Tình Yêu Chỉ Là Phù Du Sao?
Chương 3: Tôi và người đó mờ ám từ khi nào?
Từ đầu tới cuối buổi tiệc tôi đều im lặng nghe mọi người tán dốc, ôn chuyện xưa. Thỉnh thoảng còn nghe cô Hiền trêu ghẹo một số đôi của anh chị khóa trên. Thì ra làm giáo viên không nhất thiết lúc nào cũng cứng nhắc, nghiêm túc đôi lúc cần giỡn cũng phải giỡn. Nhỏ Linh không ngừng gấp thức ăn vào bát tôi.
- Mày sao không nói gì thế? Mày lại phát bệnh tự kỉ à?
- Tao không có gì để nói, mày đừng lắm lời nữa.
- Xùy, tao lắm lời vậy mà có đứa còn chẳng thèm đếm xỉa.
Nhỏ Linh liếc nhìn xung quanh một lúc lại kề tai tôi nói nhỏ:
- Tao thấy nhỏ Trúc Thi cứ nhìn mày hoài không phải xem mày là tình địch rồi đấy chứ?
Tôi tá hỏa, tay cầm đũa cũng run lên một chút nhưng rồi cũng làm như không nghe gì. Tôi lại nghe nhỏ Quyên hỏi tôi:
- Bạn cùng anh Trường có quan hệ gì thế?
Tôi nhất thời không hiểu nhỏ ấy có ý gì nhưng vẫn cười đáp:
- Chỉ là biết sơ thôi.
Tôi thấy nét mặt nhỏ Quyên dãn ra rồi quay đi không hỏi nữa.Tôi cũng chẳng quan tâm nữa. Nhìn một lúc tôi lại thấy Trúc Thi rất hợp với anh chị khóa trên cứ cười đùa miết. Tôi cảm thấy không thoải mái cho nên đi ra ngoài sân ngồi trên xích đu dưới tán bằng lăng. Tôi ngồi được một lúc lại thấy Vĩnh từ ngoài cổng bước vào, cậu ta ngạc nhiên nhìn tôi rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Bạn sao thế? Sao không vào trong?
- Mình cảm thấy hơi ngột ngạt. Bạn cùng Linh tỷ lớn lên từ nhỏ à?
Đừng trách tôi hiếu kì vì quan hệ của bọn họ làm tôi tò mò nhưng mãi không nghe nhỏ Linh đề cập đến.
- Mình và Linh là hàng xóm sát vách, đi học cùng nhau từ lớp mầm bạn tin không? Thế nhưng lần nào chạm mặt cũng cãi nhau, nhưng mà không gặp thì rất khó chịu.
Tôi phì cười, cái này gọi là oan gia cũng không phải oan gia nhưng quả thật ngõ rất hẹp. Tôi cảm thấy như hai người họ không chừng lại vui vẻ hơn. Đột nhiên tôi nhớ đến hình ảnh hai người vào quán kem ngày đó, nụ cười của tôi trở nên nhạt nhẽo dị thường.
Buổi tiệc tàn, tất cả mọi người chào cô Hiền ra về. Tôi bị nhỏ Linh giữ lại cùng với Vĩnh phụ nó rửa chén. Tôi hỏi sao đời bất công? Thế nhưng khi rửa chén xong tôi lại đổi ý sao ông trời khéo tạo cơ hội. Bởi vì tôi cùng Linh và Vĩnh vừa giỡn vừa rửa đã hơn nửa tiếng đồng hồ mới xong đống chén. Chúng tôi được cô Hiền gọt hoa quả cho ăn rồi ngồi chơi xơi nước thêm một hồi. À, nhỏ Linh mồ côi cha mẹ từ nhỏ hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của cô Hiền. Nghe nói là do tai nạn xe nên cha mẹ bọn họ mới qua đời. Nhưng tôi chẳng bao giờ dám động đến chuyện đó, tôi sợ lại khơi gợi nỗi buồn trong nó. Tính ra cô Hiền cũng chẳng khác gì mẹ nhỏ Linh.
Lúc này cửa cổng vang lên tiếng chuông, nhỏ Linh bạo lực đạp Vĩnh một cái:
- Đi mở cửa!
Vĩnh cau có mặt mày nhưng vẫn đi. Tôi buồn cười nhìn hai người họ. Cũng bởi vì có hai người họ mà tôi không còn buồn phiền nữa. Tôi ngó ngoài cửa lại thấy người đó xuất hiện. Tôi sửng sốt. Người đó kinh ngạc. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau. Tôi lại không để ý đến một người ở bên cạnh người đó. Tôi cảm giác giống như không gian chỉ tồn tại có hai người chúng tôi.
Anh Trường lại mỉm cười trước, tôi thì qua một lúc mới gật đầu mỉm cười:
- Em cũng đến nhà cô chơi à?
- Dạ, đáng lẽ em về rồi nhưng bị nhỏ này lôi kéo lại tán dốc._tôi chỉ về phía nhỏ Linh.
Nhỏ Linh lại lè lưỡi trêu tức. Anh Trường cười cười không nói nữa lại hướng sang nhỏ Linh gật đầu. Tôi thấy anh Trường khoát vai người đó đến ngồi xuống:
- Đây là Đạt Vỹ em họ anh nhưng cũng là học trò cưng của cô Hiền.
Tôi ngây người, sao lại có những chuyện trùng hợp như vậy. Tôi cứ như vậy nhìn người đó mà người đó cũng nheo mắt nhìn tôi. Tôi thấy người đó nhếch miệng cười:
- Chúng ta có duyên thật đấy.
Tôi hoàn hồn xấu hổ nhìn đi nơi khác một chút lại cười gượng một tiếng:
- Thật có duyên.
Anh Trường ngơ ngác nhìn chúng tôi:
- Ơ, thế hai đứa không phải đang yêu nhau à?
Tôi và người đó á khẩu. Ai đồn tin nhảm này thế?
Nhỏ Linh cười ha ha bảo:
- Em thấy bọn họ hẹn nhau ở sân sau của trường đó.
Không gian phút chốc im ắng, tôi giống như lạc trong sương mù. Tôi thấy mặt anh Trường tươi rói còn người đó nhếch lên một nụ cười. Tôi hồi tỉnh cuống quýt giải thích:
- Không, không phải đâu hai anh đừng nghe nó nói bậy.
Nhỏ Linh lại càng khoái trá nhìn tôi chọc ghẹo:
- Ôi, Chi muội nhà ta thẹn đến đỏ cả mặt rồi.
Tôi thật là muốn kiếm một cái lỗ chui xuống. Anh Trường lại phá vỡ sự xấu hổ của tôi:
- Cô Hiền đâu rồi Linh?
- Dạ, chị em đang trong bếp. Hai anh ngồi chơi đi ạ để em đi gọi chị ấy.
Nhỏ Linh nói xong liền đi vào trong. Vĩnh cũng đi từ ngoài cửa vào ngồi cạnh tôi. Cậu ta nghiêng người nói nhỏ với tôi:
- Mùa xuân của bạn đến rồi kìa.
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta:
- Ai?
Vĩnh cười gian:
- Còn giả vờ thì anh Trường chứ ai.
Ôi chao tôi lại bị giáng xuống một đòn đến đầu choáng mắt hoa. Biểu hiện nào của tôi thấy tôi chờ mong anh Trường chứ? Tôi khẽ liếc nhìn người đó, tôi thấy nụ cười anh ta tắt ngấm dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi và Vĩnh.
Vĩnh lại bồi thêm một câu:
- Ngày đi chợ hoa bạn không phải vì anh Trường mà thất tình mấy ngày liền sao?
Tôi thất tình? Lại còn vì anh Trường?
Loại hiểu lầm tai hại từ đâu mà ra vậy?
Vĩnh lại cười vô hại. Lúc này tôi thấy sắc mắt anh Trường cũng không tốt lắm còn nhíu mày giống như đang rối rắm chuyện gì đó. Một lúc cô Hiền đi ra tươi cười chào hai người họ, anh Trường gửi quà cho cô Hiền rồi cười nói vài câu.
- Hai em đến là vui rồi sao phải quà cáp làm gì?
- Cô nhận đi ạ. Thật ra em định đến vào buổi sáng nhưng lại phải đến nhà thầy chủ nhiệm cho nên để đến chiều mới đến nhà cô.
Người đó lại nói :
- Em từ nhà mẹ về nên không đến kịp ạ.
Cô Hiền nhìn người đó một lúc, tôi thấy cô hình như có chút phiền muộn nhưng rồi cũng không nói gì nữa chỉ hỏi đôi điều, gửi lời chúc năm mới. Tôi lại để ý đến lời nói của người đó " từ nhà mẹ về " là sao? Nhưng rồi tôi cũng cho qua.
Tôi chợt nhớ tôi còn chưa có nhận bao lì xì của cô Hiền đâu. Quả nhiên một lúc sau, cô móc ra năm bao lì xì cho chúng tôi. Sau này tôi nghe nhỏ Linh kể lại là lúc cô phát bao lì xì tôi đang ngồi ngoài sân nói chuyện với Vĩnh cho nên cô không gọi. Bởi vì ý định của cô chính là phát cho ba người chúng tôi bao lì xì giá trị khác. Tôi phì cười hóa ra cô cũng thiên vị.
Cái đáng nói ở đây là lúc ra về cô căn dặn hai người kia hộ tống tôi trở về. Tôi không biết nên làm sao chỉ có thể im lặng. Anh Trường cười gật đầu còn đảm bảo đưa tôi đến nhà. Biết vì sao tôi lại phải có người hộ tống không? Bởi vì khi đến tôi là do nhỏ Linh chở bằng xe đạp điện đến. Hiện tại nó nói lười biếng không muốn chở. Tôi thật sự là tin lầm nó. Thế nhưng sự việc khó xử cũng không phải chỉ tới đây là hết mà là anh Trường có điện thoại bảo rằng có việc bận lại đi ngược hướng với nhà tôi. Cho nên tình hình hiện tại là tôi chỉ có một lựa chọn là đi cùng anh Vỹ.
Hai người bọn họ đến bằng xe máy cho nên chở tôi về cũng không mất nhiều thời gian lắm. Tuy nhiên trước khi lên xe tôi vẫn nghi ngờ nhìn anh Vỹ.
- Anh có bằng lái chưa vậy?
Tôi thấy anh bật cười nhìn tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh cười rộ lên thật sự rất đẹp :
- Anh đi học trễ một năm em nghĩ anh còn chưa đủ tuổi lái xe à? Yên tâm đi anh đã có bằng lái.
Tôi thở nhẹ một cái, làm tôi cất công hoảng sợ. Nhưng mà…anh nói cái gì nhỉ học trễ? Vậy anh đã mười tám tuổi rồi ư? Tôi vẫn nghĩ anh mười bảy. Thế nhưng sau này tôi mới biết ngày đó tôi bị gạt.
Trên đường về anh im lặng, tôi cũng im lặng. Khi đến trước cửa nhà tôi, tôi nói cảm ơn muốn mời anh vào nhà nhưng anh từ chối. Tôi cũng không biết nên nói gì. Đột nhiên tôi nghe anh hỏi :
- Em và cậu bạn lúc nãy là người yêu à?
Tôi sững sờ rồi xua tay kịch liệt, cái này để nhỏ Linh hiểu lầm tôi có nhảy xuống sông cũng rửa không sạch.
- Không, không phải đâu. Cậu bạn ấy thích nhỏ Linh ấy.
Tôi thấy anh cười rồi vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi ngơ ngác nhìn theo chẳng hiểu sao anh lại hỏi như thế? Tôi gõ đầu mình một cái tại sao lúc nãy tôi không hỏi quan hệ của anh cùng Trúc Thi nhỉ? Hai người vui vẻ đi ăn kem ngày tết chắc không tầm thường đâu. Nhưng nghĩ lại tôi và anh xem như chính thức quen biết hôm nay làm sao tôi có quyền xen vào chuyện của anh.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Rồi cả mấy ngày tết còn lại tôi cũng chẳng đi đâu chỉ ở nhà, có điều sau ngày hôm đó hình ảnh nụ cười của anh Vỹ không ngừng hiện lên trong đầu. Anh có thể cười nhưng vì sao tôi luôn thấy nét u buồn trong đáy mắt. Tôi buồn bực vì bản thân suy nghĩ lung tung. Mấy ngày nhàn rỗi này tôi cũng liên tiếp bị điện thoại của nhỏ Linh quấy rầy. Đại loại cũng chỉ lòng vòng mấy câu hỏi. Chẳng hạn :
- Chi, hôm đó mày cùng anh Vỹ không đi đâu nữa đấy chứ ?
- Không có.
- Mày đừng gạt tao đấy.
- Thật sự không có mà.
- Ôi chao rốt cuộc mày thích anh Trường hay anh Vỹ vậy?
Tôi rốt cuộc không nhịn nữa :
- Tao không rãnh.
Tôi dứt khoát cúp máy chui vào trong chăn ngủ. Tiếng điện thoại lại reo lên. Tôi không thèm nghe. Điện thoại reo rồi lại tắt. Tôi còn chưa kịp thở, điện thoại lại reo. Tôi giận dữ nhấn điện thoại mắng một trận :
- Này mày có để tao yên không hả? Tao nói rồi tao và anh Vỹ không có gì cả.
Tôi kinh ngạc sao mà đợt này con nhỏ này im ắng thế nhỉ? Tôi nhìn màn hình điện thoại là một số lạ, tôi rụt cổ lại. Tôi đang muốn cúp điện thoại lại nghe bên kia vang lên giọng nói :
- Em…có phải là Yên Chi không?
Tôi lắp bắp :
- Phải, phải…cho hỏi…ai ở đầu dây vậy ạ?
Tôi nghe bên kia giống như có tiếng thở nhẹ :
- Anh còn tưởng nhầm số. Anh là Trường.
A? Tôi cảm thấy hết sức mất mặt. Nhưng mà quan trọng là vừa rồi tôi có đề cập đến Vỹ anh có để tâm mà hiểu lầm lại khổ.
- Anh…anh Trường, anh làm sao biết số điện thoại của em ạ?
- Anh xin từ Linh đấy.
Hóa ra là nhỏ Linh, tôi biết ngay nó chẳng tốt lành gì điện thoại hỏi tôi. Thì ra là vì anh Trường xin số điện thoại nên nó lại nghĩ lung tung.
- À, mà anh gọi cho em có gì không ạ?
Tôi nghe bên kia đầu dây anh im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ thở dài :
- Em và Vỹ yêu nhau như thế nào?
Tôi nhất thời thích ứng không kịp. Tôi cũng không biết phải nói như thế nào. Càng giải thích càng rắc rối. Chắc là tin đồn nhỏ Linh từng kể lọt vào tai anh Trường rồi.
- Chi à, ra giúp mẹ chút việc._tôi nghe mẹ tôi réo ở bên ngoài.
Tôi lập tức có cớ chuồn đi mà không cần trả lời câu hỏi của anh Trường :
- Mẹ em gọi rồi, có gì chúng ta nói chuyện sau, bye anh !
Tôi tắt máy, le lưỡi một cái chuồn lẹ ra ngoài. Còn về phần anh Trường nghĩ như thế nào tôi cũng không còn quan tâm nữa.
Vài ngày sau đó, tôi lại bước vào những ngày học sau tết. Lúc tôi vào lớp, tôi thấy một đám rã rời nằm dài trên bàn. Có đứa còn trưng ra đôi mắt gấu trúc, tôi thật hiếu kì không biết trong mấy ngày nghỉ tết tụi nó làm trò gì nhỉ?
Tôi lay nhỏ Linh đang nằm trên bàn :
- Này, mày ngủ cả tối còn chưa đã hay sao mà vào lớp còn ngủ thế?
Nó liếc mắt nhìn tôi cười một cái lại tiếp tục nằm xuống:
- Tao bị chị hai kiểm tra bài cả đêm.
Tôi ngạc nhiên rồi mỉm cười tỏ vẻ thông cảm. Tôi chuẩn bị lấy tập sách ra học thì lại nghe cô bạn tên Thoảng bàn trên chụm đầu xuống nhỏ Linh nhiều chuyện.
- Ê, Linh tỷ mày có nghe tin gì không?
Nhỏ Linh giống như là có sức sống trở lại đôi mắt sáng lấp lánh:
- Chuyện gì thế? Hấp dẫn không?
Nhỏ Thoảng liếc xung quanh một lúc mới thì thầm:
- Nghe nói là người mà nhỏ Trúc Thi theo đuổi ấy, trong tết bị bắt xe vì chưa đủ tuổi lái xe đấy, hình như là vào tối mùng ba tết thì phải. Anh ta tên gì nhỉ? À là Vỹ đấy.
Nhỏ Linh há hốc miệng rồi liếc nhìn tôi một cái. Còn tôi sững sờ một lúc mới hồi phục tinh thần. Tôi lại làm như không biết chuyện gì. Chẳng lẽ tôi lại mở miệng là mình từng ngồi xe do anh Vỹ chở sao? Hồn phách tôi vẫn còn chưa hội tụ đủ đâu.
Đến giờ giải lao, tôi và nhỏ Linh cùng Vĩnh đi xuống căn- tin. Hai đứa kia tự nhiên như ruồi khoát vai tôi mỗi đứa một bên đi hàng ba. Thế nhưng phải chi đàng hoàng thì không nói đằng này chính là bọn họ giành giật tôi như đồ chơi vậy còn hung hăng trừng mắt nhau như kẻ thù truyền kiếp vậy. Tôi dở khóc dở cười. Đến khi chúng tôi kiếm một chỗ ngồi xuống, bạn Vĩnh nào đó cam chịu đi mua đồ ăn cho hai đứa tôi. Tôi ngồi chống cằm đợi đồ ăn nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ đến chuyện người đó bị bắt xe. Tôi đột nhiên rùng mình một cái nhưng cảm thấy tức trong lòng. Bản thân như vậy lại ngây thơ tin anh đã đủ tuổi lái xe.
Đang lúc tôi suy nghĩ nhỏ Linh khều khều tôi còn nhướng mày trông rất gian. Tôi nhìn theo ánh mắt của nó liền nhìn thấy người đó đi đến còn đi với Đỗ Quyên. Tôi nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì vậy? Dường như căn- tin quá đông hai người họ không nhìn thấy chúng tôi nhưng hướng của tôi lại có thể thấy họ rất rõ. Tôi nhìn không chớp mắt.
- Ê, mày nghĩ bọn họ có quan hệ gì?_nhỏ Linh lại bình luận.
Tôi cười gượng một tiếng:
- Tao làm sao biết được nhưng là quan hệ gì cũng đâu liên quan chúng ta lo nghĩ làm chi.
Tuy nói như thế nhưng trong lòng tôi vẫn có nghi hoặc thật sâu. Hôm nọ là Đỗ Quyên đi cùng anh Trường hôm nay lại đi cùng anh Vỹ. Là ai cũng phải suy nghĩ sâu xa về mối quan hệ này.
Đợi đến khi Vĩnh về lại chỗ ngồi, tôi và nhỏ Linh đã không còn bàn đến chuyện đó nữa. Đang lúc chúng tôi ăn uống vui vẻ có một người đi vào.
- Ôi nhìn xem ai kìa, đó không phải là cậu bạn 10a15 sao? Chuyện tình tay ba sao?
Nhỏ Linh kích động đến nỗi huơ tay một cái, ly nước cam trước mắt tôi oanh liệt ngã. Tôi giật mình nhảy ra nhưng vẫn muộn, tôi không kịp tránh liền bị đổ lên.
Tôi vừa tránh nước trên bàn, dùng khăn giấy lau đi nước dính trên ống quần. Tôi liếc nhỏ Linh một cái.
- Mày thật là suốt ngày đừng như con khỉ có được không?
Nó hối lỗi lè lưỡi :
- Ôi, xin lỗi tao không phải cố ý. Tại tao thấy sự kiện lạ thôi mà.
Tôi khẽ liếc qua bàn của Đỗ Quyên đúng là thấy một nam sinh trông rất cá tính, tôi thật ra nói tránh từ " cá biệt " mà thôi. Ánh mắt nam sinh này rất kiêu ngạo dường như không xem ai ra gì nhưng hắn ta hướng đến chỗ nhỏ Quyên cùng anh Vỹ cười cười. Tôi nhớ nhỏ Linh nói là nhỏ Quyên thi vào trường này là vì nam sinh 10a15. Nhưng mà nam sinh này không phải theo đuổi Trúc Thi sao? Thế hắn ta xuất hiện chỗ này làm gì? Khiêu chiến cùng anh Vỹ sao? Thế nhưng tình trạng này không giống cho lắm, có ai đi khiêu chiến đối thủ mà mặt mày hớn hở thế tựa như gặp người thân vậy. Tôi còn chưa thu hồi tầm mắt đã thấy anh Vỹ liếc về phía chúng tôi, tôi chợt hốt hoảng. Tôi cũng không biết vì sao mình như thế nhưng mỗi lần chạm phải ánh mắt của anh Vỹ tôi cảm thấy không tự nhiên. Tôi thấy anh Vỹ nói gì đó cùng nam sinh 10a15 và nhỏ Quyên rồi đứng dậy. Anh đi về phía tôi. Tôi chợt quay đầu chạy vào nhà vệ sinh.
- Này, tao vào nhà vệ sinh một lát.
Tôi nghe nhỏ Linh làu bàu :
- Ơ, con nhỏ này làm gì như bị ma đuổi thế ?
Tôi đi mà cảm thấy bước chân có chút lảo đảo, tôi còn có thể cảm nhận một ánh mắt đang không ngừng hướng về phía tôi. Cảm giác này thật sự không tốt chút nào. Tôi vào nhà vệ sinh cố gắng rửa mặt, rồi rửa lại đôi giày bị dính nước cam lại nhìn đến ống quần trắng muốt của áo dài bị dính nước cam, tôi có cảm giác rất thất bại. Tại sao xuất hiện trước mặt anh Vỹ lần nào cũng mất mặt như vậy. Lúc đầu là ngã, lần thứ hai bị cho là nhìn trộm, lần thứ ba coi như ổn đi nhưng chắc bị anh coi là ngu ngốc rồi, lần này chắc lại bị xem là vụng về. Mặc dù biết tất cả những cái đó chỉ là ngoài ý muốn nhưng tôi vẫn cảm thấy ông trời đối với tôi rất bạc đãi. Ôi, cái thân của tôi!
Dù cho đau lòng đến đâu tôi vẫn phải lếch xác ra ngoài. Vừa về đến bàn liền thấy người nào đó làm tôi phiền não đang ngồi nói chuyện cùng Linh và Vĩnh. Tôi cười gượng ngồi xuống. Nào ngờ tụi bạn vô lương tâm kia lại bảo có việc về lớp trước. Tôi muốn đứng lên đi theo lại bị tụi nó ấn ngồi trở lại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
- Tụi tao có việc đi trước, mày ở lại nói chuyện cùng anh Vỹ đi khi nào nghe tiếng trống hẳn đi lên.
Tôi …im lặng lẫn ngơ ngác nhìn hai đứa kia rời đi. Tôi nhìn đến anh Vỹ thì thấy đôi mắt anh sắc bén nheo lại giống như đang nghiền ngẫm cái gì.
Tôi hỏi :
- Anh…anh không phải là đến cùng Quyên sao? Hay là…anh qua đó trò chuyện đi, em đi về trước.
Tôi thấy anh Vỹ mỉm cười, ôi chao sao dạo này anh cười nhiều thế ? Anh gật đầu đồng ý cho tôi về nhưng không phải về một mình :
- Anh cùng em về lớp.
Nói xong anh Vỹ đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài căn- tin, tôi ngây người một lúc nhìn theo anh nhưng rồi ỉu xìu đi theo. Tôi muốn về lớp một mình cơ. Tôi đi ngang bàn của Quyên cùng cậu bạn 10a15 kia. Hai người bọn họ mỉm cười vẫy tay chào chúng tôi. Tôi cũng vẫy tay lại, không biết có phải ảo giác hay không tôi thấy cậu bạn 10a15 kia hướng tôi nháy mắt mấy cái. Tôi rùng mình một cái. Tôi rất muốn nói : " Tôi và bạn quen biết sao? ". Nhưng mà tôi biết bản thân không có gan nói như vậy. Tôi chẳng dại gì đi gây thù chuốc oán.
Đi ra khỏi căn tin, chúng tôi phải đi qua một khoảng sân dài rồi còn một dãy hành lang mới đến lớp tôi. Tôi thấy anh Vỹ thả chậm bước đi lại, tôi lại càng chậm rì rì đi theo sau anh nhưng không dám ngẩng đầu chỉ nhìn mũi chân của mình. Đến khi tôi thấy đối diện với hai mũi giày của tôi là một đôi mũi giày thể thao trắng, tôi giật mình ngẩng đầu. Tôi suýt chút thì va phải lồng ngực của anh.
Anh nheo mắt nhìn tôi chằm chằm:
- Em làm gì cứ đi phía sau anh thế? Hơn nữa mỗi lần nhìn thấy anh liền sợ sệt như thế? Anh ăn thịt em à?
Tôi ngượng ngùng lùi lại mấy bước nhìn anh cười cứng ngắc:
- Không, không có tại em không biết nên nói với anh những gì cho nên đi phía sau sẽ tốt hơn. Hơn nữa đi chung rất dễ bị hiểu lầm._câu sau của tôi lí nhí như muỗi kêu.
Thế nhưng vì đứng ở khoảng cách gần anh Vỹ vẫn nghe được, anh lại cúi đầu thêm chút trong mắt có ý cười:
- Hiểu lầm? Hiểu lầm chuyện gì?
Tôi lắc đầu lia lịa, đi qua anh rồi cất bước nhanh hơn về lớp. Tôi vẫn nghe tiếng bước chân của anh bước theo ở phía sau. Chỉ có mấy bước, anh đã đuổi kịp đi sóng vai với tôi. Tôi liếc mắt nhìn anh một cái nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương. Anh lại thản nhiên vừa huýt sáo vừa đưa tay đút túi quần xem như không có chuyện gì. Tôi chợt nhớ đến chuyện anh gạt tôi cho nên nhất thời tức giận trừng mắt nhìn anh.
- Anh tại sao lại gạt em đã có bằng lái?
Anh dường như rất kinh ngạc với thái độ của tôi nhưng sau đó sờ sờ gáy cười cười:
- Nếu anh không nói như thế, tối đó em chịu đi à? Anh lại không muốn đi bộ để đưa em về đâu.
Tôi câm nín cũng không biết nên nói như thế nào. Người này gạt người khác lại còn nói có lí như thế. Tôi hung hăng lườm anh một cái rồi bước đi. Thế mà tôi thấy anh đi nhanh trước mặt tôi, gọi là đi giật lùi thì đúng hơn.
- Này em giận đấy à?
Tôi sững sờ. Tôi tại sao lại giận nhỉ? Là vì bị gạt nên giận sao? Nhưng tôi và anh cũng chưa thân đến mức có thể sinh ra giận dỗi. Thế nhưng điều cấm kị của tôi chính là bị gạt, dù là ai tôi cũng không bỏ qua ngay được.
- Em tại sao phải giận người dưng chứ.
Tôi thấy anh cười rộ lên :
- Nhìn xem còn bảo không giận. Nhìn em giận trông đáng yêu hơn nhiều.
Mặt tôi đột nhiên nóng vô cùng. Tôi ngẩng mặt nhìn sau lưng anh, trên cầu thang một đôi mắt nhìn chằm chằm tôi và anh. Tôi nuốt nước miếng một cái, đi qua anh rồi chạy biến vào lớp. Lúc chạy qua tôi rõ ràng thấy anh sững sờ. Tôi không có gan đối diện với ánh mắt người con gái kia. Còn về sau anh và người kia xảy ra vấn đề gì tôi cũng chẳng quan tâm. Tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Tôi vừa vào chỗ ngồi một đám nhiều chuyện bu quanh tôi như kiến bu kẹo vậy. Bạn Linh dĩ nhiên dẫn đầu.
- Này, được anh Vỹ đưa về tận lớp cơ đấy.
Tôi im lặng.
Bạn Vĩnh lại cười nhăn nhở :
- Anh ấy nói gì với bạn vậy?
- Không có gì.
Bạn Thoảng lại trêu :
- Ôi chao, không ngờ bạn gái mà anh Vỹ rêu rao khắp nơi lại là bạn hả?
Tôi cứng họng. Ở đâu ra mà rêu rao khắp nơi chứ. Lại nghe bạn Đức nói :
- Ấy chà, liệu thành tích anh Vỹ bị tuột dốc có phải là do yêu sớm không nhỉ? Bạn và anh ấy quen bao lâu rồi?
Tôi choáng váng. Bọn họ lấy đâu ra hàng đống thứ vốn không phải của tôi để ghép lên người tôi thế? Tôi rốt cuộc cũng không nhịn được.
- Stop! Tao và anh ấy không có gì cả đừng đoán lung tung.
Ngay khi câu nói tôi vừa kết thúc, giọng nhỏ Quyên lại vang lên :
- Bạn Chi, anh Vỹ nhắn rằng xin lỗi bạn thật nhiều mong bạn đừng giận, anh ấy hứa sau này sẽ không lừa gạt bạn nữa. Nếu không anh ấy sẽ đến tận lớp xin lỗi bạn đấy.
Tôi suýt chút thì ngã từ trên ghế xuống sàn bất tỉnh. Tôi rất muốn khóc. Toàn bộ những học sinh trong lớp vì một câu vang vọng của lớp trưởng mà ồ lên tỏ vẻ hiểu rõ. Bạn Đức lại tặc lưỡi :
- Ôi chao nhìn xem hóa ra là giận dỗi nên mới không muốn thừa nhận quan hệ.
Tôi có miệng mà không có gì để giải thích thật là uất ức đến một bụng oán khí. Câu nói đó rõ ràng vô cùng bình thường, bởi vì trong lòng tôi hiểu rõ nguyên nhân vì sao anh xin lỗi tôi. Còn những người khác dĩ nhiên không hiểu được lại suy nghĩ theo chiều hướng khác. Dù trong lòng lệ rơi nhưng cũng không muốn nói nữa. Loại chuyện này càng nói càng thêm chứng minh chột dạ. Tôi làm như không nghe không thấy lôi tập sách ra chuẩn bị cho tiết học tiếp theo. Thế nhưng tôi vẫn tự hỏi : " Tôi và anh mờ ám từ khi nào? " . Một đám nhoi nhoi cuối cùng cũng phải im lặng vì thầy Long vừa bước vào. Tôi thật sự rất muốn đứng dậy nói cảm ơn thầy. Tôi thấy thầy hôm nay rất đẹp trai.
Sau khi tan học, một lũ loi nhoi rủ tôi đi chơi. Tôi dứt khoát cự tuyệt vì tôi không có thói quen đi chơi khi chưa xin phép còn hơn thế nữa là tôi còn một đống bài tập thầy Long giao cho lớp. Hôm nay thầy gọi tôi đến mấy lần cơ đấy, tôi có cảm giác thầy rất chú ý đến tôi thì phải nhưng vì lí do gì thì tôi hoàn toàn mù mịt.
--- -----END CHƯƠNG 3---- ------ --------