏi các môn tự nhiên, viết văn chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, tôi thực xin lỗi cô giáo dạy văn mà, tôi thật sự không biểu đạt được sự oán giận tôi chưa từng có trước đây.

Kìm nén rất lâu, tôi đề khí, ngồi chồm hỗm xuống, hét lớn một tiếng, lách tách… tiếng động thật sự rất lớn, ở trong phòng khách nhà Ninh Mặc cứ quanh quẩn, đinh tai nhức óc.

Đúng rồi, tiếng động trên như thế nào xin tham khảo Lý Tiểu Long trong tình trạng cực kỳ phẫn nộ, cảm ơn!

Sau đó, tôi chậm rãi dùng ngón trỏ cùng ngón cái lấy mảnh sứ trong tay phải ra, mảnh sứ vừa mới được rút ra, đã thấy máu tươi ồ ồ chảy ra, so với hệ thống cung cấp nước uống Long Đầu còn mãnh liệt hơn.

“Mẹ kiếp, sao mà lắm máu thế….” Tôi rốt cục nhịn không được đem giọng kéo thành tiếng gào rú, tôi cảm thấy tầm mắt của mình bắt đầu rời rạc, tất cả toàn bộ đều trở nên đen tối…

Thật có lỗi, Lý Tiểu Long ca ca, bởi vì thấy máu là choáng, tôi hoàn toàn không thể biểu đạt được khí thế hào hùng của người ….

Nha nha nha nha ….NO!

Tôi nghe thấy “Rầm” một tiếng, kèm theo cả tiếng kim loại đặc trưng buồn bã vang lên, đập vào trán tôi, một trận đầu váng mắt hoa, phỏng chừng là phương hướng tôi ngã sấp xuống không đổi, phía trước kia là con kỳ lân bằng đồng đen nhà Ninh Mặc, lớn bằn

g con sư tử con vậy.

Nói như vậy, cho dù tôi đây té xỉu, cũng là xỉu trong lý trí nha!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...