Tình Muộn

Chương 43


Chương trước Chương tiếp

Cố Trì Tây đỗ xe ở đường cái đối diện khu phố, dưới ánh mặt trời, thân xe màu đen tỏa sáng lấp loáng. Hắn mặc một chiếc áo T-shirt vải bông, màu xám nhạt, ôm sát thân, bên dưới mặc một chiếc quần dài màu trắng tinh không lẫn tạp màu, trông rất thoải mái nhàn nhã. Từ xa nhìn thấy hắn như vậy, Tùng San thật sự không thể tin được người đàn ông này đã bốn mươi ba tuổi rồi.

"San San, dạo này em có khoẻ không?" Trên mặt hắn vẫn là nụ cười ấm áp, xem ra tâm trạng không tệ.

Tùng San cười nhẹ, "Ừm, chỉ cần chú không tới tìm tôi, tôi sẽ sống rất tốt.”

Cố Trì Tây bật cười, ánh mắt ấm áp nhìn Tùng San, trong ánh mắt mang theo vài phần thâm ý.

Mới đầu Tùng San không hiểu hàm ý trong mắt hắn, nhưng cẩn thận suy nghĩ câu nói vừa rồi của mình, cô bất giác nóng mặt. Rõ ràng là thật, nhưng sao lại giống như đang làm nũng vậy nhỉ?

Cố Trì Tây không nói gì, hắn giúp cô mở cửa xe, theo quán tính giúp cô cài dây an toàn, nhưng cô giật lại, "Để tôi tự làm.”

Cố Trì Tây cười cười, xoay người ngồi lại bên ghế lái.

"Chú cần tôi giúp gì?" Tùng San vừa ngồi ngay ngắn xong lập tức hỏi.

Cố Trì Tây quay đầu nhìn cô, tùy tiện hỏi: "Em ăn cơm chưa ?"

Tùng San có chút bất đắc dĩ, sao mỗi lần gặp cô hắn đều muốn dẫn cô đi ăn cơm? “Tôi đã ăn điểm tâm ở nhà rồi, bây giờ không đói bụng, chú cần gì thì nói nhanh lên.”

Cố Trì Tây khởi động xe, “Chị Trương đang chuẩn bị cơm trưa ở nhà, em có muốn ăn gì không?"

Tùng San cười nói: "Sao thế, hôm nay không đưa tôi ra ngoài ăn cơm à? Sợ lại gặp Cố Lâm Lâm sao?"

Cố Trì Tây cười cười, một tay lái xe một tay xoa đầu cô, dùng sức xoa xoa, "Nếu em muốn đi đâu ăn, hãy nói với tôi.”

Cảnh trí xung quanh Giang Phong Uyển bốn mùa đều không giống nhau, cuối mùa hè đầu mùa thu, các bồn hoa lớn nhỏ đã nở rộ hoa hồng, đủ màu đủ sắc, hết sức loá mắt.

Tùng San còn chưa vào cửa, đã nghe thấy tiếng lão Tần sủa "Gâu gâu" trong phòng khách. Ngay sau đó, Lão Tần liền nhiệt tình nhảy ào tới, khiến Tùng San suýt nữa té ngã.

Từ phía sau có một vòng ôm hoàn hảo giúp cô đứng vững. Cố Trì Tây rất tự nhiên đặt tay lên hông cô, cười nói bên tai cô: "Lão Tần nhớ em.”

Tùng San nắm hai chân trước của Lão Tần, cô khom người, ôm lão Tần một cái, sau đó tránh khỏi vòng ôm của người sau lưng.

Mắt Lão Tần tròn nhỏ ngập nước, không ngừng vẫy đuôi với Tùng San, vui vẻ giống như đang khiêu vũ. Tùng San bị nó làm buồn cười, cô sờ bộ lông mềm mại của nó, cười nói: "Dạo này có ngoan ngoãn ăn cơm hay không?"

Cố Trì Tây đứng bên cạnh trả lời: "Gần đây khẩu vị không tốt, không thể nuốt trôi thứ gì cả.”

Tùng San cau mày quay đầu nhìn hắn, "Chú nói lão Tần, hay đang nói chính mình?"

Cố Trì Tây cười mà không nói, kéo Tùng San đi, đưa cô vào phòng bếp, "Cho nên tôi mới muốn em tới giúp tôi ăn cơm.”

Tùng San cười cười, "Tôi thấy chú nên đi tìm bác sĩ đi, còn không thì mua mấy loại thuốc giúp thèm ăn ấy.”

Cố Trì Tây ngồi trước bàn ăn, chị Trương đã xong cơm trưa, bưng lên hết đĩa nhỏ tới đĩa lớn, sau đó rất thức thời dắt Lão Tần ra ngoài tản bộ.

Cố Trì Tây múc cho Tùng San một bát canh, "Canh hải sâm hầm, hạ nhiệt.”

Tùng San không khách khí uống một ngụm, nhưng lại không nếm ra vị gì, vì thế cô lại uống thêm một hớp, vẻ mặt hoang mang: "Sao tôi thấy nó không ngon bằng món canh trứng hầm tảo biển của ba tôi thế?"

Cố Trì Tây cười uống thêm một ngụm, "Khẩu vị của tôi rất nhạt, có thể là không hợp với khẩu vị của em.”

Tùng San gật đầu nói: "Ừm, lớn tuổi rồi thì nên ăn uống thanh đạm một chút, đây là cách dưỡng sinh.”

Cố Trì Tây cười, cũng không nói thêm gì, hắn an tĩnh cầm đũa gắp thức ăn ăn cơm. Tùng San ngồi đối diện hắn, không hề nhúc nhích đũa, cứ như vậy nhìn hắn từng miếng từng miếng một chậm rãi ăn cơm, lúc này cô mới phát hiện người đàn ông này thật sự điều dưỡng rất tốt.

Không hề có chút dáng vẻ thô tục, cũng không giống người ra vẻ nhã nhặn, chỉ có động tác đơn giản chân thật như vậy đã có thể toát ra được tư thái trời sinh.

Một người đàn ông có thể tu luyện đến trình độ này đúng là cực phẩm.

Khi cô hoàn hồn lại thì phát hiện Cố Trì Tây đang nhìn cô chằm chằm, ngón tay thon dài đang cầm đũa nhưng không hề động đậy, bỗng nhiên lòng cô hơi hoảng hốt. Tùng San giả vờ như không có chuyện gì, nhưng tầm mắt thoáng nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười.

Tùng San dứt khoát quay mặt lại trừng mắt nhìn hắn, "Chú ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì nói nhanh lên đi, rốt cuộc chú muốn tôi giúp cái gì?"

Cố Trì Tây cười buông đũa, thuận tay cầm khăn ăn lên lau khoé miệng, "San San, thì ra em gấp gáp muốn giúp tôi như vậy?"

Tùng San lườm hắn, "Chú đừng có hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi, chú là người lợi hại còn cần tôi giúp cái gì chứ?"

Tối qua sau khi kết thúc cuộc gọi với hắn tới giờ, cô vẫn luôn suy nghĩ nhưng nghĩ mãi không ra.

Cô có thể giúp hắn làm gì?

Cố Trì Tây cười nhẹ, lại hỏi: "San San, gần đây em đang đi thực tập ở công ty sao? Vui chứ?"

Tùng San hơi sửng sốt, cô thành thật trả lời: "Một chút cũng không vui, thực sự chán muốn chết.”

Cố Trì Tây cười hỏi: "Sao lại nhàm chán? Bọn họ sắp xếp em đi đâu thực tập? Làm công việc gì?"

Tùng San do dự quan sát hắn, quan sát một lúc cô nhận thấy hắn thật sự không biết gì, lúc này cô mới hỏi lại: "Sao thế, gần đây chú không sắp xếp tai mắt giám sát tôi sao?"

Cố Trì Tây bóp trán, "Cho nên em đã có thói quen bị tôi giám sát rồi sao?"

Tùng San không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.

Cố Trì Tây cười bất đắc dĩ: "San San, tôi không cho người giám sát em nữa là vì tôi đang nỗ lực làm theo yêu cầu của em, chỉ làm bạn với em. Còn nữa, em nói tôi không nên tuỳ tiện tìm em, tôi cũng đã kiên trì một tháng không gọi cho em.”

Hắn nói như vậy làm Tùng San thấy xấu hổ.

"Xem ra tôi thật sự nên tặng cho chú một bông hồng nhỏ, Cố Trì Tây, chú làm rất tốt, cố gắng phát huy.” Tùng San nói xong thì nở nụ cười.

Đây là chuyện gì thế này...

Càng ngày cô càng không biết nên làm thế nào với ông chú này nữa.

Cố Trì Tây cười lấy cho cô một chai nước, vặn nắp chai, đưa cho cô, "San San, chỉ cần em vui là tốt rồi.”

Tùng San khẽ thở dài, nhớ tới ngày hôm qua, cô do dự một chút rồi mở miệng nói: "Hôm qua tôi đã gặp mẹ của Cố Lâm Lâm.”

Vẻ mặt của Cố Trì Tây lạnh hẳn đi, "Bà ấy tới tìm em sao? Đã nói gì?"

Tùng San vội vàng vẫy tay, "Không phải, là tình cờ gặp thôi, phải nói là nhờ cô ấy xuất hiện đúng lúc nên mới cứu được tôi, nếu không tôi đã bị mấy tên lưu manh kia bắt được và gặp nguy hiểm rồi.”

Mặt Cố Trì Tây lại lạnh thêm vài phần, "Nguy hiểm sao? Hôm qua em gặp phải lưu manh?"

Tùng San nhìn sắc mặt đột ngột thay đổi của hắn, cô thấy hơi khó xử, "Thật ra cũng không phải chuyện lớn gì, công ty tôi thực tập nằm trên đường Hạ, nơi đó vốn rất loạn. Hôm qua khi tôi về nhà, phải đứng chờ xe buýt, nên có lẽ là bọn họ muốn cướp tài sản.”

Nói đến đây cô cũng thấy hơi lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười cười, "May mắn là tôi nhanh trí, chạy ra giữa đường cái chặn một chiếc xe lại xin giúp đỡ, đúng lúc gặp được mẹ của Cố Lâm Lâm, thật là khéo.”

Sắc mắt của Cố Trì Tây sớm đã cứng ngắc, đôi đồng tử sẫm lại, khẽ mím môi không nói lời nào.

Sắc mặt của hắn khiến Tùng San đột nhiên thấy hoảng sợ, "Cố Trì Tây, chú đừng nghĩ nhiều, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, không bao giờ tới đó chờ xe buýt nữa, cùng lắm thì ngồi tàu điện ngầm về.”

Sau đó bỗng nhiên cô thấy mình thật kì lạ, hôm qua về nhà cô không dám nói cho ba mẹ nghe chuyện này, sao hôm nay vừa nhìn thấy hắn thì lại nói ra? Càng kì lạ là, vì sao nói xong rồi còn phải giả vờ như không có gì để hắn yên tâm nữa?

Đây là tội lỗi gì chứ.

Mặt Cố Trì Tây trầm xuống, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: "San San, là lỗi của tôi, là do tôi sơ ý.”

Lòng Tùng San thấy căng thẳng, cô quan sát hắn hỏi: "Mấy tên lưu manh kia cũng nhắm vào chú?"

Cố Trì Tây thở dài, "Tôi không nói chuyện này, nhưng tôi sẽ điều tra rõ. Tôi nói là, tôi không nên yên lòng buông em ra như vậy, tôi chỉ muốn cho em tự do, nhưng lại quên mất an toàn của em.”

Vẻ mặt hắn như coi tất cả mọi chuyện đều là lỗi của mình, khiến Tùng San càng thêm xấu hổ, cô dứt khoát cười nói: "Ngày hôm qua cô Uông còn nói đùa rằng tôi nên bảo chú tìm cho tôi vài người bảo vệ.”

Quả thực không thể tin được người nói ra câu nói đùa này, lại là vợ Cố Trì Tây.

Ánh mắt Cố Trì Tây khẽ lay động, "Không cần bà ấy nói, tôi cũng muốn tìm vài người bảo vệ em.”

Tùng San chán nản, khoát tay nói: "Chú làm ơn đừng làm mọi chuyện ầm ĩ lên, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, mỗi ngày tôi đều phải tới công ty người ta thực tập, còn làm ở quầy tiếp tân, chú cho bảo vệ đứng bên cạnh tôi thì giống cái gì chứ? Mỗi ngày đều như vậy làm sao tôi đi làm đây?"

"Vậy thì không làm nữa.” Cố Trì Tây lạnh mặt nói, "Ở đường Hạ thì làm gì có công ty nào tốt chứ.”

Tùng San không cười được nữa, cô cũng không nói tiếp.

Cố Trì Tây nhìn vẻ mặt của cô bé con, trong lòng mềm mại hơn một chút, lại càng thấy thêm đau lòng. Hắn khom người, sờ sờ đầu cô, vẻ mặt dịu dàng hẳn lên, "San San, em muốn đến công ty thực tập, tôi có thể sắp xếp cho em. Xem như tôi xin em, đừng cố chấp như vậy, nghe lời đi.”

Toàn thân Tùng San đột nhiên căng thẳng, da đầu bị hắn chạm vào cảm thấy tê rần. Cô cúi đầu, ánh mắt lay chuyển, "Cố Trì Tây, chú đừng đối xử tốt với tôi như vậy, chú càng như vậy sẽ khiến tôi thấy chán ghét bản thân mình hơn.”

Nói xong cô lại ngước mắt lên, nhìn thẳng vào hắn, "Tôi đã lợi dụng tình cảm của chú đối với tôi, để tôi có được cảm giác an toàn và những lợi ích thực tế, nhưng tôi lại không muốn vì chú mà trả giá bất cứ thứ gì.”

Cố Trì Tây cười sau đó vỗ vỗ đầu cô, "San San, em không cần cảm thấy bất an, tôi còn có chuyện cần em giúp đỡ đây.”

Tùng San vội vàng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"

Cố Trì Tây cười nói: "Tôi muốn nhờ em giúp tôi chăm sóc Lão Tần một tuần.”

Tùng San ngạc nhiên, khẽ nhếch miệng, nửa ngày mới nói: "Chỉ có vậy?"

Cố Trì Tây gật đầu, "Chỉ có vậy.”

Tùng San nhăn mày, ánh mắt do dự nhìn hắn, "Sao phải là tôi? Chị Trương không phải chăm sóc nó rất tốt sao?"

Cố Trì Tây bình tĩnh nói: "Ngày mai Chị Trương bắt đầu xin nghỉ phép một tháng, con gái chị ấy sinh con nên muốn về chăm sóc. Ngày mai tôi phải đi Hongkong công tác, mất một tuần mới có thể trở về. Lão Tần ở nhà không có người chăm sóc, cho nên tôi mới phải nhờ em.”

Lý do này nghe sao cũng cảm thấy có chút gượng ép, Tùng San nói: "Chú nhiều tiền như vậy tuỳ tiện mướn một người không được sao? Tuy tôi rất thích lão Tần, nhưng tôi lại không có kinh nghiệm chăm sóc vật nuôi, tôi sợ tôi làm không tốt đâu.”

Cố Trì Tây lắc đầu, "Lão Tần rất sợ người lạ, nếu là người lạ nó sẽ chống đối, lỡ như nó bệnh thì không tốt. Nó rất thích em, cho nên nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời em nói. Tôi có tờ ghi chú của chị Trương để lại, trên đó viết rõ thời gian nào nó rời giường, khi nào thì ra ngoài tản bộ, mỗi bữa ăn cái gì, em cứ làm theo những gì viết trên đó, nhất định có thể chăm sóc tốt cho nó.”

Tùng San cầm lấy tờ giấy kia, nhìn những gì được viết bên trong, cô càng cảm thấy việc này thật không dễ dàng.

Cố Trì Tây nói: "San San, đây chính là chuyện tôi nhờ em giúp. Lão Tần là người nhà của tôi, tôi đương nhiên phải đưa nó cho người đáng tin chăm sóc, tôi tin tưởng em.”

Tùng San bất đắc dĩ, Cố Trì Tây khó có khi dùng vẻ mặt chân thành như vậy nhờ vả cô, nếu cự tuyệt thì thật không có tình người. Vì thế cô đành phải cười cười, "Được rồi, tôi sẽ cố hết sức, nhưng tôi thật sự không có kinh nghiệm, lỡ như có xảy ra vấn đề gì, chú đừng trách tôi.”

Cố Trì Tây chỉ vào dòng chữ trên trang đầu: "Ở đây có số điện thoại của bác sỹ thú y, nếu em cảm thấy Lão Tần có gì không ổn, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi.”

Tùng San gật đầu, ánh mắt kiên định hơn, "Được, tôi nhớ rồi.” Sau đó cô lại nhìn những dòng chữ kia, "Lão Tần luôn thức dậy vào lúc sáu giờ sáng? Vậy từ năm giờ tôi đã phải đến nhà chú sao?"

Cố Trì Tây cười nói: "Nếu em đồng ý, em có thể ở lại, tôi còn phòng trống.”

Tùng San suy nghĩ một lúc, dù sao Cố Trì Tây cũng không ở đây, ở lại sẽ dễ dàng hơn, vì vậy cô nói: "Cũng tốt, nhưng ban ngày tôi phải đi làm, làm sao để Lão Tần ở nhà một mình được?"

Cố Trì Tây nghiêm túc nói: "San San, nếu em đã đồng ý chăm sóc cho lão Tần, vậy chuyện thực tập kia đừng làm nữa. Chờ tôi trở lại, tôi sẽ sắp xếp cho em một nơi tốt hơn, tôi cam đoan sẽ không ảnh hưởng tới tiến độ thực tập của em.”

Tùng San cười cười, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến của Cố Trì Tây.

Vì thế sáng sớm hôm sau, Tùng San nói với Tùng Chí Quân và Phương Tiểu Tiệp rằng cô muốn về trường. Trời vừa sáng, ở bên đường đối diện, Cố Trì Tây mặc một thân tây trang, nhìn rất anh tuấn. Tùng San ngồi vào xe, "Tôi muốn đến trường một chuyến, lấy một ít quần áo để tắm rửa và đồ dùng cá nhân.”

Cố Trì Tây cười cười, "Tôi đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi.”

Đến Giang Phong Uyển, Tùng San mới phát hiện, đâu chỉ là chuẩn bị đầy đủ, quả thực không thể đầy đủ hơn.

Phòng cô ở nằm ở tầng một, rộng rãi sáng sủa, rèm cửa màu tím nhạt đặc chế tinh xảo, cùng bộ với chăn đệm trên chiếc giường lớn mềm mại. Cạnh giường có một bàn trang điểm rất đẹp, ngay cả sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm đều được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề. Bên trong phòng có một cánh cửa nhỏ, đẩy ra đi vào là một căn phòng cất quần áo, các loại quần áo theo mùa được phân ra treo hai bên rất gọn gàng, tất cả đều là sản phẩm mới của các nhãn hiệu có tiếng. Ở giữa phòng có một tủ kính, bên trong bày các loại trang sức, sáng như sao.

Tùng San nhìn mà hoa hết cả mắt, cô quay đầu lại nhìn Cố Trì Tây, ánh mắt giống như đang nhìn một tên biến thái.

"Cố Trì Tây, gian phòng này chú chuẩn bị cho ai thế? Chú đừng nói với tôi là trong vòng một ngày mà có thể chuẩn bị được như vậy!"

Cố Trì Tây không chút để ý cười cười, "Đương nhiên là em.”

Tùng San nhất thời có cảm giác như đang lọt vào một cái bẫy, đôi mắt có chút khiếp sợ, "Chú là biến thái sao? Chú trang trí căn phòng này từ khi nào, chẳng lẽ chú đã sớm đoán chắc tôi nhất định sẽ đến nhà chú ở à?"

Cố Trì Tây cười lắc đầu, "Em đừng sốt sắng, những thứ này đều mới được chuẩn bị ngày hôm qua. Em còn nhớ Leo không? Tôi chỉ gọi điện thoại cho anh ta, sau đó anh ta liền đem tất cả những thứ này tới.”

Trước mắt Tùng San hiện lên hình ảnh của Stylist ẻo lả đó, lúc này cô mới cảm thấy xấu hổ, cô đã nghĩ nhiều rồi.

Cố Trì Tây tiếp tục cười nói: "Trong căn nhà này chưa từng có người phụ nữ nào khác, em là người đầu tiên.”

Tùng San nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ như không nghe thấy.

Chị Trương đưa Tùng San vào phòng bếp dạo qua một vòng, nói cho cô biết vị trí của các loại gia vị và dụng cụ, sau đó dẫn Tùng San tới ổ nhỏ của Lão Tần, chỉ cho cô biết cách vệ sinh cho nó. Cuối cùng, chị Trương cười nói: "Tùng tiểu thư, cô cẩn thận như vậy, nhất định có thể chăm sóc tốt cho Lão Tần.”

Tùng San cười cười, đột nhiên có cảm giác như có một gánh nặng đang đè lên vai mình.

Chị Trương đi rồi, Cố Trì Tây cũng xách vali xuống tầng, vừa vặn Trương Tân gõ cửa tới đón hắn. Tùng San mở cửa, nhìn thấy Trương Tân, biểu hiện trên mặt có chút xấu hổ.

Trương Tân vẫn trước sau như một không hề có biểu cảm gì, ngay cả chào hỏi cũng ngắn gọn, hắn nói thẳng: "Nói với Cố tổng, tôi chờ ngài ấy ngoài cổng.”

Tùng San lên tiếng trả lời, xoay người đi vào phòng khách, Cố Trì Tây đang xoa đầu Lão Tần chào tạm biệt nó.

"Trương Tân đến rồi, đang chờ chú ngoài cổng.” Tùng San nói.

Cố Trì Tây đứng lên, nhìn Tùng San, trong ánh mắt mang theo ý cười, "San San, tôi đi đây, đến Hongkong sẽ gọi cho em.”

Tùng San cảm thấy cảnh này giống như lúc người chồng đi công tác chào tạm biệt vợ mình trong phim truyền hình vậy, nhất thời cô có chút xấu hổ không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cười cười, "Chú nên đi nhanh đi, chú cứ đứng đây như vậy tôi không thoải mái.”

Cố Trì Tây cười xoa xoa đầu của cô, kéo hành lý đi ra cửa. Tùng San đứng yên tại chỗ, ôm lão Tần, kiên quyết không muốn tiễn hắn.

Làm như đưa tiễn chồng thật vậy, đúng là doạ người mà.

Cổng nhà đóng lại, lúc này Tùng San mới thả lỏng, cô cười gãi gãi lưng Lão Tần, thoải mái hơn nhiều.

Lão Tần bị gãi ngứa, lắc lắc lông trên lưng, lười biếng sủa "Gâu gâu", sau đó lè lưỡi liếm liếm mặt Tùng San.

Tùng San cười nói: "Lão Tần, một tuần tới, hai chúng ta phải sống nương tựa vào nhau rồi, cưng phải ngoan nha!"

Lão Tần giống như hiểu cô nói gì, gật gật đầu, sủa "gâu gâu".

Di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Tùng San lấy ra nhìn thoáng qua, rồi nhận điện thoại, "Chú đừng nói với tôi mới đó mà đã tới Hongkong rồi nhé.”

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Cố Trì Tây, "San San, tôi quên nói cho em biết một chuyện.”

"Chuyện gì?" Tùng San hỏi.

"Tôi đã sắp xếp cho em bốn vệ sĩ ở gần đó, bình thường bọn họ sẽ không xuất hiện, cho nên em không cần thấy không thoải mái. Nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì, em nhất định phải kêu cứu kịp thời. Trên điện thoại em có một cái nút đỏ, em chỉ cần ấn vào đó, bọn họ lập tức sẽ chạy tới bên cạnh bảo vệ em.”

Tùng San cúp điện thoại, cô nhìn kỹ cái nút màu đỏ trên điện thoại, cô dùng nó lâu như vậy vẫn không biết cái nút này để làm gì, không ngờ lại là máy có khả năng báo nguy hiểm, quả nhiên là điện thoại cao cấp.

Cô thở dài, Cố Trì Tây cẩn thận tỉ mỉ như vậy, chẳng lẽ thật sự đã điều tra ra được gì đó sao?


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...