Tình Nguyện

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

Biên tập: Tiểu Sên

Nghỉ ngơi một ngày, Lê Tuấn Uy cảm thấy tốt hơn nhiều, cho nên hôm nay anh quyết định đến sở sự vụ làm việc. Sau lại đột nhiên nghĩ muốn đến công viên xem thử, quả nhiên khi đến nơi anh phát hiện Hữu Ninh đã có mặt ở đây. Lúc này cô đang đứng dưới tàng cây, ngửa đầu chăm chú nhìn lên, nhưng không biết đang nhìn cái gì.

Anh không có ý định muốn quấy rầy cô, lấy ra chìa khóa mở cửa, tiếng động phát ra khiến Hữu Ninh quay đầu nhìn lại.

Nhìn thấy anh, cô cười rạng rỡ. Nụ cười khiến cả khuôn mặt cô như bừng sáng, giống như tia nắng đầu tiên vào buổi sớm mai, làm cho người ta phải kinh ngạc vì vẻ đẹp ấy.

“Chào buổi sáng.” Cô nói.

“Chào buổi sáng.”Anh phát hiện ở khóe miệng cô có một nốt ruồi nhỏ, khi cô cười rộ lên, nốt ruồi kia bị vùi vào lúm đồng tiền, nhìn rất thú vị.

“Anh hạ sốt rồi chứ?”

Anh không quen với việc cùng cấp dưới nói chuyện riêng tư, nhưng mà, ngày hôm qua cô giúp anh làm nhiều việc như vậy, nếu không nói vài câu thì có chút không hợp lễ.

Kết quả là, anh dừng bước, đối mặt với cô: “Tôi không có việc gì nữa rồi. Cô đang nhìn gì vậy?”

Lần đầu tiên thấy anh không lấy thân phận ông chủ nói chuyện với mình, cô có chút mừng rỡ, vẫy vẫy tay.

“Đến đây! Anh mau đến xem nè!”

Anh chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc giao lưu với nhân viên nên đang định từ chối. Có điều, khi thoáng nhìn thấy ánh mắt lóe sáng vì hưng phấn của cô, trong nháy mắt, anh thay đổi ý định, cũng chỉ vì không muốn làm cho đôi mắt kia trở nên u ám.

Cho nên anh nghe thấy mình hỏi: “Trên cây có gì à?”

Hỏi xong, anh đã đứng sóng vai với cô dưới tàng cây.

“Chỗ đó, trên cành cây kia, anh thấy không? Có phải có hai chú chim đang ở trong tổ đấy?” Cô hỏi.

“Vậy thì sao?” Anh khó hiểu hỏi.

“Cho nên tôi có một yêu cầu, nhưng không biết anh có thể nhận lời hay không?” Cô trưng ra ánh mắt vô tội và cầu xin nhìn anh.

Anh nghĩ, đối với yêu cầu này của cô, chắc chắn hơn phân nửa anh sẽ không đồng ý, vì vậy anh thật sự hy vọng cô không cần nói ra, để tránh việc cô lại trưng ra biểu cảm bị tổn thương cho anh nhìn.

“Tôi muốn vào trong sở.” Anh nói.

“Tôi muốn xin anh cho tôi sửa sang lại công viên này.” Tuy thấy anh không muốn nghe nhưng cô vẫn quyết định nói ra.

“Lý do?”

“Bởi vì nơi này có quá nhiều vật lộn xộn, tôi sợ chim non không có chỗ an toàn để tập bay.”

Trên trán anh nhịn không được toát ra ba vạch đen.

Đây, đây mà cũng được xem là lý do sao?

Mặc kệ trong tổ này có mấy con chim, có tập bay hay không, hình như cũng không có liên quan gì đến cô cả nhỉ?

“Anh yên tâm, tôi sẽ tận dụng thời gian lúc tan tầm để sửa sang lại, tuyệt đối sẽ không chậm trễ công việc.” Cô cam đoan, ánh mắt kiên định.

“Cô muốn làm thế nào thì làm đi.” Nói xong, anh xoay người vào trong.

Theo thường lệ, cô đem mấy tờ báo kinh tế tài chính đến đặt trên bàn anh, sau đó lại đi pha trà, lau bàn, gọt bút chì, xong mới đến phòng nước nói chuyện với mấy chậu cây của mình.

Chờ đến khi cô hoàn thành mọi việc trở lại bàn công tác, cô mới phát hiện trên bàn mình có đặt một hộp kẹo ngậm trị viêm họng.

Cô quay đầu: “Anh Lê, kẹo này là?”

Anh không ngẩn đầu lên, trả lời: “Đây là kẹo ngậm nhập khẩu tử Đức, đối với việc giảm đau họng rất hiệu quả.”

Nói như vậy là anh ta muốn cô ăn phải không? Đây là lần đầu tiên anh ta đối tốt với cô như vậy, khiến cô có chút cảm giác được yêu mến mà lo sợ.

“Cám ơn anh Lê.”

“Không cần cám ơn. Dù sao thì mấy thứ này chỗ tôi vẫn còn nhiều.” Anh nói dối, kia, rõ ràng là do Ngọc Hà vội vàng lấy riêng cho anh.

Cho dù như vậy, cô cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.

“Còn xấp tư liệu này, phiền cô giúp tôi đối chiếu một chút.”

“Vâng.”

Cố gắng hơn một tiếng, cô mới đem tư liệu đối chiếu xong, đặt lên bàn anh.

Nhưng Tuấn Uy vừa lật xem tập tư liệu đầu tiên, đã phát hiện bên trong vẫn còn lỗi. Anh nhịn không được thở dài: “Cô Lương, chỗ tư liệu này vẫn còn sai sót, cô cố gắng làm lại một lần nữa xem.”

“A.” Làm sao mà không khí thoải mái thân thiện lúc trước chỉ duy trì được một tiếng thì đã bị phá rồi.

Cô ủ rũ cầm xấp tư liệu kia trở về chỗ của mình.

“Mấy tư liệu này là tiền công vất vả trong một tháng của các đồng nghiệp dưới lầu, nghĩ vậy thì cô sẽ không sai lầm nữa.”

“Vâng, tôi sẽ chú ý.”

Trong lúc cô đang cẩn thận hết sức đối chiếu tư liệu thì anh lại cầm một đống văn kiện khác đặt lên bàn của cô, khiến cô lo lắng vô cùng.

Anh nhìn cô.

Cái gì anh cũng không chịu để tâm, chỉ biết dùng yêu cầu cao theo tiêu chuẩn của mình yêu cầu người khác! Lương Hữu Ninh này tất nhiên không thể có năng lực giống anh, cho nên, dù anh miễn cưỡng muốn cô thực hiện, nhất định cô sẽ thật vất vả.

Có vẻ như cô thích hợp làm bạn gái của người khác, thích hợp để người ta che chở hơn.

Nghĩ đến điều này, anh lại nhớ tới Lưu Diệp.

Trong đầu anh tự động ghép hình ảnh Lương Hữu Ninh biến thành bạn gái của Lưu Diệp.

Thật sự là quá kỳ quái! Không hiểu sao hình ảnh đó lại khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu, còn khó chịu hơn cả khi cô không làm tốt công việc anh giao.

Anh lắc đầu thật mạnh.

Nhất định là do di chứng của trận cảm vừa rồi, nên trong đầu anh mới có những ý tưởng kỳ lạ như vậy.

Không được! Anh phải ra ngoài đi vài vòng, hít thở không khí mới mẻ một chút.

Trước khi đi, anh nói với Hữu Ninh: “Tôi ra ngoài gặp khách hàng một chút, buổi chiều sẽ trở về.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Anh vừa đi khỏi, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bởi vì anh không có giao cho cô làm chuyện gì khác, nên sau khi đối chiếu xong tư liệu, cô lập tức trở nên rảnh rỗi. Nhưng lại cảm thấy rảnh rỗi quá cũng không thoải mái, cho nên cô quyết định xuống lầu xem có thể giúp gì cho mọi người không.

Bây giờ đối với cô, mấy chuyện như photo, gửi fax, và công việc excel đơn giản cô đều có thể làm được.

Cho nên khi cô hỏi mọi người có cần cô giúp đỡ việc gì không, thì mọi người đều sôi nổi hưởng ứng.

Một lát sau, đã thấy cô vội vàng giúp Nhã Kỳ dán tem vào phong thư. Thay chú Quản kiểm tra hóa đơn, giữa trưa lại thay mọi người mua cơm hộp, đồ uống, sau đó tiện đường chạy đến bưu điện một chuyến.

Cô không để ý đến chuyện mình trở thành chân chạy vặt cho người khác. Khi ở nhà cô vẫn luôn làm mấy việc giống vậy, nhưng dù đều là phục vụ người khác, những người này lại có thể tươi cười cảm ơn cô, không hề giống như chị của cô, có khi còn ý kiến, kén chọn với những gì cô làm.

Giữa trưa, mọi người tụ tập trong phòng họp, cùng nhau ăn cơm trưa, cũng thuận tiện nói chuyện, đùa giỡn một chút.

“Nè, mọi người biết không? Mấy hôm trước, lúc tôi đi ngân hàng, vị trợ lý giám đốc họ Tôn lại hỏi tôi là anh Lê của chúng ta có muốn đầu tư nhà đất không.” Nhã Kỳ nói.

“Vậy cô nói thế nào?” Meo Meo hỏi.

“Tất nhiên em nói phương hướng đầu tư của anh Lê rất đa dạng, em có thể về nói với anh ấy một chút, để anh ấy đánh giá xem thế nào.”

“Ai, cô dám nói chuyện này với anh Lê sao?” Đông Quang bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng nói.

“Không nói như vậy thì tôi biết nói gì đây.” Nhã Kỳ trừng mắt, liếc Đông Quang một cái.

“Trả lời rất hay.” Hiểu Phi nói.

“Vậy rốt cuộc anh ta nói thế nào?” Meo Meo hỏi.

“Anh ta nói, ngân hàng bọn họ có mấy chỗ không tồi, bảo tôi hỏi anh Lê một chút, xem có hứng thú đầu tư hay không, nếu có thì có thể liên lạc với anh ta.”

“Giá trị như thế nào?” Đông Quang hỏi.

“Không mất một vạn tới hai vạn là không thể.”

“Oa!” Năm người đồng loạt kinh ngạc hô to.

“Nhiều tiền như vậy, anh Lê có thể mua được sao?” Hữu Ninh lên tiếng thắc mắc.

Tất cả mọi người ở trong phòng đều kinh ngạc nhìn về phía cô, giống như cô vừa hỏi một chuyện gì rất ngớ ngẩn vậy.

“Đương nhiên! Em gái à, em không biết sao? Anh Lê chúng ta sau khi tốt nghiệp đã mua sở sự vụ này làm quà mừng tốt nghiệp cho chính mình. Nói cách khác, khi anh ta vẫn còn là sinh viên đã có thể kiếm ra tiền, cũng thông thạo các loại công cụ đầu tư. Trước mắt giá trị con người của anh ta cũng lên đến hàng triệu rồi.” Chị Meo Meo giải thích.

“Nhưng không phải sở sự vụ là do anh ta cũng với anh Lưu Diệp hợp tác mở ra sao?” Hữu Ninh vẫn cảm thấy khó hiểu. Nếu anh ta có tiền như vậy thì sao còn muốn hợp tác với người khác?

“À, anh Lưu là em họ của anh Lê, bởi vì vài năm trước anh Lê phải ra nước ngoài du học, mà lúc ấy việc làm ăn của sở sự vụ lại rất tốt, anh ta muốn đi du học nhưng sở sự vụ cũng không thể không có người quản lý, vậy nên anh Lê mới tìm em họ của anh ta cùng nhập cổ phần.” Thân là người đã làm lâu năm ở sở sự vụ, chị Meo Meo giải thích.

“Nếu việc làm ăn của sở sự vụ tốt như vậy thì tại sao anh ta lại muốn ra nước ngoài?” Hữu Ninh lại hỏi.

“Bởi vì sức mạnh của tình yêu nha. Lúc đó bạn gái anh ta muốn ra nước ngoài học, cho nên giựt dây muốn anh ta đi cùng.”

“A, thì ra là anh ta có quen bạn gái. Em cứ nghĩ anh ta đối với bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều là vẻ mặt lạnh như băng chứ. Hơn nữa em còn tưởng anh ta không gần nữ sắc nữa đấy.” Nhã Kỳ nói.

“Cô đừng nói bậy. Sau này bọn họ thế nào?” Hiểu Phi và Đông Quang trăm miệng một lời hỏi, bởi vì bọn họ đều biết, bây giờ anh Lê vẫn còn độc thân.

“A, không được rồi, sao tôi lại nói đến chuyện này chứ, thật là. Đây là chuyện riêng của người ta, tôi không nói nữa, không nói nữa.”

“Chị nói một chút thôi!”

“Nói chuyện một nửa như vậy rất dễ khiến người khác ức chế đấy.”

“Đúng vậy!”

Mọi người tranh nhau năm nỉ.

“Ai, phiền muốn chết, mọi người phải thề không nói ra ngoài thì tôi mới nói.” Meo Meo cuối cùng cũng đành phải nhượng bộ, thương lượng.

“Bọn em thề!” Năm người nhất trí biểu quyết thông qua.

“Sau này, bạn gái của anh Lê lại gả cho bạn học cùng đi du học với hai người, cũng là bạn thân của anh Lê. Người đó là con trai của chủ tịch của một xí nghiệp lớn trong nước.”

“A!” Hữu Ninh không nhịn được kêu lên. “Như vậy không phải là đồng thời phản bội sao? Hơn nữa lúc ấy anh Lê đang ở xa nhà, anh ta nhất định rất đau lòng.”

“Dù vậy, cho đến giờ anh Lê của chúng ta vẫn chịu đựng được đấy thôi. Hơn nữa, năm đó ba người họ cùng đi, nhưng chỉ có một mình anh Lê lấy được học vị tiến sĩ. Sau khi về nước, có rất nhiều học viện mời anh ta đến làm giảng dạy, nhưng anh ta đều khéo léo từ chối, quyết định trở về sở sự vụ dốc sức làm việc.” Meo Meo nói.

“Ai, nếu sớm biết anh ta có một quá khứ thê thảm như vậy, thì khi đối mặt với vẻ mặt lạnh lùng ác liệt của anh ta, chắc chúng ta cũng sẽ không quá uất ức căm thù như vậy.” Hiểu Phi nói.

“Mọi người không được nói ra ngoài đâu đấy, nếu không anh Lê nhất định sẽ giết chết tôi.”

“Bọn em sẽ không nói đâu.”

“Đúng vậy, đều đã thề thốt cả rồi mà.”

“Vậy thì chuyện này chấm dứt tại đây. Chúng em tuy nhiều chuyện nhưng tuyệt đối tuân thủ đạo nghĩa giang hồ. Chị Meo Meo, chị có thể hoàn toàn yên tâm.” Đông Quang cười hi hi ha ha nói.

“Vậy là tốt!” Chị Meo Meo gật gật đầu.

“Thời gian nghỉ trưa cũng hơi lâu rồi đấy.” Đông Quang nói xong, đứng dậy cùng với Nhã Kỳ rời khỏi phòng họp, còn Meo Meo thì dọn dẹp hộp cơm của mình.

“A, đúng rồi, Tiểu Ninh, chiều nay em có bận việc gì không?” Hiểu Phi hỏi.

“Lúc anh Lê ra ngoài cũng không nói gì, chắc em sẽ rảnh.” Hữu Ninh đáp.

“Vậy chờ chị chút, một lát nữa em giúp chị đến bưu điện được không?” Hiểu Phi nhìn Hữu Ninh, vẻ mặt chờ mong.

“A! Em vừa qua đó một chuyến, chị để sót tư liệu gì chưa gửi à?”

“Đúng rồi, gần đây có rất nhiều công ty muốn mở đại hội cổ đông, anh Lê muốn chị lập báo cáo kế toán gửi đến các công ty qua đường bưu điện, trên tay chị có hai nơi trong hôm nay nhất định phải gửi đi. Vốn dĩ chị muốn tự mình đi gửi, nhưng chỗ chị còn mười tám chỗ cần chuẩn bị cho ngày mai nữa. Chị thấy buổi tối hôm nay chị nhất định phải tăng ca rồi.”

“Vậy sao ạ, vậy được rồi, chị chờ một chút để em đi gửi giúp chị.”

“Cám ơn em.”

“Không cần khách sáo.”

Hữu Ninh và Meo Meo trở lại văn phòng trên lầu hai, cô mở cửa ra, nhìn nhìn chỗ ngồi trống trơn của Lê Tuấn Uy.

Vô tình hỏi mới biết những gì Lê Tuấn Uy đã trải qua, tâm tình của cô có chút rung động. Bởi vì bề ngoài anh ta luôn có vẻ tự tin kiên định, một chút cũng không nhìn ra anh ta đã từng trải qua một quãng thời gian đau lòng như thế.

Cô nhìn mặt bàn công tác của anh luôn nghiêm chỉnh, không nhiễm một hạt bụi, đột nhiên nhĩ: Chẳng lẽ anh ta đem công việc trở thành toàn bộ cuộc sống, cho nên mới yêu cầu công việc nghiêm khắc như vậy?

Anh ta kiêu ngạo như thế, nhưng lại đồng thời bị người mình tin tưởng và người mình yêu nhất phản bội, cảm giác đau lòng đó nhất định rất khó chịu. Cô không nhịn được nhớ đến tủ lạnh trống rỗng của anh khi anh phát sốt.

Dưới vẻ ngoài lạnh lùng ấy, thật ra anh ta cũng chỉ là một người cô độc phải không!

Sau này cô nhất định cố gắng làm việc thật tốt, sẽ không để anh ta phát giận nữa, mà nếu cô vẫn bị anh ta mắng thì cô sẽ cố gắng nhẫn nại, không oán giận.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...