Lấy tốc độ cứ cách năm phút lại có người nhắc nhở một lần, tôi gặp phải sự oanh tạc mệt mỏi nhất trên đời từ trước đến nay.
“Hồng Kỳ, hôm trước là di động, hôm qua là máy ghi hình, hôm nay là cái gì đây?”
Cái này chẳng khác nào hoạt động rút thăm trúng thưởng vậy, Hồng Quân ngày nào cũng thủ trước cửa, chờ đợi bác đưa thư, về phần cái di động hôm trước, cái máy ghi hình hôm qua, đều bị lão ấy tịch thu.
“Cô phải cố gắng suy nghĩ một chút, có dũng khí trở về không, nếu như không thì cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, anh nuôi cô!”
Tôi ngồi trước bậc cửa nhà mình, nhìn đồng chí Diệp Hồng Quân thao thao bất tuyệt: “Cô có biết không, thiếu tiền sẽ chết người, mà nhiều tiền cũng sẽ chết người!”
Tôi nhìn lão gật đầu một cái.
Lời này có lý đấy, đồng chí Diệp Hồng Quân à, em cứ cho là anh học nghiên cứu sinh thành đần luôn rồi, kết quả khoảng thời gian về nhà này, anh lại khôi phục lý trí của mình rồi.
“Thiếu tiền thì buồn chết người, mà nhiều tiền ấy, hắc hắc hắc, cũng sẽ buồn chết người, xem Siêu nhân chưa?”
Tôi gật đầu.
“Có một câu nghe rất có lý, bố của Siêu nhân đã nói, năng lực càng cao, trách nhiệm càng nhiều. Lấy đó suy ra, tiền mặt càng nhiều, áp lực càng lớn….”
Aiz, tôi và Diệp Hồng Quân đồng thời thở dài một cái.
“Nhưng mà, ai mà không có áp lực chứ, áp lực tiền bạc với áp lực thất nghiệp, cô cân nhắc cân nhắc xem, cô nói xem cái nào buồn bực hơn!”
Tôi nghĩ cũng chẳng cần nghĩ: “Áp lực thất nghiệp.”
Diệp Hồng Quân gõ gõ đầu tôi một cái, chỉ ra cửa, cười với tôi: “Giải quyết cho tốt, cậu ta đã tới ba ngày rồi, cô vừa mới về ngày thứ hai, người ta đã tới rồi, sợ kích thích đến cô, vẫn đang ẩn nấp đấy!”
Thái Kỳ?!
Trái tim tôi đột nhiên nảy lên, mang theo nụ cười quay mặt một cái, lập tức cứng ngắc: “Khốn thật, Ninh Mặc, anh đến đây xem náo nhiệt gì chứ!”
╮
(
╯▽╰
)
╭
, Hồng Quân đại ca, hắn không phải đồng chí Thái Kỳ mà.
Ninh Mặc mặc một bộ đồ thoải mái, hai tay cắm trong túi, từ cửa nhìn về chỗ tôi, khẽ mỉm cười với tôi: “Hồng Kỳ, về cùng tôi đi, ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không để cho em có áp lực!”
(
⊙
o
⊙
) ha, hắn lại tự nói tự nghe rồi, áp lực là tự bản thân tôi sinh ra có được không? Thái Kỳ cho tôi áp lực còn ít hơn ấy.
Tôi sát cánh tay, cười khan với hắn: “Anh nghĩ thế nào mà lại tới vậy?”
Hắn vươn tay kéo tôi, đem tôi kéo ra ngoài cửa lớn, thoáng gật đầu với Hồng Quân một cái, quay mặt lại nói: “Hồng Kỳ, chỗ này chỉ có tôi mới tới, hơn nữa chỉ có tôi mới có thể tới, em hiểu chứ?”
Tôi không hiểu!
Thái ba ba của em, anh mà không tới, Ninh Mặc sẽ đuổi trước anh đấy!
“Hồng Kỳ, tôi thích em!” Hắn nhìn tôi, rốt cục vẫn phải nói.
“Tôi không thích anh!”
Tôi nhìn hắn, không chút né tránh, “Tôi đã có người trong lòng, mặc dù anh ấy đẹp trai hơn anh, có tiền hơn anh, dịu dàng hơn anh, nhưng mà xin anh đừng tự ti!”
Phụt…. Hồng Quân đang núp sau cửa nghe lén phun luôn một hớp nước miếng lên cửa.
“Ninh Mặc, quay về đi, nếu đổi người tới thì tốt quá!”
Ninh Mặc rũ mắt, không biết đang nghĩ gì, hồi lâu sau, từ từ nhìn tôi mở miệng nói: “Hồng Kỳ, em nghĩ lại đi, hơn ba năm, tôi có để cô gái nào khác đến gần tôi không?”
Tôi nghĩ nghĩ, đúng là trong ba năm này, người gần gũi nhất với Ninh Mặc chính là tôi, không phải là Ninh Mặc rất lãnh khốc, mà ngược lại, hắn đối với ai cũng đều ôn hòa khách khí, chính là bởi vì sự ôn hòa khách khí này, trái lại lại khiến cho người ta cảm thấy xa lạ.
Hắn rống với tôi, cáu với tôi, chỉ vào tôi làm đủ chuyện, ở trước mặt tôi, cho tới giờ chưa từng khách sáo xa lạ, trừ phi hắn thực sự tức giận, mới có thể nhìn tôi cười khách khí xa lạ, tất cả những thứ này, tôi đều vui vẻ chịu đựng, đi theo sau hắn, cảm thấy may mắn vì mình là một đứa tiện cách độc nhất vô nhị.
Nhưng đó không phải là tình yêu!
Ban đầu tôi không biết, nhưng mà, không có nghĩa là tôi sẽ u mê mãi.
“Hồng Kỳ, em nhất định phải muốn tôi vứt bỏ thể diện quay đầu lại cầu xin em sao?” Ninh Mặc cúi người xuống, nhìn nhau cùng tôi, ánh mắt đen láy như mặc ngọc, chăm chú nhìn tôi thật lâu: “Em hoạt bát, em yêu cười, hơn nữa luôn cười để lộ hàm răng, em để tóc ngắn, gia đình của em thuộc về mức kinh tế trung bình, dáng dấp của em chẳng qua rất bình thường, tất cả đều không phù hợp với tiêu chuẩn ban đầu của tôi!”
╮
(
╯▽╰
)
╭
, quả nhiên, từ trong miệng hắn nói ra, tôi đã không mảy may khó chịu một chút nào.
Tôi thậm chí còn có thể vỗ tay: “Aiz, aiz, aiz, đúng vậy, Ninh tiểu tổng, tôi không đạt tiêu chuẩn, anh hãy đi theo đuổi công chúa trong cảm nhận của mình đi!” Giống như chị gái thần tiên kia vậy, rất xứng đôi với hắn.
Hắn vô lực xoa xoa huyệt Thái Dương, rống giận: “Để cho tôi nói hết!”
“Mặc dù tất cả tất cả những thứ em có đều không như ý tôi, nhưng qua nhiều ngày sinh hoạt tôi thực sự đã từng chút từng chút một thích em!”
Làm người không thể vô sỉ như vậy được!
Sau khi tổn thương người ta xong, còn lẽ thẳng khí hùng nói, bởi vì làm tổn thương em suốt, nên tôi bắt đầu thích em!
Tội nghẹn khí, không đáp lại lời hắn.
“Tôi biết mình ngây thơ, cho tới giờ chưa từng làm theo suy nghĩ của mình, nhưng mà, bây giờ tôi mới biết, cho tới giờ, tôi đều coi em là người gần gũi nhất!”
Tôi dở khóc dở cười nhìn hắn.
“Tôi thừa nhận tôi từng có lòng hư vinh, muốn tìm một người yêu lý tưởng, nhưng mà, bây giờ tôi mới biết. vứt bỏ em, là chuyện đau lòng biết bao!”
“Ha ha ha ha!” Vào đúng lúc Ninh tiểu tổng đang nói đến cực thâm tình nhất, Diệp Hồng Quân đồng chí rất nể tình đập cửa cười lớn, nước mắt nước mũi đều văng tung tóe ra.
Tôi cùng Ninh Mặc đồng thời dùng ánh mắt căm tức nhìn lão.
Lão cười khan mấy tiếng xong, từ trên đất nhặt lên một quả dưa hấu, rất lúng túng nói: “Hai đứa tiếp tục, hai đứa tiếp tục, anh đi bổ dưa!”
“…” Bị lão ấy cười một tràng như vậy, lời cuối cùng của Ninh Mặc cũng không nói nổi nữa.
Chỉ ngưng mắt nhìn tôi.
“Ninh Mặc, anh không thích tôi!” Tôi nghĩ vẫn là tôi nên phân tích cho hắn thôi, đây cũng là thành quả tôi mất hai ngày mới nghĩ cho rõ ràng được.
“Bởi vì tôi rất ti tiện, vẫn ti tiện đi theo anh, cho nên anh đối với sự ti tiện của tôi sinh ra cảm giác lệ thuộc, anh cảm thấy tôi vẫn nên đi theo anh, tiếp tục ti tiện, nhưng mà, Thái Kỳ xuất hiện, tôi phản bội, lòng tự ái của anh bị tổn thương, cho nên đứng lên phản kích, Ninh Mặc, anh đây không phải là yêu thích, anh chẳng qua chỉ đang cố gắng bảo vệ lòng tự ái của mình!”
Ninh Mặc ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó tin nhìn tôi, đột nhiên cười khổ: “Diệp Hồng Kỳ, tôi cũng không cần mặt mũi, cho dù là để tôi đi cầu xin Thái Kỳ, tôi cũng đồng ý, chẳng lẽ em còn nghi ngờ tôi có mưu đồ!”
Hắn mệt mỏi lấy tay day mặt và mắt mình, thở dài một cái thật sâu, nói: “Tôi thực sự thích em!”
Giọng nói lộ ra bất đắc dĩ cùng mất mát.
Tôi yên lặng.
“Diệp Hồng Kỳ, tôi chẳng qua là trì độn hơn bất cứ kẻ nào, luôn luôn đặt em ở bên người, là bởi vì thích nhìn dáng vẻ em để tâm vì tôi!”
“Ha ha ha ha….”
Phụt, tôi cùng Ninh Mặc đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía sau cửa, lần này hiển nhiên không phải là Hồng Quân đang cười rồi.
Giọng nghe hơi quen quen.
Hình như truyền đến từ nơi cách đây không xa, tôi và Ninh Mặc đồng thời lại chậm rãi quay mặt qua, tôi nhìn thấy bên ngoài cánh cửa gỗ ngoài sân, Thái Kỳ đang ngồi cười tít cả mắt.
“Aiz aiz aiz, hai người tiếp tục, hai người tiếp tục!” Hắn cười đến rút cả gân.
Ninh Mặc cuối cùng cũng nổi giận, nếu là tôi, tôi cũng tức giận, cho dù là ai mỗi lần đến lúc cao trào mà bị phá đám, cũng sẽ nổ tung ấy!
“Thái Kỳ! Tôi nhịn anh lâu lắm rồi!” Ninh Mặc bắt đầu xắn tay áo lên.
╮
(
╯▽╰
)
╭
tôi dâng trào luôn, đến đi nào, vì công chúa xinh đẹp, mọi người đánh nhau đi!
“Ba cuộc hai thắng, tôi tuyệt đối sẽ không dài dòng thêm một câu!”
Phụt… Tôi thấy Ninh Mặc giơ ngón tay thon dài chỉ vào Thái Kỳ, nhìn bộ dáng kia, chắc là định chơi đoán số* để quyết định thắng bại.
* Trò này hay chơi lúc uống rượu, hai người giấu tay sau lưng, giơ số, ai đoán trúng gần hơn thì người đó thắng, người thua bị phạt rượu bằng đúng số chênh lệch.
Có cần phải rút trình tự như thế không hả!
Không phải là giống kỵ sĩ đấu thương sao, tôi bị tổn thương rồi!
“Tôi từ chối!” Thái Kỳ đứng lên, phủi phủi quần áo của mình, cười híp mắt quay mặt nhìn tôi, giơ ngón trở đặt lên môi mình, rất bất cần đời tung ra một nụ hôn gió: “Moah, tôi đuổi theo cô vợ bỏ trốn!”
Hắn lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười với Ninh Mặc. “Có ai lại đem cô ngỗng nhà mình đi đánh cuộc bao giờ!”
Phì! Tôi vung trái dưa hấu lên đập vào hắn, đồng chí Thái Kỳ, anh hơi bị vũ nhục người khác đấy!
“A a a, Hồng Kỳ, em thô lỗ quá đấy, Ninh tiểu tổng cười cho bây giờ!” Hắn chợt lách người, tránh khỏi trái dưa hấu, mặt dày mày dạn vọt tới, khóa đầu tôi lại, liều mạng cắn môi tôi.
“Hồng Kỳ Hồng Kỳ, anh phải mua ba món đồ bằng vàng to tướng cho cái cô Hữu Bảo kia mới tìm được em đấy, thằng nhóc Ninh Mặc kia sao chỉ rán sành ra mỡ đã tìm được em!”
Hắn nổi giận, lầm bầm oán trách.
Ninh Mặc mặt đang xanh lè biến thành đen sì, nhìn chằm chằm tôi, hỏi: “Hồng Kỳ, hơn ba năm, chẳng lẽ không thể tu thành chính quả?”
Tôi chậm chạp mà kiên định lắc đầu với hắn.
Trải qua ba năm thấp thỏm bất an mập mờ kia, tôi ngày hôm nay, chỉ muốn nồng nhiệt thẳng thắn yêu một lần, “Ninh Mặc, anh chẳng qua chỉ là không cam lòng, sẽ qua thôi!”
Tôi mỉm cười với hắn, con ngươi Ninh Mặc nhất thời ảm đạm, ánh mắt xuyên qua giữa Thái Kỳ và tôi, vô cùng mất mát nói: “Tôi tới sớm hơn anh ta, lại tỉnh ngộ trễ hơn, đúng vậy không?”
Tôi không đáp lại hắn, mặc Thái Kỳ kéo tôi vào trong lòng.
“Diệp Hồng Kỳ, thực ra thì chúng ta có thể ở chung một chỗ rất vui vẻ, thật xin lỗi, trước đây tôi đã sai rồi!” Ninh Mặc suy cho cùng vẫn kiêu ngạo, tuyệt đối không thể nào bộc lộ hết tâm tình của mình ra.
Tôi chỉ thấy lúc hắn xoay người, vai rũ xuống, đầu cúi gắm, về phần dấu bọt nước sót lại trên mặt đất kia, tôi cũng không dám chắc đó không phải nước mắt của hắn.
“Hồng Kỳ, em chảy nước mắt!”
Ừ? Tôi quay mặt lại nhìn Thái Kỳ, hắn vươn ngón tay ra lau mặt cho tôi, tôi cuối cùng cũng khóc ra: “Thái Kỳ, em và Ninh Mặc có lẽ ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa rồi!”
Thái Kỳ rất kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: “Em cho rằng giữa tình nhân thực sự có thể làm bạn bè, nếu thực sự là bạn bè, nhất định là có một trong hai người có ý đồ ái muội, nếu không phải là yêu sâu đậm, thì sao có thể dùng tâm tư bạn bè để qua lại được!”
Là như vậy sao?
“Aiz, Diệp Hồng Kỳ, chuyện em nên rối rắm không phải chuyện này!”
Hắn đột nhiên liền nổi giận, một phen bóp chặt lấy mặt tôi, giận quá hóa cười: “Cái em nên rối rắm chính là, tại sao bỏ anh lại một mình, chạy về nhà!”
“…” Tôi chớp mắt nhìn hắn.
Hắn véo mặt tôi một lúc, không nhịn được thở dài một tiếng, lại kéo tôi vào trong ngực, đưa tay vỗ vỗ lưng tôi: “Em muốn để anh một mình đối mặt với con đường phía trước sao, thật ra thì anh cũng rất áp lực!”
Tôi im lặng, nhớ tới thân phận của hắn, cảm thấy có an ủi thế nào cũng không thể khiến cho lòng tôi trở nên cân bằng…
“Hồng Kỳ, em nói bên em không có ai để bắt nạt, những ngày tháng đó làm sao mà sống được chứ!” Hắn ôm tôi gào khóc, cứ dùng mặt cọ đi cọ lại trên cổ tôi: “Anh không muốn, anh không muốn, dù sao em phải đi theo anh!”
“Đáng ghét, dài dòng!” Tôi vung một chưởng đẩy hắn ra.
“Hồng Kỳ, đừng trốn mà!” Hắn đột nhiên suy sụp tinh thần, đặt cằm lên bả vai tôi, dáng vẻ không còn chút khí lực: “Anh sẽ không để em chịu bất cứ áp lực nào, tin anh đi, anh sẽ dùng hết sức mình che chở cho em, để cho em được tự do, em vẫn có thể làm một nhân viên nhỏ như cũ, theo đuổi tất cả những ước mơ của em, chẳng qua là, đừng trốn chạy!”
Aiz…. Tôi đột nhiên thấy mềm lòng, động lòng nữa!
“Diệp Hồng Kỳ, có lẽ, anh thực sự có mệnh làm ba ba thật!” Hắn kêu ai oán một
tiếng, ôm tôi càng chặt hơn.
Tôi nghĩ nghĩ, rất cẩn thận hỏi: “Thái ba ba, vậy em có thể tìm việc làm ở ngoài được không?”
Hắn ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, cười cười lại xoa tóc tôi: “Dĩ nhiên có thể, nhưng mà, trước đó, em phải thề, cho dù dưới bất kỳ tình huống nào, cũng không thể bỏ anh lại một mình mà chạy trốn.”
“Hồng Kỳ, nếu vậy, anh sẽ mệt chết mất!” Hắn than thở.
Cho tới giờ tôi chưa từng thấy một Thái Kỳ mệt mỏi như vậy bao giờ, giống như một đứa trẻ chơi xong mệt mỏi, lại không tìm thấy được đường về nhà, vừa hoảng sợ lại mê mang, tất cả áp lực đều hóa thành thương tiếc nồng đậm.
Tôi nghe thấy giọng nói rõ ràng mà kiên định của mình: “Em không trốn, sau này đều sẽ không trốn!”