"Thiên Sầu."
"Ấn."
"Ngươi trở lại có phải chuẩn bị trúc cơ không?" Yến Tử Hà hỏi.
Dược Thiên Sầu không chút do dự đáp: "Phải."
"Ngươi còn nhớ vẫn thiếu ta một khúc ca sao?"
Dược Thiên Sầu cười nói: "Nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này vẫn vội vàng luyện đan, chờ ta trúc cơ thành công sẽ nghĩ một khúc hát thật hay tặng cho ngươi." Lúc đó hắn thật không nghĩ tới sẽ thực sự đưa cho nàng, chỉ muốn qua loa cho xong, hiện tại trong lúc nhất thời hắn làm sao nghĩ được có bài hát nào thích họp.
Đi một hồi, Yến Tử Hà lại hỏi: "Ngươi trúc cơ có muốn ta giúp ngươi hộ pháp không?"
"A! Không cần, ta tùy tiện tìm một địa phương an tĩnh là được." Dược Thiên Sầu cự tuyệt. Hắn cũng biết thời gian trúc cơ không thể có người quấy rối, bằng không làm không tốt sẽ bị tẩu hỏa nhấp ma. Bất quá trên đòi này sợ rằng cũng không tìm ra nơi nào an toàn bằng ô Thác Châu đi! Địa phưong này dù là Khúc Bình Nhi hắn cũng chưa nói qua, hiện tại cũng không phương tiện nói cho nàng.