Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp

Chương 44


Chương trước Chương tiếp

Đây là lần đầu tiên Ninh Mặc xách đồ thay cho tôi, tôi không khỏi lại hai mắt nhìn hắn, lúc đi ngang qua quầy bán đồ lặt vặt, tôi mua thêm 5 bình nước trong quầy hàng, ôm trên tay, quả nhiên, hắn xoay người qua, lại cầm lấy.

“Hồng Kỳ, mua nhiều nước như vậy làm gì?” Đi tới cửa phòng ăn, hắn xoay đầu lại hỏi tôi.

Tôi nhún vai, thành thật nói cho hắn biết: “Xem xem anh có giúp tôi cầm không!” Chiếu theo dĩ vãng, phải là tự tôi cầm mới đúng, cho nên tôi thực hoài nghi có phải Ninh Mặc bị người nào đó cho xuyên qua rồi không.

“Diệp Hồng Kỳ!” Dáng vẻ của hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực.

“Đừng, Ninh Mặc, tôi sai rồi, anh đừng rống nữa, tự tôi cầm!” Tôi đón lấy túi và nước trên tay hắn, cười một cái với hắn.

Lần này, tôi dám khẳng định, đứa nhỏ Ninh Mặc này lại khoe tốt với tôi đây.

Nhưng mà tôi không cần!

Tôi có tay có chân, không cần người khác giúp tôi xách đồ.

“Diệp Hồng Kỳ, tôi giúp cô cầm!” Hắn cúi người qua, lại muốn đoạt đồ từ trong tay tôi, tôi lắc mình một cái, tránh ra, nhìn hắn lắc đầu một cái.

“Anh cứ xách túi của anh đi, tôi không xách giúp anh, anh cũng không cần xách giúp tôi!” Tôi thấy mặt hắn lại bắt đầu chuyển sang nhiều mây, lập tức lại bổ sung: “Đều tự lực cánh sinh đi!”

Hắn trầm mặc một lúc, xách túi đi hai bước về phía nhà ăn.

Đột nhiên, từ lầu hai của nhà ăn truyền đến tiếng gầm bùng nổ của nhu nhược huynh, quả đúng là khí vận đan điền, hoàn toàn là hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiến rống giận MAN được như vậy: “Chó chết Ninh Mặc….”

Phì… tôi lập tức rất không nể mặt cười luôn.

Cái ngoại hiệu này nghe quá vui!

Tôi len lén liếc Ninh Mặc, mặt của hắn đã xanh mét.

“Anh không cho tôi đường sống, tôi chết cho anh xem!” Anh ta rống to, từ trên lầu hai thò ra một cái chân, đong đưa giữa không trung, vô cùng xoắn xuýt nhìn ra phía sau lưng.

Đáng tiếc khoảng thời gian này, trùng hợp là giờ ăn cơm của mọi người, đều tập trung hết ở lầu một lặng lẽ ăn cơm, anh ta quay lại hồi lâu, lại chẳng thấy ai chạy ra ngăn, không khỏi lúng túng.

Ninh Mặc đầu tiên có chút luống cuống hoảng hốt, lại thấy anh ta do dự nhìn mãi về phía sau, khéo miệng chậm rãi dần dần lộ ra một nụ cười, ho khan một tiếng.

“Ninh Mặc, anh cười cái gì, anh cho rằng tôi không dám nhảy sao?” Nhu nhược huynh cuối cùng cũng bị chọc giận, hai chân đều bước ra ngoài lan can.

Vèo một cái, trực tiếp bổ nhào xuống Ninh Mặc.

Tôi nghe thấy bịch một tiếng, tiếng xương gãy lìa. Ninh tiểu tổng ló mặt ra ngoài bả vai của nhu nhược huynh, thống khổ tái nhợt.

“Hồng Kỳ, gọi điện thoại, 120…” Hắn vươn một tay đẩy nhu nhược huynh trên người ra, nhu nhược huynh vô lực rũ đầu xuống, dáng vẻ giống hệt như đã hôn mê sâu.

Tôi luống cuống tay chân gọi điện thoại, không lâu sau, xe cứu thương đã tới, ò e ò e, nghe mà phiền cả lòng.

Lúc cửa xe mở ra, tôi thấy Ninh Mặc vẻ mặt tái nhợt, lại thấy hắn bây giờ bên cạnh chẳng có ai, khẽ cắn răng, đi theo lên xe cứu thương.

“Cậu nhảy lầu bên trong đó, đầu gối rách một chút!”

Phụt…. Nghe xong kết quả chẩn đoán của bác sĩ mà tôi muốn quất người, “Vậy xin hỏi anh ta tại sao lại hôn mê bất tỉnh?”

Bác sĩ mặc blouse trắng đẩy đẩy mắt kiếng, nói: “Bị sợ quá, cô xem quần anh ta, vẫn còn ướt kia kìa!”



(

╯▽╰

)



, tôi xoay người, định làm bộ như không cò gì cả, bởi vì, lúc bác sĩ nói mấy lời này, tôi thấy khóe miệng của nhu nhược huynh co rút mãnh liệt một cái.

“Vậy vị tiên sinh này thì sao?” Tôi chỉ vào Ninh Mặc hỏi.

Blouse trắng rất nghiêm túc nhìn tôi, xoắn xuýt: “Vị tiên sinh này có chút nghiêm trọng, đầu đập xuống đất trước, tạo thành chấn động não nhỏ, tay bị đụng gãy xương, còn nữa, vết thương của anh ta nằm ở tay phải, bên cạnh phải có người!”

Tôi nhìn Ninh Mặc đang tái mặt, hắn cau mày đưa tay trái ra chọc tay phải của mình, sau đó khoa trương hét to một tiếng.

Thật là quá giả!

Tôi không kiềm chế được, đi tới, giơ ngón tay dùng sức chọc vào cái tay què của hắn, lần này hắn thực sự rớt mồ hôi lạnh đầm đìa rống lên một tiếng.

Ánh mắt lộ ra một tia buồn bực, nhìn chằm chằm tôi.

Tôi nhún vai, buông tay cười với hắn: “Aiz, Ninh Mặc, như vậy mới gọi là đau thật, anh bắt chước không giống rồi, làm bộ cần phải có ba phần thật, bảy phần giả, người khác nhìn thấy, mới đồng tình được!”

Quả nhiên đạo lý của đồng chí Thái Kỳ vĩnh viễn lóe sáng huy hoàng, làm đèn sáng, hắn đã nhen nhóm lên cuộc đời của tôi, à há…..

“…” Ninh Mặc buồn bực vô cùng, lậ

t mình, quyết định không để ý tới tôi.

Quay mặt lại, tôi nhìn thấy bác sĩ khóe miệng co quắp, rất chủ nghĩa nhân đạo nhắc nhở tôi: “Vị tiểu thư này, bệnh nhân què tay là không thể nghi ngờ!”

Ngụ ý, chính là cái chọc vừa nãy của tôi tương đối vô nhân đạo.

Tôi nghe ngoài cửa vang lên một tiếng cười, nói: “Bác sĩ Lưu, bác sĩ nhiều chuyện quá đấy, tôi đoán chừng Ninh tiểu tổng trên giường đang ước gì để cô ấy chọc cho thành tàn tật, trực tiếp để cô ấy phụ trách ấy!”

Bả vai Ninh Mặc cứng đờ, ngay sau đó, chậm rãi xoay người lại, sắc mặt không gợn sóng nhìn Thái Kỳ đứng ở cửa, hỏi: “Thái trợ lý, công ty chẳng lẽ có chế độ một tuần nghỉ hai ngày sao, công nhân viên có thể tùy ý bỏ bê công việc?”

Thái Kỳ hì hì cười, sáp lại gần cũng chọc vào cánh tay hắn, Ninh Mặc rống lên một tiếng, trực tiếp vung tay chụp rót tay của Thái Kỳ.

“Ninh tiểu tổng, tôi là đại diện cho bộ thị trường chúng tôi đến thăm hỏi cậu!”

Hắn vừa cười vừa ôm lấy bả vai tôi, “Tôi gọi điện cho Tiễn Đạc, cậu nói có khéo không cơ chứ, Tường Thực có lệnh triệu tập gấp, cậu ta bây giờ bận rộn hết cách, còn những người khác, tôi chẳng liên lạc được ai, Ninh tiểu tổng, nhân duyên của cậu thật là kém!”

Ánh mắt Ninh Mặc trầm xuống nhìn hắn, dáng vẻ buồn bực đến cực điểm.

“Nằm viện chắc chán muốn chết, lúc tôi tới, có mang cho cậu quyển sách xem cho đỡ buồn!” Hắn ngồi bành trướng trên đầu giường Ninh Mặc, từ trong ngực móc ra một quyển sách, đưa cho Ninh Mặc.

Ninh Mặc mặt đen sì sì đón lấy, mới nhìn qua một cái, kêu một tiếng vứt luôn quyển sách xuống giường.

Tôi nhặt lên nhìn, trên đó viết một hàng chữ dài, tên sách rất dài, tên đầy đủ là: Làm sao để khiến bạn trở thành một mỹ thiếu niên người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Đề mục nhỏ: Từ nam độc miệng lột xác thành nam khí chất!

Tôi không chút phúc hậu nào cười thành tiếng.

Ninh Mặc ngồi ngay ngắn trên giường, giận quá hóa cười, giữa hai hàng lông mày ẩn nhẫn lửa giận: “Diệp Hồng Kỳ, buồn cười lắm sao?”

Nụ cười này thật quen thuộc, tôi ước chừng đã nhìn hơn ba năm.



(

╯▽╰

)



đáng tiếc tôi đã thoái hóa, một kẻ nhân văn như tôi sẽ không tiện cách đến mức e ngại nụ cười của hắn nữa.

“Ninh Mặc, anh phải học cho tử tế vào, theo Thái Kỳ nhà chúng tôi mà học tập, anh ấy mắng tôi, đều chẳng cần lời thô tục! Lúc gạt tôi, đều nói tiếng người tiếng quỷ vớ va vớ vẩn!”

Thái Kỳ cười cười gõ lên trán tôi, cười như không cười giận: “Làm phản, Diệp Hồng Kỳ, trước mặt người ngoài hạ thấp mặt mũi của bổn thiếu gia!”

Mặt của Ninh Mặc bây giờ căng cứng, cho đến khi thấy môi của Thái Kỳ sắp dán lên tôi, cuối cùng không kiềm chế được, ho khan tê tâm liệt phế.

“Thái Kỳ, anh có chừng có mực một chút!” Hắn giận đến ngay cả Thái trợ lý cũng không gọi.

Thái Kỳ ôm lấy thắt lưng tôi, rất áy náy nhìn Ninh Mặc, nói: “Xin lỗi, bọn tôi ra ngoài cửa giải quyết trước, xong lại vào thăm bệnh sau!”

Hắn kéo tôi đi vài bước, rất thành khẩn quay đầu lại, nhìn Ninh Mặc sắp hỏng đến nơi bổ sung: “Chúng tôi vừa mới thành một đôi, cảm giác mới mẻ còn chưa có hết, tình lữ trẻ tuổi, dễ dàng vong tình, Ninh tiểu tổng lượng thứ lượng thứ!”

Sắc mặt Ninh Mặc không chút gợn sóng ôm đầu, chậm rãi cúi người xuống, dùng cái tay không bị thương nhặt lên một cái giày da của mình, đột nhiên ném về phía Thái Kỳ.

(



o



) oa, đây là lần đầu tiên tôi thấy Ninh Mặc bạo lực như vậy đấy.

Kinh ngạc một hồi, tôi quay đầu qua, bật ngón tay cái về phía Thái Kỳ: “Thái Kỳ, anh thật là trâu, ngay cả Ninh Mặc mà cũng bị anh chỉnh thành bạo lực cuồng!”

Thái Kỳ đắc ý cười to, chợt lách người, kéo tôi ra đóng cửa lại.

“Thái Kỳ, tôi muốn cho anh hoàn toàn xuống dốc!” Tôi nghe thấy Ninh Mặc ở bên trong nghiến răng nghiến lợi rống giận.

Rất không bình tĩnh…

“Hồng Kỳ, anh mà xuống dốc, em phải nuôi anh!” Cả người Thái Kỳ đều ngả lên tôi.

Tôi không chút do dự trả lời hắn: “Được!”

Cùng lắm thì để hắn ra ngoài cua phú bà, phú bà kia ba năm bảy, tôi hai bốn sáu, chủ nhật để cho hắn nghỉ ngơi, tôi đúng là quá thiên tài mà!

“Hồng Kỳ, em là tìm một cọng rơm cứu mạng , hay là thực sự thích anh?” Thái Kỳ đột nhiên nghiêm nghị.

Tôi nghĩ nghĩ, nhún vai một cái, “Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Nếu mà bắt cọng rơm cứu mạng, tôi bắt Tiễn Đạc không phải cũng là bắt sao?

Tôi thấy Thái Kỳ bình thường tràn ngập tự tin, lúc này lại toàn hỏi mấy câu ngu ngốc.

“Nếu như em thực sự thích anh, cho dù là anh nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, em cũng phải yêu anh!” Hắn chơi xấu.

Nắm tay tôi, tiếp tục uy hiếp: “Em nên thích anh vô điều kiện!”

“Tại sao phải thế?” Tôi rụt tay lại, khinh thường nhìn hắn.

Hắn vênh mặt, thâm tình chân thành đưa mắt nhìn tôi: “Hồng Kỳ, nguyên nhân rất đơn giản, anh đây là mối tình đầu! Trên tình cảm, anh chỉ là một đứa trẻ….”

Phụt… Tôi nghe thấy bác sĩ Lưu, Ninh Mặc cùng với nhu nhược huynh vẫn diễn vai hôn mê ở bên trong, đồng loại phun ra một ngụm nước miếng.

Tôi bị hắn kéo cho thần hồn điên đảo, kéo tay hắn, đáp lại hắn: “Thái ba ba, vậy em là trẻ sơ sinh, em còn ngây thơ hơn so với anh!”

“Em còn có thể vô sỉ được hơn nữa sao, thực sự, Diệp Hồng Kỳ, em mà là ngây thơ, Ninh Mặc bên trong tính là gì?” Hắn đột nhiên cất cao giọng kêu lên.

“Ông đây liều mạng công tác cũng muốn hỏi cho rõ ràng!” Giọng này so mới vừa nãy còn lớn hơn, phối hợp với bộ dáng rung đùi cười gian của hắn, giống hệt một tên lưu manh.

Tôi gãi gãi đầu, chắc chắn trả lời hắn: “Ninh Mặc đó là sùng bái một người….”

Hắn cuối cùng cũng hài lòng, vô liêm sỉ cười: “Aiz, Hồng Kỳ, hai chúng ta đều là trẻ con mà!”

Chờ đến lúc vào phòng bệnh, tôi thấy mặt của Ninh Mặc càng thêm tái nhợt so với lúc nãy, con ngươi đen nhánh không có một tia sáng, nhìn thấy tôi, nhếch khóe miệng cười một tiếng, “Diệp Hồng Kỳ, tôi chưa từng thua!”

Tôi bị nụ cười của hắn làm cho rợn cả tóc gáy.

Thái Kỳ bước lên một bước, chặn trước mặt tôi, cũng học Ninh Mặc cười âm u, bắt chước giọng điệu, đem giọng điệu phía trước học mười phần cả mười: “Ninh tiểu tổng, tôi cũng chưa từng thua!”

Tôi kích động, căn cứ vào học lý cân bằng xã hội, chen vào giữa bọn họ, âm u học theo: “Các đồng chí, tôi thường xuyên thua sạch…”

Phì… Thái Kỳ tay biến thành dao, bổ cho tôi choáng váng đầu óc.

“Diệp Hồng Kỳ, mất mặt anh quá!”

“….” Em sai rồi, Thái trợ lý, không thể nào ổn định được khí thế của anh tử tế được!
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...