Tinh Tế Độc Sủng: Vô Tình Nuôi Nhi Thê
Chương 3: Thế giới công nghệ cao
Tiếu Tiếu ngồi xem mọi người, xem sắc mặt của bọn họ. Nàng có thể cảm giác được bọn họ là tốt hay là xấu, sư phụ nói, nàng có trực giác của dã thú. Mà lúc này, nàng cảm thấy rõ ràng, trừ tổ mẫu cùng tổ phụ, còn có cha đều tức giận một chút, nhưng rất ít, không rõ ràng. Trên người Âu Dương Thanh Phong không cảm giác được gì. Giống một chuyện này không liên quan đến hắn, mẹ cùng Âu Dương Thanh Vũ lại mang theo ác ý, còn có một chút đắc ý.
Dù là loại biểu hiện gì, Tiếu Tiếu cũng không thích. Nàng thích hơi thở ấm áp trên người Âu Dương Thanh Linh. Tuy rằng hắn cùng cha rất giống nhau, là một người rất nghiêm túc. Không, so với cha hắn, hắn càng nghiêm túc hơn, gần như lạnh như băng. Cho nên, đối với trên người hắn tỏa ra hơi thở ấm áp như vậy, nàng cảm thấy rất kỳ lạ.
- Oa!
Không biết vì sao Cảnh Quýnh đột nhiên khóc lên. Ngay sau đó, Cửu Tố cũng khóc. Hai người khóc khàn cả giọng.
Hai anh em Âu Dương gia lập tức dỗ dành các nàng, nhưng dỗ không được, liền ôm các nàng đi ra ngoài.
- Anh cả, đều tại ngươi, ngươi lại dọa các nàng .
Trước khi đi, Âu Dương Thanh Vũ còn trừng mắt nhìn Âu Dương Thanh Linh một cái.
Tiếu Tiếu ngồi ở trên đùi Âu Dương Thanh Linh, quay lưng về phía hắn. Tuy rằng như vậy không nhìn được mặt hắn, nhưng nàng cảm thấy, Âu Dương Thanh Vũ là một người ngu ngốc, một người phát ra hơi thở ấm áp như vậy sẽ không dọa bất kỳ ai.
Âu Dương Thanh Linh không nói gì, hắn cụp mắt xuống, lẳng lặng nhìn Tiếu Tiếu. Đây là bé gái hắn nhận nuôi, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ sẽ sống cả đời cùng nhau, ít nhất cũng hai trăm năm mươi năm. Cho nên, từ lúc nàng bắt đầu đưa tay đặt lên tay hắn, lực chú ý hắn gần như đều đặt trên người nàng.
Hắn cảm thấy nàng không giống với những bé gái khác, giọng nói của nàng thật đặc biệt, mềm mại nhẹ nhàng nhưng không ngọt ngấy, ánh mắt nàng trong trẻo, nàng ăn cũng rất nhỏ nhẹ, từng chút một, vừa nhanh vừa cẩn thận. Nàng không thích khóc, từ lúc hắn nhìn thấy nàng cho đến bây giờ, nàng chưa đã khóc một lần nào. Khi thấy người nhà của mình không khóc, vừa rồi khi hai bé gái kia khóc, nàng cũng không khóc.
Như vậy thật làm hắn nhẹ nhàng thở ra, hắn là một người nghiêm túc, không biết phải dỗ trẻ nhỏ như thế nào. Hắn phải thừa nhận, hắn vươn tay ra, chính là bởi vì nàng không sợ hắn, không có khóc ở trước mặt hắn. Hai bé gái trong nhà kia mỗi lần gặp hắn, đều bị dọa khóc!
Tổ mẫu lại mở miệng:
- Thanh Linh, mang Tiếu Tiếu lên phòng của con đi!
- Phòng con?
- Đúng, Tiếu Tiếu còn nhỏ, buổi tối cần có người chăm sóc. Chẳng lẽ con muốn để nàng một một mình ở một phòng, đối mặt hoàn cảnh xa lạ?
Âu Dương Thanh Linh lại nhìn về phía Tiếu Tiếu, cuối cùng gật đầu:
- Con sẽ chăm sóc nàng.
- Tốt lắm, như vậy, trước hết con nên mang Tiếu Tiếu đi làm quen hoàn cảnh một chút, thuận tiện giúp con bé sắp xếp lại thật tốt. Còn có, tuy rằng ta đã thay Tiếu Tiếu chuẩn bị một số thứ, nhưng không biết con bé có thích hay không. Có lẽ Tiếu Tiếu sẽ có sở thích gì đó…… Ah, còn có điều này, phải nhớ rằng, ba tuổi nên đi học.
Âu Dương Thanh Linh đem lời tổ mẫu nói ghi nhớ lại, rồi mới lại khống chế xe lăn, mang theo Tiếu Tiếu lên lầu. Dọc theo đường đi, hắn giới thiệu cho nàng các phòng trong nhà:
- Cha, mẹ, tổ phụ, tổ mẫu ở trên lầu ba, lầu hai là nơi ba anh em cùng ở, mỗi người có được hai phòng, ta một phòng, phòng thứ hai của ngươi, hai phòng của chúng ta thông với nhau. Hiện tại ngươi ở cùng ta……
Nhưng mà, hắn vẫn là đưa nàng đi xem phòng của nàng. Nàng phát hiện, lầu hai rất lớn, chỉ sợ phải hơn một ngàn thước vuông. Có một phòng khách chung, sau đó là sáu phòng, chỉ riêng phòng của nàng, đã phải một trăm nhiều bình, còn có một cái ban công……
Nơi nối tiếp hai phòng là thư phòng, gọi là thư phòng nhưng thực ra không có sách, cũng không có giá sách. Bên của nàng như là phòng vui chơi, bên kia của hắn lại bày rất nhiều vũ khí.
Hắn có rất nhiều binh khí, rất nhiều vũ khí nàng chưa từng nhìn thấy qua.
Đi vào phòng bên kia của hắn, bài trí bên trong giống với phòng của nàng, chia làm hai phần một phần để làm việc phần còn lại là để nghỉ ngơi, không có phòng bếp cùng nhà ăn, cho nên nhìn có vẻ rất rộng.
- Nơi này về sau sẽ là phòng ngủ của chúng ta.
Chúng ta ?
Tiếu Tiếu bắt được trọng tâm câu nói, cảm thấy cách này nói có chút kỳ quái, nhưng vì sự việc khiến nàng cảm thấy kì quái hôm nay nhiều lắm, thế nên nàng hoàn toàn không để việc này ở trong lòng.
Chúng ta theo lời hắn, cũng chỉ là cùng nhau ngủ mà thôi. Hơn nữa giường hắn rất lớn, còn vô cùng mềm mại. Chỉ là có một điểm không tốt, phòng của nàng bên kia, trên sàn có thảm mềm, bên này lại là sàn nhà cứng rắn. Nhưng mà, nhìn đến xe lăn của hắn, nàng liền hiểu được lí do.
Phòng để quần áo ở phòng ngủ bên cạnh cùng toilet, rất lớn, quần áo, mũ, giày,…được để rất ngăn nắp. Ba mặt tường, đồ của một mình nàng chiếm hai mặt, mặc dù có một nửa là không dùng đến, nhưng cũng đủ để nàng phải sợ hãi than .
Trước kia…… Không, là kiếp trước, lúc đầu nàng mặc đều là quần áo cũ, sau này, cũng chỉ mặc quần áo lao động, vừa bền chắc lại có thể hoạt động linh hoạt, dễ dàng.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh vui cười, tiếng đàn ông thì trầm thấp, âm thanh bé gái lại nũng nụi, âm thanh đan xen hòa lại với nhau. Tiếu Tiếu theo bản năng nhìn về phía ngoài cửa sổ, Âu Dương Thanh Linh lập tức hỏi:
- Muốn đi chơi sao?
Tiếu Tiếu gật đầu!
Âu Dương Thanh Linh giơ tay muốn ôm nàng, Tiếu Tiếu tránh ra một chút:
- Tự đi.
Vài lần nói chuyện, nàng cảm thấy nói chuyện cũng không khó khăn như vậy, mà nàng nói cũng rất rõ ràng, chỉ là tốc độ vẫn như trước rất chậm.
Sắc mặt Âu Dương Thanh Linh cương cứng, có chút xấu hổ:
- Tiếu Tiếu không thích ta ôm sao?
Tiếu Tiếu đứng chỉ vào chân hắn, lúc này lại vỗ vỗ vào đùi hắn:
- Chân, mệt.
Ánh mắt Âu Dương Thanh Linh chợt sáng lên, trong lòng trở nên vô cùng mềm mại. Bé con, vậy mà lo lắng cho hắn, rõ ràng nàng mới là người cần ta quan tâm nhất:
- Không sao cả, ôm Tiếu Tiếu cũng không hề mệt.
Tiếu Tiếu hoài nghi, nhưng nếu như ở trong lòng hắn có thể hưởng thụ ấm áp nhiều hơn, nàng không để ý. Cho nên, nàng mở hai tay, để hắn ôm nàng đem đến trên đùi hắn. Nhưng mà lúc này đây, nàng không phải quay lưng về phía hắn, mà là ngồi đối diện với hắn, cả người vùi ở trong lòng hắn. Chỉ cần vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy cằm hắn, những sợi râu được cạo sạch sẽ chỉ để lại màu xanh nhạt, giấu dưới làn da.
Xuống lầu bằng cầu thang bên, trên lầu tổng cộng có bốn cầu thang, ở những vị trí khác nhau. Một cái ở bên trong, ba cái ở bên ngoài. Nếu bọn họ đi ra ngoài, ba anh em vừa vặn các đi một cầu thang khác nhau. Điều này làm cho không gian của bọn họ có vẻ tương đối độc lập!
Xuống dưới lầu, đi vào trong viện, bốn người đang chơi đùa vui vẻ nháy mắt cứng ngắc, nhất là Cảnh Quýnh, vừa nhìn qua bên này, cái miệng nhỏ hơi nhăn lại, giống như muốn khóc . Lập tức, Âu Dương Thanh Vũ xoay người, che lại tầm mắt của nàng. Sau đó bốn người bọn họ lại cùng nhau chơi tiếp.
Không ai chào hỏi hai người bọn họ, cũng không có người hỏi hai người muốn chơi cùng hay không.
Âu Dương Thanh Linh có chút lo lắng, hắn nhìn Tiếu Tiếu, lại phát hiện, Tiếu Tiếu cũng không có nhìn bốn người kia. Tiếu Tiếu đang cúi đầu nhìn tay hắn, chính xác hơn, là nhìn quang não trên cánh tay hắn.
- Tiếu Tiếu muốn quang não sao?
Tiếu Tiếu giơ tay chạm vào vật giống như đồng hồ, nhưng lại bị nói thành quang não gì đó:
- Quang não là cái gì?
- Chờ tới khi ngươi được ba tuổi sẽ có quang não. Cái này làm vật liên lạc thông tin, còn có thể chứng minh thân phận, nó đem tất cả thông tin về một người lưu trữ bên trong, là vật lúc nào cũng mang theo người…… Mỗi người đều sẽ có, được gen mã hóa, sẽ không bị mất đi.
Tiếu Tiếu cũng không chú ý nghe tác dụng của quang não, nàng chỉ biết là, hình như nàng đã đến một thế giới vô cùng hiện đại.
♥Hết chương 3♥