Tình Muộn

Chương 13: Cái giá của cô đơn


Chương trước Chương tiếp

Thương trường như chiến trường, công ty là đội chiến. Tướng lĩnh và quân sĩ có những vị trí không giống nhau và điều đó không phải là ngẫu nhiên. Tìm được vị trí của mình, làm công việc mà mình nên làm, toàn quân đoàn kết mới thu được thắng lợi.

Kỉ Hoa Ninh để ý, buổi tiệc lần này, trong mấy bàn của công ty sở thuộc họ có một gương mặt mới. Đó là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc lễ phục dành cho buổi đêm màu đen, đơn giản nhưng sang trọng, vừa nhìn là có thể đoán ngay được rằng đây không phải là một nhân vật tầm thường. Quả nhiên, sau khi kết thúc màn khiêu vũ, cảm giác của cô đã được chứng thực.

Chủ tịch tập đoàn thân chinh đến bên người phụ nữ đó, lịch thiệp dẫn cô ấy lên khán đài: “Thưa các vị, bây giờ xin giới thiệu đến mọi người cô gái xinh đẹp này – cô An Nhu Mạn. Bắt đầu từ hôm nay, cô ấy sẽ giữ chức vụ giám đốc điều hành khu vực châu Á của công ty B, quản lý các công việc thuộc về lĩnh vực hành chính và nghiệp vụ. Nhân cách, trình độ học vấn và năng lực công việc của cô Aman­da rất tốt, cộng thêm kinh nghiệm công tác phong phú, tôi tin rằng công ty chúng ta có thêm cô ấy chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, bước lên một tầng cao mới, mọi người, xin một tràng pháo tay chào mừng!”.

Tiếng vỗ tay nổ ra giòn giã, Kỉ Hoa Ninh nghe thấy hai cô đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh đang tranh thủ “buôn dưa lê”: “A… là cô ta! Chết rồi, chết rồi, lần này thì thảm rồi!”.

- “Cậu quen cô ấy à?”.

- “Tôi sao có thể quen được cô ta?. Chẳng là cô ta từng giữ chức tổng giám đốc ở công ty một người bạn của tôi, nghe nói cô ta quản lý rất nghiêm ngặt, có thể nói đơn giản là rất bất thường, đã đuổi việc rất nhiều người! Sau này, vì cô ấy dám cho Chủ tịch quản trị một đấm nên đã bị thôi việc!”.

- “Thật không? Nói như thế thì chúng ta thực sự nguy hiểm rồi… Nhìn mặt cô ta kìa, gầy gầy xương xẩu, đích thị tướng ranh mãnh…”.

- “Ôi dào, tôi cũng biết một chút, hình như hiện nay cô ta vẫn còn độc thân…”, lại thêm một người tham gia vào vòng tròn buôn dưa.

Mấy bà cô xúm lại bàn luận từ tướng mạo đến đời tư, người phụ nữ xa lạ ấy rất nhanh chóng được mổ xẻ thành nhiều phần, họ nói cứ như là mình từng biết cô ấy lắm. Kỉ Hoa Ninh quan sát, thấy cô ấy có ánh mắt lanh lợi, tự nhủ trong lòng, có lẽ điều những bà cô kia nói chưa hẳn là đã đúng. Trước sau gì thì người này cũng là sếp trong công ty, cô cứ cẩn thận một chút rồi sẽ tốt thôi.

An Nhu Mạn nhận mi­cro, đưa mắt quan sát một lượt hội trường, đa số mọi người miệng đã hếch hết cả lên. Giọng cô ấy không cao cũng không nhanh, nhưng nhấn nhá từng chữ rõ ràng: “Tôi rất vui mừng được gia nhập vào công ty B, sau này, các bạn có thể gọi tôi là Aman­da. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức vì thành tích của công ty, cũng hy vọng rằng các bạn đồng nghiệp hãy cùng tôi cố gắng, xin cảm ơn tất cả mọi người!”.

Một người phụ nữ lợi hại! Kỉ Hoa Ninh trong lòng thầm tặc lưỡi. Có lẽ năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, nhưng đến một chút xã gi­ao cô ấy cũng chẳng có, há chẳng phải là “dũng mãnh” tới mức chẳng nể nang gì tới nhân tình thế thái sao? Dù sao người ta đầy tự tin như vậy cũng đúng thôi.

Điều làm Kỉ Hoa Ninh vừa kinh ngạc vừa khâm phục vị sếp nữ này là ngay ngày đầu tiên nhận chức đã ra uy với toàn bộ mọi người trong công ty. Sau khi cô ấy tự sắp xếp xong bàn làm việc của mình, liền mang đến và đưa cho thư ký một văn bản: “Tôi đã nghiên cứu tình hình các mặt của công ty B, đây là những quy định mới nhất áp dụng cho công nhân viên, một chút nữa cô mang đi công bố. Bắt đầu áp dụng từ ngày mai để đánh giá hiệu suất công việc, toàn bộ cán bộ công nhân viên đều phải tuân thủ”.

Thư ký của cô cũng vừa mới nhận chức nhưng cũng kịp lĩnh hội được một số “ý tưởng” của vị sếp mới này. Cô ta run rẩy bê đống giấy tờ trông hệt như đang bê bát canh khoai nóng bỏng rời khỏi phòng của giám đốc điều hành. Đợi khi nội quy đó được công bố, cả công ty đều tràn ngập tiếng kêu than thảm thiết.

- “Sau này mỗi lần đi muộn bị trừ năm mươi đồng, muộn một phút cũng trừ!”.

- “Một tháng vi phạm quá ba điều trong nội quy sẽ bị trừ hai trăm đồng! Trong giờ làm, vào in­ter­net mà nội dung không liên quan đến công việc, phạt một nghìn…”.

- “Thật quá đáng mà! Không biết có để cho người ta sống nữa không!”.

- “Một số người lương cao, không sợ phạt, quy định gì mà quá đáng, lũ dân đen chúng ta sao có thể ăn cơm được nữa đây…”.

Có người gằn nhỏ giọng, có người vì cảm thấy ảnh hưởng nhiều đến lợi ích của mình thì không chịu được cứ gào ầm lên. Kỉ Hoa Ninh giữ chức phó giám đốc bộ phận nghiệp vụ thì cũng chẳng thể nói được gì nhiều. Bởi vì cô cũng chỉ là bộ phận dưới quyền nên phải tuân thủ ý chỉ của “hoàng thượng”, chỉ có thể vỗ về an ủi nỗi tủi thân của đám dân đen. Thế nhưng không thể an ủi đám dân đen ngỗ ngược với “hoàng thượng”, cũng không thể vì “hoàng thượng” mà ngược đãi dân chúng, thế là chỉ có thể đứng im ở giữa và giữ vững thái độ im lặng.

Người phẫn nộ nhất trong đám đó là giám đốc nhân sự, anh ta không những chẳng có chút đặc quyền nào mà ngược lại còn bị lờ đi, chỉ có thể mắng chửi đại quan ức hiếp người ta. Aman­da mở cửa đi vào, ngay lập tức những tiếng náo loạn trong phòng làm việc chợt im bặt. Kỉ Hoa Ninh quan sát, cô ấy đã dùng ánh mắt của kẻ săn mồi chăm chú nhìn mọi người.

- “Tôi biết với nội quy mới này, mọi người sẽ có rất nhiều cách nghĩ. Nhưng không có quy củ sẽ chẳng thành hệ thống gì, nếu như quy định rõ ràng, nghiêm minh hơn một chút, tôi tin rằng mọi người sẽ bỏ ra nhiều công sức hơn nữa để tạo ra thật nhiều thành tích cho công ty của chúng ta. Những áp lực trong chỉ thị của chủ tịch tập đoàn vào năm nay, mọi người đều đã biết, áp lực này không phải đối với riêng mình tôi mà còn đối với mỗi một người trong các bạn, nếu làm không tốt tất cả mọi người đều bị nghỉ việc. Thế nhưng…”. Cô ấy thay đổi chủ đề, khóe miệng hơi nhếch lên: “Tôi là một người luôn hướng tới tiêu chí thưởng phạt phân minh, chỉ cần có những biểu hiện tốt trong công việc, thì tôi nhất định không để các bạn thiệt thòi”.

Đúng là vừa đấm vừa xoa. Kỉ Hoa Ninh thấy phòng làm việc đã im bặt, rốt cuộc không biết có phải do cô ấy quá thông minh hay vì cô ấy quá tự tung tự tác. Nhưng, cái cô Aman­da này đích thực là một người có tính cách thẳng thắn, và điều này không phải nghi ngờ gì nữa. Một lúc sau, trên màn hình của cô nhảy ra một cửa sổ, đó là cấp dưới của cô: “Chị Ninh này, cái chị A (Aman­da) ấy, có phải vì chị ấy độc thân quá lâu rồi nên mới kỳ cục như thế không?”.

Cô đưa cốc trà uống liền một ngụm rồi gõ lách cách trên bàn phím: “Đừng có nhiều chuyện, không thì lại bị để ý bây giờ?”.

Người đó liền gửi lại một gương mặt quỷ. Kỉ Hoa Ninh và cấp dưới có quan hệ khá thân thiết, đây cũng chính là phong cách làm việc của cô. Chỉ có điều cô không ngờ rằng, người bị để ý không phải là cấp dưới mà chính là bản thân cô.

- “Rốt cuộc cô làm gì thế này? Tôi cần bảng báo cáo doanh số bán hàng ba tháng gần đây của công ty Max, đây là cái gì?”.

Kỉ Hoa Ninh bình tĩnh cầm tài liệu lên xem: “Đây không phải là bản báo cáo tôi đưa lên, nhất định có sự nhầm lẫn gì đó!”.

- “Tự mình làm sai lại còn muốn đổ cho người khác? Đừng quên rằng cô là phó giám đốc bộ phận, là tấm gương của những người khác!”. Vẻ trang nhã của Aman­da dần dần thay đổi theo cơn thịnh nộ, đúng lúc đó có tiếng gõ cửa vang lên làm gián đoạn cuộc chất vấn.

- “Mời vào!”.

Thư kí Bobo vội vàng bê một tập tài liệu vào: “Xin lỗi chị Aman­da, tôi đã gi­ao nhầm tập tài liệu của Kỉ Hoa Ninh. Phần này, phần này mới đúng”. Cô ta để tập tài liệu lên bàn của Aman­da rồi liếc nhìn Kỉ Hoa Ninh.

Kỉ Hoa Ninh mỉm cười với cô một cách đầy cảm kích. Từ việc Bobo liều mình nhận lỗi có thể thấy rằng mối quan hệ giữa cô và Kỉ Hoa Ninh là khá tốt. Aman­da không nói gì, tự mình mở tài liệu ra.

Bobo lên tiếng: “Vậy tôi xin đi trước, thưa cô Aman­da”.

Chân tướng sự việc đã rõ ràng, Kỉ Hoa Ninh cũng chuẩn bị đi ra: “Vậy, nếu không có việc gì nữa, tôi xin đi trước”.

- “Đợi đã!”.

Aman­da vẫn không ngẩng đầu: “Tôi cần báo cáo ba tháng gần đây, sao chỗ này lại cả một năm?”.

Kỉ Hoa Ninh ôn tồn giải thích: “Là như thế này ạ, ba tháng trước công ty Max vừa chuyển đổi cơ cấu tài sản, hợp tác với công ty chúng ta bị gián đoạn hơn hai năm rưỡi, mãi đến một tháng gần đây mới nối lại. Phần báo cáo cả năm này, tôi nghĩ cũng có giá trị tham khảo để đối chiếu”.

- “Tự tung tự tác rất thông minh. Cô cho rằng tôi vừa vào công ty B nên không nắm được gì về tình hình công việc hả?”.

- “Tôi không có ý đó, thưa chị!”.

- “Phiền cô lần sau đừng tự ý thay đổi yêu cầu của tôi”. Aman­da đặt tài liệu xuống, chiếc nhẫn kim cương tinh xảo lấp lánh trên ngón tay đeo nhẫn: “Có những lúc, mệnh lệnh của cấp trên tuyệt đối phải tuân thủ. Công ty, đặc biệt là công ty mà chúng ta kiếm ăn dựa vào thành tích thì ở đó cũng giống như chiến trường. Có tướng, có lính, trên thực tế đừng nghĩ rằng những người lính muốn làm tướng thì không tốt, nhưng tướng đã có giỏi thì lính phải dừng, mỗi người đều có một vị trí riêng và điều đó không phải là ngẫu nhiêu. Tìm được đúng vị trí của mình, làm đúng công việc mà mình nên làm. Nếu như binh sĩ không thể tuân thủ mệnh lệnh của tướng quân thì như thế ở chiến trường thì chỉ là đội quân thất bại”.

Kỳ thực phần tài liệu này Kỉ Hoa Ninh đã sửa đến ba lần, tất cả đều do căn bệnh bới lông tìm vết mà nên. Cho nên, khi vừa mới bị nghe giáo huấn, Kỉ Hoa Ninh cho rằng cô ta cố ý tìm lỗi, hoặc là lên mặt lãnh đạo, cho nên trong lòng cũng không tránh khỏi bực bội. Nhưng câu nói sau cùng của cô ấy lại rất ý nghĩa nên đã dần dần làm nguôi ngoai cục tức của Kỉ Hoa Ninh.

Cùng lúc đó, vừa nghe xong Bobo thông báo tình hình, Chris lo Kỉ Hoa Ninh bị hàm oan nên không mời cũng tự đến. Anh là cấp trên của Kỉ Hoa Ninh, nhân viên dưới quyền làm sai thì cũng liên quan đến sếp, đó cũng là việc đương nhiên.

Tuy Chris đường đột vào phòng khi hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau nhưng anh cũng không đánh mất một chút phong độ nào: “Tôi thực là thất lễ quá. Chỉ là nghe nói có nhân viên của mình làm sai cho nên tôi đến nhận tội với cô Aman­da”.

Aman­da nhìn Kỉ Hoa Ninh với ánh mắt vô cùng kỳ quái: “Tôi không nhận ra cô còn có một ông sếp quan tâm đến thế kia à?”.

Kỉ Hoa Ninh trao đổi bằng mắt với Chris: “Không phải việc của anh, mau ra đi!”.

Chris không hiểu gì cả, nhíu nhíu lông mày: “Ý gì vậy?”.

- “Các người giỏi thật, trong phòng làm việc của tôi lại nhìn qua liếc lại làm cái gì? Theo nguyên tắc, công ty cấm chỉ chuyện tình cảm giữa các đồng nghiệp. Chẳng qua việc này người ngoài cũng biết là không tốt, cho nên hy vọng hai người nên chú ý ảnh hưởng”.

- “Không có điều đó đâu, thưa cô Aman­da!”.

- “Tốt thôi, tôi biết rồi!”.

Hai người cùng lúc đưa ra đáp án, nhưng đó là hai đáp án trái ngược nhau. Cái cậu Chris này! Lúc này cũng không quên tận dụng lợi thế mồm miệng của mình để trấn áp cô.

Aman­da lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, trong khoảnh khắc để lộ ra nét đau khổ: “Từ nay về sau, khi tôi tìm bất cứ người nào để “nói chuyện”, cấp trên cũng không được bao che. Ai sai thì người ấy chịu, tôi không thể chấp nhận được việc cấp trên cấp dưới bao biện lẫn nhau…”. Nhận thấy mình đã đi lệch chủ đề, cô lập tức dừng lại: “Không có việc gì nữa, mọi người đi làm việc đi!”

Đợi cho bọn họ đóng cửa, Aman­da mới nhẹ nhàng đưa tay ấn lên huyệt Thái Dương của mình, cô ấy vẫn còn quá thiếu bình tĩnh. Rốt cuộc ngày hôm nay là thế nào, chuyện này đã khiến cô nhớ lại sự việc trước đây – có lẽ là vì nhìn bọn họ cô lại như thấy chuyện của chồng mình trước kia.

Chris và Kỉ Hoa Ninh vừa đi ra thì Bobo lập tức ào đến: “Thế nào? Vẫn còn sống sót chứ?”.

Chris giơ tay làm dáng dao kè cổ: “Suýt chút nữa…!”.

Kỉ Hoa Ninh không nói gì, cô đang nghĩ đến những lời nói của Aman­da lúc nãy và phát hiện rằng cơn bực tức của mình đã tiêu tan từ khi nào. Aman­da thực sự là một người quá nguyên tắc, yêu cầu quá nghiêm khắc, thế nhưng những điều cô ấy nói không phải là không có lý. Cô dường như cảm thấy, Aman­da nói như vậy là có thiện ý, có lẽ đây là trực giác chăng?

- “Thế nào, bị mắng là ngốc hả?”. Chris hua hua tay trước mắt Kỉ Hoa Ninh.

Cô làm ra vẻ giận dữ gạt anh ta ra: “Làm việc, làm việc thôi. Hôm nay vẫn còn mấy phần điều tra cần phải làm!”.

Bobo không giấu vẻ ghen tỵ liếc nhìn Chris: “Chỉ có cậu mới có được sự cảm thông của ông chủ như vậy, Quee­nie thật là có phúc!”.

Chris nửa đùa nửa thật nói: “Cô ấy đương nhiên là khác rồi!”.

Khi anh nói câu đó, cô gái mặc áo vàng ngồi cạnh Bobo chợt ngẩng đầu nhìn bọn họ, ánh mắt đầy vẻ đố kị.

Cô ta tên là Mai Sa (Micky) là nhân viên của bộ phận nhân sự. Trông cô ta rất xinh đẹp, nhưng vì tính tình hơi kỳ quặc nên không có bạn bè.

Đó là người con gái có tính cách hướng nội, luôn luôn nghĩ rằng cả thế giới này đều đối địch với mình, cho nên không thể thân thiết với bất cứ một ai. Đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ rất rõ chàng trai đã mỉm cười thân thiện với mình vào cái ngày đầu tiên cô đi làm tại đây. Anh ấy có đôi mắt xếch sâu thẳm, hai mí rõ ràng và làn môi gợi cảm. Anh ấy cười với cô, dường như chẳng có lý do gì mà chỉ đơn giản vì cô là chính cô mà thôi.

Ngay khoảnh khắc đó, cô đối với công ty này, mà không có lẽ là đối với cả thế giới này đã nảy sinh một cảm tình sâu sắc.

Người con trai đó đi đến đâu cũng nổi bật với vẻ đào hoa thu hút, đang ngồi trong không gi­an uống trà mà lại thân thiết rót cho mình cà phê, hoàn toàn không biết ra đó cũng là một kiểu phạm tội.

Dần dần Micky phát hiện ra rằng, đối với ai, anh ấy cũng thân thiện như vậy, thậm chí đến khóe miệng trời sinh của anh cũng đã mang nét cười. Chỉ có điều, ngoại trừ với người đó. Cô ta là cấp dưới, là bạn đại học, là trợ thủ đắc lực và cũng là ý trung nhân của anh – Trong công ty này, rất nhiều người biết điều đó. Đã từng có những tin đồn thất thiệt nhưng đều bị anh trấn áp, cảnh cáo, cuối cùng bảy bảy bốn chín ngày, những tin đồn ấy cũng dần dần tan vào không khí.

Cô rất đau khổ, cô đã từng có ấn tượng tốt đẹp với thế giới này nhưng một lần nữa vì không có điểm tựa nên đã dần sụp đổ và mục nát. Tại sao có người sinh ra đã có thể có được sự quan tâm của người khác, rõ ràng về nhan sắc cô còn hơn một bậc – Cô hoàn toàn không ý thức được rằng chính bản thân mình đã đóng cửa trái tim trước thế giới, và đã đem tất cả sự bất công này đổ lên Kỉ Hoa Ninh.

Thế là một trò chơi ác ý dần dần nẩy mầm trong cô, điều đó tựa như mụn nhọt độc đang ẩn mình dưới da và chỉ chờ có cơ hội để trồi lên.

Mượn cớ sắp xếp lại giấy tờ chuyển phát của công ty ở trước bàn, cô lẳng lặng dùng phần tài liệu đã chuẩn bị trước thay thế vào phần tài liệu của Kỉ Hoa Ninh sắp chuyển đi. Cô đã sớm thực hiện qua, chỉ cần lặng lẽ sửa vài số thì cho dù có nhìn đến cũng không phát hiện ra được. Nhưng những loại liên quan đến lợi tức này có khi chỉ cần sai một số là cũng có thể gây ra những tổn thất khó lường.

Quả nhiên không lâu sau đó mưu kế đã phát huy tác dụng, việc sử dụng những con số trong tài liệu đó đã phát sinh phiền phức lớn, điều này đã khiến cho công ty B gặp phiền hà không nhỏ, thiếu chút thì phải ra tòa. Phía tổng công ty rất tức giận với bộ phận làm sai. Ngay trong đêm đó, Aman­da bị triệu tập đến họp ở nước Anh và ngoài ra còn bị sự quở trách rất nặng nề, người phụ trách phi vụ này lại chính là Kỉ Hoa Ninh, mọi người hầu như đều đã mường tượng được tương lai trước mắt của cô.

Bị phạt, giáng chức hay cách chức?

Aman­da quay trở về với bộ mặt mệt mỏi, lập tức triệu Kỉ Hoa Ninh vào phòng làm việc của mình.

- “Tôi cho cô ba phút để giải thích về sự việc này”. Aman­da hai tay đỡ mặt, mắt nhìn chằm chằm vào Kỉ Hoa Ninh, trông không thể biết là vui hay giận.

Tuy Kỉ Hoa Ninh không biết sai sót xảy ra ở chỗ nào nhưng cũng lờ mờ đoán ra đã bị ai đó chơi xỏ. Đánh kẻ tiểu nhân, không thể nóng vội. Cô đưa ra một bộ tài liệu: “Tài liệu này tôi đã làm rất tốt, tôi khẳng định tài liệu được gửi đi không phải là bản này. Nếu không tin có thể kiểm tra thời gi­an trên máy tính của tôi, nhân viên IT rất thạo việc này. Rốt cuộc, trong chuyện này ai là người gây nên thì tôi không biết, nhưng đem phiền phức đến cho công ty thì tôi rất áy náy!”.

- “Được, tôi tin cô!” Aman­da cũng chẳng xem phần tài liệu trong tay Kỉ Hoa Ninh: “Cô muốn tóm kẻ gây chuyện đó để rửa sạch nỗi oan?”.

- “Chị định làm thế nào?”.

Aman­da mỉm cười để lộ vẻ mặt tinh quái như một bé gái: “Điều đó không liên quan đến tôi. Tôi chỉ muốn xem rốt cuộc cô có bao nhiêu bản lĩnh?”.

Phòng làm việc mở cửa, Aman­da tuyên bố Kỉ Hoa Ninh đã thừa nhận sai lầm, song công ty thấy cô đã có nhiều cố gắng trong quá trình làm việc và đã đạt được những thành tích đáng kể nên quyết định cho cô một cơ hội. Chỉ cần nội trong ba ngày, cô ấy tìm thấy sơ hở của đối phương và nhanh chóng thực hiện được tài liệu tương ứng thì sẽ không bị quy trách nhiệm và vẫn được tiếp tục làm việc.

Những người bạn tốt của Kỉ Hoa Ninh ngay lúc đó lập tức phát huy tác dụng, ngoài các nhân viên trực tiếp dưới quyền của cô còn có Bobo, người của bộ phận nhân sự, bộ phận kinh doanh, bộ phận tuyên truyền, thậm chí đến các bà cô ở bộ phận hậu cần cũng có ý được giúp đỡ Hoa Ninh, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, họ đều hy vọng cô được ở lại. Micky thấy vậy ngầm nghiến răng nghiến lợi, không ngờ lần này không những không tống cổ được Kỉ Hoa Ninh mà còn khiến cô ta chiếm được rất nhiều trợ thủ, như thế tuyệt đối không công bằng.

Kỉ Hoa Ninh đã vận dụng nguồn tài nguyên vô hình này và nói với mọi người rằng tự cô ấy sẽ lập ra kế hoạch, sau đó nhờ tất cả bọn họ rêu rao khắp “hang cùng ngõ hẻm” của công ty, điều này chắc chắn sẽ truyền đến tai của kẻ cần lưu tâm nào đó. Hôm sau trong giờ làm thêm, cả công ty không một bóng người, cô rời phòng xuống quầy cà phê, nhưng tập tài liệu vẫn để mở trên bàn làm việc, điều này đối với kẻ ác tâm nào đó mà nói thì đúng là một cơ hội không thể bỏ qua.

Micky len lén đến trước bàn làm việc của Kỉ Hoa Ninh, nhanh tay ấn nút delete – Màn hình hiện lên dòng cảnh báo: “Bạn đã chọn thao tác xóa toàn bộ văn bản hiện hành, có tiếp tục thực hiện không?”.

Cô ta không hề nghi ngờ gì và nhanh chóng chọn lệnh “Tiếp tục”, đôi mắt dán vào những dòng dữ liệu đang dần dần bị xóa trắng, sau đó ấn nút tắt để giả việc máy tính gặp sự cố. Dường như chỉ sau một khắc, tất cả đã được hoàn thành, cô tự cho rằng việc làm này “quỷ không biết, thần không hay” rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Kỉ Hoa Ninh bê một tách nước đến trước bàn làm việc, mắt nhìn vào màn hình đen ngòm và đèn báo nguồn nhấp nháy sáng của máy tính và nở nụ cười tinh quái. Đúng là con hồ ly tinh, cuối cùng cũng đã thò cái đuôi ra.

Micky không hề phát hiện ra di động của Kỉ Hoa Ninh được đặt cạnh máy tính, mặt sau lật ngược lại; cô ta càng không biết điện thoại đã được cài sẵn chương trình quay phim và tất cả hành động của cô đã bị thu lại.

Nắm chắc chứng cứ trong tay, Kỉ Hoa Ninh không vội vàng công bố với bất cứ người nào, cô cho Aman­da xem đoạn băng: “Tôi hy vọng chị có thể giúp tôi một việc”.

Thời gi­an ba ngày đã kết thúc, Aman­da tuyên bố: Kỉ Hoa Ninh đã không đáp ứng được cơ hội cuối cùng mà công ty trao cho, cho nên chiếu theo quy ước trước đó, cô sẽ bị thôi việc. Tất cả mọi người đều lấy làm tiếc cho Kỉ Hoa Ninh, nhưng không ngờ lúc đó Aman­da lại chuyển chủ đề: “Quee­nie nói, hôm qua, vào lúc sáu giờ năm mươi phút, máy tính của cô ấy đột ngột tự tắt và phần tài liệu đang làm dở bị xóa, khi đó cô ấy không ở bàn làm việc. Tôi đã kiểm tra cam­era ở cửa phòng làm việc, thấy lúc đó có vài người đi vào, cho nên tôi nghi ngờ việc này có thể có người làm”.

- “Tôi cũng không muốn cô ấy bị oan mà phải ra đi. Nếu như Quee­nie đã bị gài bẫy, mọi người cũng có thể dùng phương pháp của riêng mình để giúp đỡ cô ấy. Tôi nghĩ như thế này, các bạn đều có thể làm chứng cho nhau, hoặc có thể chỉ ra chứng cứ ngày hôm qua vào giờ đó, mọi người đã ở đâu trong công ty, có ai đã đến phòng này? Nếu như người đó dũng cảm đến gặp tôi và thật thà nói rõ toàn bộ sự việc thì như vậy sẽ càng tốt!”.

Mọi người đều nheo mắt nhìn nhau, việc này thực ra là trò quỷ hay sao? Đúng là không tự nhiên chút nào, nhưng có ai ngu gì mà đi tự thú? Tuy nhiên, cũng có vài người đi làm chứng cho nhau việc họ đã làm gì hoặc ở đâu trong công ty vào thời gi­an đó của ngày hôm trước.

- “Hôm qua hình như Micky cũng ở công ty, khoảng sáu giờ ba mươi phút tôi bảo cô ấy cầm tài liệu qua, sau đó tôi đi ăn cơm, không biết có phải cô ấy ở đó…”, cũng là nhân viên của bộ phận nhân sự, Lin­da do dự nhớ lại, nhưng Micky đã nổi giận ngay lập tức: “Cô nói cái gì? Không có việc gì sao lại ngậm máu phun người?”.

- “Có thể nói thêm, lúc bảy giờ, khi tôi đi tìm cô ấy, quả thực hình như lúc đó Micky không ở vị trí của mình”. Một đồng nghiệp khác cũng cung cấp thêm bằng chứng.

Có người vì muốn giúp Kỉ Hoa Ninh nên đã suy luận theo cách riêng của mình: “Bình thường, cô ta không bao giờ làm thêm giờ, hôm qua sao lại ở lại đến giờ đấy?”.

- “Có khả năng này, bình thường cô ấy cũng không phải là thân thiện cho lắm…”.

- “Tôi và cô ấy chưa bao giờ nói chuyện với nhau, nhưng tôi cảm thấy hình như cô ấy cũng không thích tôi…”.

Đó là những lời nhận xét riêng nhưng mỗi câu mỗi từ đều như bị cường điệu lên và đâm thẳng vào trái tim Micky.

Thế giới này đương nhiên đều thù địch với cô, chẳng có một ai đối xử với người khác bằng sự chân thành. Cô đau đớn chỉ muốn bịt chặt tai lại, tại sao khi Kỉ Hoa Ninh gặp sự cố, mọi người đều tìm bằng chứng để ủng hộ cô ta rồi quay ra nghi ngờ cô?

Ngày hôm sau, Micky trình đơn từ chức. Tuy cô có thể mặt dạn mày dày ở lại công ty, nhưng không thể chịu được sự nghi ngờ và bài xích của các đồng nghiệp. Đến đâu cũng là những ánh mắt kỳ lạ và càng ngày càng tỏ rõ thái độ dò xét một cách thái quá, dò xét về động cơ đằng sau tất thảy điều này.

Có khi cô đưa ra đơn từ chức lại chính là lời chứng minh rõ ràng về sự “trong sạch” của bản thân mình, nhưng vì không thể chịu được sự “sỉ nhục” của mọi người nên đành phải thôi việc. Sau khi Aman­da cho cô xem đoạn phim nọ, cô im lặng không nói một lời nào. Hóa ra, tất cả mọi việc đều đã sớm nằm trong tay Kỉ Hoa Ninh, thật nực cười khi bản thân mình ngu ngốc lại đi làm đồ chơi trong tay cô ấy!

- “Chúng tôi không muốn cho các đồng nghiệp xem đoạn băng này và cô cũng có thể nói với mọi người rằng mình trong sạch, đó là quyền của cô”. Khi Micky ra ngoài, Aman­da đã nói với theo sau lưng.

Cô gượng cười một cách khổ sở: “Không cần, cứ để mặc họ muốn nói gì thì nói!”.

Với sự giúp đỡ của các nhân viên IT, phần tài liệu của Kỉ Hoa Ninh đã tìm lại được nhưng cô cũng không cần sử dụng đến chúng nữa.

Aman­da nhìn cô bằng đôi mắt ngưỡng mộ: “Xem ra tôi đã không đánh giá cô đúng mức, hoặc là cô đã vượt quá sự tưởng tượng của tôi, sự việc lần này xử lý rất đẹp!”.

Kỉ Hoa Ninh đối lại bằng ánh mắt mềm mỏng: “Đây là nguyên tắc làm người, người nào muốn làm tôi đau khổ…”.

- “… Tôi nhất định sẽ làm cho họ còn đau khổ hơn!”. Aman­da nói hộ cô phần cuối của câu còn dang dở.

Kỉ Hoa Ninh chớp chớp mắt như không thể tin được. Cuối cùng cô cũng biết tại sao ngay từ đầu Aman­da lại vô cùng hấp dẫn đối với cô, bởi vì rất có thể họ cùng là một loại người, vừa là bạn vừa là đối thủ, phải biết trân trọng và nể phục lẫn nhau.

Sau khi chăm sóc Kỉ Hoa Ninh, tự bản thân mình cũng lăn ra ốm, Lâm Tĩnh Lam xin nghỉ gần mười ngày. Mẫn Na đột nhiên không tìm thấy cũng không thể gọi điện được cho cậu ta nên bàng hoàng cả nửa ngày trời, cuối cùng cô cũng quyết định đến nhà một lần để hỏi thăm tình hình.

Nghe nói cha mẹ cậu ấy đã ra nước ngoài, như thế có lẽ cậu ấy sẽ sống một mình? Cô ấy không hề nghĩ rằng, mở cửa cho cô lại là Kỉ Hoa Ninh – lúc đó tóc vẫn ướt đẫm và toàn cơ thể vẫn còn thoang thoảng mùi hương sữa tắm, dáng dấp như vừa tắm xong.

Mẫn Na “ồ” lên một tiếng rồi bỗng rối mòng mòng, bao nhiêu phỏng đoán liên tiếp bật ra. Kỉ Hoa Ninh cảm thấy cô gái này có nét gì đó quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai: “Xin hỏi cô tìm ai?”.

Mẫn Na lúc đó định nói rằng mình đi nhầm nhà, không ngờ Lâm Tĩnh Lam cũng vừa xuất hiện ở cửa: “Là ai vậy… Mẫn Na?”.

Kỉ Hoa Ninh chợt nhớ ra đó chính là cô gái xinh đẹp mà cô đã gặp vào ngày hôm trước ở phòng thí nghiệm của Tiểu Lam. Cô liền cầm chiếc khăn bông đi vào trong: “Là tìm cậu đấy!”.

Lâm Tĩnh Lam nhìn theo lưng cô và nói: “Nhanh vào mau, kẻo nhiễm lạnh bây giờ!”. Nói xong lại quay lại: “Mẫn Na, sao cậu lại đến nhà tớ? Có việc gì xảy ra à?”.

Thấy cậu ta không có ý mời mình vào nhà – kỳ thực thì với hoàn cảnh trước mắt, cô cũng không thích hợp vào nhà trong lúc đó. Dường như tất cả những lời nói đã bị Mẫn Na nuốt trôi tuột xuống bụng, cô chỉ ậm ừ vài câu: “À thì, cậu nghỉ ốm lâu ngày như vậy, điện thoại cũng không gọi được… mình thấy lo lắng, cho nên mới…”.

Lâm Tĩnh Lam thẹn thùng: “Ở nhà dưỡng bệnh rất yên ổn, đến điện thoại tắt cũng không biết. Hai ngày nữa mình sẽ trở lại trường, cảm ơn cậu đã quan tâm!”.

- “Xin hỏi, chị Hoa Ninh có ở nhà không?” khi Mẫn Na định rời đi thì lại có một cô gái xuất hiện trước cửa.

Lâm Tĩnh Lam quan sát, người vừa đến có đôi mắt một mí, khuôn mặt hình quả dưa, tóc buộc túm đuôi gà, chính là Tô San – người hiện đang sống ở nhà Kỉ Hoa Ninh.

- “Cô đến đây làm gì?”, thực ra Kỉ Hoa Ninh cũng đứng cách đó không xa, nghe tiếng Tô San liền xuất hiện ngay, thái độ chẳng có gì là tốt đẹp.

- “Chị!”, Tô San ngẩng mặt, khép nép nói: “Là ba và mẹ bảo em đến”.

- “Im ngay!”. Kỉ Hoa Ninh cắt ngang câu nói: “Tôi không phải là chị của cô. Còn nữa, bà ấy là mẹ tôi, không phải mẹ của cô”.

- “Thế nhưng trong lòng San San đã sớm xem chị là chị gái mình rồi… Tuần sau là sinh nhật mẹ, bố mẹ muốn chị về cùng ăn một bữa cơm, chị về nhé? San San biết, thực ra mẹ rất nhớ chị…”.

Kỉ Hoa Ninh không nhịn được cơn tức trước cái giọng giả vờ “oanh vàng thỏ thẻ” này. Cô lạnh lùng đáp: “Một người xem tôi là chị mà lại ném đồ đạc của tôi như đồ bỏ đi? Một người xem tôi là chị lại có thái độ muốn chiếm lĩnh lãnh thổ của tôi rồi lại ra vẻ vui mừng chào đón? Bày đặt cho bọn họ nhìn thấy à? Sinh nhật của mẹ tôi, tôi đương nhiên là nhớ, cám ơn cô đã có nhã ý “nhắc nhở!”.

Khóe mắt Tô San bắt đầu hoe hoe đỏ. Mẫn Na há hốc miệng nhìn, cô vốn cho rằng mình là cô gái có được một chút sự dịu dàng, lương thiện của Kỉ Hoa Ninh, nhưng không ngờ rốt cuộc cô ấy lại mãnh liệt và tàn nhẫn đến vậy. Thật ngu ngốc khi mình bắt chước cô ấy vào năm đó, trách nào đã bị Lâm Tĩnh Lam nhìn thấu tâm can, về cơ bản giữa hai người bọn họ không có gì giống nhau!

Cô gái đứng cạnh cô ấy rất muốn được nhận chị nhưng lại bị Hoa Ninh thẳng thừng từ chối, hiện tại thì Mẫn Na bất bình thay cho Tô San. Đúng lúc đó Lâm Tĩnh Lam nói với Tô San một câu: “Được rồi, làm phiền cô quay về nói với dì Gi­ang rằng: Kỉ Hoa Ninh đã biết rồi!”.

Kỉ Hoa Ninh trừng mắt lườm Lâm Tĩnh Lam một cái, rồi quay người vào trong. Mẫn Na cười gượng gạo: “Lớp trưởng, vậy mình cũng về đây, mấy hôm nữa gặp nhau ở trường nhé!”

Sau khi mấy người nói lời tạm biệt, Lâm Tĩnh Lam đóng cửa quay vào, thì thấy Kỉ Hoa Ninh đang đứng ở cửa phòng, mắt trừng trừng nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

- “Cậu rõ ràng biết nó đối xử như thế nào với tôi, tại sao lại còn giúp nó?”.

Lâm Tĩnh Lam gân cổ lên cãi: “Tôi giúp nó làm gì, tôi chỉ lo nó cứ đứng đợi làm chị không thể bình tĩnh được thôi!”.

- “Vậy, cậu đã giúp tôi tống cổ nó đi!”. Kỉ Hoa Ninh trề môi nhảy dựng lên, trông giống như bé gái khi không được bố mẹ mua cho quần áo.

- “Nếu như tôi giúp chị, chắc thiên hạ đại loạn mất!”. Cậu ta không thể nhịn được cười.

Cô nghe thấy tiếng Tiểu Lam cười, giận dữ hét lên nửa đùa nửa thật: “Tiểu tử thối, Tiểu Lam xấu xa, dám cười chị, đánh này!”.

Hoa Ninh cầm con gấu bông đuổi đánh Tiểu Lam, hai người vừa chạy vừa cười “ha ha, hi hi” đầy vui vẻ, một phen náo loạn từ phòng khách đến nhà tắm.

Ngoài cửa, Tô San dụi dụi mắt, kín đáo nhìn Mẫn Na rồi cúi đầu bước đi.

Mẫn Na không chịu nổi liền nói: “Cậu là em gái của Kỉ Hoa Ninh, thế mà cô ấy đối xử như vậy mà chịu được à?”.

Tô San thấy cơ hội xuất hiện liền nhẹ nhàng nói: “Thực ra… tôi không phải là em gái ruột của chị ấy…”.

Bọn họ cùng sánh bước đến bến xe, chỉ trong thời gi­an ngắn ngủi đấy mà đã trở thành bạn tri âm tựa như bèo nước gặp nhau. Mẫn Ma sau khi nghe hết câu chuyện của Tô San liền cảm thấy tức giận bừng bừng: Hóa ra Kỉ Hoa Ninh lại là loại người như vậy! Từ trong đáy lòng, cô cảm thấy tiếc cho Lâm Tĩnh Lam, và càng củng cố thêm niềm tin của mình.

Tối hôm đó, khi Kỉ Hoa Ninh đang ngồi trước máy tính, cô đang cười ngặt nghẽo trước đoạn phim hoạt hình còn dang dở, tâm trạng rất vui vẻ thì Lâm Tĩnh Lam lẳng lặng kéo ghế đến ngồi cạnh bên: “Hoa Ninh, tôi có mấy điều muốn nói với chị!”.

- “Chuyện gì, cậu nói đi!”. Đến liếc mắt cô cũng chẳng thèm để tâm đến cậu một lần. Lâm Tĩnh Lam kêu lên một tiếng nhỏ rồi với tay tới con chuột nhấn nút “Tạm dừng”.

- “… Cậu làm cái quái gì thế, đang hay mà, trả chuột cho chị!”.

- “Hoa Ninh!”.

- “… Được rồi, cậu nói đi!”. Thực sự là cô có đôi dè chừng Tiểu Lam, trên gương mặt non nớt đó có cái gì rất nghiêm túc, thâm thúy như một ông cụ non.

Cô thừa nhận, từ nhỏ cô vẫn gọi sau lưng cậu là “ông cụ non!”

- “Tôi muốn nói với chị về chuyện của Tô San”.

- “… Sao lại nói đến nó, chị không muốn nhắc đến chuyện đó. Cậu hết lần này đến lần khác nhắc đến nó, có phải là đã xem nó là người nhà không? Trả chuột cho chị!”. Năm nay, Tô San mới mười sáu tuổi, ít hơn Kỉ Hoa Ninh sáu tuổi.

- “Chị có thôi làm loạn đi được không!”. Lâm Tĩnh Lam nắm lấy bàn tay đang giương móng vuốt của cô. Cánh tay cũng giống như con người cậu ta vậy, trắng trẻo và vươn dài, khiến cho bàn tay bé nhỏ của cô bị giữ chặt trong đó: “Tôi cảm thấy cô ta không hề đơn giản. Mỗi lần cô ta xuất hiện, e rằng đều là có mục đích cả. Hoa Ninh, tôi biết chị không thích để lộ tính cách của mình trước mặt người ngoài, thế nhưng tại sao mỗi lần gặp cô ấy, chị đều không thể khống chế được bản thân?”.

Đúng vậy, tại sao nhỉ? Kỉ Hoa Ninh ngẩn ra đến nỗi buông thõng cả cánh tay còn lại: “Cũng có thể, sao chị lại phô trương thanh thế như vậy nhỉ? Chị đang sợ… chị đã… không muốn lại mất đi bất cứ đồ vật nào nữa. Chị đã thể hiện ra mặt, điều đó không phải vì hận cha mẹ mà chỉ vì chị muốn họ được hạnh phúc trọn vẹn mà thôi!”

- “Chị tự nhủ rằng mình đã có những ký ức vui vẻ, ai cũng muốn hướng về phía trước. Thế nhưng con bé đó, nó đã phá đi phần lớn quá khứ đẹp đẽ của chị. Khi chị tất tả quay về nước, tận mắt nhìn thấy căn phòng đó hoàn toàn không phải là căn phòng ngày xưa nữa, thì trong lòng chị lúc đó… cũng giống như đã bị nó giật mất tấm huy chương vàng…”.

Bàn tay cô đang run rẩy trong tay cậu. Trong lòng Lâm Tĩnh Lam đang dâng lên đầy chua xót, nhìn cô ấy đau khổ mà không thể giúp đỡ, điều này cũng giống như lần cô thất tình, khóc rấm rứt và vùi mình vào thân mình gầy gò, yếu đuối của cậu năm đó. Cậu đứng lên, để cô nhẹ nhàng tựa vào thân mình, tấm thân giờ đã trở nên rắn rỏi và vững chãi hơn rất nhiều: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không muốn nhìn chị phải cầm lòng mình. Chị rất giỏi giả vờ, trong con mắt tất cả mọi người, chị luôn luôn chu đáo và hoàn hảo, thế nhưng có mấy ai biết được đằng sau nét cười ấy là bao nhiêu sự bi thương?”.

Có lẽ, ở đây chỉ có một người. Kỉ Hoa Ninh mơ hồ nghĩ, hoặc khi cậu ấy vuốt nhẹ lên mái tóc dài của mình, sao mà tự nhiên và thanh tao đến vậy.

Phải một lúc rất lâu, cô mới định thần trở lại, ý thức được rằng mình đang dựa vào khuôn ngực vững chãi và rắn chắc, cô chợt đỏ mặt và đẩy cậu ta ra, không dám nhìn sâu vào trong mắt cậu. “Nô bộc” Tiểu Lam của cô, không biết từ lúc nào đã trở thành chàng trai trưởng thành, một nơi nương tựa đáng tin cậy?

Cuối cùng, Tiểu Lam đề xuất với cô một kế sách: Dùng chiến thuật mềm mỏng để đối phó với Tô San. Cứ kiên trì theo bộ mặt đẹp đẽ của cô ta để xem rốt cuộc bộ não đó còn nghĩ được những điều gì nữa? Dù cho trong bất cứ trường hợp nào, người hành động trước bao giờ cũng dễ để lộ điểm yếu và dễ há miệng mắc quai nhất. Kỉ Hoa Ninh nghĩ đi nghĩ lại và cảm thấy lời nói của cậu cũng có lý.

Chỉ là họ không biết, lúc đó Tô San đã có thêm một đồng minh mới, đó chính là cô gái có tên Mẫn Na, họ mới gặp nhau chưa đầy mười hai tiếng đồng đồ.

Khi ở trường, thành tích học tập của Kỉ Hoa Ninh tuy rất ưu tú nhưng vẫn chưa được xếp vào hạng nhất như Tiểu Lam. Song cô cũng không nghĩ đến việc mình có năng khiếu học về ngôn ngữ: Trong bốn năm đại học, cô đã tích cực tham gia học hai môn ngoại ngữ, nắm vững được bốn loại ngôn ngữ Trung, Anh, Đức và La tinh.

Chris thường đưa cô đi cùng trong các cuộc đàm phán làm ăn. Với vẻ ngoài xinh đẹp và cách nói chuyện duyên dáng, thông thường mỗi lần lâm trận đều giành được không ít thắng lợi. Thế nhưng Chris càng không phải là kẻ tầm thường, anh ta cũng vô cùng tinh tế, hoạt bát trong những cuộc đàm phán khiến cho Kỉ Hoa Ninh không thể không nhìn anh với con mắt ngưỡng mộ.

- “… Doanh lợi lần này chúng ta nhất định phải đạt được 70%, tuyệt đối không được nhượng bộ, nếu không thì hợp tác lần này cũng không phải bàn bạc thêm nữa!”. Khi nhận được nhiệm vụ, Kỉ Hoa Ninh vội vàng đến khách sạn, lúc đó Chris đã một chọi ba, chiến đấu được hơn nửa tiếng đồng hồ, vì thái độ cứng rắn của đối phương mà cuộc đàm phán đang rơi vào thế bế tắc.

Cô đẩy cửa phòng, bốn người đàn ông đang ngồi quanh bàn, đồ uống đặt đó vẫn chưa đụng tới, trong lòng sớm đoán được: có lẽ cuộc đàm phán lần này không được thuận lợi lắm. Cô cẩn thận chỉnh lại y phục, nở nụ cười thanh lịch, chuyên nghiệp và giơ tay gõ cửa: “Xin lỗi, tôi đã đến muộn!”.

Căn phòng vốn lạnh như băng nay vì sự có mặt của một cô gái xinh đẹp như gió mùa xuân đã khiến cho không khí ấm cúng hơn phần nào. Chris đứng dậy, dùng tiếng Anh lần lượt giới thiệu ba người bọn họ, rồi sau đó giới thiệu lại: “Đây là phó giám đốc bộ phận thị trường, Quee­nie!”.

Kỉ Hoa Ninh bắt tay mọi người rồi cùng ngồi xuống. Nội dung cuộc hợp tác lần này là phía công ty bạn sẽ cung cấp công thức sản phẩm, công ty B đảm nhiệm khâu sản xuất và quảng bá sản phẩm. Bởi vì đó là một công thức độc quyền và nhu cầu hiện tại của thị trường là rất lớn nên phía công ty bạn cũng muốn nắm giữ không chịu buông tay, kiên định để đạt được bảy phần lợi nhuận. Điều này đối với công ty B là rất hà khắc, thế nhưng từ bỏ miếng mồi béo bở này lại thật là đáng tiếc.

Người đứng đầu phía đối phương nhấp một ngụm cà phê, Kỉ Hoa Ninh cười nói: “Xem ra, cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết quốc khánh của quý quốc!”. Đó chính là một giọng Đức rất chuẩn.

Đối phương có đôi chút ngạc nhiên, nhưng lập tức cười xã gi­ao nói: “Đúng rồi, chỉ còn bốn ngày nữa”. Trong ba người có hai người là mang quốc tịch Đức, người còn lại mang quốc tịch Italy, cú hích đầu tiên của Kỉ Hoa Ninh làm rất tốt.

- “Xin thứ lỗi nếu… nhưng tôi hơi đường đột, không biết các ngài đã có kế hoạch cho ngày quốc khánh chưa? Tôi còn nhớ, pháo hoa trên sông Rhine rất đẹp”. Lời nói có ngụ ý, nếu như đàm phán thành công sớm ngày nào thì họ sẽ được về nước sum vầy với gia đình bạn bè sớm ngày đó.

- “Đương nhiên, nếu thời gi­an cho phép. Nghe nói vậy chắc quý cô cũng đã từng qua Đức?”.

- “Đúng vậy, tôi đã được dự lễ đón mừng năm mới rất vui vẻ ở đó và tôi cũng rất thích bia của Đức”. Kỉ Hoa Ninh làm động tác uống cạn một hơi hết cốc, rồi dí dỏm nói: “Tuy nhiên, tôi uống không được giỏi lắm!”.

Đối phương phá lên cười: “Tiếng Đức của quý cô rất chuẩn. Chúng tôi tin rằng, nếu có cơ hội, nhất định quý cô sẽ muốn đón mừng năm mới một lần nữa ở Đức”.

- “Đúng vậy, thưa ngài!”. Chỉ với vài câu đối thoại ngắn ngủi nhưng đã kéo gần được khoảng cách của ngàn sông vạn núi, giải tỏa được phần lớn tình hình bế tắc giữa hai bên lúc trước. Chris nhân cơ hội dấn tới, tiếp tục cùng họ bàn bạc về vấn đề hạn ngạch quyền lợi.

- … “Công thức cố nhiên là vô cùng tốt, công ty B từ trước đến nay đều chọn những sản phẩm tốt nhất. Chúng tôi đã cho ra những loạt sản phẩm như Fever, Max, mỗi một lần như vậy đều trở thành tiêu điểm của thị trường. Tuy nhiên, với những công ty có khả năng cạnh tranh trực tiếp, chúng tôi có thể đảm bảo rằng họ không thể có công việc tốt nhất, sức tuyên truyền rộng rãi và khả năng hấp dẫn cao nhất để khiến cho loạt sản phẩm giống như Max được biết đến ở từng hộ gia đình, điều này có ý nghĩa rất lớn đối với việc nâng cao giá trị và phát triển sản phẩm của quý công ty, và đây cũng chính là điều mà các công ty khác không thể nào sánh được”.

Các thành viên phía đối phương bắt đầu do dự, Kỉ Hoa Ninh và Chris đưa mắt nhìn nhau như hàm ý “Ok” trong đó, cùng lúc đó người đàn ông Đức dẫn đầu dò hỏi: “Vậy thì, bên quý công ty muốn bao nhiêu?”.

- “Chúng tôi muốn tròn 60%”. Chris giơ một bàn tay ra: “Như vậy là công ty chúng tôi đã nhượng bộ rất nhiều đối với sản phẩm này”.

- “Không thể được!”, đối phương người Italy gay gắt phản đối: “Như vậy còn kém quá xa so với trọng tâm của chúng tôi!”.

- “Xin hãy tin rằng chúng tôi đã mang đến đây thành ý lớn nhất!”. Kỉ Hoa Ninh dường như không nghe thấy sự phẫn nộ trong giọng điệu của đối phương, lời nói dịu dàng tựa như làn gió thoảng vào đầu mỗi người: “Công ty B đã có mấy trăm năm lịch sử, chúng tôi tin rằng quý công ty chọn công ty chúng tôi để sản xuất và quảng bá sản phẩm này cũng chính là đặt niềm tin nơi chúng tôi. Mặc dù bên các bạn đã có chi phí trước khi phát hành sản phẩm, nhưng bản quyền bằng sáng chế cũng đã thu về hơn phân nửa. Mà chúng tôi từ khi sản xuất đến khi thành sản phẩm, bố trí công nhân đến việc tuyên truyền sau này, những việc đó chiếm phần chi phí còn lớn hơn! Huống hồ đợi khi sản phẩm ra nhập thị trường, phải mất bao nhiêu năm thì mọi người mới biết đến, quý công ty chọn chúng tôi cũng là chọn nơi đáng tin cậy, là chọn nơi có thể phát triển đều đặn không bị ngắt quãng, điều này chẳng lẽ không đáng để mọi người nhường một bước?”.

Người Đức trưởng đoàn nói: “Xin thứ lỗi, chúng tôi cần hội ý một chút!”.

Chris vẫn ngồi nguyên vị trí, theo thói quen rướn cong hàng lông mày: “Xin cứ tự nhiên!”.

Đối phương ra khỏi chỗ ngồi, nửa giờ sau mới quay lại. Trong thời gi­an đó Kỉ Hoa Ninh cũng đi rửa tay một lần, Chris thì chăm chú quan sát cảnh vật ngoài khung cửa sổ.

Hai mươi phút sau họ quay lại, mọi chuyện cuối cùng cũng được ấn định, điều kiện thỏa thuận ký kết là công ty B 55%, công ty đối tác 45%. Khi bắt tay, người mang quốc tịch Italy không ngừng khen ngợi: “Các bạn tuy còn rất trẻ, nhưng rất khéo léo trong việc đàm phán! Hy vọng rằng chất lượng sản phẩm của bên công ty cũng ưu tú và đáng tin cậy như chính các bạn vậy!”.

Cả hai người đều cười một cách hoàn mỹ, trông giống như hai con hồ ly: “Đương nhiên, đương nhiên là vậy rồi!”.

Khi đến bãi đỗ xe, Chris ấn nút điều khiển từ xa, sán đến gần Kỉ Hoa Ninh: “Mời cô nương ăn gì để để thưởng công nhỉ, đại công thần!”.

- “Không dám, tất cả đều do cậu thương lượng cả đấy chứ!”.

- “Quá khiêm tốn, không dễ thương chút nào!”. Chris vuốt nhẹ lên mái tóc dài của cô: “Hôm nay, trang điểm rất đẹp!”.

- “Bởi vì biết rằng đây là một cuộc làm ăn lớn mà!” Kỉ Hoa Ninh bật cười và nhẹ nhàng nói: “Không biết là do vận của họ không tốt hay là vận của tớ quá tốt nhỉ?”

Chiếc xe nhỏ màu cham­pagne hòa vào dòng xe đang chuyển động, mọi người đều không biết rằng khi Kỉ Hoa Ninh đi rửa tay, cô ấy đã nghe được cuộc nói chuyện qua điện thoại của đối phương, họ đang xin chỉ thị của cấp trên.

- “Nhượng bộ cuối cùng là 45%, công ty B là sự lựa chọn tốt nhất!”.

Hơn nữa, họ đã bỏ qua tiếng Anh và tiếng Đức để dùng một thứ tiếng mà ở đây chẳng có ai hiểu đó là tiếng La tinh.

Sinh nhật của Gi­ang Vân cuối cùng cũng đến, Kỉ Hoa Ninh xách quà tặng hết túi to lại đến túi nhỏ, trông giống như một cô dâu về thăm nhà.

- “Cái này tặng chú Tô, cái này là của San San”, cô gọi tên thân mật của Tô San tự nhiên như thường, dường như đó chính là em gái của cô và hai người đã từng biết nhau trong mấy thập kỉ vậy: “Đây là phần quý nhất, quà mừng sinh nhật hôm nay!”.

Kỉ Hoa Ninh đeo chiếc dây chuyền bạch kim lên cổ Gi­ang Vân rồi hôn nhẹ lên má bà: “Chúc mừng sinh nhật mẹ!”.

Gi­ang Vân quá xúc động, không thể kìm được khiến đôi mắt cứ đỏ hoe. Tô San ôm quà tặng của “chị” đứng bên cạnh mặt không hề có chút biểu cảm gì, nhưng ngấm ngầm bóp chặt tay làm biến dạng cả một góc hộp quà tặng.

Gi­ang Vân và Tô Mạo cảm thấy rất lạ trước sự thay đổi chóng mặt của Kỉ Hoa Ninh. Vốn cho rằng cô ấy sẽ chẳng về, hoặc có về cũng chẳng vui vẻ gì rồi lại đi ngay, thực là không nghĩ đến cô ấy đã hòa nhã và thân thiết đến vậy. Chỉ có điều đó chính là điều mà họ mong mỏi nhất, sinh nhật này, mọi người ai cũng vui vẻ, chỉ trừ có một người – Tô San!

Kỉ Hoa Ninh cười híp mí và gọi cô là “San San”, cô ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lại bằng cách gọi “chị”, đúng là “tình nghĩa chị em sâu đậm”!

Khéo ngụy trang? Điều này từ năm tuổi Kỉ Hoa Ninh đã là bậc thầy!

Sau khi ăn cơm, Gi­ang Vân cuối cùng cũng đề xuất ngăn căn phòng nhỏ thành hai phần, cho hai chị em gái cùng ở để có thời gi­an trao đổi tâm tình. Tô San nghiến răng kèn kẹt nhưng cũng chẳng có cách gì để cự tuyệt. Không ngờ Kỉ Hoa Ninh lại mở miệng trước: “Không cần đâu mẹ ạ, sửa phòng rất phiền hà. Con cũng đã hai mươi tư tuổi rồi, sớm muộn gì cũng về nhà người ta, thật chẳng bằng để cho San San ở, em ấy vẫn còn nhỏ. Hơn nữa, con sống một mình cũng quen rồi, chẳng có gì là bất tiện cả!”.

Tô San cảm thấy có điều gì bất an, so với trước Kỉ Hoa Ninh như thế này còn đáng sợ hơn nhiều. Trở về nhà lần này, cô ta đã lung lạc trái tim tất cả mọi người, đến cả ba đẻ ra mình cũng vậy. Chút thế mạnh chiến thắng của cô ta trước đây xem ra đã như nước chảy bèo trôi.

Cô không cam tâm! Cô không thể để cho Kỉ Hoa Ninh phản công làm chuyển biến toàn bộ thế cuộc được, mảnh đất này, Tô San đã chiếm lĩnh, không một kẻ nào có thể hy vọng tống khứ cô đi được!

Đúng vậy, từ ngày rời nhà mẹ đẻ ra đi, cô đã hứa với bản thân mình như vậy.

Chris và Kỉ Hoa Ninh đúng là một đôi như cá với nước. Trong đàm phán công việc, thương vụ, tiệc tùng, sự phối hợp của nam thanh nữ tú đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hơn nữa, chỉ cần hai người này xuất chiêu thì phi vụ dù khó đến đâu cũng hoàn thành, thật không biết bọn họ đã dùng mánh khóe gì mà khiến đối phương đầu hàng không điều kiện như vậy?

Thế nhưng mối quan hệ cấp trên cấp dưới của họ qua con mắt định kiến của Aman­da thì không được hay cho lắm. Nhưng hiệu suất là cái đích cuối cùng, không biết từ khi nào, cô cảm thấy bọn họ càng ngày càng thuận mắt. Có lẽ trên thế giới này, chỉ có những tình huống tương tự chứ không có những con người hoàn toàn giống nhau.

Phi vụ hôm nay đáng lẽ là của Chris, nhưng khi trong phòng làm việc Kỉ Hoa Ninh có phàn nàn là hơi nhức đầu, thế là không để cho cô từ chối, anh liền kéo Hoa Ninh đi hóng gió. Hai người đợi hơn năm mươi phút đối tác mới đến, khi Chris vừa trông thấy một khuôn mặt phong trần bị gió bạt làm đỏ ửng, anh ta vội lên tiếng phân trần: “Trên đường tôi gặp một phụ nữ sắp sinh liền đưa cô ta vào bệnh viện. Xin lỗi, xin lỗi, thực sự rất xin lỗi!”.

Kỉ Hoa Ninh cười thầm trong bụng, thời đại nào rồi mà lại còn có người dùng chiêu cũ rích này để biện hộ nữa! Nhưng khi đối phương ngẩng đầu lên, cả hai đều ngẩn người ra một lúc, anh ta liền chỉ vào cô và gọi: “Tiểu Ninh! Cậu quay về hồi nào đấy?”.

Kỉ Hoa Ninh thần xiêu phách lạc, Chris nghe vậy cũng im lặng, anh ta còn nhớ cô ấy không thích bị gọi bằng cái tên này. Chỉ nhìn cô cười rất gượng gạo: “Thì ra là Tiểu Đạt, đã lâu không gặp!”.

Tạ Khải Đạt không lạnh nhạt như cô, nói: “Sao lại đã lâu không gặp, mấy năm rồi cậu có biết không? Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Viễn Ảnh đi, Tiểu Di đi, vốn vẫn cho rằng vẫn còn hai chúng ta là bạn bè với nhau, thế nhưng cậu cũng không nói một lời nào mà lẳng lặng bỏ sang Anh!”. Cậu ta nắm chặt tay, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Kỉ Hoa Ninh càng ngày càng xám lại: “Mình thật chẳng có cơ hội để hỏi cậu, lẽ nào nguyên nhân là vì Viễn Ảnh, nên cậu mới một thân một mình qua Anh?”.

- “Tạ tiên sinh!”, trước khi vẻ tội lỗi trên mặt cô biến mất, Hoa Ninh đã nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười khiến mọi người đều không thể bỏ qua – nụ cười của thiên sứ.

- “Cái gì cơ?”.

- “Ông là người đại diện cho cuộc đàm phán được công ty M cử tới đúng không? Chúng tôi đã đợi ông hơn năm mươi phút rồi, thế thì, bây giờ có thể bắt đầu rồi chứ?”.

Chris nhìn nụ cười lấp lánh trong mắt cô, đột nhiên cảm thấy rùng mình. Người con gái này, tuyệt đối còn đáng sợ hơn cả những gì anh ta tưởng tượng! Thế nhưng, nguyên nhân biến cô ấy thành ra như thế này là gì? Lúc nãy hình như anh ta có nắm được chút ít…

Là vì Viễn Ảnh…

“Viễn Ảnh” ư…

Nguyên nhân là vì người đó mà cô ấy mới vượt mọi trùng khơi để tự lực cánh sinh nơi đất khách quê người; vì người đó, mà cô ấy mãi hướng đôi mắt mình qua sông Cam­bridge, mới gánh chịu tầng tầng lớp lớp đau thương; vì người đó, quá khứ của cô ấy, cách xưng hô của cô ấy, có lẽ là đã nhiều lần không cách nào có thể chạm vào nơi cấm kỵ ấy?

Tất cả đều do nguyên nhân từ cái con người “Viễn Ảnh” ấy! Chris thấy trong họng đang dâng lên cảm giác nghẹn đắng mà khó lòng có thể chế ngự. Tuy anh không biết “Viễn Ảnh” là “quỷ thần” nơi nào, nhưng rõ ràng là đã làm tổn thương cô ấy, mà vết thương còn rất nặng, thời gi­an qua đi vẫn còn hằn sâu một vết sẹo.

Tạ Khải Đạt cũng bị Kỉ Hoa Ninh làm cho sây sẩm và chặn lại bằng một nụ cười mê hồn, anh biết là cô ấy đang giận dữ nên vội vàng bỏ qua sự do thám lúc đầu: “Đúng, đúng vậy, hiện tại mình là mar­ket­ing của công ty M…”. Anh lấy card từ trong túi ra và gửi cho hai người: “Vậy, xin mời bắt đầu!”.

Cuộc đàm phán rất thuận lợi, hai công ty đã thiết lập được quan hệ hợp tác. Sau khi kết thúc Tạ Khải Đạt còn muốn mời Kỉ Hoa Ninh đi ăn, hiển nhiên là có điều muốn nói, nhưng bị Chris gạt đi: “Thật xin lỗi, cô ấy là nhân viên của tôi, mà hiện tại vẫn đang trong giờ làm việc!”.

Tạ Khải Đạt trông theo bóng hai người xa dần: “Tiểu Ninh… Viễn Ảnh đã trở về rồi… không biết có nên cho cậu biết không nữa…”.

Mẫn Na đang xem vô tuyến ở nhà, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, là Tô San.

- “Na Na, chị của mình trong lần về nhà vừa rồi đã trở nên rất kỳ lạ…”. Tô San kể lại biểu hiện vừa qua cho Mẫn Na nghe, hai người bắt đầu trao đổi qua lại.

- “… Thế là, cô ta cương thì cậu nhu, cô ta nhu thì cậu càng phải nhu hơn. Hàng ngày nên chăm sóc cha mẹ tốt hơn nữa, thành tích của cô ta tốt, thế nên cậu càng phải cố gắng hơn để thu hút mọi sự chú ý về mình, cuối cùng cậu mới mãi mãi là người được gần gũi”. Mẫn Na nói liền một mạch.

- “Mình cũng nghĩ như vậy!”. Tiếng Tô San mềm mại vọng đến qua điện thoại: “Đúng rồi, cậu và anh Lâm thế nào rồi?”.

- “Có thể thế nào? Bọn họ sớm tối có nhau, mình đang chán chết đây này!”. Mẫn Na tự chế nhạo bản thân mình: “Thế nhưng trong hai năm vừa rồi anh ấy cũng đối xử tốt với mình, thỉnh thoảng có mời mình đi ăn”. Cô ấy thực ra có chút buồn phiền nên nói vậy. Ba bốn năm vừa qua, kỳ thực là hai người cũng chỉ dừng lại ở mức tình bạn thân thiết mà thôi, cơ bản là hai con tim không có nhịp đập chung. Thực tại Lâm Tĩnh Lam đang khép kín lòng mình và thật khó để tấn công.

- “Đừng buồn, Na Na. Cậu trẻ hơn chị mình, lại còn xinh đẹp nữa, điều quan trọng là cậu thích anh Lâm thế cơ mà, chị của mình làm sao so sánh được? Ông trời không bao giờ phụ lòng người đâu!”.

- “Ừ, cám ơn San San!”. Mẫn Na xuống giường ra phòng khách thì gặp Mẫn Lạc Lạc tới.

- “Chị”, giống như hồi nhỏ, cô ào vào trong lòng Lạc Lạc.

Mẫn Lạc Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt dịu dàng đẹp đẽ không gì sánh được, đôi gò má lộ sắc phấn mịn màng, nhìn có vẻ xấu hổ. Cô nhẹ nhàng xoa đầu Mẫn Na: “Hai mươi tuổi rồi đấy, vẫn còn như trẻ con ấy!”.

Mẫn Na kinh ngạc nhìn cô: “Chị, mặt chị thật hồng hào! Lần này đi công tác ở ngoài, có phải đã gặp vận đào hoa không vậy?”.

Vốn chỉ là một câu đùa, nhưng đã làm cho mặt của Mẫn Lạc Lạc càng thêm đỏ. Mẫn Na hỏi cô đối tượng là ai nhưng bị Mẫn Lạc Lạc ngăn lại ngay: “Không nói cho em đâu!”.

Ha ha, bông thủy tiên kiêu kỳ, cuối cùng cũng biết cách yêu một người hay sao?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...