Giống như vừa hôn Nhạc Nhạc lúc nãy, Vũ Tình cũng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Bác một cái!
Trong nháy mắt, nước mắt bị Tiểu Bác cố đè nén trong mắt nãy giờ rốt cuộc không khống chế được đã rơi xuống!
Tuy rằng chỉ là vài giọt, nhưng cũng đã đủ để cho thấy nó đối với dì là vô cùng yêu mến cùng nhớ nhung!
Vũ Tình nhìn Tiểu Bác bằng ánh mắt dịu dàng của một người mẹ, lòng cô không ngừng run lên “Tiểu Bác, đừng khóc!”
“Dì……” Được dì dịu dàng an ủi, làm cho nó có chút ngượng ngùng nhào vào người cô!
Cảm xúc mãnh liệt này đánh thẳng vào sâu trong lòng cô, không cần nhiều lời, cô có thể cảm thấy được một cách rõ ràng Tiểu Bác đối với mình là ỷ lại cùng yêu thích!