Tình Triền Khốc Mỹ Mi

Chương 9


Chương trước Chương tiếp

“Dạ Hi tiểu thư cô bị sao thế? Tại sao không nói chuyện cũng không ăn cái gì vậy? Uyên Kỳ đâu? Tại sao không có đi cùng?”_ Trần tuyết trong lời nói tràn đầy lo lắng,lời cũng giống vậy không biết hỏi mấy lần.

Trần Tuyết nghiêng đầu nhìn Nghê Dạ Hi ngồi ở bên cạnh,thấy cô vẻ mặt hoảng hốt hai mắt sưng nhỏngó chừng nơi nào đó,gắt gao cắn chặc môi dưới thật giống như bị chuyện gì quấy nhiễu

Đại khái nửa giờ sau Dạ Hi đột nhiên chạy tới, không nói hai lời,trước tiên nhào vào trong ngực bà khóc lớn một trận cho dù bà thế nào cũng hỏi không ra nguyên cớ,sau khi khóc xong liền ngồi ở trên ghế giống như xuất thần vậy , hỏi tại sao cũng không đáp,gọi thế nào cũng không trả lời

Ai thật làm cho bà lo lắng! Rốt cuộc là thế nào?

Cũng không thấy Uyên kỳ tới sẽ không phải là bọn nhỏ mới cãi nhau sao? Có nghiêm trọng như thế sao? Thiệt là

Đang lúc Trần Tuyết hết đường xoay xở thì cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn khiến Trần Tuyết buông ra chân mày nhíu chặt,lộ ra vẻ tươi cười.

Bà đi về phía đi trước nhỏ giọng nói: “Uyên Kỳ!Dạ Hi tiểu thư tính tình tương đối mạnh cậu cần phải nhường một chút mới tốt! Mới vừa rồi cô ấy khổ sở đế khóc một trận,hiện tại tâm tình rất sa sút đấy!Lựa lời gì tốt nói,đừng hò hét cô ấy biết không?”

Đoạn Uyên Kỳ vỗ vỗ bả vai bà vúcười khổ nói: “Cháu biết rồi vú. Xem ra vú hiểu lầm”.

“Bà sẽ để không gian cho bọn người trẻ tuổi các con lê la tán dóc.”_ Trần Tuyết trước khi đi còn lo lắng thỉnh thoảng nhìn lại trong nhà.Sau khi Trần Tuyết rời đi Đoạn Uyên Kỳ liền chậm rãi nhích tới gần đưa lưng hắn về phía Nghê Dạ Hi

Không biết cô suy nghĩ cái gì thế nhưng cũng không có nhận thấy được hắn nhích tới gần cho đến khi hắn nhẹ nhàng chậm chạp ngồi đối diện trên bàn trà hướng về phía cô, lúc này cô mới chú ý tới hắn.

Vừa thấy được Đoạn Uyên Kỳ _Nghê Dạ Hi trong nháy mắt suy sụp xuống, mặt khác cô mở tầm mắt giận dỗi không muốn nhìn về phía hắn. Chỉ cần vừa nghĩ tới Thẩm Linh Dao nói hắn từng nói phải bảo vệ cô ta Nghê Dạ Hi liền cảm thấy trái tim một trận co rút nhanh!

“Tại sao khóc?” Đoạn Uyên Kỳ một tay vỗ về gương mặt yêu thương khóc sưng hai mắt lạnh như băng của cô

“Không cần anh lo.” Cô tay của hắn ra

“Quả nhiên rất tức giận.”_ Đoạn Uyên Kỳ hai tay đặt ở trên làm một cái hít sâu mới lại hỏi: “Tiểu Dao đến tìm em,tại sao em không sớm báo cho anh biết?”

“Tiểu Dao? Anh có thể gọi đến thân thiết một chút nữa!”_ Cô lúc này mới đối diện mắt của hắn khẩu khí dặm mùi thuốc súng dày đặc. Thật sự là cô đang ghen nhưng đồng thời vừa ảo não mình vì sao phải ghen.

“Em rốt cuộc là sao thế?”_ Đoạn Uyên Kỳ đối diện mắt của cô hỏi thật nghiêm túc.

Cô mím môi không trả lời hai người giằng co một lúc,thế nhưng hắn lại đảo qua từ nghiêm túc đổi thành giọng thoải mái hỏi: “Không phải ghen tị chứ”

Nghê Dạ Hi vừa nghe phút chốc đứng lên. “Ai,Ai ghen tị?Em tại sao phải ghen tị?Anh đã cứu cô ta còn nói phải bảo vệ cô ta những việc này không có liên quan đến em,em tại sao phải ghen? Quá buồn cười!”Cô kích động phủ nhận.

Hắn đã hiểu. Đoạn Uyên Kỳ trong mắt hiện lên một tia bừng tỉnh.

“Ở dưới tình huống đó ai cũng sẽ ra tay cứu giúp? Một nữ sinh nhỏ suýt chút nữa đã bị nguy hiểm,chỉ là anh không nghĩ tới lúc ấy chỉ một câu ‘ Anh bảo vệ em ’ lại làm Tiểu Dao nghĩ nhiều như vậy.”_Thời điểm giải thích cô khó chịu quay lưng, Đoạn Uyên Kỳ không nhịn được đưa tay từ phía sau cô ôm chặt cô lại,lúc cô giãy dụa không ngừng thì sức lực đàn ông lại đem cô kéo vào ngực mình làm cho cô không thể động đậy.

“Anh,anh tại sao lại ôm em như vậy?”_ Vùng quẫy không ra khỏi người hắn,Nghê Dạ Hi từ bỏ giãy dụa cô thất vọng nói: “Anh cần gì phải giải thích những thứ này với em chứ? Anh cùng cô ta như thế nào, nói lời gì,từng nói lời thề gì cũng là chuyện giữa hai người,em không can dự,cũng không muốn can dự”_ Cô càng nói càng không khống chế được nước mắt treo ở hốc mắt, ngay cả cô cũng không hiểu vì sao mình rơi lệ.

“Anh đương nhiên phải giải thích,anh không muốn em đối với anh có mảy may hiểu lầm. Hôm nay Tiểu Dao đi tìm em,anh thật bất ngờ, nhưng anh bảo đảm sẽ không có lần nữa đâu”.

Đoạn Uyên Kỳ nhẹ giọng dụ dỗ cô,đồng thời ở trong lòng đã quyết định: Nếu Tiểu Dao không hiểu chuyện như thế,vậy cũng đừng trách hắn không khách khí. Hắn sẽ đi cùng Tiểu Dao nói rõ, nếu như cô ta dám quấy rầy Tiểu Dạ nữa,hắn sẽ không có để ý tình cảm cuối cùng cùng cô trở mặt. Nghê Dạ Hi cúi thấp đầu ngay cả từ trước đến nay bả vai nhỏ luôn thẳng tắp cũng hướng hai bên rủ xuống.

Đột nhiên trong lúc cô nghẹn ngào nói nhỏ: “Anh thật đáng ghét như thế,em…”

Đoạn Uyên Kỳ càng thêm ôm chặt cô thử dò xét hỏi: “Em thế nào?”

“Em lại có thể nổi máu ghen với Thẩm Linh Dao,em biết rất rõ ràng cô ta nói ra lời này căn bản không thể tin ,vẫn là bị trúng kế”

Cô bị Đoạn Uyên Kỳ xoay người nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng không dám nhìn hắn,liền đem mặt chôn ở trong lồng ngực tản ra ấm áp của hắn, đắm chìm ở trên người hắn,ở giữa hơi thở đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái. Cô ý xấu đem nước mắt nước mũi lau ở trên bộ quần áo giá tiền không rẻ của hắn,trả thù việc hắn làm cho mình nổi máu ghen tị

“Nếu biết vậy còn chạy loạn? Em có biết anh lo lắng rất nhiều hay không? Nếu không phải Nhạc Nhạc thông minh hiểu được phải báo cho anh, nếu không anh hôm nay tìm không được em nhất định sẽ đem cả thành phố Đài Bắc này vén lên.” Đoạn Uyên Kỳ vỗ vỗ lưng cô đang kích động phập phồng,trấn an tâm tình bất an của cô.

“Nếu như anh không thấy em thực sự có lo lắng?” Nàng hỏi ngu đần vấn đề.

“Dĩ nhiên!”

Nghê Dạ Hi hai tay vây quanh bên eo của hắn cảm giác mình quyến luyến cực kỳ nhiệt độ này,hơi thở này tựa hồ cũng nữa không thể rời bỏ rồi, loại cảm giác này chưa bao giờ trôi qua làm cho cô tim đập mạnh và loạn nịp nha!Hai người cứ như vậy ôm nhau không có ai mở miệng nói chuyện phá hư sự yên tĩnh này,cho đến khi một cái ý niệm trong đầu hiện lên trong đầu óc Đoạn Uyên Kỳ ,lúc này hắn mới mở miệng ——

“Cục cưng”

‘Dạ?”_ Cô rất tự nhiên đáp lại cũng đã có buồn nôn vì chuyện này.

“Kết hôn được không?”_ Hắn đề nghị thật dễ dàng.

“?,nhưng cái này…”_Cô ngây người.

“Em Kết hôn với anh.” Đoạn Uyên Kỳ đem cô đẩy cách mình một chút cười nhìn cô ửng hồng mặt.

“Chuyện này có phải là….quá nhanh hay không?”_ Nghê Dạ Hi Cà Lăm hỏi hiển nhiên nhất thời không cách nào tiếp nhận đề nghị của hắn.

“Không một chút nào.Anh yêu em cực kỳ, ở trước mặt người ngoài bộ dáng quật cường cũng yêu cực kỳ ,em ở trước mặt bộ dáng đáng yêu của em làm anh không bao giờ muốn đem em nhường cho những người khác nữa”. Hắn dịu dàng cười. “Nếu như em đồng ý thì yes được không?”

Nghê Dạ Hi cắn môi dưới ruột gan rối bời một hồi cho đến khi đối diện ánh mắt mờ ám của hắn đang không lay động nhìn mình

Cô chậm rãi cười.

“yes em đồng ý”.

Sau khi hai người quyết định muốn kết hôn Nghê Dạ Hi liền đem Đoạn Uyên Kỳ đưa về nhà gặp cha mẹ ,một mặt là công bố chuyện hôn sự của mình,một mặt là xin cha nói lại với Vương Hiểu Thích xin hắn đừng tới gây phiền nhiễu nữa.

Khi vợ chồng Nghê Gia sau khi biết con rể tương lai dĩ nhiên là Đoàn thị xí nghiệp đại danh đỉnh đỉnh _Giám đốc Đoạn Uyên Kỳ sau đó cũng đại biểu tán thành,đối với con rể tương lai này tán thưởng không dứt.

Mà kể từ khi tin tức bọn họ sắp đính hôn truyền ra, truyền thông rối rít tranh tin tức liên quan, trong đó một tờ báo nào đó vô cùng thần thông quảng đại lại đào ra tin tức Nghê Dạ Hi và Đoạn Uyên Kỳ thời trung học học chung trường,thậm chí còn đào ra thông tin Thẩm Linh Dao năm đó cầm giấy khám nghiệm bị đả thương bức bách Nghê Dạ Hi rời xa quê hương,tin tức sự thật này mấy ngày tới bị làm cho ầm ầm

Trải qua việc bị truyền thông công bố Thẩm gia mới biết con gái gây nên đại hoa. Ngay sau đó Thẩm gia hầu như là liền đem cô đưa ra nước ngoài để tránh những thứ rối rít hỗn loạn này. Nguyên nhân chính là như thế Nghê Dạ Hi và Đoạn Uyên Kỳ cuối cùng thoát khỏi Thẩm Linh Dao như quả bom không biết khi nào bùng nổ.

Chuyện sớm nên kết thúc mỹ mãn rồi.

Tiếc rằng tin tức nóng bỏng kia cũng truyền vào tới tai Vương Hiểu Thích; cộng thêm Nghê Bang An tự mình gọi điện xin hắn buông tha cho Nghê Dạ Hi còn ra nói khuyên bảo hắn nên theo đuổi người con gái khác sẽ tốt hơn—— đây quả thực nặng đả kích nặng đến lòng tự tin của hắn rồi,để cho hắn tức đến nóng giận một lòng chỉ muốn đến chỗ Nghê Dạ Hi để cho hắn cứu vãng mặt mũi một chút.

Vì thế tại một ngày gió mát,đẹp đã như mọi khi,sau buổi chiều hắn đi tới công ty vạn năng tiêu thụ, giống như trước đi qua chỗ Hứa Nhạc Nhạc thông báo muốn gặp Nghê Dạ Hi

Hứa Nhạc Nhạc mặc dù cảm thấy nghi ngờ nhưng vẫn là gọi nội tuyến thông báo cho tin tức kia cho Nghê Dạ Hi. “Nghê tổng! Vương tiên sinh tới chơi bảo là muốn chúc mừng cô.Cô hiện tại có rãnh rỗi gặp Vương tiên sinh không?

Hắn lại tới làm cái gì? Thật sự đơn thuần là chúc mừng sao?_ Nghê Dạ Hi nhìn chằm chằm máy điện thoại trên bàn trăm mối vẫn không có cách giải thích,không muốn gặp rồi lại phải gặp.

Suy nghĩ một hồi lâu Nghê Dạ Hi mới nói: “Được rồi mời Vương tiên sinh vào đi”.

Bên ngoài Hứa Nhạc Nhạc liếc Vương Hiểu thích một cái phát hiện hắn không chú ý đến mình,thích thú vô cùng thấp giọng nói: “Nghê Tổng để tôi giúp cô báo cho Đoạn Tổng đến đây một chuyến ,như vậy tương đối an toàn,để tránh người này đùa bỡn gạt cô có được không?”

“OK!” Nghê Dạ Hi đồng ý. May là Nhạc Nhạc cẩn thận cô cũng là không có nghĩ quá nhiều. Sau khi thông báo xong thoáng cái Vương Hiểu Thích liền tiến vào.

Hôm nay trên tay hắn không có cầm bó hoa hồng đỏ tươi ,nhưng mang theo một cái túi giấy lớn cỡ A4 ,tay cầm túi thân vẫn là một chút khoa trương,lại trang phục thô bỉ.

“Xin chào Vương tiên sinh.”_ Nghê Dạ Hi mời người khác ngồi căn cứ vào lễ phép hay ,vẫn là chào hỏi hắn trước

“Chào cô”_. Vương Hiểu Thích ôn hòa mỉm cười, cất dấu một tia tà ác không muốn người biết . Hôm nay hắn sẽ phải có được Nghê Dạ Hi rồi

“Nghe nói cô sắp kết hôn tôi đặc biệt tới chúc mừng”.

Nghê Dạ Hi nhàn nhạt mỉm cười đáp lại: “Cám ơn.”

Đây là lễ vật kết hôn tôi muốn đưa cho cô hi vọng cô sẽ thích.”_ Đột nhiên Vương Hiểu Thích đứng lên đưa ra túi giấy hắn mới vừa đề cập đến,bên miệng hắn nụ cười càng thêm quỷ dị.

Nghê Dạ Hi do dự một lát nhưng vẫn không nghi ngờ có lừa gạt liền nhận lấy túi giấy.

“Mở ra xem một chút đi!”

Vương Hiểu thích giựt giây xuống,Nghê Dạ Hi mở ra túi giấy vừa nhìn —— bên trong rõ ràng là một quả bom hẹn giờ được chế luyện tinh vi !

Trong lúc nhất thời cô u mê cũng sửng sốt, không có ngờ tới Vương Hiểu Thích lại có thể đưa đến một đại lễ như thế. Mà giờ khắc này bên tai cô truyền đến tiếng rắc,bom hẹn giờ bắt đầu khởi động,tiếp theo liền nghe từng giây tí tách truyền đến

“Có thích không?”_ Vương Hiểu Thích lộ ra cười đắc ý ,từ trong túi áo hắn lấy ra một dụng cụ kíp nổ so với bàn tay còn nhỏ hơn,hướng cô phơi bày ra.

“Anh điên rồi sao?”_ Nghê Dạ Hi đóng băng nụ cười,ở trong lòng liều mạng bảo mình đừng hốt hoảng

“Cũng do cô! Nếu như không phải do cô cự tuyệt tôi muốn cùng Đoạn Uyên Kỳ kết hôn tôi cũng sẽ không làm như vậy!”_ Vương Hiểu thích kích động gầm rú xong lại ôn nhu nói: “Nếu như cô muốn thoát khỏi loại sợ hãi này, vậy thì cùng tôi kết hôn,tôi lập tức đem bom hủy đi có được hay không?”

Vương Hiểu Thích giống như tinh thần phân liệt,người trong chốc lát tức giận dử tợn một lát lại không ngừng lấy lòng cô làm cho người ta cảm thấy lông tóc dựng đứng!

“Không được”. Nghê Dạ Hi lạnh lùng trả lời.

Cô muốn mình hết sức tỉnh táo lại ngàn vạn lần không nên bởi vì bối rối mà loạn tay chân.Một đôi mắt cô thỉnh thoảng chú ý tới kíp nổ trong tay Vương Hiểu Thích bắt đầu nghĩ tới nên làm thế nào túm lấy kíp nổ.

“Cô lại dám không đáp ứng?Cô không tin tôi dám cùng chết với cô à?”_ Vương Hiểu Thích giận tím mặt gầm rú. Cô gái này nhất định sẽ đầu hàng trên đời này mọi người đều sợ chết cô nhất định sẽ khuất phục .

“Mặc dù tôi rất không muốn cùng chết với anh,nhưng tôi vẫn sẽ không đồng ý”. Nghê Dạ Hi nhẹ nhàng đem cái túi để trên mặt đất trả lời đến nhẹ nhàng thoải mái

“Cô!”_ Vương Hiểu Thích đột nhiên không cách nào. Hắn suy tư lại nói: “Tôi cho cô một giờ suy nghĩ tôi sẽ ở tại chỗ này đợi câu trả lời của cô”.

“Không…”_Nghê Dạ Hi bỗng nhiên câm mồm .Cô vốn là muốn nói: “Không cần cho dù anh cho tôi một năm suy nghĩ tôi vẫn là không thể nào đồng ý”.

Nhưng mà cô thầm nghĩ lại ,không bằng nhân lúc hắn cho một canh giờ này để kéo dài thời gian,dù sao Nhạc Nhạc đã vừa mới bảo sẽ gọi Uyên Kỳ tới. Một canh giờ là đủ rồi.Cô tin tưởng hắn nhất định có thể nghĩ biện pháp để cứu mình ra.

Cho nên cô sửa lời nói: “Tùy cô”.

Vương Hiểu Thích lấy ra một đống dây thừng nhỏ,vốn là muốn buộc chặc cô nhưng khi hắn nhìn thấy bộ dáng cô nhu nhược không lực,cùng thân mềm mại làm cho hắn không nỡ xuống tay

Hắn nghĩ thầm: Dù sao Nghê Dạ Hi bất quá là một cô gái yếu đuối hẳn là không tạo sự uy hiếp. Cho nên hắn ném mở sợi dây bỏ qua ý nghĩ trói cô.

Sau lại bọn họ lại một người chiếm cứ một bên giống như giằng co,tựa như giằng co chẳng được

Ước chừng mười phút đồng hồ sau trôi qua một trận chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên ——Hóa ra là điện thoại đặt ở trên bàn làm việc của Nghê Dạ Hi vang lên

Nghê Dạ Hi vốn định di chuyển nhưng Vương Hiểu Thích lại giương cao kíp nổ ý bảo cô biết điều một chút ngồi nguyên tại chỗ,rồi sau đó hắn một mặt nghiêng về quản chế Nghê Dạ Hi – một mặt lui về phía bàn làm việc bắt máy điện thoại——

‘A lô?”

Đối phương trầm mặc một lát Vương Hiểu Thích không chịu nổi lại nói: “A lô?”

Đầu bên kia điện thoại Đoạn Uyên Kỳ trong lòng nổi lên dự cảm xấu. Hắn bình tĩnh tiếng nói mở miệng hỏi: “Xin hỏi Nghê Dạ Hi có ở đó không? Tôi là chồng chưa cưới Đoạn Uyên Kỳ”.

“Là mày? Hừ!”_ Vương Hiểu Thích đi trở về đối diện chỗ ngồi Nghê Dạ Hi ngồi xuống dương dương đắc ý nói : “Cô ta hiện tại đang ở trong tay của tao”.

‘Anh muốn rốt cuộc muốn cái gì? Tiền sao? Muốn bao nhiêu? Tôi cho anh, trước tiên thả cô ấy ra rồi hãy nói.”_ Đoạn Uyên Kỳ giọng nói âm trầm toàn cơ thân căng thẳng!

Tao không lấy tiền tao muốn người của cô ta”_. Vương Hiểu Thích cười ha ha nói. “Mày không nên uổng phí tâm tư,cô ta bây giờ đang ở bên cạnh tao, bên chân để quả bom hẹn giờ tao đưa cho cô ta nếu như mày dám đi vào cô ta sẽ gặp nguy hiểm.” Vương Hiểu Thích tàn bạo uy hiếp .

Đoạn Uyên Kỳ ở trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng: “Đáng chết”_. Tiếp theo liền cúp điện thoại liền nhấn chân ga dưới chân đồng thời liên lạc cảnh sát, xin cảnh sát lập tức đến xử lý. Giờ phút này trên mặt Đoạn Uyên Kỳ không còn thoải mái như thường mà nghiêm túc ánh mắt để lộ ra cơn lạnh cả người

Vương Hiểu Thích dám cả gan làm tổn thương Dạ Hi hắn sẽ từ trên người Vương Hiểu Thích đòi lại cả vốn lẫn lời!

Mới vừa nãy Nhạc Nhạc thấy Vương Hiểu Thích lâu như vậy cũng không rời đi tò mò mở cửa vào nhìn ngó lại bị Vương Hiểu Thích thét ra lệnh cút ngay đi muốn cô bớt lo chuyện người khác,Nhạc Nhạc bị hù dọa mặt trắng không con chút nào,vội vàng lui ra ngoài lập tức gọi điện thoại cho Đoạn Uyên Kỳ biết Đoạn Uyên Kỳ đã báo cảnh sát xin cảnh sát đến đây xử lý lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm.

Đang chờ đợi trước khi cảnh sát đến Hứa Nhạc Nhạc cũng không dám xem thường thỉnh thoảng xuyên thấu qua bức rèm cửa sổ kéo không chặt lén dò xét tình huống bên trong ,chuẩn bị đợi lát nữa báo cáo cảnh sát chuẩn bị.

Trong phòng làm việc Nghê Dạ Hi ngồi ở trên ghế ngồi kiên nhẫn chờ chực .

Trong lúc bất chợt Vương Hiểu Thích đứng lên nhìn hai bên xung quanh hỏi: “Trong phòng làm việc, phòng rửa tay ở đâu?”

Nghê Dạ Hi hướng một ngón tay chỉ phòng nghỉ ngơi của mình.: “ Bên trong”_ Có lẽ cô có thể thừa dịp hắn đi vệ sinh thì ngay lúc đó thoát ra ngoài

“Ở bên trong?”_ Vương Hiểu Thích nhíu mày. “Cô đi theo cùng tôi”

Nghê Dạ Hi cho dù mọi cách không muốn nhưng vẫn là đứng dậy,khi hắn cố chấp cưỡng ép đi vào phòng rửa tay, hắn cũng là độ lượng liền quay lưng lại bắt đầu đi tiểu tựa hồ chắc chắc cô không dám nhìn trộm.

Nghê Dạ Hi vừa thấy liền tận dụng thời cơ đột nhiên lấy ra con dao hướng phía sau cổ Vương Hiểu Thích cổ bổ tới.

Ai ngờ Vương Hiểu Thích da thô dày lại không có vì vậy ngất đi,hắn quay người lại liền hai mắt xanh giận dữ trừng Nghê Dạ Hi không có ngờ tới cô sẽ động thủ.

“Cô lại dám…”——

Nghê Dạ Hi vừa thấy Vương Hiểu Thích tựa hồ muốn điên rồi cũng ý thức được sức của mình đánh không lại hắn,ngay sau đó xoay người chạy đi .Vương Hiểu Thích thấy thế cũng theo sát ở phía sau. Nghe phía sau tiếng bước chân dồn dập đuổi theo Nghê Dạ Hi căng thẳng đến nín thở.

Đang lúc Nghê Dạ Hi sắp tới tay cầm cánh cửa thì bả vai lại bị bức bách ở phía sau Vương Hiểu thích vương tay vắt lên,tình huống đang hết sức nguy hiểm

Nghê Dạ Hi đột nhiên cả kinh trực giác phản ứng chính là hai tay cầm chặc cầm chặt bàn tay hắn đặt lên bả vai mình ,lấy quyết tâm một trận quyến chiến đến cùng ,dùng hết lực toàn thân lực đem cả người hắn quẳng qua vai ——

Vương Hiểu Thích nhất thời sơ ý lại bị cô quật ngã xuống đất!

“Hứa Nhạc Nhạc vào mau”

Nghê Dạ Hi hoảng hốt kêu to thừa dịp Vương Hiểu Thích còn chưa kịp đứng dậy lại,cô dùng sức lấy mũi giày nhọn hướng trán Vương Hiểu Thích đạp một cái——

Trong nháy mắt Vương Hiểu Thích trợn lớn mắt ,năm giây trôi qua bỗng nhiên hắn mở to mắt chậm rãi rũ xuống, thân thể cũng mềm nguyễn cả người ngất đi!

Vì đề phòng hắn đột nhiên tỉnh lại Nghê Dạ Hi vội vàng lục soát miệng túi Vương Hiểu Thích lấy ra dụng cụ kíp nổ,lúc này mới thật to thở phào nhẹ nhỏm. Lúc này cô mới hiểu được nỗi sợ!

Mắt to bị nước mắt sợ hãi ăn mòn,cô phút chốc muốn ngừng đập

Sau khi Nghê Dạ Hi lớn tiếng gọi xông vào không phải là Hứa Nhạc Nhạc mà là vẻ mặt điên cuồng của Đoạn Uyên Kỳ ,ngay tổ thành viên cơ động cũng vác súng tiến vào.

Đội quân cảnh sát xông vào giống như trận chiến chuẩn bị tấn côngngười trong phòng làm việc, ai ngờ đi vào chỉ thấy Vương Hiểu Thích đã ngã xuống đất ngất đi mà Nghê Dạ Hi thì vẻ mặt kinh hồn chưa ổn định;nhìn thấy cô lông tóc không có tổn thương Đoạn Uyên Kỳ lúc này mới hơi an tâm nhưng gương mặt tuấn tú vẫn căng thẳng!

Tổ thành viên cơ động khẩn trương hỏi: “Bom ở đâu? Kíp nổ đâu?”

Nghê Dạ Hi chỉ vào chỗ ghế sa lon kế bên đặt quả bom cũng giao ra kíp nổ đoạt được.

“Nơi này giao cho tổ cơ động chúng tôi đi! Trong lầu lớn tất cả người đều sơ tán rồi các người cũng rời đi nhanh lên.”_ Cảnh sát thần sắc nghiêm túc xua đuổi bọn họ.

Đoạn Uyên Kỳ liền bước lên phía trước ôm Nghê Dạ Hi nhanh chóng rời đi lầu lớn.

Hắn mang cô lên xe trước tiên lái xe hướng hẻm nhỏ vùng lân cận vắng vẻ, xong xuôi hắn dừng xe gắt gao ôm chặc cô, sắc mặt của hắn khó coi đến mức hai tay hoàn toàn vây quanh cô mơ hồ run rẩy!

“May là em không có chuyện gì!”

Nghê Dạ Hi cũng gắt gao quay lại ôm hắn cố gắng thoải mái mà cười nói: “Em dĩ nhiên không có chuyện gì! Hắn bị em chế ngự rồi mà! Không nghĩ tới em sức lực lớn như vậy lại vẫn có thể cho hắn một cú ném qua vai.”

Chóp mũi bay tới hơi thở đàn ông của hắn,lại bị hắn chặt chẽ ôm lấy cô,tâm bất an cuối cùng trở ổn định còn có thể nói giỡn đây!

“Làm anh sợ muốn chết em biết không?”_ Đoạn Uyên Kỳ đem mặt chôn ở nàng bên cổ thấp giọng nói.

Nghê Da Hi sửng sốt tiếp theo bật cười nói: “Lần đầu tiên thấy anh mất không chế.”

Biết hắn đến nay hắn luôn là giữ vững nụ cười ưu nhã thanh thản,chưa từng thấy mất khống chế như thế?Có thể thấy cảnh ngộ mình hôm nay dọa sợ hắn.

“Anh nhất định phải làm cho Vương HiểuTthích đi ngồi tù!”_Hắn cả người phát run gầm nhẹ.

Nghê Dạ Hi vỗ về sợi tóc phía sau cổ hắn trấn an hắn nóng nảy mà loạn cảm xúc một lòng bởi vì hắn trìu mến mà trướng đến tràn đầy cảm động thật lâu không tiêu tan

“Em không cần lo lắng đề phòng nữa chúng ta mau sớm kết hôn được không?Anh sẽ bảo vệ em và tuyệt đối không để cho người khác tổn thương em nữa!”_ Đoạn Uyên Kỳ nắm hai vai cô vội vàng nói

Nghê Dạ Hi rưng rưng gật đầu. “Kết hôn chúng ta mau sớm kết hôn.”

Cô cũng muốn được hắn che chở thật tốt!

Sau khi biết hắn cô mới biết được thì ra hạnh phúc được thương yêu chính là như vậy!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...