Tình Nhân Giao Dịch
Chương 7
Sam Phổ Dục Khiết hất tay Dì Lan ra. “Dì Lan, thật xin lỗi, con có chuyện rất quan trọng muốn đích thân nói với Tuyết Ngạn.”
Cô muốn lên lầu thì lại bị Dì Lan ngăn cản.
“Dì Lan, lần này vô luận như thế nào con cũng phải gặp được Tuyết Ngạn.” Sam Phổ Dục Khiết đẩy Dì Lan ra, trực tiếp đi tới phòng của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh rốt cuộc có phải là người hay không a!” Sam Phổ Dục Khiết ba bước thành hai bước mà chạy đến trước mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn, kéo lấy cổ áo anh. “Tại sao anh phải nói những lời đó tổn thương Xảo Dung?”
“Sam Phổ Dục Khiết, hôm nay là cô tới diệu võ dương oai, hay là mèo khóc chuột giả từ bi.” Cao Kiều Tuyết Ngạn nổi giận đùng đùng mà nhìn chằm chằm Sam Phổ Dục Khiết.
“Tôi tới hỏi anh rốt cuộc có cứu Xảo Dung hay không!”
“Tôi có cứu cô ấy hay không mắc mớ gì tới cô, cô không phải là hy vọng chia rẽ chúng tôi sao?” Cao Kiều Tuyết Ngạn cố ý sờ sờ khuôn mặt non mịn của Sam Phổ Dục Khiết, “Cô không phải muốn gả cho tôi sao? Làm sao, xấu hổ a?”
“Cao Kiều Tuyết Ngạn, anh...” Sam Phổ Dục Khiết không thể nhịn được nữa, cho Cao Kiều Tuyết Ngạn một bạt tai.
“Cô...”
“Tôi thật là mắt bị mù! Sớm biết anh là người như thế, tôi cũng không nên yêu cầu Xảo Dung cho anh một cơ hội nữa.”
Sam Phổ Dục Khiết muốn xoay người rời đi, lại bị Cao Kiều Tuyết Ngạn ngăn lại.
“Các người rốt cuộc muốn đối với Dung nhi như thế nào?” Cao Kiều Tuyết Ngạn trừng mắt nhìn Sam Phổ Dục Khiết, giống như muốn giết cô.
“Tôi chỉ muốn biết anh có muốn cứu Xảo Dung hay không.” Đây là mục đích Sam Phổ Dục Khiết tìm đến Cao Kiều Tuyết Ngạn.”Trước kia tôi làm hại anh cùng Xảo Dung sinh ra hiểu lầm, hôm nay là tôi tới giúp các người đó.”
Sam Phổ Dục Khiết tới giúp? Trong lòng Cao Kiều Tuyết Ngạn vẫn còn hoài nghi.
“Tuyết Ngạn, tin tưởng em!” Sam Phổ Dục Khiết hết sức muốn tranh lấy tín nhiệm của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Cao Kiều Tuyết Ngạn do dự hồi lâu, rốt cục quyết định tạm thời tin tưởng Sam Phổ Dục Khiết. “Được! Tin rằng cô cũng không có can đảm dám lừa gạt tôi.”
“Tuyết Ngạn, lần trước anh ở trên buổi lễ làm cho cha em khó chịu, bây giờ lại muốn để cho nhà Sam Phổ của em phá sản, cha em làm như vậy cũng là vì bất đắc dĩ thôi.”
“Đây là các người tự tìm.” Cao Kiều Tuyết Ngạn khinh thường mà nhìn Sam Phổ Dục Khiết một cái.
“Em biết là nhà em không đúng, muốn lợi dụng anh tới trợ giúp sự nghiệp của nhà Sam Phổ, nhưng sai cũng đã sai rồi, em cũng không hy vọng quá cao được anh tha thứ, chỉ hy vọng anh để cho nhà em một con đường sống được không?” Sam Phổ Dục Khiết quỳ gối trước mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn, cầu xin anh đáp ứng.
“Muốn tôi bỏ qua cho các người, có thể! Trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.”
Đây rõ ràng là không muốn bỏ qua cho bọn họ. “Tuyết Ngạn, em van cầu anh!” Sam Phổ Dục Khiết hướng Cao Kiều Tuyết Ngạn dập đầu.
"Vô dụng, coi như dập bể đầu, cậu ta cũng sẽ không tha thứ cho cô!"
Hoắc Diệu Dương xuất hiện để tạo ra một cơ hội sống cho Sam Phổ Dục Khiết.
“Tuyết Ngạn, anh thật là một động vật máu lạnh!” Hoắc Diệu Dương châm chọc nói.
“Hoắc Diệu Dương, cậu ít ở chỗ này tham gia náo nhiệt.”
“Cô bé xinh đẹp, mau dậy đi! Đừng để ý tới cái quái vật mạnh miệng mềm lòng này.” Hoắc Diệu Dương kéo Sam Phổ Dục Khiết quỳ trên mặt đất đến trên ghế ngồi xuống. “Em gái, em chính là Sam Phổ Dục Khiết!”
Sam Phổ Dục Khiết chậm rãi gật đầu, cô biết Hoắc Diệu Dương là tới giúp mình.
“Tuyết Ngạn, cái này cậu không đúng! Làm sao anh để cho cô ấy quỳ đây? Nếu để cho Xảo Dung biết, tôi xem cô ấy không tức chết mới là lạ."
Hoắc Diệu Dương nói lộn xộn lên, để cho Cao Kiều Tuyết Ngạn không rõ ràng lắm rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. “Cậu đang nói cái gì nha?”
“Tôi nói cô bé này là em gái của Xảo Dung.” Hoắc Diệu Dương lớn tiếng, nói rõ ràng cho Cao Kiều Tuyết Ngạn.
“Em gái!” Sam Phổ Dục Khiết là em gái của Ngôn Xảo Dung?
Hoắc Diệu Dương đắc ý cười nói: “Đúng vậy! Xảo Dung mới vừa nói cho tôi biết đó.”
“Dung nhi nói cho cậu biết.” Cao Kiều Tuyết Ngạn sắp hôn mê. “Ai tới nói cho tôi biết ngọn nguồn chuyện này.”
Còn không đầu không đuôi mà nghe tiếp như vậy, anh nhất định sẽ điên mất.
Hoắc Diệu Dương cùng Sam Phổ Dục Khiết cùng nhìn đối phương một cái, bật cười.
“Em tới nói cho anh biết.”
Kế tiếp, Sam Phổ Dục Khiết đem chân tướng sự tình toàn bộ nói cho Cao Kiều Tuyết Ngạn nghe.
“Dục Khiết, cô tại sao không nói sớm?” Cao Kiều Tuyết Ngạn ngượng ngùng mà nói.
Hoắc Diệu Dương cười mỉa mai Cao Kiều Tuyết Ngạn, “Anh có cho nhà người ta cơ hội nói sao?”
“Không quan hệ! Bây giờ quan trọng nhất, chính là kế hoạch phải cứu Xảo Dung như thế nào.”
Sam Phổ Dục Khiết rất vui vẻ, biết mình lại có một anh trai thương yêu như trước.
Sam Phổ Dục Khiết sau khi rời đi, Ngôn Xảo Dung đôi khi nghĩ tới tình hình lúc đó của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Thật ra thì, Ngôn Xảo Dung cũng không bởi vì Cao Kiều Tuyết Ngạn lừa gạt cô yêu mà hận anh; ngược lại, cô biết mình cũng không phải là mù quáng mà đi yêu anh, mà là cần anh chăm sóc, anh yêu.
Ngôn Xảo Dung nghĩ đến nhập thần, một cái thanh âm làm cho cô kinh hoảng mà lui đến góc.
“Meo ! Meo!”
Ngôn Xảo Dung định thần nhìn lên, “Miệt tử!” Cô cưng chìu mà ôm lấy nó hôn."Mày làm sao lại tới nơi này?"
"Là em mang nó tới." Sam Phổ Dục Khiết xuất hiện.
"Dục Khiết, cám ơn em mang nó tới tìm chị." Ngôn Xảo Dung ôn nhu mà vuốt lông của Miệt tử.
"Tuyết Ngạn nói cho em biết chỉ cần chị vừa thấy nó, khẳng định đem tất cả thống khổ toàn bộ ném đi. Em còn tưởng rằng anh ấy lừa gạt em, không nghĩ tới là thật." Sam Phổ Dục Khiết vui mừng mà nhìn nụ cười sáng lạn của Ngôn Xảo Dung.
"Chị đem nó làm con, thấy nó chị dĩ nhiên vui vẻ a!"
Thấy Ngôn Xảo Dung cùng Miệt tử chơi vui vẻ như thế, hốc mắt Sam Phổ Dục Khiết dần dần đỏ.
"Dục Khiết, làm sao vậy?" Ngôn Xảo Dung quan tâm mà nhìn Sam Phổ Dục Khiết, "Có phải là người không thoải mái hay không?"
"Em không có sao, chỉ là đang suy nghĩ tại sao trời cao muốn hành hạ chị cùng Tuyết Ngạn như thế, chẳng lẽ tất cả các tình nhân, cũng phải trải qua một phen khảo nghiệm sao?"
"Dục Khiết, em đang nhớ người yêu, có đúng hay không?" Ngôn Xảo Dung biết thống khổ của tương tư.
"Chị, chị cười người ta!" Sam Phổ Dục Khiết xấu hổ mà ôm khuôn mặt.
"Có gì mà xấu hổ." Ngôn Xảo Dung thương yêu mà vỗ nhẹ tay Sam Phổ Dục Khiết.
"Chị, thời gian không có anh ấy em cũng sắp hít thở không thông." Sam Phổ Dục Khiết lấy tay nhẹ bấm cổ, làm bộ dáng dấp mình giãy giụa ở bên bờ sinh tử.
"Có muốn chị giúp em một tay làm hô hấp nhân tạo hay không a?" Ngôn Xảo Dung trêu chọc mà nói.
"Chị, yêu thương có phải thật sẽ làm cho mình có điều thay đổi hay không?" Sam Phổ Dục Khiết cảm giác mình càng lúc càng muốn ở bên cạnh hắn, nhìn mỗi tiếng nói mỗi cử động của anh.
Ngôn Xảo Dung đồng ý gật đầu.
"Đúng rồi! Chị, Tuyết Ngạn nguyện ý bỏ tiền trợ giúp nhà Sam Phổ của em." Sam Phổ Dục Khiết lòng tràn đầy vui sướng mà ôm lấy Miệt tử quay vòng vòng.
Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn giúp nhà Sam Phổ, đây là chuyện tốt, nhưng tại sao cô cảm thấy có cái gì không đúng.
"Chị, chị có phải là có tâm sự gì hay không a?" Sam Phổ Dục Khiết thật tò mò, tại sao sau khi Ngôn Xảo Dung nghe tin tức này, không có chút phản ứng nào.
"Dục Khiết, có thể giúp chị chú ý Tuyết Ngạn nhiều không?" Ngôn Xảo Dung biết Cao Kiều Tuyết Ngạn nhất định có âm mưu, không thể nào bởi vì Sam Phổ Dục Khiết là em gái của cô, liền tha thứ cho bọn họ.
"Được a!" Sam Phổ Dục Khiết cảm thấy cái chị gái này thật sự là quá đa nghi.
Hoắc Diệu Dương có chút lo lắng, Cao Kiều Tuyết Ngạn đến tột cùng có quỷ kế gì.
"Cậu nhìn đủ rồi đi! Tôi cũng giống như cậu có hai lỗ tai, một cái lỗ mũi."
Từ lúc bắt đầu đáp ứng phải giúp nhà Sam Phổ, Hoắc Diệu Dương liền luôn nhìn chằm chằm hành động của anh, ngay cả đi toilet cũng không buông tha, thật hoài nghi anh ta có phải tình cảm bị ngăn trở biến thành đồng tính luyến ái hay không!
Hoắc Diệu Dương nhanh chóng dời tầm mắt đi, không lâu lại chuyển trở lại trên người Cao Kiều Tuyết Ngạn.
"Hoắc Diệu Dương, cậu nhìn nữa, tôi gọi người đem hai tròng mắt của cậu moi ra." Hoắc Diệu Dương nhìn mình chằm chằm như vậy, khiến cho toàn thân Cao Kiều Tuyết Ngạn không khỏi sợ hãi.
"Tuyết Ngạn, không cần suy tính một chút sao?" Cao Kiều Tuyết Ngạn tùy tiện đáp ứng, chẳng may xảy ra sai lầm thì làm sao bây giờ?
"Suy tính cái gì? Sự kiện trợ giúp Sam Phổ Hạo Huy kia sao!"
Hoắc Diệu Dương không biết đã hỏi Cao Kiều Tuyết Ngạn bao nhiêu lần, Hoắc Diệu Dương không phiền anh cũng sắp phiền chết!
"Nếu là không có chuẩn bị chu đáo, tôi là sẽ không đồng ý đâu." Cao Kiều Tuyết Ngạn không nhịn được mà liếc Hoắc Diệu Dương một cái, thật không biết được anh ta lo lắng cái gì.
"Tuyết Ngạn, giúp bọn họ sẽ tốn không ít tiền, tiền mặc dù không là vấn đề, nhưng cậu nghĩ đi, sự nghiệp của chúng ta cùng Sam Phổ Hạo Huy căn bản là đối lập."
Sản xuất rác thải làm sao sẽ cùng bảo vệ môi trường được đây?
"Chủ trương của bọn họ chính là sử dụng nhiều plastic chế phẩm, tôi mới tính đi xác nhập."
"Ý của cậu nói là..."
Hoắc Diệu Dương rốt cuộc hiểu rõ. Thì ra là Cao Kiều Tuyết Ngạn trợ giúp Sam Phổ Hạo Huy là muốn kiềm chế sử dụng plastic, để cho mọi người đổi dùng lại giấy chế phẩm bảo vệ môi trường.
"Tuyết Ngạn, cậu thật thông minh a!"
"Diệu Dương, cuộc sống gần đây của cậu có phải không quá ‘bình thường’hay không?"
Hoắc Diệu Dương vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Tôi rất bình thường."
Tảng đá lớn trong lòng Hoắc Diệu Dương cuối cùng cũng rơi xuống, nếu không anh cũng sắp đưa đến bệnh viện tâm thần rồi.
"Cậu gần đây có cái đam mê đặc thù gì không ?"
"Đam mê đặc thù?" Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn nói cái gì a?
Cao Kiều Tuyết Ngạn lấy hết dũng khí, "Cậu, có phải yêu tôi hay không?"
Hoắc Diệu Dương quả thực cười sắp hôn mê! Anh sẽ yêu Cao Kiều Tuyết Ngạn? Đợi chút, được a! Người này...
Anh cầm tay của Cao Kiều Tuyết Ngạn, mập mờ mà nhìn anh ta."Người ta, người ta ái mộ anh đã lâu."
Cao Kiều Tuyết Ngạn giật mình, "Cậu đừng tới đây!" Anh liền lăn một vòng mà thoát khỏi Hoắc Diệu Dương.
"Hắc!" Hoắc Diệu Dương cũng nhịn không được nữa mà cười to tiếng.
Cao Kiều Tuyết Ngạn thật đúng là ác nhân nhát gan, anh mới náo loạn một chút, anh ta cũng đã bị dọa đến gần chết.
"Hoắc Diệu Dương, hạn cho cậu nội trong nửa giờ rời khỏi nhà tôi, nếu không tôi tìm người bắt cậu đi ra ngoài!"
Cao Kiều Tuyết Ngạn đứng ở thang lầu đang lúc hướng về phía trên lầu hô to, anh cũng không muốn biến thành"người yêu" của Hoắc Diệu Dương nha! Chỉ là nghĩ đã muốn làm người ta run rẩy không thôi, còn không mau đem anh ta đuổi đi cho xong.
"Tuyết Ngạn, anh lặng lẽ trợ giúp Sam Phổ Hạo Huy như vậy có ích hay không?" Hoắc Diệu Dương hao tổn tâm trí mà nhìn màn hình máy vi tính, theo con số tăng lên, tim của anh thì như con kiến bò trên chảo nóng."Anh rốt cuộc có nghe tôi nói hay không?"
Anh cũng không chịu được trầm mặc của Cao Kiều Tuyết Ngạn nữa, hôm nay đã là ngày thứ bảy rồi! Anh lo lắng cho an toàn của Ngôn Xảo Dung, mà Cao Kiều Tuyết Ngạn lại không có chuyện gì cả mà uống trà chiều. "Tuyết Ngạn, cậu còn có tâm tình ngồi ở đó, cậu không lo lắng cho Xảo Dung sao?" Đã đến lúc nào rồi! Cao Kiều Tuyết Ngạn lại vẫn một bộ dáng nhàn nhã tự đắc.
"Thật là Hoàng Đế không vội, thái giám lại vội muốn chết!" Hoắc Diệu Dương ở trước mặt Cao Kiều Tuyết Ngạn không ngừng đi tới đi lui.
"Hoắc Diệu Dương, nếu như cậu không có chuyện gì, xin cậu đừng lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt tôi." Thật là bị Hoắc Diệu Dương làm cho đầu cũng sắp nổ tung!
Hoắc Diệu Dương lòng như lửa đốt mà không ngừng hướng về phía Cao Kiều Tuyết Ngạn ném bom tinh thần, anh vô cùng bất an, sợ sau khi Sam Phổ Hạo Huy không thả Ngôn Xảo Dung, đến lúc đó không phải là nguy hơn sao!
"Tuyết Ngạn..." Thấy cặp mắt Cao Kiều Tuyết Ngạn tràn đầy lửa giận, lời của Hoắc Diệu Dương đến khóe miệng vội nuốt về trong bụng.
"Cậu tốt nhất đừng phiền tôi nữa, nếu không tôi liền dẹp cậu!" Cao Kiều Tuyết Ngạn làm sao mà không lo lắng, chỉ sợ Sam Phổ Hạo Huy sẽ được voi đòi tiên, nhưng anh lại không muốn cho ông ta biết mình đang âm thầm trợ giúp ông ta.
Bây giờ kế hoạch tốt nhất chính là thừa cơ lúc Sam Phổ Hạo Huy đắc ý mà vào, tuy nói không dễ dàng, nhưng là có một nội ứng có thể giúp mình, như thế chẳng những giúp Sam Phổ Hạo Huy cũng có thể cứu Ngôn Xảo Dung ra.
"Diệu Dương, chúng ta là lợi dụng danh nghĩa cậu giúp Sam Phổ Hạo Huy, kia..."
Nhìn dáng dấp Cao Kiều Tuyết Ngạn một bộ sâu không lường được, nhất định là lại nghĩ đến điểm quan trọng gì rồi.
"Diệu Dương, sắp tới chuẩn bị đi cứu Dung nhi!"
"Tuyết Ngạn, cậu sẽ không phải để tôi làm bia đỡ đạn, cho cậu đi làm anh hùng cứu mỹ nhân chứ?"
"Bingo!"
Trời cao a, nói vậy lại có trò hay để nhìn a!
Sam Phổ Hạo Huy vui mừng nhướng mày mà cùng công nhân viên đàm luận nghiệp vụ của công ty.
"Các vị, bởi vì trước kia công ty gặp phải nguy cơ nặng nề, khiến cho mọi người đối với tình hình công ty mà lo lắng, hôm nay triệu tập các vị, là muốn cho mọi người biết công ty đã vận hành bình thường trở lại, cũng muốn hướng mọi người giới thiệu quý nhân trợ giúp công ty là Hoắc Diệu Dương tiên sinh."
Hoắc Diệu Dương bây giờ nghĩ không ra, Sam Phổ Hạo Huy vì sao đem Sam Phổ Dục Khiết giới thiệu cho mình, cũng may trước đó bọn họ đã biết, nếu không tình huống này mà lúng túng thì thật đúng là khó chịu.
Sau khi họp xong, Sam Phổ Hạo Huy liền lôi kéo Hoắc Diệu Dương không thả.
"Sam Phổ tiên sinh, tôi còn có một hội nghị quan trọng phải tham dự, có chuyện gì lần tới chúng ta gặp mặt tán gẫu tiếp, được không?" Hoắc Diệu Dương tâm thấp thỏm bất an mà nhìn về phía đồng hồ trên tường, không biết Ngôn Xảo Dung đã được cứu chưa?
"Hoắc tiên sinh, có tâm sự phải không?" Sam Phổ Hạo Huy nhìn về phía sắc mặt ngưng trọng của Hoắc Diệu Dương.
Hoắc Diệu Dương hồi hộp mà lấy lại tinh thần, "Không biết Sam Phổ tiểu thư có đang ở trong nhà không?"
Sam Phổ Hạo Huy vừa nghe liền mừng rỡ kêu người làm vội vàng tìm ra Sam Phổ Dục Khiết, ông cũng không muốn để cho khối thịt béo này đến miệng rồi bay đi!
Sam Phổ Dục Khiết sau khi nhìn thấy Hoắc Diệu Dương, bất an mà nhìn cha mình một chút.
Hoắc Diệu Dương nghĩ thầm, Sam Phổ Hạo Huy rất đề phòng, dường như không có bởi vì mình đến mà có chút lơi lỏng.
Tuyết Ngạn muốn cứu Ngôn Xảo Dung ra thì cũng không phải là chuyện dễ dàng, hiện tại điều duy nhất anh có thể làm, chính là kéo Sam Phổ Hạo Huy, để cho Tuyết Ngạn có đủ thời gian mà đi cứu Xảo Dung.
"Hoắc tiên sinh, tôi có thể gọi thẳng tên của ngài không?"
"Dĩ nhiên có thể." Đối với ám hiệu của Sam Phổ Dục Khiết, Hoắc Diệu Dương nhanh chóng quay trở lại.
Sam Phổ Dục Khiết sau khi được Hoắc Diệu Dương đáp lại thì thở phào nhẹ nhỏm.
Đêm qua Sam Phổ Hạo Huy muốn người làm chặc chẽ mà theo dõi Ngôn Xảo Dung, tựa như biết hôm nay sẽ có người tới cứu cô ấy đi.
Sam Phổ Hạo Huy ánh mắt nghi ngờ không ngừng quét về phía bọn họ.
"Dục Khiết, con cùng Diệu Dương biết nhau sao? Nghe cách nói chuyện của các con không giống lần đầu gặp mặt?"
"Cha, thật ra thì con cùng Diệu Dương đã sớm biết nhau."
Sam Phổ Hạo Huy kinh ngạc mà nhìn Hoắc Diệu Dương.
"Diệu Dương, cậu cùng con gái ta thật là có duyên phận a!" Sam Phổ Hạo Huy không khỏi vui vẻ mà cười to.
Hoắc Diệu Dương bất đắt dĩ mà cười theo, nhưng trong lòng bắt đầu mắng Cao Kiều Tuyết Ngạn, nếu không phải là chủ ý của anh ta đưa ra, anh cũng sẽ không biết làm sao mà ứng phó lão quái vật này.
Lúc này, Cao Kiều Tuyết Ngạn lợi dụng Hoắc Diệu Dương kéo thời gian của Sam Phổ Hạo Huy, thừa cơ ở lại trong nhà Sam Phổ.
Nhìn bản đồ trên tay Sam Phổ Dục Khiết đưa, anh dễ dàng mà tìm ra nơi Ngôn Xảo Dung bị nhốt.
Khi Cao Kiều Tuyết Ngạn đi tới sân sau, phát hiện có mười mấy người trông chừng ở trước cửa phòng, khiến cho anh không cách nào đến gần.
Đột nhiên, Cao Kiều Tuyết Ngạn nhanh trí một chút, cầm cục đá bên chân lên, ném về phía ngược lại.
"Ai đó?" Người đàn ông đề cao cảnh giác mà tìm kiếm.
Cao Kiều Tuyết Ngạn lại thảy tiếp mấy hòn đá nữa, để cho người trông coi phòng ngoài rối rít hướng bốn phía mà chạy đi, anh thừa cơ dùng chìa khóa vạn năng đã chuẩn bị xong mà mở cửa tiến vào.
"Ai đó?" Ngôn Xảo Dung hoảng sợ lung túng mà nhìn về phía người tới hô to.
Cao Kiều Tuyết Ngạn một phen tiến lên, che miệng Ngôn Xảo Dung, ở bên tai cô nhẹ giọng nói: "Dung nhi, là anh."
Ngôn Xảo Dung nghe được âm thanh khàn khan của Cao Kiều Tuyết Ngạn, nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía anh.
"Dung nhi, chúng ta đi mau." Cao Kiều Tuyết Ngạn nhẹ nhàng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung, lúc muốn rời đi nghe tiếng bước chân của đám người kia càng lúc càng đến gần.
"Tuyết Ngạn, đừng lo cho em, anh đi mau." Ngôn Xảo Dung đẩy Cao Kiều Tuyết Ngạn.
Cao Kiều Tuyết Ngạn dịu dàng mà đem Ngôn Xảo Dung để xuống.
"Dung nhi, anh không sao." Anh tung người tới trần nhà, theo đó ghé vào trên kia.
"Các người lục soát cho tao, tao cũng không tin nó có võ nghệ cao cường." Người đàn ông tức giận vọt vào trong phòng.
Sau khi lục soát toàn bộ, hắn vẫn chưa yên tâm mà kéo Ngôn Xảo Dung ra, tra xét trên dưới giường của cô.
"Coi như là nó may mắn, để cho nó cho chạy trốn!" Hắn dùng sức mà đem Ngôn Xảo Dung đẩy ngã trở về trên giường, "Cô đừng tưởng rằng cô thoát được." hắn ta xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên phân phó: "Các người phải gia tăng trông chừng cô ta, nếu để cho cô ta chạy thoát , các người biết hậu quả rồi đó!"
Sau khi đám người đó rời đi, Cao Kiều Tuyết Ngạn không thể chờ đợi mà nhảy xuống.
"Dung nhi, em có đau không?" Cao Kiều Tuyết Ngạn đỡ thân thể gầy yếu của Ngôn Xảo Dung, ôm lấy cô thật chặt, sợ mình sẽ lại mất cô ấy. "Dung nhi, cũng là anh không tốt, để cho em bị hành hạ!" Anh đau lòng mà hôn Ngôn Xảo Dung.
"Tuyết Ngạn." Ngôn Xảo Dung giống như đang nằm mộng, không dám tin mình thật ở trong ngực Cao Kiều Tuyết Ngạn.
"Dung nhi." Ôm Ngôn Xảo Dung gầy yếu, Cao Kiều Tuyết Ngạn bắt đầu thống hận mình, cuối cùng lại làm cho cô chịu đau khổ gần hai tháng. "Em có tha thứ cho sự ích kỷ của anh không?"
Đáp án mà Cao Kiều Tuyết Ngạn mong đợi đã lâu rốt cục cũng xuất hiện, ban đầu còn cho là Ngôn Xảo Dung sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, không nghĩ tới cuối cùng đầu cô rúc vào trước ngực mình khẽ gật đầu.
"Tuyết Ngạn, em cũng không trách anh, cũng bởi vì vậy em mới biết mình đến tột cùng yêu anh sâu đậm như thế." Ngôn Xảo Dung ở trên mặt tuấn dật của Cao Kiều Tuyết Ngạn mà lưu lại cái hôn ấm áp.
"Em không quan tâm anh không phải là Tuyết Kiệt sao?" Cao Kiều Tuyết Ngạn muốn biết mình có bị coi như vật thay thế cho anh trai hay không.
"Bởi vì anh không phải là Tuyết Kiệt, em mới phát hiện mình cũng không phải là vì ôn nhu trong phút chốc mà có thể cảm động, em muốn là anh yêu em mãi mãi!"
Ngôn Xảo Dung cố ý ở trên người Cao Kiều Tuyết Ngạn giãy dụa thân thể xinh đẹp, để cho anh nhìn thấy cảnh đẹp trong áo sơ mi như ẩn như hiện.
Cao Kiều Tuyết Ngạn hít một hơi thật sâu, muốn ổn định nhiệt tình sắp bộc phát.
"Dung nhi, em thật là to gan a!" Cao Kiều Tuyết Ngạn đem Ngôn Xảo Dung đè ở phía dưới, nhìn chăm chú cử động của cô.
Ngôn Xảo Dung khẽ vuốt lồng ngực cường tráng của anh, bàn tay nhỏ bé ở trên lưng của anh di chuyển, anh khó có thể tin mà nhìn cô, cô lặng lẽ liếm hôn ngực anh, không lưu loát mà bắt chước anh làm chuyện xấu, nhưng cũng thành công đốt dục hỏa ở trên người anh.
Cao Kiều Tuyết Ngạn bị Ngôn Xảo Dung trêu đùa nên mãnh liệt hôn đôi môi đỏ thắm của cô, chơi đùa cùng cái lưỡi đinh hương của cô, rồi sau đó lướt qua vai đi tới xương quai xanh mê người của cô, tinh tế mà thưởng thức cũng lưu lại ấn ký thuộc về anh.
Cao Kiều Tuyết Ngạn cười nhẹ, "Bất kể ở nơi nào, anh vĩnh viễn chỉ có một mình em thôi."
Cao Kiều Tuyết Ngạn đem ngón út của Ngôn Xảo Dung ngậm vào trong miệng, cắn một cái tựa như trừng phạt.
Anh khẽ vuốt mái tóc dài của cô."Dung nhi!"
Ngôn Xảo Dung nét mặt cố ý giả bộ muốn ngủ, "Em buồn ngủ quá!"
Cô cũng quá độc ác đi, dấy lên dục hỏa của anh còn muốn trốn.
Nhiệt độ ở trong phòng rất thấp, Cao Kiều Tuyết Ngạn bất đắc dĩ nằm ở bên cạnh cô, ôm cô thật chặc, hy vọng làm cho cô cảm thấy có chút ấm áp.
Nếu như ban đầu không gặp phải Ngôn Xảo Dung, hoặc là công ty Phi Ưng phái một người khác tới, vậy sinh mệnh của anh, tất nhiên sẽ không trải qua niềm vui của yêu và được yêu; nghĩ đến đây, anh liền không cho phép cô một mình yên giấc.
Anh chuyển thân thể cô qua, khẽ hôn môi của cô, dụ dỗ cô mở cánh môi ra, sau đó đưa đầu lưỡi ra, xông vào trong miệng cô.
"Tuyết Ngạn..." Ngôn Xảo Dung mơ mơ màng màng mà bật ra một tiếng than nhẹ, ánh mắt còn mê man, làm cho lưỡi anh cướp đoạt tất cả hơi thở.
"Bây giờ anh muốn yêu em thật tốt." Dung nhan tuấn mỹ của Cao Kiều Tuyết Ngạn tựa như câu hồn mà cười một tiếng, bàn tay to trượt vào mở rộng cổ áo của cô, xúc cảm non mềm kia khiến anh thấy thế nào cũng không đủ.
"Sẽ bị phát hiện đó."
Anh ôn nhu hôn cô, nhanh chóng cởi nút áo ra, "Ai bảo em châm đốt dục hỏa của anh!"
Giọng nói của cô cũng bật thốt ra, hai tay ngăn cản anh đang tấn công mãnh liệt, "Không được! Anh là tới cứu em mà, bây giờ lại..."
"Anh mặc kệ, không khí tốt như vậy, anh không quan tâm nó có thể bị phát hiện hay không."
Cô sửng sốt một lát, mà anh đã thừa dịp thời gian này nhanh chóng cởi tất cả quần áo hai người ra.
Anh cười mà không nói, da thịt cô trong suốt long lạnh dưới ánh trăng, ánh sáng tản mát ra như loại ngọc; mà khuôn mặt cô đỏ bừng,phải làm cho người ta mơ mộng, làm anh không nhịn được mà hôn cô lần nữa, chọc cho cô thở gấp liên tiếp.
Anh liếm gương mặt nhỏ nhắn bóng loáng của cô, ngón tay thon dài xoa hai ngực mượt mà đẫy đà của cô, ý đồ gợi lên dục vọng của cô.
"Không nên!" Ngôn Xảo Dung kháng cự cái hôn của Cao Kiều Tuyết Ngạn.
"Dung nhi, cảm thụ nó được không?" Anh nâng cổ tay của cô lên cao, cố định ở trên đầu cô.
Đợi sau khi bọn họ lấy lại tinh thần, Cao Kiều Tuyết Ngạn nghiêng đầu nhìn Ngôn Xảo Dung một cái, phát hiện cô đã sớm mệt mỏi đến nói không ra lời, tựa như tê liệt núp ở trong ngực ấm áp của mình.
"Dung nhi!" Cao Kiều Tuyết Ngạn yêu thương mà vuốt mái tóc ẩm ướt của Ngôn Xảo Dung, "Không có đắp chăn sẽ lạnh đó!"
Anh kéo chăn bên cạnh vì cô mà đắp lên, cô cảm giác mình thật hạnh phúc, giọng khàn khàn của anh nghe thật tốt, cô thích anh lúc này nhất.
"Em buồn ngủ!" Cô tựa như làm nũng mà vùi vào trong ngực của anh, cảm giác nhiệt độ thân thể của anh sau khi kích tình.
"Dung nhi, anh còn muốn." Anh xoa gương mặt non mịn của cô.
"Em muốn ngủ." Cô nhanh chóng xoay người sang chỗ khác, thầm nghĩ anh có phải thể lực quá thừa hay không a? Giống như không phải là một lần liền kết thúc, anh...
Cao Kiều Tuyết Ngạn sao cứ chịu mặc cho dục hỏa quấy phá ở trên người như vậy, anh lật thân thể mềm mại đáng yêu của Ngôn Xảo Dung lại, ở trên người cô dấy dục hỏa lần nữa, hai người lại một phen mây mưa...
Cuối cùng, thể lực của Ngôn Xảo Dung không chống đỡ nổi nữa mà ngủ mê man trong sự kích tình của anh.
Cao Kiều Tuyết Ngạn mệt mỏi không chịu nổi mà ngồi ở trên ghế, anh không dám ngủ! Anh đã từng từ trong miệng Sam Phổ Dục Khiết biết người đàn bà dì Quỳnh kia muốn thương tổn Ngôn Xảo Dung, anh sợ bà ta sẽ đến trả thù lần nữa.
Nhìn khuôn mặt ngủ say của Ngôn Xảo Dung, chẳng may lúc này dì Quỳnh đi tới, vậy giai nhân của anh không phải thảm thương sao!
Không được! Nhất định phải mau nghĩ biện pháp chạy ra khỏi nhà Sam Phổ, tránh cho Ngôn Xảo Dung bị thương tổn, Cao Kiều Tuyết Ngạn cầm điện thoại lên, thông báo ngắn gọn cho Hoắc Diệu Dương.
Diệu Dương:
Tôi bị vây rồi! Bây giờ đêm khuya vắng người, bên ngoài người trông chừng cũng đi nghỉ ngơi rồi, cậu mau lợi dụng một chút thời gian này tới cứu tôi.
Cao Kiều Tuyết Ngạn
Đang lúc Cao Kiều Tuyết Ngạn truyền ra tin nhắn không lâu, Sam Phổ Dục Khiết tới thăm Ngôn Xảo Dung, anh thật không biết mình nên mở cửa sổ để cho cô ấy thấy dáng dấp của Xảo Dung hay không.
Do dự nửa ngày, vì không muốn làm cho Sam Phổ Dục Khiết đưa tới người không nên tới, anh lặng lẽ mở cửa sổ ra một chút.
Sam Phổ Dục Khiết nhìn thấy Cao Kiều Tuyết Ngạn thì giật mình.
"Tuyết Ngạn, anh..." Sam Phổ Dục Khiết thật sự bội phục Cao Kiều Tuyết Ngạn, vì cứu Ngôn Xảo Dung lại dám mạo hiểm như vậy.
"Suỵt!" Cao Kiều Tuyết Ngạn cắt đứt lời của Sam Phổ Dục Khiết, "Nhỏ giọng một chút!" Anh chỉ chỉ phía của Ngôn Xảo Dung.
Sam Phổ Dục Khiết đè thấp âm lượng của mình, nhẹ giọng mà nói: "Xảo Dung thế nào?"
Cái này bảo Cao Kiều Tuyết Ngạn trả lời như thế nào đây?
Được rồi!
"Người cô ấy không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một chút thôi, có thể giúp anh một chuyện không?"
Cao Kiều Tuyết Ngạn nghĩ tới thay vì chờ Hoắc Diệu Dương tới cứu bọn họ, không bằng tìm Sam Phổ Dục Khiết tính toán.
Anh lấy ra chìa khóa vạn năng giao cho Sam Phổ Dục Khiết, " Đem khóa từ phòng ngoài mở ra, để anh cùng Dung nhi đi ra ngoài!"
Sam Phổ Dục Khiết gật đầu một cái, chạy đến trước cửa, chuẩn bị mở cửa thả bọn họ.
Không ngờ, Sam Phổ Hạo Huy từ cách đó không xa mang theo người làm hướng nơi này đi tới.
Sam Phổ Dục Khiết vội vàng buông không mở khóa, chạy tới cửa sổ hướng Cao Kiều Tuyết Ngạn báo tin tức cha cô đang tới, muốn anh nhanh một chút tìm một chỗ trốn.
Cửa trong phút chốc bị phá vỡ, Sam Phổ Hạo Huy nhìn bốn phía quanh căn phòng, cuối cùng đem tầm mắt đặt ở trên người Ngôn Xảo Dung, cũng từ từ đi lên.
"Cô thật là một người đáng yêu, khó trách Cao Kiều Tuyết Ngạn vì cô không muốn con gái của ta, nếu là sớm một chút biết cô là con gái của Ngôn Bách Thương, ta cũng sẽ không đối đãi với cô như vậy."
Sam Phổ Hạo Huy nhu tình mà khẽ vuốt khuôn mặt của Ngôn Xảo Dung, trên mặt lại có một tia áy náy.
"Các người đem Ngôn tiểu thư đưa đến trong phòng khách, nhớ, bảo phòng bếp nấu chút đồ tẩm bổ, còn có, nghiêm cấm dì Quỳnh tiến vào trong phòng cô ấy."
Bọn hạ nhân nhẹ nhàng mà ôm lấy Ngôn Xảo Dung đi đến phòng khách.
"Các người cũng đừng tránh nữa, mau ra đây đi!"
Sam Phổ Dục Khiết ngượng ngùng mà thò đầu ra, Cao Kiều Tuyết Ngạn cũng từ phía trên nhảy xuống.
"Các người muốn hỏi tôi, tại sao biết các người ở chỗ này sao?" Sam Phổ Hạo Huy gõ đầu con gái, hiền lành mà cười."Tôi sớm biết Cao Kiều Tuyết Ngạn sẽ lợi dụng hôm nay tới cứu Xảo Dung, mà Dục Khiết cùng cô ấy kết làm chị em, không phải sao?"
Hai người nghe được cũng trợn tròn mắt! Tại sao Sam Phổ Hạo Huy cũng biết những thứ này?
"Các người muốn cảm tạ, thì cảm tạ cha của Xảo Dung đi!" Sam Phổ Hạo Huy mang theo bọn họ cùng đi đến phòng khách.
Tại sao phải cám ơn Ngôn Bách Thương đây? Cao Kiều Tuyết Ngạn cùng Sam Phổ Dục Khiết sau khi nhìn lẫn nhau, lắc đầu một cái.
"Các người nguyện ý nghe tôi nói sao?"
Giống như là bị làm pháp thuật, hai người liên tiếp gật đầu.
Sam Phổ Hạo Huy vừa nói vừa dẫn bọn họ đi tới trong phòng khách, nhìn thấy Ngôn Xảo Dung tỉnh dậy.
Tám năm trước, Sam Phổ Hạo Huy ở trong bang Hắc Long địa vị cao quý, nhưng tính khí lại hết sức táo bạo.
Ở trong một lần đàm phán, ông thất thủ giết lầm đối phương là lão Đại long đầu.
Sau khi biết được tin tức này, Ngôn Bách Thương nặng đạo nghĩa không nói hai lời lập tức vì Sam Phổ Hạo Huy chống đỡ, cũng bởi vì như thế Sam Phổ Hạo Huy đối với ông ấy có cảm kích thật sâu.
"Xảo Dung, cha cô là người trọng tình nghĩa, tôi hiểu cô ở đây biết chuyện này sau nhất định sẽ hận tôi tận xương, tôi cũng không hy vọng xa xôi được cô tha thứ, nhưng tôi hy vọng cô có thể tha thứ tôi và cha cô, được không?"
Sam Phổ Hạo Huy thành khẩn mà cúi đầu, ông không biết Ngôn Xảo Dung có tha thứ cho mình hay không, nhưng khi ông biết được Ngôn Xảo Dung là con gái của Ngôn Bách Thương, liền bắt đầu hối hận hành động theo cảm tính của mình.
"Cháu không trách bác." Ngôn Xảo Dung nhẹ nắm tay của Sam Phổ Hạo Huy, "Cha cháu đối với bác chưa từng có bất kỳ câu oán hận nào, ông ấy thường nói có bác quan tâm, ông ấy mới có địa vị hôm nay."
"Xảo Dung." Sam Phổ Hạo Huy cảm thấy rất vui mừng, không nghĩ tới cô là cô gái hiểu chuyện.
Ngôn Xảo Dung cho Sam Phổ Hạo Huy một nụ cười ấm áp.
"Xảo Dung, thật xin lỗi, anh đem sự thật nói ra quá muộn, để cho em chịu khổ rồi!" Hoắc Diệu Dương từ cửa chậm rãi bước đi tới.
"Đúng vậy! May nhờ Diệu Dương nói cho tôi biết, nếu không, tôi cũng không biết nên lấy cái gì mà đi gặp mặt cha cháu?" Sam Phổ Hạo Huy vui mừng mà vỗ bả vai Hoắc Diệu Dương.
"Thật là kết cục viên mãn!" Sam Phổ Dục Khiết ở một bên rốt cục có chỗ chen vào nói.
Lời này vừa nói ra, chọc cho mọi người cả nhà cười ầm.