Tình Nhân Đầu Gỗ Của Ta
Chương 1
Aiz, đây thực sự là một vấn đề nan giải nha! Liễu Thuần Đình khép mắt lại chợp mắt, khẽ cau mày, dường như đang rơi vào những sự‘lựa chọn’ thống khổ.
Được, quyết định vậy đi! Vẫn là thuận theo khát vọng bản thân —— tan làm thôi!
Dù sao sếp mình cũng không để ý giờ làm việc làm vận động, vậy hắn chắc hẳn đối với việc cô đi về không có ý kiến gì đâu, mặc dù trên cơ bản cô cũng không đem ý kiến của hắn để vào mắt! Bất quá những lời này cô cũng không dám ở trước mặt hung thần kia nói ra nha. . .
Hai mắt bỗng mở ra, trong tròng mắt đen lóe ra tia linh hoạt nghịch ngợm, đôi môi xinh xắn nhếch lên hàm chứa ý đùa dai tinh nghịch, cho thấy hiện tại tâm tình cô vô cùng tốt.
Quyết định xong xuôi, Liễu Thuần Đình lên tinh thần chuẩn bị hành động, lập tức bắt đầu thu dọn tất cả đồ đạc trên bàn làm việc.
Tay nhỏ bé đảo quanh, bữa sáng vừa mới ăn xong một phát ném đi, chuẩn không cần chỉnh rơi ngay vào trong thùng rác; lại mở ra ngăn kéo bàn làm việc, đem tiểu thuyết, truyện tranhtrên bàn lật đến phân nửa hoặc đã xem xong từng quyển mộtcẩn thận dựa theo số tập và nhà xuất bản xếp vào ngay ngắn; cuối cùng đem bộ dụng cụ cắt tỉa móng tay bỏ vào trong túi, tất cả “Đồ dùng sinh hoạt" cuối cùng cũng thu thập xong.
Vỗ vỗ tay, Liễu Thuần Đình vẻ mặt hài lòng. "Được rồi, như vậy là được!"
Mặt khác. . . Vẻ mặt cô ái muội nhìn phía cánh cửa phòng làm việc đangđóng lại. Cô sẽ lưu ý, sau khi tụ họp sẽ mang theo ít thức ăn trở về.
Dù sao, "Làm vận động" cũng phải ăn một chút gì đó mới được nha!
Ha hả! Vậy thì để mọi việc ở đây là cho đôi yêu ương trong kia đi! Người độc thân như cô nên chuồn đi trước, bằng không tiếp tục ngây ngốc ở đây nghe bọn họ ở bên trong trình diễn xuân cungsống, ân. . . Cô le lưỡi một cái, làm ra vẻ vô cùng bất đắc dĩ.
Cô còn chưa tới động dục kỳ, không thể ở lại thưởng thức màn tình ý nồng đậm của bọn họ, cho nên lấy cớ tụ họp bạn bè, để cô có thể thoát thân an toàn, bằng không cô thực sự rất muốn gọi điện thoại kêu cảnh sát đến.
Gọi cảnh sát làm cái gì nhở?
Ha hả! Liễu Thuần Đình lạnh lùng cười, bọn họ nếu như không khiêm tốn một chút, già đầu rồi mà chẳng phân biệt được lúc nào nên động dục lúc nào không nên, thì cô sẽ gọi cảnh sát đến giúp bọn họ hạ hỏa ah!
"Chào mừng quý khách!"
Đẩy cửa kính ra, cảm nhận không khí mát mẻ từ bên trong tản ra, thanh âm chào đón niềm nở và nhiệt tình vang lên bên tai Liễu Thuần Đình.
"Xin mời đi lối này. " Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười thân thiết dẫn cô đi về phía phòng ăn riêng.
Đi theo phía sau nhân viên phục vụ, rẽ qua một khúc cua, phòng ăn được bày biện đặc biệt khác hẳn với phong cách ngoài đại sảnh xuất hiện, khiến Liễu Thuần Đình không khỏi ngây ngốc nhìn.
Trong một không gian to như vậy thiết kế một đường thủy đạo dài chia cách thành hai phần, tiếng đàn dương cầm mềm mại du dương trong không khí tạo ra cảm giác lãng mạn. Hai bên con đường nước trồng một loạt thất lý hương, thúy lục đang khoe sắc, điểm xuyến thêm những khóm hoa màu trắng li ti mà cô không biết tên, tỏa ra mùi thơmnhàn nhạt.
Hai bên thì lại là phong cách khác xa so với khu vực dùng cơm, bên tay trái thiết kế theo trường phái ảo mộng, bàn ghế bày biện tất cả đều là sô pha nhỏ đáng yêu, trên bàn thấp cũng trưng bày một chậu hoa xinh xắn đáng yêu, kết hợp với những món đồ thủ công tinh xảo, hoàn toàn phù hợp tiểu cô nương thích mơ mộng lãng mạn; bên tay phải lại nhắm vào một tầng lớp khách hàng khác mà thiết kế, rất biết tận dụng không gian, bày trí gần con đường nước là những chiếc giường thấp, phía trên đặt thêm một cái bàn con hình chữ nhật cũng nhỏ nhỏ xinh xinh và những chiếc đệm nhỏ, trên cửa sổ thì treo màn trúc, dung hợp phong cách nghệ thuật đậm chất phương đông và nghệ thuật hiện đại cách điệu.
Thật muốn trông thấy nhà thiết kế của nhà hàng này! Liễu Thuần Đình trong lòng than thở.
Cô đi qua không ít quốc gia, đương nhiên cũng nhìn không ít thiết kếtrang hoàng, thậm chí một ít đại gia chú trọng thẩm mỹ chi ra một khoản tiền lớn để trang hoàng, cô thấy nhưng không thể trách, bất quá nhà hàng này tuyệt đối là nhà hàng đẹp nhất cô từng thấy qua, bỏ qua một bên hương vị thức ăn, chỉ nói đến thiết kế vàphong cách đặc biệt, liền đủ làm cho cô lưu luyến không muốn rời đi.
Thu lại tinh thần, Liễu Thuần Đình đi tới miếng đệm ngồi ngồi xuống, ưu nhã tiếp nhận nhân thực đơnviên phục vụ đưa tới.
Lật lật thực đơn, cô không tránh khỏi vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía nhân viên phục vụ, có chút hoài nghi có phải nhân viên phục vụ cầm nhầm thực đơn rồihay không, bằng không sao có thể xuất hiện thực đơn kỳ lạ quái đảnnhư thế đâu? Cả một thực đơn thượng hạng chỉ có năm hàng, thậm chí còn có những suất khác chỉ có hai hàng?!
Như là đã quen với việc khách đến dùng cơm phản ứng như thế, nhân viên phục vụ không chút hoang mang mở miệng giải thích: "Tiểu thư, chắc ngài là lần đầu tiên đến cho nên không biết, thực đơn nhà hàng cố định phát hành năm loại, nếu như trong cùng một ngày nguyên liệu nấu ăn không đạt tiêu chuẩn về độ tươi và mới, thì sẽ hủy bỏ; đương nhiên chúng ta còn có một phần thực đơn khác là đồ uống, thực đơn này thì không hạn chế số lượng ạ. "
"Như vậy a! Vậy anh giúp tôi gọi một phần đi!" Liễu Thuần Đình nghe xong, đơn giản đem thực đơn giao trả lại cho nhân viên phục vụ.
Nam nhân viên phục vụ vẻ mặt ngây ngốc kinh ngạc, nhất thời không kịp phản ứng.
"Anh tùy tiện gọi, dù sao tôi cũng không kén ăn!" Cô nhìn hắn cười cười, một chút cũng nhìn không ra có bất kỳ ý tứ trêu cợt nào.
Này… Cho dù cô không kén ăn, bất quá trọng điểm không phải là cái này a? Nhân viên phục vụ chân mày nhăn lại, chân taycó chút luống cuống.
"Vâng! Xin đợi một lát!" Trong lòng tuy còn lẩm bẩm, nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn rất chuyên nghiệp, tươi cười có lễ trả lời.
Vừa mới trở lại phòng bếp, A Cương buông thực đơn, vẻ mặt bất đắc dĩ lớn tiếng nói: "Bên ngoài tới một là đại mỹ nhân kỳ lạ, ông chủ, cô ấy muốn em tùy tiện gọi giúp một phần cơm, còn nói cô ấy không kén ăn!"
Gọi cơm trên căn bản là không có gì vấn đề! Chỉ sợ gặp được cái loại khách cứ bảo tùy tiện gọi món nào cũng được, sau đó lại chê tới chê lui.
"À. . . Vậy thì chọn phần ăn Nhật trong thực đơn hôm nay được không?" Người đàn ông hai tay đang bận rộn, lập tức ngừng công việc trong tay lại, nhíu nhíu mày, tiếng nói ôn nhu dò hỏi.
A Cương thở dài, ông chủ nhất định không biết hắn rốt cuộc đang phiền não cái gì, mới có thể nói nghe nhẹ nhõm như vậy, chính vì sợ gặp được vị khách cố tình gây sự, hắn mới khó có thể ra quyết định a! Nếu không, hắn hà tất lấy loại chuyện nhỏ này đến phiền ông chủ?
Bất quá ông chủ chắc chắn không nghĩ tới, trên thế giới này không có ai là người tốt hết cả! A Cương muốn cào tường a.
"A Cương? Thực đơn kiểu Nhật có thể chứ? A Cương?" Thạch Tri Mặc nhìn A Cương một người không biết đang suy nghĩ cái gì, cất giọng gọi.
A Cương lấy lại tinh thần, vội vã đáp: "Dạ dạ, có thể! Ông chủ anh cứ quyết định là được. "
“Vậy thì chờ tôi một chút, tôi xong ngay đây. " Thạch Tri Mặc tiếp tục công việc còn dang dở trên tay, nhẹ giọng phân phó.
"Ân!"
A Cương nín hơi chờ đợi, nhìn Liễu Thuần Đình cẩn thận nhấm nuốt cả một miệng đầy thức ăn.
"Ân. . . " Cô cau mày trầm ngâm, nhượng A Cương tâm nhảy loạn xạ.
"Xin hỏi. . . Có chỗ nào không hài lòng sao?" A Cương nơm nớp lo sợ hỏi, trên trán toát ra một giọt mồ hôi lạnh.
"Không hài lòng?" Liễu Thuần Đình ngẩng đầu lên, vẻ mặt không thể tin hỏi ngược lại. "Tôi sao có thể không hài lòng?"
"A?" A Cương không rõ đầu đuôi sửng sốttại chỗ.
Cho nên không phải là không hài lòng. . . Đó chính là rất hài lòng sao?
"Tôi thực sự rất hối hận. "
Liễu Thuần Đình đột nhiên lại thốt lên một câu, làm cho A Cương mới toát ra hi vọng lại trong nháy mắt bị dập tắt. "Hối hận sao không sớm phát hiện nhà hàng này của các anh nha!" Nói xong, lại cầm lên chiếc đũa tiếp tục tiến công.
Ăn ngon! Thực sự ăn thật ngon! Phần ăn kiểu Nhật này vô cùng thanh đạm và ngon miệng, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, hương vị hoàn toàn được giữ lại trọn vẹn sau quá trình đun nấu, làm cho người ta nhịn không được một miếng tiếp một miếng.
A Cương nghe xong, cuối cùng há to miệng hít thở sâu, tâm trạng treo lơ lửng trước đó cuối cùng cũng khôi phục lại.
"Đương nhiên rồi! Tất cả thực đơn của chúng tôi đều do ông chủ tự mình chuẩn bị và nấu nướng, ăn xong ai cũng khen cả!" A Cương đắc ýcười, trong lời nói tràn đầy tự hào.
"Ân! Đích xác không tệ” Liễu Thuần Đình cũng không keo kiệt ca ngợi.
Đầu óc xoay chuyển rất nhanh cô lập tức nghĩ đến một vấn đề khác, "Vậy nhà hàng các anh có suy nghĩ mở thêm chi nhánh khác không?" Nếu không thì thật là đáng tiếc!
"A. . . Chắc là không đâu!" A Cương trầm ngâm nghĩ, vừa nghĩ tới ông chủtính tình bình thản giản dị, lập tức lắc lắc đầu.
Ít nhất cho tới bây giờ, hình như không có nghe ông chủ đề cập qua kế hoạch muốn mở chi nhánh, trong lòng hắn thầm nghĩ.
"Như vậy a. . . Vậy có thể cho tôi gặp mặt ông chủ các anh một chút được không?" Liễu Thuần Đình thành khẩn hỏi, trong đầu bắt đầu nghĩ ra đủ loại ý tưởng xấu xa.
"Ông chủ chúng tôi không tiếp khách. " A Cương như đinh đóng cột trả lời.
Hắn tuyệt đối thề sống chết bảo vệ rinh tiết của ông chủ, trước cũng có không ít khách nữ nói muốn gặp mặt ông chủ, kết quả thì sao? Sau khi thấy mặt, mỗi một người đều giống như mật dính chặt dứt không ra, dám dính ông chủ không buông, ai cũng muốn theo ông chủ về nhà "Rửa tay làm canh".
Vì để tránh cho chuyện như vậy lại lần nữa phát sinh, hiện tại mọi người đều đã có kinh nghiệm, cùng nhau giúp ông chủ loại bỏ "nhân vật khả nghi", cho dù trước mắt vị là vịtiểu thưmỹ lệ động lòng người thoạt nhìn không giống như những người phụ nữ có mưu đồ bất chính khác, bất quá. . . Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất a!
"Như vậy a. . . " Liễu Thuần Đình vẻ mặt tiếc hận.
Quên đi! Sau này sẽ có cơ hội. Cô ở trong lòng tự nhủ với mình như vậy.
"Có thể giúp tôi gọi thêm hai phần điểm tâm được không? Tôi muốn gói mang về. " Liễu Thuần Đình bỗng nhiên nghĩ đến muốn thay hai người trong phòng làm việc mua chút đồ ăn, lập tức đổi sang biểu tình tiếc hận, mỉm cười nhìn phía vềnhân viên phục vụ vẫn mang vẻ mặt phòng bị.
Mặc dù có chút kinh ngạc cô vậy mà bỏ cuộc nhanh như thế, bất quá A Cương vẫn là lập tức kịp phản ứng. "Dạ, lập tức chuẩn bị cho tiểu thư. "
Bất quá sự tình thực sự liền như thế kết thúc sao?
Hoặc là, đây chỉ là một bắt đầu. . .
Từ sau ngày đó, Liễu Thuần Đình trở thành khách hàng cố định của“Thạch Nham", vừa đến buổi trưa lập tức tự động đến nhà hàng báo danh, thậm chí ngay cả tan làm về trễ cũng không quên vòng lại đây mua một phần bữa tối.
Dần dần, cả nhà hàng từ nhân viên phục vụ đến bác gái lao công đều bị cô thu phục, vậy mà vẫn chưa biết được ông chủ thần bí là ai.
Bất quá cô cũng hiểu được đạo lý dục tốc bất đạt, cho nên cô chỉ là kiên nhẫn chờ đợi, chờ ngày nào đógặp được diện mạo chân chính của ông chủ, mặc dù cô có thể sử dụng cơ sở ngầm để đi thăm dò, không tới một ngày là có thể thấy được tư liệu điều tra chi tiết tường tận, bất quá như vậy liền không thể hiện ra được thành ý của cô không phải sao? Hơn nữa. . . Kỳ thực nói một cách thẳng thừng, chính là cô muốn nhìn một chút ông chủ này rốt cuộc có thể thần bí bao lâu?
Kết quả, cứ như vậy đợi ba tháng, côvẫn là không có biện pháp biết được ông chủ thần bí của "Thạch Nham" tên gì, ngược lại vì ba bữa ăn quá mức phong phú, vòng eo của cô đã dày thêm một tấc.
Việc này đối với Liễu Thuần Đình mà nói, căn bản là đả kích lớn a.
Trong suốt mười năm huấn luyện, cô cuối cùng quyết định phải quyết chí tự cường tự mình ra tay —— khó có dịp không hề tan làm sớm, thậm chí còn chủ động ở ngày nghỉ yêu cầu đến câu lạc bộ Ân Long đi dò xét.
Mà lần hành động ngoài ý muốn này, lại làm cho cô đụng phải người cô vẫn luôn tìm kiếm. . .