Tình Nguyện
Chương 19
Biên tập: Tiểu Sên
Tối hôm sau, bà Lương đã đến chỗ con gái mình, nhưng khi mở cửa ra, chào đón bà lại là một căn phòng tối om, khiến bà cảm thấy vô cùng buồn bực: Con bé Hữu Ninh đi đâu rồi?
Bà thở dài đi vào phòng, bật đèn, lúc này bà mới phát hiện con gái út của mình đang nằm im trên sô pha, mí mắt sưng phù, trên mặt vẫn còn lưu lại vài vệt nước mắt đã khô. Bà kinh hãi, ngồi xuống nhỏ giọng gọi cô dậy: “Tiểu Hữu, Tiểu Hữu, con tỉnh lại đi, con làm sao thế này?”
Lúc này Hữu Ninh mới mở mắt, nhìn thấy người gọi là mẹ mình, cô có chút mê man.
“Mẹ, không phải ngày mai mẹ mới đến sao?”
Bà Lương sờ sờ mặt cô: “Con thấy khó chịu ở đâu?”
“Dạ không có.” Hữu Ninh tránh né ánh mắt của bà, nhỏ giọng trả lời.
Bà Lương lại hỏi: “Hôm qua con không đi làm à?”
Cô miễn cưỡng nói ra tình hình thực tế của mình: “Con bị đuổi việc rồi.”
Ồ. Cuối cùng bà cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Thì ra Tiểu Hữu nhà bà vì bị đuổi việc nên đau lòng. Nhìn tình hình hiện tại của con bé, có vẻ như nó đã nằm trên sô pha một ngày một đêm rồi.
“Con có đói bụng không?” Bà hỏi.
“Dạ không ạ.”
“Dù con không đói cũng nên ngồi dậy ăn chút gì đi. Xem mẹ mang gì tới cho con này, có trái mận mà con thích ăn nhất nữa. Còn có gà quay vàng óng ba con làm, à, để mẹ đi làm một ít mì, chúng ta cùng ăn có được không?”
Không đành lòng làm trái ý tốt của mẹ mình, cô đành phải miễn cưỡng gật gật đầu.
Bà Lương tưởng tâm tình đau buồn này của Tiểu Hữu sẽ nhanh chóng qua đi, nhưng đã ba ngày trôi qua mà con bé vẫn giữ nguyên bộ dạng mất hồn mất vía, điều đó khiến bà bắt đầu cảm thấy lo lắng hơn.
Tiểu Hữu nhà bọn họ luôn là một đứa bé dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, những lúc suy sụp, thì bình thường con bé chỉ cần im lặng khóc một hồi, qua một hay hai ngày sẽ chấp nhận sự thật, vì thế mà tâm trạng dần nguôi ngoai. Nhưng tình huống lần này hình như không giống trước kia cho lắm, tâm trạng của con bé luôn ở trong trạng thái hoảng hốt, có khi đợi bà không để ý lại lén rơi nước mắt. Nhiều lúc bà ám chỉ muốn tìm đến chỗ con bé làm việc lúc trước hỏi rõ một chút, nhưng con bé lại kiên quyết nói với bà rằng: “Mẹ không cần tìm, vì con ngốc nên người ta không thể nhận con vào làm mà thôi.”
Nghe con gái nói như vậy, càng khiến lòng bà như bị chảy máu.
Nhưng Tiểu Hữu năm nay mới hai mươi lăm tuổi, làm chuyện gì cũng tốt, nhưng ngày nào cũng ở lì trong nhà thì không ổn lắm.
Không được! Bà phải nhanh chóng nghĩ ra cách nào đó giúp Tiểu Hữu của bà không còn đau lòng như vậy nữa.
…
Tại sở kế toán cao cấp Uy Vũ.
Sau khi Hữu Ninh đi rồi, không còn ai có tinh thần nhắc đến buổi trà chiều mỗi ngày, cũng không có bánh trái nho nhỏ do ai đó thỉnh thoảng làm, không có người làm việc vặt, cũng không có ai cười nói với Meo Meo muốn giúp đỡ chị, hơn nữa còn thiếu đi một đôi mắt chân thành, đồng tình, luôn kiên nhẫn ngồi nghe bọn họ than thở, cho nên không khí trong sở sự vụ trở nên vô cùng kỳ quái và buồn chán.
Lê Tuấn Uy vẫn luôn nghiêm túc khi làm việc, sau khi Hữu Ninh không còn làm việc ở đây anh càng ngày càng nghiêm khắc, khiến mọi người lo lắng rằng mình có phải là người tiếp theo phải rời đi hay không.
Thật ra chuyện này cũng không trách Lê Tuấn Uy được. Từ khi Hữu Ninh rời đi, anh vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không hợp lý, ngay cả vị trà anh hay uống cũng không giống nữa. Anh đã từng hỏi Meo Meo, có phải mua loại trà khác cho anh hay không, nhưng Meo Meo chỉ miễn cưỡng đáp lại: “Không phải là tôi mua nhầm, là người pha trà không đúng nên khi uống mới khác biệt, vậy thôi.”
Từ đó về sau, anh đành tự pha trà.
Chiều hôm đó anh thấy khát nước vô cùng, cầm lấy ly trà nhưng một giọt cũng không có, anh đành phải đứng dậy tự mình đi pha. Khi đến phòng nước, liếc qua ba chậu cây của Hữu Ninh đặt trên bục cửa sổ có vẻ như đang hấp hối, anh mới thuận tay tưới cho bọn nó ít nước, lại bâng quơ nghĩ: Không biết chủ nhân của chúng nó như thế nào rồi?
Ngày đó, lúc cô ấy khóc chạy đi, trong lòng anh đau đớn. Anh cứ nghĩ chuyện này chỉ đơn giản là vì mình không đành lòng mà thôi, dù sao mọi người cũng đã làm việc chung với nhau nhiều ngày, cũng có chút tình nghĩa. Nhưng theo lý thuyết thì những khó chịu này phải dần tan biến chứ, nhưng khao khát muốn nhìn xem cô có sống tốt không lại ngày càng dâng trào mãnh liệt trong anh.
Nhìn chỗ ngồi trống không trước mặt, suy nghĩ của anh lại kéo trở về ngày hôm ấy. Anh biết những lời nói của mình là hợp tình hợp lý, nhưng anh cũng thấy rõ trong mắt cô có bao nhiêu đau lòng.
Đã sớm biết cô ấy là một cô gái không có đủ tự tin, cũng biết cô ấy đã rất cô gắng làm việc, cũng vì thế mà anh đã nhiều lần tự hỏi bản thân, rằng chuyện này, có thật là anh đã làm đúng hay không?
Nếu anh không làm sai, vậy tại sao trong lòng anh lại thấy trống rỗng như vậy?
Anh cầm ly trà, xuyên qua cửa sổ nhìn vườn hoa dưới lầu, nhớ tới khi vườn hoa này được sửa sang hoàn chỉnh, khuôn mặt tươi cười của cô đã rạng rỡ bừng sáng như thế nào. Nói cũng lạ, chẳng qua mới hai, ba ngày thôi mà mấy đóa hoa kia dường như đã ủ rũ đi rồi?
“Anh Lê, trợ lý Tôn ở đường dây số hai đang chờ anh trả lời.” Giọng của Meo Meo truyền ra từ loa nhắc nhở anh.
Anh xoay người trở lại văn phòng nghe điện thoại, cũng nhận lời trợ lý Tôn sẽ đến ngân hàng gặp anh ta một chuyến.
Lúc đi đến tầng hầm, nhìn thấy chiếc xe máy màu đỏ của Hữu Ninh, anh vô thức đi qua, lấy tay quệt lớp tro bụi phủ trên nó, ý chí rốt cuộc cũng sụp đổ.
Anh nhắm mắt lại.
Không được!
Anh muốn nhìn thấy cô, cho dù chỉ lén nhìn cô một cái thôi, chỉ cần xác định cô không đau lòng khổ sở là được rồi.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng, làm sao anh có thể nhìn thấy cô được.
Anh lấy thân phận gì, lập trường gì cơ chứ?
Khi xe dừng dưới nhà cô, anh đi tới đi lui nhiều lần nhưng không có can đảm để đi thẳng lên lầu. Cuối cùng anh đỗ xe gần đấy, đi đến quán cà phê đối diện nhà cô, quyết định chọn vị trí gần cửa sổ để thử vận may xem có thể vô tình nhìn thấy cô hay không.
Có điều, khi anh bước vào quán lại trùng hợp nhìn thấy Hữu Ninh.
Cô ngồi ở một góc sáng sủa, cúi đầu im lặng, ngồi cùng bàn cô là một người phụ nữ trung niên. Anh chậm rãi đi đến vị trí gần chỗ cô ngồi ngồi xuống, không có mục đích gì khác, chỉ là hy vọng có thể nghe được giọng nói của cô một chút mà thôi.
Anh gọi một ly trà Lam Sơn, lại nghe thấy tiếng người phụ nữ ngồi cùng bàn cô nói.
“Tiểu Hữu, con đừng bày ra vẻ mặt như vậy chứ, thế là thất lễ với dì Phạm, dì ấy sẽ nghĩ con vì gặp dì ấy mà không vui.”
“Mẹ, con thấy không vui thật mà, tại sao mẹ lại tự ý chọn đối tượng xem mắt cho con chứ!”
“Xem mắt có gì không tốt, nếu ưng ý thì con có thể làm quen, giao lưu với người ta, cũng có thể thoát khỏi nỗi khó chịu mấy ngày nay. Với lại con đã hai lăm tuổi rồi, cũng nên tính đến chuyện kết hôn đi chứ. Mẹ cũng không thể ở mãi với con được, nên phải giúp con thôi.”
“Mẹ! Bây giờ Tá Ninh cũng không có bạn trai mà, nếu muốn xem mắt thì cũng phải là chị ấy xem trước chứ?”
“Con cũng biết là ‘bây giờ’ chị con không có bạn trai, nhưng nếu chị con muốn thì sẽ có liền, không cần mẹ lo lắng, còn con thì không giống vậy.”
Được rồi, cô biết chỉ cần chị ấy gật đầu một cái thì không bao giờ thiếu bạn trai. Có thể là do Tá Ninh luôn tỏa sáng, cho nên một người bình thường như cô đặt cạnh chị ấy thì chẳng có ai chú ý cả. Có lẽ vì nguyên nhân này nên mẹ cô mới lo lắng như vậy.
Nhưng cô rất không thích kiểu áp đặt như thế.
“Mẹ, gì mà không giống chứ. Mặc dù con không có bạn trai, nhưng con vẫn tự chăm sóc mình được. Hôm nay mẹ đã hẹn với dì Phạm nên bỏ qua, nhưng đây là lần cuối cùng, lần sau mẹ không được sắp xếp mấy cuộc gặp kiểu này cho con nữa đâu đấy.”
“Con không cần bài xích chuyện này như thế. Mẹ chỉ muốn nói một điều, là dù sao bây giờ con cũng không có việc làm, cả ngày ở nhà buồn bã cũng không tốt, nếu có thể quen biết bạn bè, đi đây đi đó cũng tốt hơn mà, có đúng không?”
Nghe đến đây, cuối cùng cô cũng biết mẹ mình có suy nghĩ gì.
Hữu Ninh thở dài: “Mẹ, mẹ nghĩ nếu con không thể tự tìm được công việc nuôi sống thì phải nhanh chóng tìm cho con một phiếu cơm dài hạn để mọi người bớt việc, đúng không?”
Đây đúng là suy tính của bà Lương, nhưng ý nghĩ này để trong lòng là một chuyện, bị con gái mình nói ra lại là một chuyện khác, hơn nữa lúc con bé nói chuyện này thì có chút không thích hợp. Bà nghĩ, có lẽ là do vẻ mặt bị tổn thương của con bé khi nói ra chăng.
Bà Lương không biết nên biện hộ thế nào.
Con bé này thường ngày luôn tỏ vẻ không sao hết, mọi người cũng dần thành thói quen. Nhưng có đôi khi nó lại rất bướng bỉnh, thậm chí còn sắc sảo nữa, mặc dù không nhiều nhưng một khi xuất hiện tình huống đó thì bà không biết phải xử lí ra sao, giống như bây giờ vậy.
Nói một câu, đó là con bé rất nhạy cảm với những chuyện nhỏ nhặt, vì thế bà Lương đành cười cười với con gái út của mình.
“Tiểu Hữu, không phải như vậy. Mỗi việc mẹ làm đều chỉ vì muốn tốt cho con, chúng ta chưa bao giờ coi con là gánh nặng, nhưng mặc kệ như thế nào, con cũng nên ra khỏi nhà hưởng thụ cuộc sống này một chút, chứ không nên giống như mấy ông bà già suốt ngày ở nhà, có được không?”
Cô đã bước ra ngoài nhưng lại ngã bầm dập mặt mũi, không phải sao?
Lê Tuấn Uy nhìn hình bóng Hữu Ninh gượng cười phản chiếu trên cửa sổ, lại nghe cô nói tiếp: “Mẹ, mẹ không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, con chỉ cằn nhằn một chút thôi, mẹ sắp xếp thế nào thì con sẽ làm như vậy.”
Lời này của cô khiến bà Lương yên tâm, nhưng Lê Tuấn Uy nghe xong lại căng thẳng.
Anh căng thẳng vì anh hoàn toàn hiểu ý tứ trong lời nói của cô, có nghĩa là cô muốn buông xuôi mọi việc.
Anh không thể trơ mắt nhìn cô buông xuôi như vậy.
Đúng vậy, anh nghĩ mình có biện pháp.
Anh không tiếp tục ngồi nữa vì chợt thấy mình còn có rất nhiều chuyện cần làm, vì thế nhân lúc Hữu Ninh đứng dậy đi toilet, anh xoay người giả vờ kiểm tra này nọ rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Mãi cho đến lúc này anh mới nhận ra mình sa thải Hữu Ninh là một sai lầm, vậy thì anh nên làm gì để bù đắp lại sai lầm này đây?
Có lẽ, sai ở chỗ nào thì từ phải giải quyết từ chỗ đó. Anh biết Hữu Ninh thiếu tự tin là vì cô đã định hướng sai sở trường của mình. Có lẽ cô không thông thạo mấy việc liên quan đến con số, giấy tờ, nhưng ở mặt nấu nướng cô lại có thiên phú, vậy thì anh nên ra tay từ sở trường của cô là tốt nhất.
Đã có phương hướng thì những chuyện còn lại sẽ dễ làm hơn.