Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 6: Tinh lực rèn thể
Rống!
Ba ngày sau, trong một hạp cốc của Táng thi địa, Cơ Trường Không đang điên cuồng chạy trốn, mà ở sau lưng hắn là một Thi Vương có bộ mặt xanh và cặp nanh vàng trông rất khủng bố đang đuổi theo, thực lực của nó có thể đã đạt đến tầng ba.
Tuy rằng bản thân đã được tẩy mao phạt tủy*, thực lực đã tăng vọt nhưng khi đối mặt với tên Thi Vương có thực lực tầng ba này thì vẫn không có lực đánh trả.
*Tẩy mao phạt tủy: thay da đổi tuỷ.
Phốc!
Thi Vương nhún chân một cái rồi nhảy lên, thân ảnh khổng lồ áp sát đỉnh đầu Cơ Trường Không. Mặc dù đã toàn lực chống đỡ nhưng hắn vẫn bị đánh bay ra xa, miệng phun ra máu tươi.
Nhưng cũng nhờ vậy mà khoảng cách giữa hắn và Thi Vương lại được kéo giãn một lần nữa. Tuy không thể hoàn toàn thoát khỏi truy kích của Thi Vương nhưng cũng không đến nỗi bị nó ép sát quá mức, chí ít cũng có thời gian để thở dốc rồi.
Một đuổi một chạy! Cơ Trường Không chật vật vô cùng. Hắn không biết trên người có bao nhiêu vết thương, xương đã gãy bao nhiêu cái!
May mắn cuối cùng cũng xuất hiện, ngay khi hắn sắp không kiên trì được nữa thì cứu tinh cuối cùng cũng xuất hiện.
Đó là một lãnh địa của Thi Vương khác, cách xa lãnh địa của Thi Vương cường đại đang điên cuồng đuổi theo phía sau. Nếu trốn vào đây thì coi như tìm được đường sống rồi, nhưng dù vậy hắn cũng bị chặt mất ba cái xương sườn.
Chỉ qua một lúc, hắn cũng đã đến được chỗ cứu tinh kia. Thi Vương kia lập tức đứng lại ở bìa ranh giới lãnh địa, tức giận nhìn chằm chằm Cơ Trường Không, mở miệng gầm thét nửa ngày nhưng cuối cùng không có can đảm xâm phạm lãnh thổ của Thi Vương khác nên đành phải quay lưng trở về.
"Mẹ kiếp." Chờ đến khi Thi Vương thực sự biến mất trong tầm mắt, Cơ Trường Không thoáng cái đã xụi lơ trên mặt đất, cất tiếng mắng.
Cái tình huống như thế này đã xảy ra không phải một, hai lần rồi. Vì muốn thoát khỏi cái vị Thanh y Tiên tử luôn ám sau lưng hắn, vì muốn tu luyện nên hắn cũng không nhớ mình bị đuổi giết bao nhiêu lần. Sau mỗi một lần đều tạo thêm vết thương chồng chất nên cơ thể hắn. Tuy thành quả đạt được có chút nổi bật nhưng bản thân lại chịu khổ không ít.
Tất cả thủ đoạn đều vô dụng, ngược lại giống như đang tự dày vò mình đến chết. May mắn là bây giờ vị kia cuối cùng cũng đã đi rồi.
Nếu nàng chỉ theo chân hắn thì cũng không sao. Nhưng nếu lúc hắn tắm rửa mà nàng ấy cũng đứng bên nhìn mà không hề chớp mắt lấy một cái thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Mặc dù hắn không phải là chính nhân quân tử, nhưng tuyệt đối cũng không phải tiểu nhân. Hơn nữa, hắn chỉ mới mười mấy tuổi, chưa sõi đời, da mặt lại không dày nên không thể làm bộ dáng thong dong để chống đỡ a.
Chỉ tiếc là Thanh y Tiên tử tuy rằng đẹp thì đẹp thật, còn là loại nhan sắc khuynh quốc khuynh thành nhưng vẫn chưa có mở miệng nói một câu nào, thuỷ chung chỉ có ánh mắt trống rỗng theo dõi hắn, làm hắn không có chút dũng khí nào.
Cuối cùng hắn không thể không khuất phục, mặc cho thanh y nữ tử luôn ở sau lưng, luyện tập thành thói quen.
Đây là tra tấn a!
. . .
Trong Táng thi địa cũng không hề giống như trong tưởng tượng, không có cương thi đi khắp nơi mà tình cảnh ở đây lại đầy xương vỡ phủ kín đường. Nơi đây ngoại trừ có vẻ hơi âm trầm thì cũng không phải là địa phương làm người khác quá sợ hãi, giống như một vùng quê hoang vắng.
Ngọn núi trọc lóc, không hề có chút sinh cơ.
Bốn phía núi cao thâm cốc, đầy rẫy những hòn đá ký dị lởm chởm, Táng thi địa này chỉ có một tòa sơn mạch, chiếm diện tích mấy ngàn dặm , bốn phía thấp còn chính giữa cao, quả thật như ngọn núi bị đao gọt rìu đục vót nhọn, giống như những cây châm được phóng đại lên vô số lần đang đứng lặng trong thiên địa.
Dưới tình cảnh bị âm khí bao phủ, nơi đây không hề có bất kỳ một sinh vật nào có khả năng sinh sống mà chỉ có cương thi mới làm được.
Cơ Trường Không chạy lung tung trong Táng thi địa, hy vọng có thể tìm được đường đi ra ngoài, bởi vì hắn tới đây chỉ vì lý do duy nhất, tăng lên tu vi để báo thù.
Ngây ngốc ở lại chỗ này thì làm sao để tăng lên tu vi? Nhưng mà nơi đây giống như bị một loại sức mạnh to lớn nào đó giam cầm hắn lại, với tu vi của hắn thì đúng là thúc thủ vô sách*.
*Thúc thủ vô sách: bó tay, không có cách.
Thanh y Tiên tử vẫn như cũ đi theo hắn như u linh, cũng không biết vì cái gì mà nàng lại có hành động như vậy.
Cũng may chuyện này đã như biến thành thói quen của hắn. Hơn nữa về sau hắn đột nhiên ngộ ra, nếu có một vị mỹ nữ tuyệt vời như thế này đi theo thì trông cũng không tệ, dù sao hắn cũng là nam nhân có lòng hư vinh a.
...
Nháy mắt thôi mà thời gian đã trôi qua ba tháng.
Trong ba tháng này, Cơ Trường Không gần như đã đi vòng bên ngoài cái Táng thi địa này đến mấy lần nhưng lại phát hiện bản thân mình đã thực sự bị giam ở đây rồi, không có cách gì có thể đi ra ngoài, đương nhiên, nơi đây chỉ là bên ngoài, sâu bên trong Táng thi địa thì hắn không dám liều mạng tiến gần.
Ở đó, hắn cảm giác có một cỗ khí tức nguy hiểm nào đó, áp lực này làm cho người ta hít thở không thông mà.
Táng thi địa - nơi Luyện Thi tông bồi dưỡng ra cương thi, mười năm sẽ mở cửa một lần nhưng mở rất nhỏ, trăm năm sẽ mở rộng ra hơn, và đến nghìn năm mới có thể chính thức hoàn toàn mở ra một lần. Có thể nói, nơi này chính là nơi trọng yếu nhất trong toàn bộ Luyện Thi tông, cũng là chỗ nguy hiểm đồng thời là chỗ an toàn nhất.
Hắn cũng không biết mình lại bị hán tử to lớn kia đưa vào trọng địa của Luyện Thi tông nhưng nghĩ đến việc vị kia đưa đến đây chắc cũng có thâm ý sâu xa nên hắn cũng hoàn toàn yên tâm mà tu luyện.
Tu giả ở Chân Long tiểu thế giới có ba cái cảnh giới. Cảnh giới thứ nhất là Hậu Thiên cũng chính là rèn luyện huyết nhục và gân cốt, có được thân thể cường tráng như rồng.
Cảnh giới thứ hai là Khai Mạch, nếu thẳng tiến đến tầng thứ mười hai sẽ tự tạo ra được pháp lực, có thể thi triển thần thông đạo pháp kết hợp với pháp khí. Ở trong thế giới Chân Long, nhân vật như vậy đã là cao thủ, thậm chí nhân vật Khai Mạch đỉnh phong đều có tư cách khai tông lập phái.
Còn cảnh giới thứ ba có tên là Thiên Môn, mở ra thân thể để tiếp xúc với thiên địa vũ trụ, cảm ngộ chân ý trong việc rèn luyện bản thân, từ đó thân thể có thể đạt tới cảnh giới "phản phác quy chân".
Ở thế giới khác có sự phân chia như vậy hay không thì Cơ Trường Không không biết được. Nghe nói còn có những cảnh giới cao hơn tồn tại nhưng không phải những tu giả Hậu Thiên của một cái tiểu thế giới như nơi hắn sinh sống có thể biết rõ được.
Lực lượng của hắn bây giờ cũng chỉ miễn cưỡng đặt chân tới cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong, huyết nhục toàn thân cũng sắp rèn luyện xong, nhưng vẫn cách Đại viên mãn chân chính rất xa.
Sau một thời gian ngắn, hắn tu luyện cũng không được nữa, không phải là bởi vì hắn lười biếng mà bởi vì nơi này toàn là Tử khí.
Tử khí còn được gọi là Âm khí. Tuy nó cũng là một loại của thiên địa tinh khí nhưng đối với đại đa số người thì có hại mà vô lợi. Tử khí đại diện cho tử vong, một khi nó tiến vào thân thể con người thì sẽ làm cho cơ bắp héo rũ, kinh mạch biến chất, cắn nuốt phần lớn sinh mệnh lực của con người.
Ngoại trừ cường giả tu luyện công pháp đặc thù thì có rất ít người thu nạp Tử khí, vì không thể làm cho tu vi tăng tiến, ngược lại càng dễ tẩu hỏa nhập ma, đi lầm vào đường rẽ.
Cơ Trường Không tu luyện ở chỗ này, tuy rằng mỗi lần hấp thu Tử khí cực ít nhưng theo ngày tháng trôi đi thì tích luỹ cũng tương đối nhiều.
Hắn cũng không thể tạo ra được pháp lực, không cách nào trục xuất được Tử khí nên chỉ có thể dựa vào khí huyết làm mờ nhạt nó đi.
Thời gian tu luyện ngắn thì còn có thể làm như vậy, Tử khí sẽ không ảnh hưởng gì nhưng sau một khoảng thời gian thì các loại phiền toái kéo tới, nhưng mà hắn cũng không có bỏ cuộc vì lực lượng huỷ diệt Chân Long tiểu thế giới đã rất cao.
Đối với Cơ Trường Không thì lực lượng mới là căn bản, bất cứ lúc nào đều là như vậy,dù hiện tại tu luyện không có tác dụng nhưng hắn vẫn không buông bỏ.
Không có thực lực thì chỉ có thể mặc cho người khác khi dễ, không có thực lực chỉ có thể chịu đựng miệt thị, không có thực lực thì sẽ không có khả năng cứu muội muội về. Tóm lại, có thực lực chính là có tất cả.
Ban đêm ở Táng thi địa đặc biệt sáng, nhất là đỉnh núi không bị bao phủ bởi tử vong sương mù.
Cơ Trường Không lẳng lặng ngồi thổ nạp trên mặt đất, một tia tinh khí xem lẫn tử khí dung nhập vào cơ thể hắn. Theo hô hấp của hắn, tử khí từ từ bị đưa ra ngoài cơ thể, còn tinh khí thì được thân thể hắn thôn phệ từng giọt, từng giọt giúp cường hoá cơ thể.
Bây giờ là đêm trăng tròn, một vòng ánh trăng treo trên cao, vô số tinh quang chiếu xuống kết hợp với khung cảnh nơi đây thì quả thật là kinh người.
Ô...ô...n...g!
Ngay khi Cơ Trường Không tiến vào giai cảnh* thì tay trái của hắn bỗng nhiên có một đạo khí tức kỳ dị truyền ra. Sau đó vô số tinh quang của ánh trăng bỗng nhiên điên cuồng tiến tới.
*Giai cảnh: cảnh giới mà tu giả đưa mình vào đó khi tu luyện.
Dưới ánh trăng mờ ảo, hắn cảm giác được huyệt Lao Cung trên tay trái của mình như hoá thành vòng xoáy, vô số Nguyệt Hoa Tinh Thần Chi Lực như thuỷ triều lao tới, dung nhập vào huyệt Lao Cung của hắn. Sau đó, những những tinh lực này như bị một lực lượng trói buộc, bắt đầu tiến lên khắp thân hắn.
Rất nhiều tinh quang bá đạo xé mở kinh mạch huyệt đạo. Mỗi một chỗ nó đi qua đều làm cho Cơ Trường Không đau đớn tê liệt nhưng đồng thời nhục thể của hắn cũng nhanh chóng phát triển. Cơ bắp, cốt cách, kinh mạch như một mặt biển hấp thu tinh lực một cách điên cuồng mà thân thể của hắn trong tình cảnh thôn phệ bá đạo như vậy cũng nhanh chóng phát triển.
Cơ Trường Không cũng không ngờ được sẽ xảy ra biến cố này. Tinh lực từ tay trái không ngừng lan lên phía trên, chảy qua những đường nhỏ thần bí không lường được, sau đó phân nhánh tại vai trái, một phần chảy về tim(^^), một phần khác thì hướng về phía não của hắn.
Cũng không biết bao nhiêu tia tinh lực đã lan tràn toàn thân, tất cả đều 365 đại huyệt đều bị tẩy qua.
Theo thứ tự là hai huyệt Lao Cung và huyệt Dũng Tuyền ở hai tay và hai chân, còn có huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu, huyệt Tuyền Ki ở ngực. Tinh lực sinh sôi tại những huyệt vị này làm cho chúng căng ra. Cơ Trường Không có thể cảm ứng được một cỗ khí tức kỳ dị chìm nổi ở trong đó.
Tuy đêm dài đằng đẵng nhưng vì chìm đắm trong sự vận chuyển của tia tinh lực mà cả đêm dài cũng chỉ đủ để tinh lực kia vận hành một vòng mà thôi.
Thời điểm gần sáng, Cơ Trường Không bỗng mở mắt ra. Hắn vươn người đứng dậy, xương cốt quanh thân rắc rắc rung động, như là những tiếng rang đậu liên tiếp vang lên.
Oanh!
Hắn đánh ra một quyền vào không trung, quyền kình hung hăng nện vào một khối đá cao tầm nửa cơ thể người. Sau đó, khối cự thạch ấy ầm ầm nổ tung, đá vụn bay tán loạn, mà trên tay phải của hắn lại không hề lưu lại vết thương nào.
Phải biết rằng, nơi này chính là Táng thi địa. Mỗi một tảng đá đều bị âm khí cọ rửa nên vô cùng vô cùng cứng rắn. Đừng nói đến thân thể con người, cho dù là đao kiếm bình thường, nếu chém chúng thì cũng giống như lấy trứng chọi đá, không cách nào rung chuyển được.
Nói một cách khác, nham thạch nơi đây có thể so với loại sắt thép tốt nhất.
Nhưng loại đá cứng như vậy lại bị Cơ Trường Không dùng một quyền đánh nát thì quả thực là chuyện khó có thể tin, nhất là cảnh giới của hắn chỉ ở cảnh giới Luyện Thể đỉnh phong. Nếu để ngoại giới biết được chuyện này thì không biết bao nhiêu người tranh nhau thu hắn làm đồ đệ.
"Lực lượng này chỉ sợ không dưới nghìn cân, có lẽ tương đương với Khai Mạch tầng bốn, thân thể chắc chắn bền vững thế này thì chắc cũng không yếu hơn Khai Mạch tầng bốn." Cơ Trường Không lẩm bẩm, ước chừng một chút chiến lực của mình.
"Cái tinh đồ kia quả thật là bảo vật, một bảo vật ngoài sức tưởng tượng, không ngờ trong đó lại ẩn chứa công pháp vô thượng cường đại như thế." Cơ Trường Không âm thầm cảm thán.
Rống!
Bỗng có một tiếng gầm giận dữ từ bên cạnh hắn truyền đến. Một đầu Thi Vương đang nhỏ dãi trên miệng, vẫn chưa hề tản đi tinh lực đang từ xa xa bay tới gần. Nó di chuyển rất nhanh, tốc độ này không hề thua kém tồn tại Khai Mạch nhị, tam trọng thiên.
Rõ ràng lại là người quen! Đúng là tên Thi Vương đã từng đuổi giết Cơ Trường Không.
"Đến thật tốt." Cơ Trường Không không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
"HEAA..." Hắn đứng ngạo nghễ đỉnh núi, đợi cho Thi Vương nhảy lên liền ngay lập tức hung hăng đánh xuống một quyền.
Một quyền có sức nặng nghìn cân đập xuống ngực Thi Vương, Thi Vương kêu lên một tiếng kêu thảm thiết, lồng ngực sau đó đã bị đánh cho sụp đổ.
Nhưng thân thể cương thi vốn cường hãn, ít biết đau đớn. Nó cứng rắn chịu một quyền của Cơ Trường Không rồi bỗng biến mất tăm, không thấy thân ảnh đâu cả.
Thì ra nó nhảy lên phía trên cao, xuất ra nắm đấm gió tanh đánh xuống đầu Cơ Trường Không.
Cơ Trường Không không sợ hãi, hơn nữa lại càng vui mừng, hắn dùng một quyền để nghênh tiếp. Từng trận khí bạo phá toái hư không, một lớn một nhỏ hung hăng đụng vào nhau, nơi hai quyền giao nhau tạo ra một lực xung kích kinh khủng, làm cho không khí xung quanh xung động mạnh mẽ.
Rắc rắc!
Một tiếng kêu nhỏ vang lên, Thi Vương bay ngược ra sau, còn Cơ Trường Không thì bị thương ở tay. Cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn mềm nhũn ra nhưng hắn vẫn đứng im bất động, như Thái Sơn, không di chuyển nửa bước.
Một quyền đánh lên thân thể cường hãn của Cương Thi Vương, vô luận là xương cốt hay vẫn là cơ bắp hết thảy đều vỡ nát.
Nhưng dù như vậy, hắn vẫn cười sung sướng. Hắn vận lực, nhảy từ trên đỉnh núi xuống, đuổi theo Cương Thi Vương đang bay ngược ra sau kia. Đến gần nó, hắn dùng sức đạp lên người của Thi Vương, làm cho nó rơi mạnh xuống mặt đất từ độ cao hơn mười mét.
Bành!
Thi Vương thịt nát xương tan mà Cơ Trường Không chỉ tổn thương ở cánh tay. Lúc trước thì nó đã đuổi giết Cơ Trường Không, làm hắn trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào. Nhưng bây giờ nó lại dễ dàng bị chém chết như vậy, biến hoá này thực sự giống trong mộng mà.
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp