Trong mắt Bạch Tố Trinh một mảnh ôn nhu, không nói gì thêm, nhàn nhạt gật đầu, đem linh đan bỏ vào bên hông. Chợt vung lên tay áo, đan lô bay lên, rơi vào góc thạch thất, trong nháy mắt bên trong thạch thất lại thành một mảnh hỏa hồng, hai người ăn ý tiêu sái đi ra ngoài.
Dược Thiên Sầu đứng trên đỉnh núi, nhìn Bạch Tố Trinh đang nhẹ nhàng bay lướt trên vách đá dùng tay áo làm bút, phất tay viết ra hai chữ "Cấm Địa", dáng người thướt tha lăng không nghiêng qua, nhẹ nhàng rơi vào bên người hắn, gió mát tung bay làn tóc phiêu phiêu, hai người đứng im nơi đó, an tĩnh nhìn về phương hướng trúc xá.