Tinh Linh Trên Vai Dã Thú

Chương 5: Cuộc sống trong rừng


Chương trước Chương tiếp

[Bây giờ trên thế giới này cơ bản không còn nhân loại nữa, nhưng chúng ta vẫn theo thói quen gọi những thú nhân không thể biến thành hình thú là nhân loại. Bọn họ cũng giống nhân loại xưa kia, không thể lại gần cây cối]

Mắt Estes mở to, khó có thể tin được “Vậy nghĩa là họ phải sống ở những nơi không có thực vật sao?” Thế giới không có thực vật? Nó sẽ như thế nào đây? Cậu thật không thể tưởng tượng được.

[Đúng vậy, chúng ta đã gần 300 năm nay không còn thấy nhân loại nữa rồi. Có lẽ cuối cùng họ cũng bị tuyệt chủng hết rồi] Á Nhĩ Phất Liệt Đức nói vậy, ông thật sự không thích nhân loại, thậm chí có thể nói là căm ghét họ. Năm đó, ông đã ẩn ẩn có ý thức, khi đó nhân loại xông vào khu rừng này định khai thác những mỏ khoáng thạch ngay dưới bộ rễ của ông.

Ai cũng không thích nổi những kẻ có ý định giết mình.

“Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia, ngài nói loại khí có thể khiến cho con người suy yếu là gì a? Nó xuất hiện như thế nào? Vì sao tất cả các thực vật lại tạo ra loại khí ấy?” Tiểu tinh linh hỏi một mạch 3 vấn đề, cậu luôn muốn thích tìm hiểu bí mật của các loại thực vật mà.

[Chúng ta coi nó như một lớp bảo vệ vậy, nó được phân phối theo bản năng trong quá trình quang hợp, nhưng không phải thực vật nào cũng có khả năng đó. Nó chỉ xuất hiện ở những loài thực vật sinh trưởng và hấp thụ được nội dịch dinh dưỡng của những Zombie bị mất đầu không thể hoạt động được nữa, sau đó chuyển hóa thành lớp khí bảo vệ này. Mà lớp khí này tuy nguy hại với con người nhưng đối với chúng ta lại vô cùng dinh dưỡng. Lớp khí này tản khai trong không khí, các thực vật khắp nơi dần hấp thụ nó rồi biến dị như bây giờ. Nhưng thật đáng tiếc cũng vì nguyên nhân này mà những đồng bào của ta ở ngoài khu rừng này bị thú nhân nhổ tận gốc. Theo tin tức của các cây cổ thụ ở gần bìa rừng cho biết, tất cả những khu rừng khác trên thế giới đều đã trở thành sa mạc, trừ bỏ rừng rậm Vĩnh Cửu này đã không còn nơi nào cho chúng ta sinh trưởng nữa]

“Tất cả đều là sa mạc? Chẳng nhẽ thế giới này chỉ có một cánh rừng?” Estes thực không dám tin.

[Đúng vậy a, trong mấy trăm năm qua, những sông băng của châu Nam Cực đã tan chảy khiến cho nước biển dâng cao đột ngột, rất nhiều lục địa đã chìm xuống biển rộng. Chỉ có đại lục chúng ta đang ở trên này là cao hơn mặt nước biển nên chúng ta mới may mắn sống sót] Á Nhĩ Phất Liệt Đức giọng điệu có chút bi thương. Những đồng bào của ông đã bị nước biển nhấn chìm, mặc dù trước lúc xảy ra thảm họa họ đã nhờ loài chim chở theo mầm mống của họ đi đến những vùng đất khác để tiếp tục hậu đại nhưng chính bản thân họ lại không thể thoát khỏi tấn bi kịch ấy.

[Các con cháu của đồng bào ta giờ đây đều ở trong rừng Vĩnh Cửu này. bởi vì tuổi còn nhỏ nên chúng chưa thể tự mình bày tỏ ý nghĩ, nếu ngươi muốn nói chuyện với chúng thì hẳn sẽ mất rất nhiều năm. Uhm... khoảng 500 năm? Tháp Lợi Ân cũng khoảng 800 tuổi mới bắt đầu nói chuyện]

[Là 790 tuổi! Á Nhĩ Phất Liệt Đức ngươi vì cái gì luôn nhớ không rõ!] Tháp Lợi Ân nói chen vào, rõ ràng đối với lời nói của Á Nhĩ Phất Liệt Đức vô cùng bất mãn.

[Chỉ kém một chút thôi mà! Không cần so đo]

[Kém một ngày cũng là kém! Ta chính là cổ thụ trẻ nhất trong rừng á!] rõ ràng Tháp Lợi Ân vô cùng tự hào vì có thể nói chuyện sớm hơn những cây cổ thụ khác.

“Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia, Tháp Lợi Ân gia gia, vì cái gì bây giờ chỉ có 2 người nói chuyện vậy? Những cây khác tại sao lại không nói chuyện?” Estes thấy hai người lại sắp sửa cãi nhau liền lập tức đặt câu hỏi.

[Số lượng cổ thụ chúng ta rất ít, mọi người lại phân bố ở các góc của rừng rậm Vĩnh Cửu, khoảng cách rất xa nhau, truyền đạt ý thức ở cự ly xa như vậy rất tốn sức. Nói chung nếu không có gì nghiêm trọng, chúng ta cũng không tự ý liên lạc. Lúc trước chỉ là do quá ngạc nhiên thôi vì cũng có những chủng tộc không thể giao tiếp với chúng ta mà]

“Ừm đây cũng là lần đầu tiên ta gặp cây có thể giao tiếp a”

[Ta có thể ngửi thấy từ ngươi mùi vị nồng hậu của thực vật nhưng cũng không hoàn toàn giống. Nói thế nào nhỉ? Ngươi như một cái cây biết đi vậy]

Estes tự hào nâng lên tiểu cằm “Phụ Thần nói Tiểu tinh linh là con cưng của thiên nhiên. Chúng ta là độc nhất vô nhị!”

[Phụ Thần? Là phụ thân của ngươi sao?]

“Không phải, tiểu tinh linh không có cha mẹ. Phụ Thần là vị thần tạo ra chúng ta”

[A ha, sự hiện diện trong truyền thuyết] Tháp Lợi Ân lơ đễnh, cổ thụ bộ tộc tín ngưỡng thiên nhiên nhưng chúng không tin thần tồn tại.

Estes có chút mất hứng quệt miệng “Mới không phải là truyền thuyết, ta đã từng gặp qua người rồi”

[Ngươi đã gặp qua Thần? Trông như thế nào?] đến Á Nhĩ Phất Liệt Đức cũng có chút kinh ngạc.

“Phụ Thần thực ôn hòa, tất cả các tiểu tinh linh đều thích ngài ấy. Kể cả hình người của chúng ta cũng là dựa vào bộ dạng của ngài ấy mà tạo thành. Nhưng cũng phải hơn 30 năm rồi ta chưa gặp lại Phụ Thần. Ngài ấy hay cùng Minh Đế bệ hạ du ngoạn khắp nơi, chúng ta rất ít khi gặp được ngài ấy”

[Ngươi giống thú nhân đều có thể biến thành hình người?]

“Chắc vậy” tiểu tinh linh lục tìm trái cây trong túi nhỏ, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu rồi, cậu hảo đói a.

Á Nhĩ Phất Liệt Đức giọng điệu lập tức trở nên ngưng trọng, khuyên bảo [Tiểu tử kia nhớ rõ này, đừng tự tiện biến thành hình người khi ở trong rừng. Sinh vật ở đây đối với con người không được hữu hảo lắm đâu!]

“Ngô?” tiểu tinh linh ôm trái cây há miệng cắn 1 miếng thật to đến nỗi hai má căng phồng khiến cậu không nói nên lời. Thật vất vả đem thịt quả ngon mềm trong miệng nuốt xuống. Cậu cười hì hì tiếp lời :” Sẽ không sao đâu, tiểu tinh linh cũng không thích hình người mà. Vừa không có cánh, vừa phải đi bằng chân mà hình dáng lớn quá cũng không thể vào nhà hoa được a, rất phiền toái” bản thân cậu cũng chỉ trong khoá huấn luyện biến thành hình người làm qua, mà sau khi lão sư sát hạch xong cũng không biến hình thêm lần nữa.

[Thế thì tốt. Chúng ta cũng không xác định được là lớp khí bảo vệ có ảnh hưởng đến hình dáng con người của ngươi không, ngươi cũng nên chú ý 1 chút]

“Ân ta sẽ chú ý” tiểu tinh linh đem miếng trái cây cuối cùng ăn xong liền bay khỏi cành cây “Ta phải trở về thôi, cảm ơn câu chuyện xưa của ngài, Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia. Lần sau ta có thể đến chơi với ngài nữa không?”

[Đương nhiên! Ta rất thích có người nghe ta kể chuyện. Không phải ai cũng đáng yêu như ngươi đâu]

Estes cao hứng bay đi.

[Cũng không biết ở chung với sinh vật như thế có vấn đề gì không đây]

[Tháp Lợi Ân, ngươi quá cẩn thận rồi. Ta cảm nhận được từ người tiểu tử ấy mùi thực vật rất nồng đậm. Vậy sao tiểu tử ấy lại có vấn đề được?]

[Hy vọng là như thế]

[Ngươi thông báo với những cây cổ thụ khác trong rừng để họ chú ý chút]

[Đã rõ]

Rừng rậm lại trở nên yên lặng.

☁☼☁☾☁☀☁❅☁☃☁

Sáng sớm ở bên 1 hồ nước nằm sâu trong rừng Vĩnh Cửu.

Estes ôm 1 chậu nhỏ đi xuyên qua bụi cỏ, cậu đang đi thu thập những giọt sương sớm trên những đóa hoa. Đừng nhìn cái chậu này nhỏ mà coi thường, thực chất nó có thể chứa được rất nhiều, đồ của tinh linh luôn có những chức năng kì diệu.

Vậy là cậu đến đây cũng được gần 1 tháng rồi. Cho tới giờ phương pháp về nhà vẫn chưa có đầu mối nên dù lo lắng thì cậu vẫn chỉ có thể chờ đợi.

Tuy ở đây không có tộc nhân nên có chút tĩnh mịch nhưng cuộc sống trong rừng cũng rất thú vị. Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia cùng những cổ thụ khác rất chiếu cố cậu, luôn nói cho cậu nhiều việc như nơi nào có trái cây ngon, nơi nào có nấm tốt, nơi nào nguy hiểm không thể đi hay nơi nào cảnh đẹp nên ghé thăm. Nhờ vậy cậu đối với khu rừng này ngày càng quen thuộc, mỗi ngày đều trôi qua trong khoái hoạt.

Chờ sương sớm đã hứng đủ, Estes ôm chậu quay về hoa ốc. Trong thời gian qua cậu đã chỉnh sửa lại hoa ốc không ít, rễ cây càng thêm tráng kiện hơn, bên trên nở thêm 1 nụ hoa nữa, đó là kho trữ đồ của cậu.

[Tiểu tử chịu khó, ngươi lại góp nhặt nhiều sương sớm vậy]

“Buối sáng tốt lành, Y Lực Tháp] Estes đối với cây cổ thụ giữ hoa ốc gật đầu chào. Cậu là sau lần tán gẫu cùng Á Nhĩ Phất Liệt Đức gia gia mới biết được cây cổ thụ cạnh nhà cậu cũng có thể nói chuyện được. Chẳng qua vị cổ thụ kêu là Y Lực Tháp này mới biết nói không lâu nên không nắm chắc được khả năng giao tiếp, vì vậy đại bộ phận vị ấy thường trầm mặc.

[Buổi sáng tốt lành, Ngải Liên Na bảo ta báo với ngươi rằng cây mơ chỗ cậu ấy đã chín rồi, có lẽ ngươi muốn qua đó nhấm nháp một chút?]

Estes vừa nghe nói thì tóc trên đầu đã dựng thẳng lên, đó là biểu hiện khi cậu cao hứng “Thật không? Vậy thì thật tốt, ta đang muốn làm một chút mứt quả để chuẩn bị cho mùa đông đây. Bất quá bây giờ đã vào thu sao lại có mơ? Chúng nó không phải tầm tháng 6 kết quả sao?” cậu bay vào nhà kho, đặt tốt chậu sương sớm lại bay ra ngoài mang theo một phiến lá lớn để làm sọt chuẩn bị đi tìm cổ thụ tên Ngải Liên Na.

[rừng rậm Vĩnh Cửu của chúng ta chính là thiên đường, nhiệt độ ở đây quanh năm không khác nhau là mấy, do đó cả thực vật và động vật đều không có khái niệm thời gian]

Estes mở to mắt nhìn “Là như vậy sao? Ta còn tưởng nơi này cũng phải chịu giá rét của mùa đông cơ, hại ta tích trữ bao nhiêu hoa quả rồi” Nhìn nhà kho chứa các loại trái cây đủ màu, cậu có chút lo lắng phải chăng mình tích trữ hơi nhiều, dù sao cậu cũng thích thay đổi món ăn.

[Không, ngươi vẫn nên chuẩn bị nhiều lương thực dự trữ một chút. Tuy rằng mùa đông ở đây vẫn có thể dễ dàng kiếm thực vật như thường nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm. Ngươi tốt nhất kiếm đủ lương thực cho mùa đông rồi ngoan ngoãn ở trong nhà không được đi bất cứ đâu]

Tiểu tinh linh nghi hoặc “Tại sao?”

[Bởi vì mùa đông là thời điểm sẽ có rất nhiều thú nhân vào đây để săn thực vật qua mùa. Ngươi cũng không muốn gặp phải họ đâu]

Lời tác giả : Chao ôi! Ta muốn viết một đoạn văn dễ thương cơ, nhưng có vẻ số lượng các phân đoạn không đủ để viết a~



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...