Tình Triền Khốc Mỹ Mi
Chương 7
Mà khi Nghê Dạ Hi trở lại văn phòng nhìn thấy bình yên như thường,người đàn ông ngồi ở khu tiếp khách trên ghế sa lon .khi cô nghi hoặc nhíu mi xác thực tin chính mình không quen biết người này.Nhưng mà Nhạc Nhạc lại nói người nọ là thông qua cha cô đến thăm hỏi cô
Cuối cùng là chuyện gì xảy ra?
Cho dù cảm thấy nghi hoặc Nghê Dạ Hi vẫn là lo liệu đãi khách ,trước hết bảo Hứa Nhạc Nhạc dâng trà lúc này mới đi vào khu tiếp khách cùng người tới chơi tiến hành lần đầu tiên tiếp xúc.
“Xin chào tôi là Nghê Dạ Hi.”_Tuy nói đang ở thương trường nhưng cô vẫn không có thói quan tùy ý cùng người khác bắt tay ,cho dù đối phương là khách hàng lớn thì vẫn như thế.
Sau khi tự giới thiệu Nghê Dạ Hi liền cùng khách nhân ngồi ở trên ghế sa lon một người một bên cách nhau cái bàn trà.
Cô không để lại dấu vết mà quan sát đối phương ——Anh chàng này đầu bóng, mặc một thân Tây phục, trang phục Rolex bên ngoài cùng ,hai ngón tay giữa cũng khoác lên chiếc ngẫn kim cương lớn, cho thấy tiền bạc của hắn.
Trên mặt bàn đặt một bó hoa hồng to đẹp,cô liếc mắt một cái liền mặt nhăn một đường mi —— Cô thật sự không hiểu cha muốn hắn tới là dụng ý gì?
“Nghê tiểu thư xin chào!Tôi họ ‘Vương’ tên ‘Hiểu Thích’ vốn là Tổng giám đốc Nghê muốn tôi tự mình đến thăm hỏi cô.
Vương Hiểu Thích đứng lên đưa danh thiếp. Động tác này khiến chiếc nhẫn kim cương trên tay lòe lòe tỏa sáng làm Nghê Dạ Hi cảm thấy chói mắt đồng thời cũng cảm thấy phản cảm.
Cô lễ phép cười nhạt tiếp nhận danh thiếp vừa thấy ——Danh thiếp ghi công ty cổ phần công ty hữu hạn nghiệp vụ nội dung chính là các loại thiết bị tập thể hình, thực phẩm khỏe mạnh,vân vân… tương tự ghi các công việc của công ty ,tầng lớp có chút danh tiếng.
“Xin chào”. Nghê Dạ Hi tiếp tục cùng hắn khách sáo nói chuyện với nhau chờ hắn chủ động nói ra ý.
Sự tình là như vậy
Vương Hiểu Thích hắng giọng nói : “Từ lần trước ở bữa tiệc mừng sinh nhật tổng giám đốc gặp qua Nghê tiểu thư ,sau đó tôi đã đối với Nghê tiểu thư rất có thiện cảm. Lúc sau tôi hỏi thăm qua tổng giám đốc Nghê thiệt nhiều lần tổng giám đốc Nghê mới bằng lòng chấp nhận tôi. Nhưng ông ấy bảo không biết ý tứ của cô như thế nào muốn tôi tự mình nỗ lực một chút.Cho nên tôi lo lắng đã lâu ngày hôm nay mới dám tiến đến mời cô cùng đi ăn tối ,không biết ý của cô thế nào?”
Nghê Dạ Hi đối với hắn hoàn toàn không có thiện cảm làm sao có thể sẽ nhận lời mời của hắn đây? Nhưng Vương Hiểu Thích và cha quen biết ,con gái phải nể mặt cha,cô cũng không tiện đuổi người
Việc này xem ra cô chỉ hiếu khách giả bộ từ chối khéo: “Chính là công ty nghiệp vụ bận rộn tôi chỉ sợ không thể đáp ứng.”
“Không sao tôi có thể đợi cô thu xếp xong”_. Vương Hiểu Thích cười tựa hồ sớm đoán được người đẹp sẽ trả lời như vậy cho nên khéo léo tìm cớ ở lại.
Nghê Dạ Hi rủa thầm một tiếng ngoài mặt miễn cưỡng cười vui nói : “Chính là theo tiến độ công việc hôm nay xem ra tôi sẽ bận đến khuya”
“Dù rất trễ tôi đều bằng lòng chờ”_. Vương Hiểu Thích âm thanh không nhanh không chậm rõ ràng.
Nghê Dạ Hi âm thầm nắm tay cố gắng áp lực lửa giận không vui xuống giữa ngực .Trong khoảng thời gian ngắn cũng không tìm được lời từ chối thích hợp ,chỉ có thể tạm thời án binh bất động đi từng bước tính từng bước.
“Anh đã kiên trì như vậy….”_Nghê Dạ Hi đứng dậy. “Vậy mời anh ngồi tôi vội đi trước”_Nói xong cô liền trở lại sau bàn công tác để hoàn thành đống số liệu báo cáo chồng chất.
Hắn muốn chờ thì để cho hắn từ từ chờ đi! Dù sao thời gian tan việc cũng sắp đến rồi tới lúc tan việc thấy cô như trước bận rộn thức thời người cũng sẽ tự động cáo từ?
Lời tuy như thế nhưng Nghê Dạ Hi không biết là —— Vương Hiểu Thích căn bản là cái người không biết điều.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua ,trong khi đó Nghê Dạ Hi đang cố gắng làm việc rất nhiều ,không biết tổng cộng hướng chỗ vị trí Vương Hiểu Thích nhìn bao nhiêu lần —— Chỉ thấy hắn như trước ngồi ngay ngắn ở nơi đó, không còn tài liệu gì cũng xem tạp chí tựa như lão tăng bình tĩnh một mực ngồi yên,ngay cả vừa tiếng chuông vừa mới tan ca cũng không có quấy nhiễu đến hắn ,làm cho người ta cơ hồ cần hoài nghi hắn có phải đang ngủ hay không,nếu không sao có thể bình tĩnh như thế?
Mắt thấy thời gian tan việc đã qua nửa giờ hắn còn không có mảy may di động làm Nghê Dạ Hi cảm thấy vô cùng nhụt chí và tức giận!
Từ ban đầu đến bây giờ cô luôn luôn bận rộn vội vàng đến lúc tan việc trôi qua hắn như cũ ngồi ở chỗ kia cô thật sự cảm thấy buồn bực rồi lại không biết như thế nào cho phải.
Thật sự là kỳ quái Đoạn Uyên Kỳ cũng từng đi vào văn phòng như vậy quấy rầy qua cô, chính là vì cái gì lúc ấy cô lại không cảm thấy khó chịu như thế chứ? Nghĩ đến đây cô không khỏi đỏ mặt trong lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi!
Vừa nghĩ tới Đoạn Uyên Kỳ trong đầu cô dần dần hiện lên một cái ý niệm
Chẳng lẽ phải như vậy sao?
Cô không do dự.
Nhưng khi 20′ đã qua nàng phát hiện Vương Hiểu thích như cũ ngồi ngay ngắn tại chỗ thì cô liền quyết định cầm lấy di động đi hướng phía sau văn phòng có thiết lập thêm phòng nghỉ. Cô đè nén quả đấm kinh hoàng không thôi, bên trái ngực cầm di động một tay kia run rẩy đè xuống điện thoại bộ tìm kiếm một cái tên
Đoạn Uyên Kỳ 02-2776-58! 0
Cô nhìn chằm chằm màn ảnh di động biểu hiện tên cùng dãy số ngẩn người thật lâu cuối cùng mới quyết định đè xuống phím—— đô đô —— đô đô
Không đầy một lát đầu bên kia điện thoại có người bắt máy. “Xin chào tôi là Đoạn Uyên Kỳ”.
Nghe thấy tiếng nói hắn trầm thấp sang sảng cô cả người đều cảm thấy rung động ngay cả hô hấp cũng khó khăn lấy ôn hòa.
Một lúc lâu cô mới ngập ngừng lên tiếng: “Vâng, là tôi Nghê Dạ Hi”.
Microphone một chỗ khác trầm mặc một lát mới truyền ra trầm thấp tiếng cười nói : “Thật là hiếm thấy đây là lần thứ hai cô chủ động tìm tôi. Cô thực biết tính thời gian,tôi vừa mới xuống phi cơ trở lại văn phòng liền nhận được điện thoại của cô. Chủ động gọi điện có chuyện gì không?”
Do dự sau một lúc lâu Nghê Dạ Hi mới khó chịu nói: “Anh,anh,anh có thể giúp tôi được không?”
“Giúp cô cái gì?”Ở một đầu điện thoại khác Đoạn Uyên Kỳ giật cao đôi tuấn mi cảm thấy bất ngờ rất nhiều, lại nổi lên càng nhiều nghi vấn.
Cô từ trước đến nay là quật cường hiện nay lại có thể sẽ cầu hắn giúp đỡ,thật sự là trời muốn mưa rồi
“Anh.anh….anh”
Nghê Dạ Hi ấp úng nửa ngày Đoạn Uyên Kỳ tính khí chờ đợi cũng tốt không có thúc giục.
Thật không dễ dàng!Cô nổi lên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm nói: “Anh có thể tới đón tôi tan ca được không?”
Sau khi câu hỏi ra khỏi miệng Nghê Dạ Hi càng thêm đè lại trái tim,cảm thấy tim mình đập như nổi trống,dường như là nín thở đang chờ đợi hắn đáp lại.
Không nghĩ tới hắn không có hỏi nguyên nhân liền sảng khoái nhận lời:”OK.Chờ tôi vài giờ đi?”
Hô —— hắn đã đáp ứng!
Nghê Dạ Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rốt cuộc kềm nén không được đỏ hai gò má nói : “Anh cho thời gian thuận tiện đi”.
“Như vậy nửa giờ sau được không? Đến dưới lầu công ty của cô tôi sẽ gọi điện thoại cho cô”.
Hắn không phải không hỏi nguyên nhân mà là không vội ,mà hiện tại chờ gặp mặt tiếp tục làm rõ nghi vấn cũng không muộn.
“Được”
Sau khi cúp điện thoại Nghê Dạ Hi thở ra một hơi lấy điện thoại nắm đến thật chặt!
Cô cũng không hiểu được mình tại sao lại tìm hắn giúp đỡ, trực giác đúng là muốn tìm hắn. Có lẽ trên người hắn làm cho cô có cảm giác tin tưởng!
Cô cứ thế nở nụ cười sáng lạn vô cùng.
Sau khi cúp điện thoại Đoạn Uyên Kỳ xách áo khoác âu phục muốn đi đến hướng công ty vạn năng tiêu thu
Khi hắn đi qua trước bàn làm việc của Mạch Quang Nghiễm, Mạch Quang Nghiễm đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó mới nghĩ đến điều gì đó lập tức truy hỏi: ‘Tổng giám đốc,tổng giám đốc ngài muốn lên đến nơi đâu?”
Bọn hắn vừa mới thừ Newyork trở về ,vừa mới xuống phi cơ liền trở về công ty hiện tại tổng giám đốc lại không được rỗi rãnh không biết muốn đến nơi đâu. Trải qua đường dài bay trên không hắn đã muốn cảm thấy mệt mỏi,tại sao tổng giám đốc thoạt nhìn vẫn là tinh thần sáng láng như vậy?
“Hôm nay tới đây thôi anh tan ca trước đi, tôi có việc phải xử lý”_Nói xong không để cho Mạch Quang Nghiễm tiếp tục cơ hội líu lo,xui khiến Đoạn Uyên Kỳ rất nhanh lên thang máy chuyên dụng tốc hành xuống bãi đỗ xe ngầm lấy xe, sau đó liền lái xe ra theo hướng công ty vạn năng tiêu thụ công ty mà đi.
Đúng lúc tan việc nhét xe thật là khó khăn,nhưng may mắn hắn đã giao hẹn trong nửa giờ đến dưới lầu làm việc của Nghê Dạ Hi. Hắn gọi điện thoại thông tri báo cho cô,bất ngờ nghe thấy giữ âm thanh của cô mang theo một chút vui mừng,ngạc nhiên làm cho hắn lộ ra tươi cười theo.
Không có bao lâu liền thấy Nghê Dạ Hi cầm theo một đống công văn đi xuống lầu. Mà phía sau cô lại đi theo một gã đàn ông hình dáng cường tráng.Cô mặt lộ vẻ khó khăn chỉ vào chỗ Đoạn Uyên Kỳ dừng xe không biết nói những thứ gì .Tên đàn ông kia nhìn xe Đoạn Uyên Kỳ liếc mắt một cái tâm không cam lòng không muốn rời đi.
Thoáng chốc Đoạn Uyên Kỳ biết đại khái là chuyện gì xảy ra.
Thấy Vương Hiểu Thích đi rồi Nghê Dạ Hi lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Cô cắn môi dưới tận lực duy trì mặt không chút thay đổi đi đến bên cạnh xe Đoạn Uyên Kỳ ,thông qua cửa kính xe kéo xuống cùng hắn mặt đối mặt.
“Cám ơn anh”_Cô không được tự nhiên nói cám ơn.
Đoạn Uyên Kỳ giật mi tỏ vẻ nhận. “Lên xe trước đi”.
Nghê Dạ Hi trong lòng không khỏi thấp thỏm lên xe, trong lòng bàn tay tự dưng bốc lên mồ hôi.
Đem xe một lần nữa chạy nhanh ra đi Đoạn Uyên Kỳ biết rõ vừa mới là chuyện gì xảy ra ngoài miệng lại cố ý hỏi: “Vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Gặp phải phiền toái?”
“Đó là bạn bè của cha tôi ,từ buổi chiều xuất hiện lúc sau liền luôn luôn không chịu rời đi bất luận tôi nói rõ ,ám chỉ thế nào vẫn là không đi .Bất đắc dĩ tôi chỉ đành phải tìm anh giúp đỡ”_. Nghê Dạ Hi ngượng ngùng thừa nhận.
“Xem ra tôi phải nỗ lực nhiều một chút”_. Đoạn Uyên Kỳ vẫn là duy trì tươi cười mắt thấy đối thủ cạnh tranh xuất hiện lại không một chút căng thẳng.
Hắn có tuyệt đối tự tin nếu Nghê Dạ Hi không phải đối với hắn nhìn với con mắt khác ,ngày hôm nay gặp phải phiền toái sẽ tuyệt đối không có thể tìm hắn giúp đỡ. Cho nên hắn vẫn là ở vào ưu thế tuyệt đối ,cũng nhất định phải thêm chút sức lực nữa.
Hắn tâm ý không rõ,lời nói nhất thời chọc đến Nghê Dạ Hi mặt đỏ tim đập!
Cô thở khẽ dốc một hơi vội vàng chuyển chủ đề : “Mấy ngày nay anh đi công tác à?”
“Ừ đã đi bốn ngày hôm nay mới vừa quay về văn phòng liền nhận được số điện thoại của cô chúng ta coi như hữu duyên.”_ Đoạn Uyên Kỳ tâm tình rất tốt nói.
Nghê Dạ Hi quay sang chải tóc không có trả lời Trên thực tế là luống cuống không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn vừa mới nói câu “xem ra tôi phải nỗ lực” đó là có ý gì? Hắn chẳng lẽ không hiểu nói lập lờ nước đôi như vậy sẽ làm người ta miên man suy nghĩ sao? Cô không muốn tự mình đa tìnhmchỉ sợ ôm hy vọng quá lớn cuối cùng nhận được thất vọng cũng càng lớn nha!
Một trận trầm mặc đi qua Đoạn Uyên Kỳ dẫn đầu nhẹ nhàng mở miệng.
“Tôi không nghĩ tới cô sẽ tìm ta giúp đỡ cô thiếu tôi một lần.”
Nghê đêm hi nhất thời cảm thấy hai má cơ ở run rẩy. Không nghĩ tới hắn lại có thể là người như vậy đã giúp nàng một lần nhất định phải theo cô lấy lại. Cô nhìn sai hắn sao?
Cô cố nén xuống không vui hỏi: “Anh muốn thế nào?”
Đúng lúc này vừa mới gặp được đèn đỏ Đoạn Uyên Kỳ vững vàng dẫm ở phanh xe quay khuôn mặt tuấn tú cười như không cười nhìn cô .Nhìn thấy được mặt cô hồng,tim đập lúc này mới lấy giọng khàn và nhỏ tiếng nói : “Tôi muốn cô tới nhà của tôi”.
Oanh một tiếng không biết là tức giận hay là thẹn đỏ mặt làm cho một cỗ thẹn thùng tập trung ở trên hai gò má trắng như tuyết của cô ngay cả bên tai cũng đỏ.
Hắn thật sự là cái loại người mặt thú tâm gia hỏa sao? Cô nhìn nhầm sao? Vô số dấu chấm hỏi ở trong đầu Nghê Dạ Hi ong ong tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
“Khái , khái nhà của anh?”_ Nghê Dạ Hi nuốt nước miếng một cái ra vẻ trấn định hỏi: “Khái , khái nhà anh để làm chi?”
Thấy cô không khống chế được bộ dáng Đoạn Uyên Kỳ thấp giọng cười khẽ.Cũng biết cô sẽ nghĩ lệch nhưng mà hắn lại yêu cực kỳ bộ dạng mặt hồng của cô,cảm giác cả người không hề giả tạo thành núi băng ngược lại là cô bé thân thiết đáng yêu—— lúc này mới xác thực là cô!
“Này”_ Cô không kiên nhẫn thúc giục.
“Cô đừng hiểu sai tôi mời cô đến nhà của tôi là vì bữa tiệc sinh nhật của mẹ tôi. Tám năm trước cô cũng tham gia đấy thôi. Nhớ rõ năm đó mẹ của tôi hình như rất thích cô,nếu bà ở tám năm sau lại nhìn thấy cô chắc chắn cảm thấy vui mừng.”_ Vốn đã nghĩ muốn hẹn cô đến đây, nhưng thật hay hắn đã có cớ mời cô đến,cái này hắn dám cam đoan cô hẳn là không thể không đáp ứng”.
“Hóa ra là như vậy.”_ Nhẹ nhàng thở ra đồng thời Nghê Dạ Hi cũng vì ý nghĩ tà ác của mình mà cảm thấy thực ngượng ngùng. Cô cố giả bộ ra trấn định bộ dáng do dự hỏi: “Như vậy có tốt không?”
“Có chỗ nào không tốt sao?”_ Hắn mỉm cười lại hỏi.
“Được rồi.”_ Theo dõi hắn giống như mang theo ma pháp tỏa sáng hai tròng mắt,Nghê Dạ Hi chậm rãi gật đầu đáp ứng.
Bất quá chính là cái tiệc rượu công khai, trường hợp khó có thể…tại sao phải sợ hắn ăn mình chứ?
Tiệc rượu sinh nhật Đoàn gia phu nhân hiện trường giống như tám năm trước phô trương tái hiện, khác nhau chính là tiệc rượu này so với xu hướng HomeParty người tham dự hội nghị tựa hồ cũng là bạn bè thân,ngoài ra không có mời những người khác như là người ở công ty khách hàng hoặc là công ty hàng hiệu hay lui tới.
Cho nên cho dù Đoạn trạch bố trí xa hoa nhưng ít đi so với năm đó.nơi này không có những kẻ đầu cơ xã giao thay vào đó không khí ấm áp hạnh phúc hơn nhiều.
Nghê Dạ Hi thừa lúc Đoạn Uyên Kỳ lái xe đi vào đoạn trạch trước,người liền cảm nhận được một cổ hơi thở ấm áp .Vốn là buộc chặt cơ lập tức tất cả đều trầm tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu cuối cùng nở rộ tươi cười.
Đoạn Uyên Kỳ đem xe giao cho người gác cổng sau đó lại đến bên cạnh cô,thấy cô nở nụ cười hắn không nhịn được cũng cười.
“Chuyện gì vui vẻ như vậy?”_ Hắn hỏi.
Nghê Dạ Hi nháy mắt thu lại tươi cười nhưng không có mặt lạnh ngược lại mang chút thẹn thùng nói: “Không có gì chính là cảm thấy được không khí này rất tuyệt, một chút cảm giác áp bách đều không có”.
Đoạn Uyên Kỳ biết cô nhất định là đang nhớ lại cảnh tượng giống vậy tám năm trước.
Hắn cười đáp: “Năm nay là mẹ tôi yêu cầu đơn giản hoá bữa tiệc sinh nhật,bà không cần đủ kiểu khách mời tặng lễ vật quý báu chỉ cần người trong nhà tụ tụ lại là được rồi”.
Nghe vậy Nghê Dạ Hi không đồng nhất sững sờ.
“Nhưng mà,nhưng mà tôi không phải là người nhà các người”_Những lời này buột miệng nói ra cô mới giật mình ,mình nói giống như có chút thất lễ nhịn không được đỏ mặt.
Đoạn Uyên Kỳ chỉ cười không nói nhưng hai tròng mắt lại thật sâu nhìn cô, ánh mắt kia có thâm ý khác.
“Đi thôi mẹ của tôi nếu thấy cô nhất định sẽ rất vui vẻ”.
Nghê Dạ Hi hơi chút sửa sang quần áo,sợi tóc trên người .Lúc này mới mang thấp thởm bất an trong lòng theo Đoạn Uyên Kỳ đi đến gần Đoàn phu nhân.
Vừa nhìn thấy đang bận rộn hàn huyên cùng bạn bè thâm giao,Đoàn phu nhân này gương lương thiện làm cho Nghê Dạ Hi ngây ngốc tại chỗ
Hai ngày trước cô ở công ty bách hóa địa Nhai Nhai bắt tên trộm ,lúc ấy phu nhân bị trộm vòng cổ phu nhân lại là Đoàn phu nhân? Có phải thật trùng hợp hay không?”
Đoạn Uyên Kỳ không chú ý tới diễn cảm khác thường của cô,hắn đi đến bên cạnh mẹ,nắm tay của mẹ đi đến trước mặt Nghê Dạ Hi nói: “Mẹ còn nhớ rõ vị tiểu thư này không?”
Đoàn phu nhân vừa nhìn thấy Nghê Dạ Hi thoáng chốc trừng lớn mắt tiếp theo liền kinh hỉ kêu lên: “! Là cô! tiểu thư tốt bụng”
Nghê Dạ Hi ở tại ánh mắt nghi hoặc của Đoạn Uyên Kỳ nghi xấu hổ cười trả lời: “Cô có khỏe không lại gặp mặt hóa ra cô chính là Đoàn phu nhân”.
“Ai da! Ngày đó vốn là cám ơn cô,cô lại vội vội vàng vàng bỏ đi tôi cũng đã quên hỏi tên của cô,sau khi về nhà tôi còn phiền muộn rất lâu đấy”_Đoàn phu nhân hai tay nắm chặt hai tay Nghê Dạ Hi lòng cảm kích không cần nói cũng hiểu cảm giác đối với Nghê Dạ Hi thật là tốt tiêu thăng đến điểm cao nhất.
“Tôi đúng là nhấc tay làm phiền!”_ Đoàn phu nhân nhiệt tình làm cô cảm thấy thực ngượng ngùng nhưng lại cảm thấy ấm áp tựa như tám năm trước cũng thế.
Đoạn Uyên Kỳ hai tay vòng ngực bận tối mắt mà vẫn thong dong mở miệng: “Xin hỏi hai vị có ai vui lòng tốt bụng tháo gỡ nghi hoặc của tôi? Các người tại sao bộ dạng rất quen như nhau?”
“Mấy ngày hôm trước mẹ không phải đề cập với con chuyện vòng cổ cha tặng mẹ suýt chút nữa bị trộm sao?”_ Thấy Đoạn Uyên Kỳ gật đầu Đoàn phu nhân lại nói tiếp: “Lúc ấy ra tay giúp mẹ lấy lại vòng cổ chính là cô gái tốt bụng này! Ngày đó mẹ còn nghĩ có duyên nhất định sẽ gặp lại quả nhiên mẹ và cô ấy có duyên!”
“Mẹ có biết cô ta là ai không?”_ Đoạn Uyên Kỳ giơ lên hàm dưới hướng Nghê Dạ Hi chỉ .
“Ách ai?”
“Nghê Dạ Hi ,con gái tổng giám đốc Nghê ‘’công ty tiêu thụ vạn năng”,tám năm trước cũng từng tới tham gia qua bữa tiệc sinh nhật mẹ có nhớ không”?
“Cái gì?Cô là cô bé năm đó?”_ Đoàn phu nhân vừa mừng vừa ngạc nhiên hỏi.
Nghê Dạ Hi ngượng ngùng gật đầu.
“Thật sự là duyên phận”_ Đoàn phu nhân không kềm được ại cảm thán lên ,thật là duyên phận kỳ diệu. “Cháu hôm nay tại sao lại đến đây? Uyên kỳ mời cháu tới sao?” .
“Dạ đúng”. Nghê Dạ Hi lén nhìn Đoạn Uyên Kỳ liếc mắt một cái đã thấy hắn mang theo ý cười hai tròng mắt cũng nhìn mình,cô cảm thấy được trong thân thể có nắm lửa đang dồi dào thiêu đốt lên muốn đem cô hòa tan
Đoàn phu nhân từ đầu tới cuối nắm chặt hai tay Nghê Dạ Hi không buông. Lúc này bà tựa hồ phát hiện cái gì bắt đầu đem hai người bọn họ từ trên xuống dưới, trái trái,phải phải đều nhìn một lần sau đó ám muội nở nụ cười.
“Con trai con nói thực ra Dạ Hi và con là quan hệ như thế nào?”
Đoạn Uyên Kỳ nhíu mày trả lời: “Mẹ tại sao không hỏi cô ấy?”
Đoàn phu nhân quay đầu hỏi: “Dạ Hi cháu có phải là bạn gái uyên kỳ hay không?”_ Nếu như là đúng bà tuyệt đối giơ hai tay hai chân tán thành,bà càng nhìn Dạ hi càng thích thế nào!
“Không phải, không phải.”_ Nghê Dạ Hi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
“Không phải?”_ Đoàn phu nhân rõ ràng rất thất vọng. Nhưng mà bà rất nhanh liền phấn chấn tinh thần thay con trai nói chuyện: “Dạ Hi cháu không nên nhìn Uyên Kỳ một bộ dạng công tử nhà giàu,lúc chưa tiếp nhận sự nghiệp trong nhà thì nó đã từng giao tiếp với mấy người bạn gái; nhưng mà từ khi trở về từ Đài Loan tham gia làm chủ ‘Đoàn thị’ sau đó liền không có dính líu tới bất cứ cô gái nào.Cũng chưa từng thấy nó đưa bất cứ cô gái nào về nhà đến cho cô xem,điểm này cô có thể cam đoan nha”_ Đoàn phu nhân suýt chút nữa giơ tay phải lên thề.
Nghê Dạ Hi càng nghe càng xấu hổ cuối cùng ngay cả tầm mắt cũng không dám đối diện Đoạn Uyên Kỳ đành phải buồn bực đầu không nói.
“Mẹ hại con thật ngượng ngùng”_. Đoạn Uyên Kỳ nhẹ nhàng nắm cổ tay phải Nghê Dạ Hi bị mẹ cầm đem tay cô thoát khỏi bị mẹ nắm giữ. “Cô cả mới tới đây mẹ nhanh đi cùng cô tâm sự nghe nói cô mang theo trang sức Saint Laurent mới muốn tặng mẹ”
“Ai da! Mẹ ở đây có phải trách mẹ quấy rầy các con hay không?”_Đoàn phu nhân che miệng ha ha cười nói: “Được được được không quấy rầy các con mẹ tìm cô cả tiếp đãi chứ? Đêm Hi chơi vui vẻ!nhớ thường đến nhà cô chơi!”_Sau đủ kiểu dặn dò Đoàn phu nhân mới cam tâm rời đi để lại lời châm chọc tại chỗ hai người.
“Ừm tôi nghĩ tôi muốn đi dao7”_. Nghê Dạ Hi buồn bực nói. Cô cúi đầu theo dõi tay hắn nắm chặt cổ tay mình,bàn tay to này chưa từng có cảm giác thân mật làm cho cô tim đập nhanh!
“Tôi đi cùng cô”._ Đoạn Uyên Kỳ buông ra bàn tay nắm chặt cô,hai tay đút vào túi quần đi theo phía sau lưng cô.
Bọn họ một trước một sau chậm rãi tản bộ vòng quanh đoạn trạch . Theo bản năng Nghê Dạ Hi đi vào phía sau sân Đoạn trạch ,nơi kia cô từng bị Thẩm Linh Dao đánh một bạt tai .
Nơi này yên tĩnh và sân trước ấm áp náo nhiệt đã hình thành đối lập thật lớn. Cô hồi tưởng lại mình lúc trước cùng Thẩm Linh Dao ở trong này động thủ đã cảm thấy có chút buồn cười ,buồn cười rất nhiều ngoài ra vẫn có chút tức giận.
Nếu không phải Thẩm Linh Dao cầm đơn khám nghiệm tổn thương uy hiếp cô,cô cũng sẽ không rời khỏi Đài Loan lâu như vậy .nghĩ đến năm đó bị chọc tức cô bắt đầu cảm thấy có chút buồn.
Đang suy nghĩ gì? Từ đấu đến cuối ở sau lưng cô im lặng không nói Đoạn Uyên Kỳ hỏi.
“Anh có mang thuốc không? Có thể cho tôi một điếu không?”_Cô xoay người đến gần bỗng nhiên hắn hỏi được
Đoạn Uyên Kỳ cười nói: “Con gái hút thuốc không hấp dẫn”.
“Toàn là chủ nghĩa của con trai”_Cô hừ lạnh.
Đoạn Uyên Kỳ chau mi cảm thấy được tình huống rất có hứng thú liền đưa cho cô một điếu thuốc, vẫn còn vì cô hút thuốc mà trong lòng thầm nghĩ lo lắng cô sẽ sặc thuốc giống như năm đó
Ai ngờ cô lại thông thạo hút thuốc một chút bộ dạng sặc cũng không có?
“Cô học được hút thuốc rồi.Cô có thói quen hút thuốc sao?”
“Mấy năm trước rời khỏi Đài Loan,tôi hút thuốc tương đối hung ác,về sau lại cảm thấy hút thuốc tổn thương phổi lại tổn hại sức khỏe lúc sau liền không bao giờ hút nữa. Ngày hôm nay xem như ngoại lệ.”
Không biết là cố ý hay là vừa vặn nhớ tới Đoạn Uyên Kỳ như có suy nghĩ gì nói: “Tôi nhớ được cô tám năm trước còn bị sặc chết đi sống lại”
Nói đến tám năm trước khiến cho người khác thẹn thùng một màn. cô mặt đỏ lên tay cứng tại không trung,trong khoảng thời gian ngắn không thể nhúc nhích cảm giác muốn phát sinh cái gì
Đoạn uyên kỳ đột nhiên tới gần cô đưa tay lấy xuống điếu thuốc trong tay cô dập tắt,sau đó thuận tay ném đi,trong nháy mắt nghiêng thân tới gần cô thấp nói : “quay lại quá khứ một chút được không?Tôi thực nhớ môi của cô”
Nghê Dạ Hi căn bản phản ứng không kịp nữa chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy hắn cúi đầu hôn hít mình.
Môi của hắn lại mềm vừa nóng giống kẹo đường nhẹ nhàng chậm chạp lướt qua môi cô,mà lưỡi của hắn như là trấn an, hoặc như là giễu cợt lần nữa ở trong miệng cô xuyên làm cho cô không biết làm thế nào!
Trong ngực toàn bộ dưỡng khí tiêu hao hết.cô giống như sắp hít thở không thông,hơi thở gấp càng ngày càng kịch liệt thậm chí chìa hai tay nắm ở cổ hắn giống như không bao giờ muốn khống chế tình cảm của mình đối với hắn nữa
Cô để mặt hắn cợt nhã mình như vậy cũng đã thay mặt cô,kỳ thật chẳng hề ghét hắn sao? Thậm chí …thậm chí còn có thể là thích hắn! Cô thích hắn
Vừa hôn xong Nghê Dạ Hi lại đi vào bối rối không biết nên làm thế nào cho phải, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là xoay người muốn chạy trốn.
Đoạn Uyên Kỳ nhanh chóng đưa tay giữ chặt cô nhụt chí nói: “tôi biết tôi mạo phạm cô thật sự thật xin lỗi.”_ Đối với cô hắn luôn là như thế này,có lẽ hắn đợi lát nữa lại phải ăn một cái tát nữa đây! Hắn cười khổ nghĩ.
“Biết, biết là tốt rồi.”_ Nghê Dạ Hi cắn môi dưới hừ nói. “Ông trời môi thật nóng!”
Thật sự thật có lỗi nhưng tôi phải nói với cô hôn môi mùi vị rất tuyệt”_. Hắn giả vờ thoải mái mà nói.
Cô đỏ mặt thấp nguyền rủa: “Chết tiệt”
“Tôi nghĩ có lẽ tôi nên chịu trách nhiệm mới đúng.”
“Không cần tôi cũng không phải cho anh”. Cô cười lạnh.
“Được rồi!” Đoạn Uyên Kỳ đi đến trước mặt cô hơi cúi thân hình cao lớn cùng với cô mắt đối mắt,;làm cho cô thấy rõ tình cảm bản thân trong mắt của hắn. Đoạn Uyên Kỳ thẳng thắn nói:
“Tuy rằng cô luôn khuôn mặt lạnh giống như toàn bộ thế giới đều sụp đổ,lại giống như không thân thiện quả thực là tòa núi băng. Nhưng bộ dáng bướng bỉnh ngược lại làm tôi muốn chăm sóc cô”. Hắn tạm dừng nói thẳng không che đậy: “tôi thích cô không có lý do chính là thích cô ,không biết cô có bằng lòng cho tôi cơ hội để cho tôi giao du với cô hay không?”
Nghê Dạ Hi cảm thấy được tim cô sắp ngừng đập,tri giác mất đi. Cô một tay đè ngực chỉ cảm thấy được trái tim ùm ùm đập không ngừng,được không biết như thế nào cho phải đành phải im lặng không nói
Cô căn bản không có ý từ chối ,thậm chí bởi vì hắn đã mở miệng hơi thở cô mới thở gấp. Nếu không phải hắn mở miệng trước có lẽ cô sẽ kiềm khắc chế không chủ động nói ra rồi!
“Được không?” Hắn tập trung vào mắt của cô mời cô nhìn thấy thành ý của mình.
Như là bị ánh mắt của hắn mị hoặc cô chậm rãi gật đầu hắn cười vui vẻ