Tình Chiến
Chương 16
Nhìn thấy cô vẫn còn sống mà nằm ở chỗ này, thật là tốt biết bao.
Lúc Sở Hàm nhìn thấy Trịnh Khải, đầu óc cô có chút trống rỗng. Mãi một lúc lâu sau cô mới nhớ ra Chử Duy Nguyện đã nói với cô rằng tối hôm đó, , trước khi Giang Bắc Thần tới thì Trịnh Khải đã phát hiện ra cô trước.
Cô có chút bối rối gãi gãi đầu, "Thực xin lỗi... Tôi không biết anh là..."
Trịnh Khải cắm bó hoa trong tay vào bình hoa, ra vẻ thân sĩ xua tay: "Không sao cả, lúc đó cô không biết gì, tôi không trách cô."
"Dù sao thì... Tôi vẫn thật sự cám ơn anh..." Sở Hàm cố gắng ngồi thẳng người rồi hơi cúi đầu tỏ lòng biết ơn.
"Ài..." Trịnh Khải bước lên phía trước ngăn cản động tác của cô: "Cô mau nằm xuống đi, đừng để miệng vết thương bị bục ra. Tôi đùa cô thôi."
Hiện giờ, Sở Hàm đang vô cùng sợ hãi đối với việc bị đàn ông chạm vào người, cho nên lúc Trịnh Khải nâng bờ vai cô lên thì cô vẫn không thể tự kiềm chế được mà co rúm lại, trong đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy sự hoảng loạn.
Trịnh Khải nhìn dáng vẻ này của cô, lại liên tưởng đến cảnh tượng đêm đó, cũng cảm thấy rất không thoải mái. Chẳng lẽ cô ấy kháng cự mình như vậy sao?
Trong lúc nhất thời, không khí trong phòng bệnh hết sức khó xử.
Trịnh Khải nhìn bộ dạng xa lánh của cô, cắn chặt răng, dứt khoát đánh bài ngửa: "Tôi nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại. Sở Hàm, trước giờ tôi luôn thẳng thắn với phụ nữ, hiện tại tôi muốn theo đuổi em."
Anh ta vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Giang Bắc Thần mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu khói phối với một chiếc quần âu cùng màu làm tôn lên vóc dáng cao lớn rắn rỏi của anh. Một bàn tay của anh vẫn còn đang duy trì tư thế mở cửa lúc vừa rồi, mặc dù anh còn chưa đi vào nhưng những lời nói vừa rồi của Trịnh Khải anh đã nghe được không sót một từ nào.
Sở Hàm hốt hoảng mở to hai mắt, không biết phải làm sao.
Trịnh Khải nghe tiếng cũng quay đầu lại nhìn.
Giang Bắc Thần bình tĩnh đi vào nhưng không nhìn người đang nằm trên giường, anh cố kìm nén cảm xúc hỏi người kia: "Sao Trịnh thiếu lại tới đây vậy?"
"Như anh thấy đấy, tôi đến thăm Sở tiểu thư, nhân tiện bày tỏ tấm lòng của mình."
Giang Bắc Thần nở nụ cười trào phúng, quả thực giống những gì mà Kỷ Hành Đông nói: Trịnh Khải đang theo đuổi Sở Hàm. Anh liếc nhìn bó hoa bách hợp màu hống phấn được cắm trên bàn, sắc mặt càng thêm âm u.
"Vậy Sở tiểu thư có tiếp nhận tấm lòng của anh không?"
"Vẫn chưa." Trịnh Khải nhún vai đầy tiếc nuối, "Không phải là vừa bị Giang thiếu cắt ngang hay sao? Nhưng mà tôi và Sở tiểu thư vẫn còn rất nhiều thời gian."
Giờ khắc này Giang Bắc Thần lại nghĩ, cái anh muốn không phải chỉ là cắt ngang câu chuyện một cách đơn giản như vậy, , bàn tay trong túi quần bị nắm chặt đến run rẩy nhưng vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như không, "Thì ra là tôi đã quấy rầy chuyện tốt của hai vị."
"Không sao, chúng tôi còn nhiều cơ hội."
Ồ, thật là rộng lượng quá đi.
"Sở tiểu thư, tôi đi trước, ngày khác sẽ quay trở lại thăm em. Giang thiếu, cáo từ!" Lúc gần đi, Trịnh Khải còn không quên gửi lời chào tạm biệt với người bên trong.
________________________________
Đã mười phút đồng hồ trôi qua kể từ lúc Trịnh Khải rời đi nhưng Giang Bắc Thần vẫn không nói lời nào, chỉ cầm thuốc do y tá vừa mới đi ngang qua phân phát, nhẹ nhàng đặt bên cạnh lọ hoa.
Sở Hàm cũng không biết tại sao tình huống lại trở nên như vậy, nhưng cô có thể cảm nhận được trên người Giang Bắc Thần đang tỏa ra áp suất vô cùng thấp.
Cô hơi cúi đầu xuống, hàng mi dài mềm mại rung động thật lâu mới có dũng khí mở miệng.
"Không như anh nghĩ đâu..."
Giang Bắc Thần nghe vậy cười nhạt: "Không như tôi nghĩ thì như thế nào?"
"Tôi và Trịnh Khải... Thật sự không có gì..." Sở Hàm cũng không hiểu vì sao cô lại muốn giải thích, nhưng cô cảm thấy phải nói cho rõ ràng. Đó chính là cảm giác sợ bị hiểu lầm đến từ trong tiềm thức.
"Ồ... Không có gì." Giang Bắc Thần chậm rãi đứng dậy từ ghế sofa, thong thả bước đến bên cạnh Sở Hàm, bất chợt túm lấy cổ tay cô rồi đè cô về phía sau giường. Động tác của anh thật thô bạo, vẻ mặt cũng rét lạnh, ngay cả giọng nói cũng không hề có độ ấm.
"Không có gì mà ngày nào anh ta cũng tặng hoa cho cô? Không có gì mà khi cô gặp chuyện không may anh ta lại là người đầu tiên chạy tới chứng kiến bộ dạng trần truồng của cô? Không có gì mà anh ta lại cứ luôn miệng nói thích cô? Tôi phát hiện ra rằng tôi đã quá coi thường cô rồi. Sở Hàm, rốt cuộc là cô đã dùng thủ đoạn gì mà lại khiến cho anh ta mê mẩn cô như vậy, hả?"
Hai người chỉ cách nhau một ngón tay, từng từ từng chữ anh nói đập thẳng vào mặt, khiến xung quanh cô bị bao phủ bởi một tầng không khí lạnh. Bị hơi thở quen thuộc ấy bao vây khiến Sở Hàm nhất thời á khẩu không trả lời được.
Bởi vì Giang Bắc Thần ấn cô về phía sau đã làm động đến miệng vết thương trên bụng cô, cô có thể cảm giác rất rõ ràng rằng nơi đó đang có thứ gì đó ấm áp ướt át đang từ từ chảy ra.
"Tôi không biết... Tôi không biết tại sao anh ta lại tới..."
Cô càng phản bác, Giang Bắc Thần lại càng bóp tay cô chặt hơn làm Sở Hàm bị đau đến mức đổ mồ hôi lạnh.
"Giang Bắc Thần, anh buông tôi ra!!!"
"Buông ra?" Giang Bắc Thần làm như không nghe thấy lời cô nói, "Lúc cô bị ba tên kia lôi vào trong ngõ hẻm cũng thế này sao? Bị nhiều người chạm vào như vậy, tại sao tôi lại không được?"
Khi con người ta bị mất đi lý trí thì thường nói ra những lời làm tổn thương người khác. Mà những câu nói này của Giang Bắc Thần, không chỉ khiến Sở Hàm bị tổn thương mà còn đẩy cô vào vực sâu vạn trượng.
Chuyện đêm hôm đó là hồi ức mà cả đời này Sở Hàm không muốn nhớ lại. Vậy mà, vậy mà anh lại có thể nhắc lại một cách dễ dàng như vậy để nhục nhã cô, điều này so với việc bị một nhát dao đâm chết còn đau đớn khổ sở hơn.
Sở Hàm cảm thấy thật khó thở, gương mặt tái nhợt mang theo sự tức giận quay lại há mồm cắn mạnh vào bàn tay đang đặt trên vai cô. Nhất thời, trong miệng cô tràn đầy mùi vị của máu tươi.
Giang Bắc Thần bị hành động này của người đang nằm trên giường làm cho kinh hãi, nhưng anh cũng không buông tay mình ra ngay, chỉ khi thấy cô cắn mạnh quá anh mới buông ra.
Sở Hàm cũng không muốn cắn anh lâu, thấy bản thân đã đạt được mục đích cô cũng buông ra. Cô cũng mặc kệ vết thương của mình, cố gắng ngồi thẳng dậy đẩy Giang Bắc Thần ra, hai mắt đỏ ngầu, d∞đ∞l∞q∞đ, tức giận nói: "Tối hôm đó tôi cũng đối xử với những tên đó như vậy đấy, không phải là anh muốn được đối xử bình đẳng hay sao, tôi cho anh."
Giang Bắc Thần nhìn bàn tay bị cắn chảy máu của mình, vẻ mặt u ám không rõ, "Ý tôi là cách bọn chúng đối xử với cô chứ không phải là cô đối xử với bọn chúng như thế nào."
Đại khái chỉ có mình Giang Bắc Thần mới có thể nói chuyện nhẹ nhàng nhưng lại vẫn khiến người khác bị tổn thương như vậy. Sở Hàm có cảm giác tất cả tôn nghiêm và bình tĩnh của mình đã bị Giang Bắc Thần phá hủy không còn một chút gì. Hai người cứ giằng co với nhau như vậy, một người tóc tai bù xù quỳ trên giường, một người bình tĩnh lạnh lùng đứng dưới giường. Thật giống như một bệnh nhân mắc bệnh tâm thần đang cãi nhau với bác sĩ, bất luận cô muốn chứng tỏ bản thân mình như thế nào cũng đều bị người ta coi là kẻ điên.
Bỗng nhiên cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi nơi có Giang Bắc Thần.
Kỳ thực Giang Bắc Thần cũng biết bản thân mình đã nặng lời, nhưng anh không thể nào chịu đựng được khi chứng kiến cô và người đàn ông khác ở cùng nhau, nhất là Trịnh Khải. Anh đã dùng phương pháp đơn giản nhưng lại thô bạo nhất để trói chặt người con gái này ở bên mình, để không ai có thể chạm vào cô. Anh cũng không lường trước được sự tình sẽ biến chuyển như thế này.
Cô lại có thể xuống giường, ngay cả giày cũng không thèm đi, cứ chân trần chạy thẳng ra cửa.
"Con mẹ nó, bộ dạng đã như vậy mà còn muốn chạy đi đâu?!" Giang Bắc Thần tay mắt lanh lẹ túm được cánh tay Sở Hàm, kéo cô về, trái tim anh thoáng chốc bị lỡ một nhịp đập.
Cả người Sở Hàm ngã vào trong lòng Giang Bắc Thần, cô vừa thẹn vừa tức, "Anh buông tay! Ưm..."
Không để cô nói xong, Giang Bắc Thần đã cúi đầu, ấn đôi môi mỏng của mình xuống. Đôi tay anh ôm chặt cô vào lòng, không cho cô đẩy anh ra, ép cô phải nhận lấy nụ hôn bất ngờ này. Sở Hàm bị anh giữ chặt gáy, hơi ngẩng đầu lên. Trong lúc cô chưa kịp phòng bị, anh đã cạy mở hàm răng của cô giống như công thành chiếm đất mà cắn xé cánh môi mềm mại tươi ngọt ấy.
Hai tay của cô bị anh túm lấy giữ chặt ở sau lưng, thân thể bị anh giam cầm trong ngực không thể động đậy. Sở Hàm không thể né tránh được nụ hôn này, chỉ có thể cắn xé đôi môi của anh để bày tỏ sự tức giận của bản thân. Trong miệng đầy vị ngai ngái giống rỉ sắt, nhất thời không thể rõ là ai đã cắn ai đến chảy máu.
Hai người họ giống như hai con thú nhỏ đang đỏ mắt cắn xé nhau, đều muốn dùng cách thức của riêng mình để ép đối phương phải thỏa hiệp.
Vốn dĩ Giang Bắc Thần chỉ muốn làm cho người đang vùng vẫy bình tĩnh lại, nhưng mà đã lâu anh chưa được chạm vào cô. Giờ khắc này khi răng môi quấn quýt với cô, anh lại không muốn buông tay, cảm giác mềm mại và quen thuộc giống hệt nhiều năm trước đây khiến anh không tự chủ được hơi thả lỏng, từ cắn xé chuyển thành chậm rãi liếm mút. Người đang nép vào ngực anh chợt hơi run rẩy, anh chỉ cần hơi dùng sức là có thể nhốt cô vào trong lòng mình.
Thật gầy, đây là suy nghĩ đầu tiên của Giang Bắc Thần khi được ôm cô vào lòng sau ba năm.
Giang Bắc Thần mút đầu lưỡi nhỏ xinh của cô, mơ hồ nói: "Đừng ầm ĩ nữa có được không..." Không đợi Sở Hàm trả lời, anh đã lại đè môi mình xuống làn môi tươi ngọt của cô, thỏa sức giày vò.
Sở Hàm đã bị nụ hôn này làm cho đầu óc mụ mị từ lâu, cô có cảm giác lúc này mình đã bị anh khuấy đảo đến mức trời đất quay cuồng, chỉ đành hơi ngửa đầu để đón nhận nụ hôn của anh.
Hơi thở của Giang Bắc Thần đã sớm bị nụ hôn này làm rối loạn. Anh hơi nới lỏng sự kiềm chế với Sở Hàm, đưa một bàn tay xuống đùi cô để bồng cô lên rồi thả xuống giường bệnh. Sau đó, anh lại tấn công vào nơi da thịt mềm mại dưới gáy cô. Có lẽ là hơi đau nên Sở Hàm nghiêng đầu, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn, vô thức "Ưm" một tiếng. Giang Bắc Thần hít sâu một hơi, kề trán mình vào vầng trán trắng nõn của Sở Hàm, dùng môi cọ xát làn môi non mềm của cô, trong đôi mắt đen láy ngập tràn sự thỏa mãn.
"Sở Hàm, chúng ta đừng ầm ĩ nữa có được hay không?"
Sở Hàm nhìn kỹ gương mặt trước mắt, có chút không rõ rốt cuộc là ai đang ầm ĩ với ai.
Gương mặt vốn dĩ còn tái nhợt của cô bị hành động vừa rồi của Giang Bắc Thần làm cho hơi ửng đỏ, mấy lọn tóc buông xuống từ vành tai trông thật quyến rũ. Nhưng mà, cô chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm người nọ, sau đó chậm rãi phun ra hai chữ:
"Không thể."