Tình Muộn
Chương 29
Vừa vào cửa ký túc cô đã thấy có gì đó không thích hợp, Triệu Nhiên vẫn ngồi ở đó, hai chân giẫm lên ghế, ôm đầu gối khóc, Lý Yến thì đứng một bên mặt mày dữ tợn, hai tay chống nạnh.
"Sao thế?" Tùng San hỏi.
Lý Yến nhìn thấy Tùng San về, lớn tiếng nói: "San San, cậu về thật đúng lúc, cô nàng Triệu Nhiên này là phản đồ của phòng chúng ta, cô ta thế mà lại lén lút đem chuyện của cậu nói cho người đàn ông kia!"
Triệu Nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nói, "San San, thực xin lỗi."
Tùng San hơi cau mày, nhìn Triệu Nhiên, sau đó nhìn Lý Yến, bình tĩnh nói: "Quên đi, mình mệt rồi, mình tắm rửa đi ngủ trước đây."
Lý Yến lại không phải là người dễ dàng bỏ qua như vậy, kéo Tùng San lại, "San San, không thể nhân từ cới cô ta như vậy, cô bán đứng cậu một lần thì sẽ có lần thứ hai! Bản thân mình không có bản lĩnh để kiếm trai đẹp giàu có nên mói muốn kiếm chác từ việc đó chứ gì ? Thật là đáng xấu hổ!"
Triệu Nhiên lớn tiếng nói: "Mình không có! Mình không có lấy tiền của anh ta, anh ta đưa tiền cho mình, mình đều ném hết !"
Lý Yến cười nói: "Ay da, vẫn còn biết tự trọng sao? Vậy cô vì sao lại làm vậy? đương không lại đi tiết lộ chuyện của bạn cùng phòng cô thấy như vậy rất vui sao?"
Triệu Nhiên lại cúi đầu, tiếp tục khóc.
Tùng San cảm thấy rất đau đầu.
Cô xoay người sang chỗ khác, vỗ vỗ Lý Yến, "Được rồi, Mình còn không tức giận với cô ấy cậu ở đó kích động làm gì. Dù sao cũng không có gì, mọi chuyện đã qua rồi."
Lý Yến nhìn Tùng San, trong mắt cô ấy mang theo sự hoài nghi, im lặng một lát, cô giống như bừng tỉnh hiểu ra điều gì: "Ai nha, San San cậu nói như vậy, chẳng lẽ người đó đã theo đuổi cậu thành công rồi sao? Cậu đồng ý với anh chàng giàu có đó rồi sao?"
Tùng San lại một lần nữa bị trí tưởng tượng phong phú của Lý Yến làm bội phục.
Lý Yến lại chợt nhìn thấy cái di đông trên tay Tùng San, quát to một tiếng, "Anh ta đưa di động mới tới cho cậu sao? San San, người này thật hiểu làng người ghê! Đợi đã, không phải cái máy tính kia cũng là của anh ta đưa cho cậu chứ?"
Triệu Nhiên bỗng nhiên ngừng khóc, ngẩng mặt lên nhìn Tùng San, "San San, cậu, cậu thật sự đồng ý Trương Tân sao ?"
Tùng San nhìn các cô ấy, cảm thấy lúc này nếu cô lại phủ nhận nữa thì tối nay đoán chừng là cô sẽ không ngủ được . Vì thế cô cười cười nói: "Cũng không tính là đồng ý, mình chỉ không muốn anh ấy cứ lén lén lút lút tính kế mình như vậy, coi như vậy là kế hoãn binh tạm thời vậy."
Nói xong cô cunhg4 bội phục trình độ nói dối của mình.
Lý Yến cười, vỗ tay nói: "Hay lắm! mình thấy người nọ cũng không tệ, cũng thật đẹp trai , còn có tiền như vậy. San San cậu cứ để anh ta theo đuổi cậu đi!"
Vẻ mặt Triệu Nhiên ảm đạm nói, "San San, thực xin lỗi."
Tùng San cười cười, "Không có gì đâu, chuyện này cũng coi như là nhờ cậu!"
Triệu Nhiên miễn cưỡng cười, trong lòng càng thêm chua xót.
Lý Yến như một cái máy liên thanh liên tục hỏi thăm về Trương Tân, hưng phấn hơn nhiều so với chuyện yêu đương của chính mình. Tùng San câu có câu không trả lời cho có lệ, sau đó trong đầu cố gắng nghĩ ra một lí do để sau này bịa ra chuyện tại sao bọn họ chia tay.
Một lời nói dối sẽ kéo theo nhiều lời nói dối.
Tùng San không tin phật, nhưng đêm về khi nhắm mắt, cô lại hối hận sâu sắc, trong lòng mặc niệm a di đà Phật.
May mà Cố Trì Tây thật sự nói được thì làm được, sau ngày hôm đó không có gọi tới đây nữa, Trương Tân cũng không hề xuất hiện. Tùng San cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua kì thi, vui vui vẻ vẻ đón kì nghỉ hè.
Phương Tiểu Tiệp sau khi biết di động của Tùng San bị hư, quả nhiên là càm ràm mấy ngày, nhưng Tùng Chí Quân đã sớm chuyển vào thẻ của Tùng San 4000 tệ để con gái mau điện thoại mới. Đây là tiền riêng của lão Tùng, trong lòng Phương Tiểu Tiệp biết rất rõ nhưng cũng không có nói gì.
Tùng San giả vờ dùng số tiền kia mua di động mới, vợ chồng lão Tùng tự nhiên cũng sẽ nghiên cứu chi tiết về thị trường điện thoại di động, vì thế cái điện thoại không có hàng trong nước này trở thành một cái điện thoại khuyến mãi 4000 tệ.
Chỉ là, Tùng San vừa nhìn thấy cái di đông kia thì tâm tư lại rối bời, cũng y như cái máy tính kia, cô không hề muốn phải dùng nó. Kì nghỉ hè bắt đầu, Tùng San chuyển về trong nhà ở, cô không có mang máy vi tính kia về nhà. Lý Yến vì tham gia kì thi nghiên cứu sinh, tiếp tục ở lại ký túc xá trong trường học, Triệu Nhiên tìm việc dạy kèm tại nhà, không có trở về quê nhà ở An Huy.
Tùng San ở nhà trải qua cuộc sống dậy muộn ngủ muộn như chăn dê, cảm thấy có chút nhàm chán. Vốn dĩ có tình nghỉ hè sẽ tới bẹnh viện của Phương Tiểu Tiệp làm tình nguyện, kết quả bởi vì chuyện xem mắt với Trương Dật Bạch thất bại, Phương Tiểu Tiệp cũng không muốn cho cô tới bệnh viện. Cô muốn tìm người đi ra ngoài chơi, lại không biết nên tìm ai. Ba năm đại học, cô vẫn luôn sa vào thế giới hai người với Chu Trường An, kết quả chính là ngoài Lý Yến những bạn bè bên ngoài đều là quen biết sơ.
Bây giờ cô chia tay với Chu Trường An, ngay cả bạn bè cũng không có. Qủa thật là tự làm bậy không thể sống.
Ngay lúc cô đang xót xa cho bản thân thì chuông điện thoại vang lên, cô liếc mắt nhìn màn hình, cười một cách bất đắc dĩ, thật may là vẫn còn người không quên cô.
Người gọi tới là Tống Đào, hắn rất kích động nói cho cô biết là tháng này được nhận tiền thưởng, muốn mời Tùng San ra ngoài chơi.
Tùng San kỳ thật rất cảm kích Tống Đào , chung quy đang ở nhà một mình cô đơn mốc meo mà được người ta mời đi chơi cho nên cô rất vui mừng cảm ơn. Nhưng là, cô lại không muốn cùng Tống Đào chỉ hai người ra ngoài chơi.
Tâm tư của Tống Đào, ngay cả Lý Yến cũng biết, Tùng San sao lại không biết.
Sao một hồi suy nghĩ, Tùng San khéo léo nói với Tống Đào cô muốn hỏi Lý Yến có rảnh hay không, nếu Lý Yến cũng đi thì cô sẽ đi. Kỳ thật đây chỉ là cái cớ, Lý Yến đang khí thế hừng hực chuẩn bị cho kì thi khảo sát nghiên cứu sinh, lấy đâu ra thời gian đi chơi.
Nhưng Tùng San vì muốn giữ nguyên tắc nói được làm được của mình, cô vẫn gọi cho Lý Yến, sau khi thăm hỏi một chút tình hình cuộc khảo sát nghiên cứu sinh kì đâu, sau đó mới thuận miệng hỏi một câu, "Anh Tê Lợi được phát tiền thưởng, muốn mời bọn mình ra ngoài chơi, câu có muốn đi không?"
Nhưng cô lại không nghĩ tới, Lý Yến ở đầu bên kia im lặng một hồi lại hỏi: "Thật sao, anh Tê Lợi thật sự mời hai người chúng ta?"
Tùng San cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn trả lời, "Ừ, anh ấy còn gọi cho bọn A Thạch rủ bọn họ, mọi người lại cùng nhau tụ hội một lần đi."
Lý Yến rất vui vẻ nói, "Đi chứ, tuần này mình vửa bị hủy khóa, mình đi đi, lâu rồi cũng không gặp bọn họ."
Một câu này khiến Tùng San đâm lao phải theo lao, vì thế cô không thể không gọi cho Tống Đào nói Lý Yến cũng cùng đi, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải gọi bọn A Thạch đi cùng, mọi người cùng tụ họp.
Tống Đào đương nhiên đồng ý , vì thế quyết định ngày thứ bảy, Tống Đào mướn một chiếc SUV, mấy người bọn họ vác ba lô lên đỉnh núi dã ngoại, địa điểm là ở núi Lạc Hà. Bởi vì có người đẹp Tùng San đi cùng, cảm xúc của bọn A Thạch đều tăng vọt, dọc theo đường đi họ cứ trêu đùa nhau vừa nói vừa cười, không khí hết sức vui vẻ.
Đến địa điểm dã ngoại, các nam sinh bắt đầu xắn tay áo dựng lều, Tùng San thì cùng Lý Yến, Triệu Nhiên đi tới bờ sông nhỏ rửa rau chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Lý Yến rất hưng phấn lôi kéo tay Tùng San, "San San, nói nhanh lên, cậu cùng cái người đẹp trai có tiền kia tiến triển ra sao rồi?"
Tùng San không kịp phản ứng ba giây mới nhận ra người Lý Yến nói là Trương Tân, cô cười, nói "Không có gì tiến triển."
Lý Yến dùng khuỷu tay đụng đụng Tùng San, cười nói: "Đừng thẹn thùng , nói nhanh lên, có ước hẹn lãng mạn gì hay không?"
Triệu Nhiên ngồi một bên cũng không có xen vào, rất thành thật một mình ngồi xổm bên bờ sông rửa rau. Giống như cái gì cũng không nghe thấy. Kỳ thật Lý Yến không muốn kêu Triệu Nhiên đi cùng, nhưng Tùng San nói nhiều người thì náo nhiệt hơn, mạnh mẽ lôi Triệu Nhiên theo.
Từ sau chuyện lần trước, Triệu Nhiên càng ít nói, Tùng San thật sự chịu không nổi dáng vẻ tự trách trong lòng của cô ấy, mới quyết định gọi cô cùng ra ngoài chơi, mượn cơ hội này làm dịu đi không khí xấu hổ của bạn cùng phòng.
Tùng San nói: "Cậu đừng tám chuyện nữa, mình cùng Trương Tân sẽ không khả năng , cá tính của bọn mình không thích hợp."
Khi cô nói câu này âm thanh khá lớn, Triệu Nhiên ngồi một bên rửa rau, tay cô ấy bất giác dừng lại.
Lý Yến thở dài, "Ai, muốn tìm một người đàn ông cá tính phù hợp vừa đẹp trai vừa có tiền, có phải quá khó không? San San sao cậu không thể thử chấp nhận một chút?"
Tùng San vui vẻ, "Nếu cậu muốn thì mình giới thiệu cho cậu."
Lý Yến trêu cô: "Coi như xong, người ta có để ý tới mình đâu!"
Tùng San vỗ vỗ đầu Lý Yến, "Không sao đâu, có mình đây, mình yêu cậu nhất!"
Lý Yến cười đánh Tùng San một cái, "Chỉ có cậu mới có thể nói như vậy!"
Tùng San kéo tay Lý Yến đi đến trước mặt Triệu Nhiên, cười nói: "Triệu Nhiên, đừng có một mình làm hết, chúng ta cùng làm đi"
Triệu Nhiên ngẩng đầu, cười cười, nói "Ừ."
Kỳ thật Tùng San, Lý Yến, Triệu Nhiên ba người họ cùng nhau làm thì hương vị vẫn chẳng ra làm sao, nhưng điều này không gây trở ngại cho bọn Tống Đào, A Thạch ăn rất ngon lành. May mà Tùng San vừa ra cửa bố Tùng nhà cô đã cầm một đống gia vị và dưa chua dưa cho cô, ăn với cơm là không thành vấn đề. Ăn cơm xong mọi người lại vui vẻ tán dóc, A Thạch còn mang theo Harmonica vì mọi người thổi mấy khúc, giữa đêm hè, trong núi rừng yên tĩnh mát mẻ, sao mọc đầy trời, bọn họ thoải mái thư thả.
Đêm đã khuya Tống Đào thúc giục mọi người đi ngủ sớm một chút, bởi vì sáng mai bọn họ sẽ leo núi.
Leo núi Lạc Hà.
Tùng San không biết nói sao, trong lòng có có một cảm giác khó hiểu, không có cách nào để hình dung, bởi vì cảm giác này quá mông lung, giống như nó căn bản là không tồn tại.
"Bốn giờ chúng ta sẽ dậy, như vậy có thể kịp nhìn thấy mặt trời mọc." Tống Đào nói.
Trong lòng Tùng San bỗng nhiên run lên lạ thường.
Bỗng nhiên cô có chút xúc động muốn trốn tránh, vì thế cô cười to hỏi: "Nếu em ngủ quên thì mọi người đừng gọi em."
Vừa nói xong thì cô bị Lý Yến đánh vào đầu, "Heo lười!" Sau đó cô ấy nói với Tống Đào, " Đàn anh yên tâm, có em ở đây, cho dù phải kéo em cũng sẽ kéo cô ấy lên núi!"
Tống Đào rất hài lòng cười, "Đước, nhiệm vụ gian khổ của tổ chức đành giao cho đồng chí Lý Yến vậy!"
Lý Yến làm cái quân lễ, "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Đầu Tùng San xuất hiện ba đường hắc tuyến, đây gọi là phản ứng ngược.
Kết quả ngày hôm sau chưa tới ba giờ rưỡi cô đã bị Lý Yến làm kinh hoảng mà tỉnh giấc, "Nhanh lên một chút, đánh răng, rửa mặt, ăn điểm tâm, sau đó leo núi!"
Tùng San lăng là không thể hiểu được, Lý Yến vì sao đối với chuyện leo núi lại nhiệt tình như vậy. Rõ ràng là bình thường ngay cả chạy chậm cố ấy cũng đã sợ mỏi chận.
Núi Lạc Hà có hai con đường, một đường chuyên giành cho ô tô lên núi ngắm cảnh, còn có một con đường nhỏ được khai phá cho mọi người lên núi vận động. Cho nên đại bộ phận của con đường cũng đã được tu sửa thành thềm đá, leo lên đỉnh núi cũng khjong6 phải là chuyện khó khăn. Dù vậy, lúc lên đỉnh núi, Tùng San vẫn mệt đến mức toàn thân ướt đẫm, thở không ra hơi .
Tống Đào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đỏ của Tùng San, không nhịn được dừng bước, vươn tay về phía cô, "Mệt không, anh đỡ em một hồi."
Tùng San nhếch khóe miệng, thở hổn hển nói: "Không sao, sao lại vào lúc này mà thất bại trong gang tấc chứ!"
Không có tiếp nhận bàn tay kia, Tùng San vẫn tự mình có gắng leo lên.
Lý Yến mệt mỏi che ngực, giọng nói cũng thay đổi, "Này, chuyện này thật là mệt ghê !"
Tống Đào nở nụ cười, thuận tay vỗ lưng Lý Yến, "Chuyện này đều là do bình thường em không luyện tập ."
Mặt Lý Yến đỏ cả lên, cười ha hả gật đầu, " Về sau em thi đậu nghiên cứu sinh sẽ tăng cường luyện tập."
Triệu Nhiên cũng mệt không chịu nổi, cô một mình dựa vào lan can thở hổn hển. Sau đó ngẩng đầu, nhìn thấy tia sáng nơi chân trời, cô hưng phấn nói: "Tới rồi, tới rồi !"
Tùng San quay mặt lại, ánh sáng chói mắt kia lại đánh thẳng vào thị giác. Cô vội vàng lấy tay cản lại một chút, cái cảm giác này, không ngờ lại quen thuộc đến như vậy.
"Em mới hai mươi tuổi, về sau còn có rất nhiều cơ hội. Có vài người cả đời đều chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh mặc trời mọc."
"Tựa như tình yêu, có nhiều người tự nhận mình yêu cả đời, nhưng họ căn bản không biết tình yêu đích thực là gì. Bởi vì, tình yêu chân chính, họ chưa bao giờ được trải nghiệm."
Mắt nhìn thấy mặt trời to lớn như một con chim từ từ bay khỏi rặng mạy, hồi ức bị phong ấn cũng từ từ bị mở ra. Tùng San giật mình phát giác, mỗi câu nói của người kia, cô đều nhớ rất rõ ràng.
"Mặt trời lặn ở phía tây, chim mỏi mệt bay về tổ, còn tôi chỉ lẻ loi một mình. San San, cuộc đời tôi là mặt trời đã lặn, cho nên tôi yêu em, vì em là mặt trời mọc của tôi."
Có lẽ là ánh sáng kia quá chói mắt, Tùng San cảm thấy mắt không chịu nổi, vì thế khi môi người bị cảnh mặt trời mọc đẹp đến hút hồn này làm nghẹn họng không biết nói gì thì Tùng San một mình yên lặng xoay người đi, quay lưng lại với ánh mặt trời, hít sâu một hơi.
Tống Đào thấy Tùng San xoay người, hắn lại gần, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Tùng San cười cười, "Có thể là có chút mệt mỏi."
Lý Yến đứng một bên cũng quay mặt lại, lớn tiếng cười nói: "San San cậu thật kém cỏi nha, cậu nhìn mình xem, nhìn thấy mặt trời mọc đẹp như vậy, cảm giác mệt mỏi của mình đều tan biến !"
Tống Đào hai tay khoát lên vai Tùng San, hơi hơi dùng sức, giúp cô xoa bóp bả vai, "Anh giúp em xoa bóp, kỹ thuật mát xa của anh Tê Lợi là cao nhất!"
Tùng San nở nụ cười, "Đừng đừng, em đây trả không nổi phí đâu."
Tống Đào cười nói: "Với em thì miễn phí!"
A Thạch đứng bên cạnh huýt sáo, "Ai kia thật quá phận, thật không biết kiềm chế ! Da mặt thật dày lại đi ăn đậu hủ của người ta!"
Tống Đào không để ý, tiếp tục bóp, "Tôi ăn đậu hủ thì sao! San San em nói xem có cho an ăn đậu hủ hay không!"
Tùng San cười né tránh hắn, "Em làm gì có đậu hủ, em là đậu tằm đó nha!"
Lý Yến ha ha cười rộ lên, Triệu Nhiên cũng cười theo.
Nụ cười của Tống Đào bị đơ lại, sau đó hắn cố ý vươn hai tay ra, tạo dáng vẻ hung thần ác sát, "Mặc kệ em là đậu hủ hay đậu tằm, anh đều muốn ăn!" Sau đó đuổi theo Tùng San chay khắp nơi.
Tùng San trốn đến phía sau Lý Yến, Lý Yến mở hai tay ra bảo vệ Tùng San, cũng tạo dáng vẻ hung thần ác sát, "Em là người bào vệ đậu tằm! Muốn ăn đậu tằm phải qua cửa của em!"
Khoảnh khắc đó, mặt trời đỏ rực vừa mọc lên, ánh sánh rực rỡ.