Tình Cạn Người Không Biết
Chương 20
Cô mua chút đồ ăn ở quán ăn cạnh bệnh viện.
Làm xong trị liệu, Trịnh Đinh Đinh đến khoa vú thì thấy có rất đông bệnh nhân đang ngồi chờ. Cô tìm một góc vắng vẻ, tựa vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại.
Trịnh Đinh Đinh chờ rất lâu, đến mức cổ cũng mỏi nhừ, ngẩng đầu nhìn vẫn chưa đến ba giờ. Thấy chờ đợi anh như thế cũng không phải ý hay, cô đang nghĩ nên làm cái gì thì Ninh Vi Cẩn cùng vài một vài bệnh nhân đi ra. Anh đặt nhẹ tay lên vai một bà lão cúi đầu giải thích với bà những nơi bà cần khám.
Chờ bà lão rời đi, Ninh Vi Cẩn xoay người lại thấy Trịnh Đinh Đinh đang đứng dựa vào tường thì anh hơi nhíu mày.
Trịnh Đinh Đinh đảo mắt một chút, dùng khẩu miệng nói với anh: "Anh có thời gian không?"
Ninh Vi Cẩn đi tới chỗ Trịnh Đinh Đinh, hỏi cô: "Sao hôm nay em lại đến đây?"
"Chỉ thuận tiện đến thăm anh một chút thôi mà!" Trịnh Đinh Đinh giơ túi giấy trong tay, "Tiện thể mang cho anh chút điểm tâm."
"Trong lúc làm việc không thể ăn vặt."
"Lén lút ăn một miếng cũng không được sao?" Trịnh Đinh Đinh nói, "Bánh khoai môn ngon lắm đó!"
"Anh không thích ăn đồ ngọt."
"Cái này ngọt nhưng không ngán nha!" Trịnh Đinh Đinh kiên trì nói.
Ninh Vi Cẩn bất đắc dĩ nhận lấy, qua lớp túi giấy, ngón tay cảm nhận được nhiệt đồ của đồ ăn.
"Vậy anh làm việc của mình đi, em đi trước đây!"
"Chờ anh ở quán cà phê dưới tầng một bệnh viện nhé!" Ninh Vi Cẩn nói.
Trịnh Đinh Đinh gật đầu.
"Ninh sư huynh." Sau lưng truyền đến một giọng nữ rõ ràng.
Trịnh Đinh Đinh nhìn lướt qua bả vai Ninh Vi Cẩn, thấy bác sĩ Thư khoa cấp cứu đang đứng cách đó không xa.
"Anh đi trước đây!" Ninh Vi Cẩn xoay người bước nhanh trở về.
Trịnh Đinh Đinh vô tình nhìn thấy ánh mắt của bác sĩ Ninh. Ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, cô hững hờ quay đầu đi.
Ninh Vi Cẩn đi tới cửa, Thư Di Nhiên mỉm cười: "Anh đang cầm cái gì thế?"
"Bạn mua cho tôi chút đồ thôi!"
"Bạn gái sao?" Thư Di Nhiên thử dò xét.
Ninh Vi Cẩn từ chối cho ý kiến.
Trái tim Thư Di Nhiên hơi lộp bộp. Cô ta cũng nghe chút phong thanh, dạo gần đây Ninh Vi Cẩn không tiếp tục đi xem mắt nữa. Tiểu Trần – Thực tập sinh ở chỗ anh nói anh đã có đối tượng rồi.
Nụ cười Thư Di Nhiên có chút cứng ngắc, nhưng chỉ mấy giây đã điều chỉnh lại được, nhỏ giọng nói với Ninh Vi Cẩn: "Cô bạn em bị nổi cục ở ngực, muốn nhờ anh xem một chút, cô ấy đang chờ ở bên ngoài, anh làm kiểm tra cho cô ấy trước được không?"
Ninh Vi Cẩn nhìn cô ta một cái, máy móc nói: "Đi đăng ký đi!"
Thư Di Nhiên cười bất đắc dĩ: "Bây giờ cũng ba rưỡi rồi, nếu còn đăng ký rồi xếp hàng, chờ đến lượt cũng đến năm giờ rồi. Anh giúp cô ấy kiểm tra trước đi, chỉ cần kiểm tra đơn giản thôi là được."
"Đi đăng ký đi!" Ninh Vi Cẩn nói. "Nếu không thì hôm khác. Bây giờ không xen ngang được."
Nụ cười trên môi Thư Di Nhiên càng lúc càng lúng túng, nhỏ giọng nói: "Sư huynh, cho em một chút mặt mũi có được không?"
"Không được." Ninh Vi Cẩn đeo khẩu trang. "Chỗ của tôi có quy định riêng. Chưa bao giờ có ngoại lệ."
Thư Di Nhiên cau mày, thấy thái độ kiên quyết của Ninh Vi Cẩn không thể làm gì khác hơn là quay đầu rời đi. Đi đến cửa thì nhìn thấy cô gái đưa đồ điểm tâm cho Ninh Vi Cẩn đang đi xuống cầu thang, bóng lưng thon thả, xinh đẹp, trong lòng cô ta không rõ cảm giác gì.
Thư Di Nhiên suy nghĩ một hồi, cắn cắn môi, lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc. Vừa bấm số, sắc mặt cô ta vẫn bình tĩnh đi tới góc phòng.
"Dì Ân ạ? Con là Di Nhiên ạ." Thư Di Nhiên mỉm cười nói, "Con muốn hỏi dì một chuyện ạ. Có phải Ninh sư huynh có bạn gái rồi không ạ?"
"Chuyện này ta không rõ cho lắm. Ninh Vi Cẩn chưa bao giờ kể cho dì nghe về chuyện tình cảm của nó cả." Đầu dây bên kia, giọng nói của Ân Phỉ cực kỳ nhẹ nhàng.
"Vừa rồi con thấy một cô gái đến bệnh viên đưa cho anh ấy chút điểm tâm. Hai người còn nói chuyện, thái độ cũng rất thân mật đó ạ."
"Có thật không?" Ân Phỉ chần chờ, hỏi ngược lại, "Con không nhìn lầm đó chứ?"
"Sao con có thể nhìn lầm được ạ!" Thư Di Nhiên cười cười, "Dì Ân à, nếu có tin gì, dì nhớ nói cho con biết nhé. Người khác thì không biết, dì còn không rõ sao? Con quen với Ninh sư huynh đã bảy năm rồi. Nếu không có kết quả gì, con thật sự không chịu được đâu."
"Di Nhiên, con đừng gấp." Ân Phỉ cười an ủi, nhỏ giọng nói, "Buổi tối, dì sẽ hỏi chú Ninh giúp con. Nếu có tin gì dì sẽ báo lại cho con ngay. Còn nữa, tình cảm của con đối với Ninh Vi Cẩn sao dì lại không biết chứ? Nếu dì có thể giúp được chắc chắn sẽ không từ chối con đâu."
"Vâng, con cảm ơn dì Ân."
Thư Di Nhiên cúp điện thoại, ánh mắt thu lại một chút, xoay người đi nhanh về phía trước.
Trịnh Đinh Đinh ngồi ở quán cà phê khoảng hai giờ mới thấy Ninh Vi Cẩn xuống. Nhân viên phục vụ thấy giáo sư Ninh đi tới thì cực kỳ kinh ngạc.
"Khám xong rồi ạ?" Trịnh Đinh Đinh lấy tai nghe xuống, ngẩng đầu nhìn Ninh Vi Cẩn đã mặc quần áo bình thường.
"Xong rồi." Trong ánh mắt Ninh Vi Cẩn ẩn chứa ý cười, "Đợi lâu rồi đúng không?"
"Không có gì ạ. Ai bảo giáo sư Ninh rất nổi tiếng nên em không thể làm gì khác xếp hàng chờ đến lượt thôi."
"Đi thôi." Ninh Vi Cẩn rất tự nhiên mà cầm lấy tay cô, "Anh dẫn em đi ăn cơm."
"Vậy chỗ bánh khoai môn kia đâu rồi ạ? Anh đã ăn chưa?"
"Bị mấy cô y tá lấy mất rồi!"
"Anh không ăn được cái nào sao?"
"Có nếm thử một cái!"
"Ngon không ạ?"
"Cũng không tệ lắm!"
Có thể nghe được mấy chữ "Cũng không tệ lắm" từ miệng giáo sư Ninh, Trịnh Đinh Đinh đã cảm thấy rất hài lòng.
Hai người dắt tay nhau đi ra cửa bệnh viện để lại nhân viên phục vụ nghẹn họng nhìn trân trối. Cô chắc không nhìn lầm nha. Giáo sư Ninh vậy mà chủ động cầm tay bạn cái? Không phải anh ấy cực kỳ thích sạch sẽ sao? Vừa rồi, cô gái kia mới ăn hết hai gói khoai tây chiên, ăn xong còn chưa kịp rửa tay bằng xà phòng đâu nha!
Ninh Vi Cẩn dẫn Trịnh Đinh Đinh đến một hẻm nhỏ ăn cơm niêu, Trịnh Đinh Đinh vừa ăn vừa hỏi: "Vừa rồi em thấy anh và nữ chính trong chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lần trước nói chuyện với nhau nha. Anh thành thật khai báo cho em, quan hệ giữa hai người là sao?"
Ninh Vi Cẩn suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Thư Di Nhiên sao?"
"Tên cô ấy là Thư Di Nhiên sao?"
"Đúng thế. Cô ấy học chung đại học với anh, cùng viện nghiên cứu nữa. Cũng có thể coi là đàn em." Ninh Vi Cẩn giải thích bằng giọng điệu bình thản.
"Cô ấy thích anh đúng không?"
Ninh Vi Cẩn ngước mắt nhìn cô: "Sao em lại nói như thế?"
"Em cũng là phụ nữ nha. Phụ nữ rất hiểu phụ nữ, có thể nhìn thấu được ánh mắt của cô ấy."
"Cô ấy thích ai, ghét người nào, anh cũng không rõ ràng cho lắm!"
"Sao anh có thể không rõ ràng cho lắm chứ?" Trịnh Đinh Đinh cầm muỗng gõ vào thành bát, "Anh và cô ấy biết nhau lâu như thế, nhất định anh sẽ biết rõ tình cảm của cô ấy với anh, chỉ là anh làm bộ như không biết thôi. . . . . .Đàn ông không phải toàn như thế sao? Có lúc không chấp nhận nhưng cũng không từ chối. Thái độ mập mờ hưởng thụ sự tồn tại của đối phương."
Chẳng khác gì nàng và Trần Tuần cả.
"Em quen biết nhiều đàn ông, hiểu biết về họ sao?" Ninh Vi Cẩn nhìn cô, lạnh lùng nói, "Rõ ràng là không có nhiều kinh nghiệm, cũng đừng tự coi mình là chuyên gia như thế chứ!"
Trịnh Đinh Đinh trầm mặc.
Ninh Vi Cẩn đứng dậy, rời bàn đi, nhàn nhạt nói một câu, "Anh đi ra đây một lát, em chờ ở đây!"
Trịnh Đinh Đinh nhìn theo bóng dáng cao to của Ninh Vi Cẩn đi về phía cửa. tay phải sờ vào túi áo, dường như anh đang tim thuốc lá.
Bên trong nhà hàng rất náo nhiệt, bàn ngay cạnh có một đôi tình nhân đang nói chuyện. Phục vu bưng khay đi qua đi lại, tiếng nhạc êm ái vang lên. Trịnh Đinh Đinh cúi đầu nhìn bát cơm trước mặt, bỗng nhiên cô cảm thấy chẳng có chút khẩu vị nào.
Cô không biết tại sao mình lại gán tội cho Ninh Vi Cẩn như vậy, chẳng lẽ chì vì Trần Tuần đối xử với cô không tốt sao? Hay do đã đọc trên báo chí, ti vi, internet về những chuyện tình yêu, rồi có không mấy người đàn ông có tình cảm mập mờ.
Thật ra, đến khi bình tĩnh lại, Trịnh Đinh Đinh đã ý thức được cô quả thật quá đáng, Ninh Vi Cẩn không phải loại đàn ông như thế. Nếu như anh muốn chơi trò mập mờ anh sẽ không tỏ thái độ lạnh lùng, cứng rắn. không nể mặt thậm chí khinh thường với đối tượng hẹn hò mà cảm thấy không vừa mắt. Anh không phải loại đàn ông đó.
Lúc Ninh Vi Cẩn trở lại, trên người anh có phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhat.
"Xin lỗi." Trịnh Đinh Đinh chủ động mở miệng nhận sai, "Em không nên nói như thế."
Ninh Vi Cẩn không nói gì.
"Được rồi mà! Em tin anh không biết cô ấy có tình cảm với anh." Trịnh Đinh Đinh vươn tay kéo kéo tay áo Ninh Vi Cẩn.
Ninh Vi Cẩn vươn tay phải, ngăn ngón tay của cô lại, rụt tay về.
"Phải làm thế nào anh mới hết giận ạ?"
"Ai nói anh giận?" Giọng nói Ninh Vi Cẩn lạnh nhạt sương mù.
"Vẻ mặt của anh hiện giờ không phải đang tức giận thì là gì đây?"
"Nếu như anh giận thì sẽ không quay lại đâu!" Ninh Vi Cẩn nói, "Chỉ bằng những lời vừa rồi của em vẫn chưa đến mức chọc giận anh đâu!"
"Vậy phải như thế nào mới có thể khiến anh tức giận chứ?" Trịnh Đinh Đinh tò mò.
"Hả? Em muốn thử không?" Trong giọng nói của Ninh Vi Cẩn đã có chút lạnh lẽo.
Trịnh Đinh Đinh im lặng.
"Đồ ăn nguội rồi, đừng ăn nữa." Ninh Vi Cẩn vẫy vẫy tay, kêu phục vụ tới, gọi thêm một phần cơm niêu khác.
Trong lúc đó, Trịnh Đinh Đinh vẫn đưa tay kéo áo Ninh Vi Cẩn. Ninh Vi Cẩn vẫn lần lượt ngăn bàn tay của cô, vuốt lại tay áo mình. Nhưng sau bảy tám lần, anh mặc kệ cho Trịnh Đinh Đinh động tay động chân, không bài xích nữa.
Trịnh Đinh Đinh nghĩ thầm, có phải là anh bớt giận rồi không nhỉ?
Ninh Vi Cẩn đưa Trịnh Đinh Đinh trở về, đến khu nhà trọ của cô, Trịnh Đinh Đinh vừa định xuống xe thì không thể nào mở được cửa, quay đầu nhìn lại, Ninh Vi Cẩn đang ngồi trên vị trí lái, tay đặt trên vô lăng cực kỳ ưu nhã.
"Ninh Vi Cẩn?"
Ninh Vi Cẩn mới chậm rãi vươn tay mở khóa.
"Lần sau gặp!" Trịnh Đinh Đinh nói.
Một giây kế tiếp, Trịnh Đinh Đinh bị Ninh Vi Cẩn kéo qua, cô không kịp chuẩn bị đã dựa sát vào người anh. Một tay anh đặt trên eo cô, một tay đặt trên bả vai, hơi dùng lực một chút, sắc mặt ngưng trọng, nhỏ giọng nói: "Trịnh Đinh Đinh! Lá gan của em không nhỏ đâu!"
Bàn tay anh đặt trên vai cô nhẹ nhàng vuốt vẻ lên đến cổ, đến chiếc cằm tinh sảo, ánh mắt chăm chú nhìn: "Đang ở chung với anh mà còn có thời gian nghĩ đến tên đàn ông khác!
Trịnh Đinh Đinh mở lớn mắt, cả người bị cuốn vào tròng mắt đên của Ninh Vi Cẩn.
Ngón tay Ninh Vi Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve trên môi cô, sau đó dừng lại một chút cậy mở đôi môi kia, ngón tay khác thì khẽ nâng cằm cô lên, đôi môi trơn bóng mê người khẽ mở, giống như đang mời gọi anh. Anh cau mày, nuốt nước miếng, sau đó cúi người xuống, chuẩn xác hôn lên đôi môi kia.
Đôi mội Ninh Vi Cẩn rất lạnh nhưng đầu lưỡi lại rất nóng, dễ dàng công thành mà tìm được lưỡi cô, không để cô có cơ hội chạy trốn mà xâm nhập dây dưa.
Trịnh Đinh Đinh bị áp chế trong góc rồi bị Ninh Vi Cẩn hôn đến hít thở không thông thì nhíu mày. Mà Ninh Vi Cẩn từng chút một ép sát, cũng không hề lui lại. Bàn tay đặt trên eo cô, chậm rãi dịch lên trên, đến trước ngực cô, cách lớp quần áo mềm mại khiến khuôn mặt Trịnh Đinh Đinh muốn nhỏ máu.
Lấy được phản ứng của cô, anh rũ mắt xuống, bàn tay thon dài, lạnh lẽo bao trùm lên một bên tròn trịa của cô.
Trịnh Đinh Đinh nhíu mày, cô cũng không chịu nổi, cả người như sắp ngã gục xuống.
Ninh Vi Cẩn buông cánh môi cô ra, cô vội vàng hít thở, mắt nhìn thấy vết máu trê môi Ninh Vi Cẩn mà cô vô tình cắn anh.
Ngực Trịnh Đinh Đinh phập phồng không thôi, mà một bàn tay của Ninh Vi Cẩn vẫn đặt lên một bên cao ngất của cô, anh lưu luyến mãi không rời. Tròng mắt thưởng thức cảnh đẹp chỉ thuộc về riêng anh mà thôi: tóc đen, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ thẫm, bộ ngực mê người phập phồng, hơi thở ngọt ngào, đúng là sự hấp dẫn trí mạng.
Sau một hồi khi đã hưởng dụng đủ, anh buông tay, lấy giấy ăn lau vết máu trên môi, lại trở về ghế lái, giọng nói có chút khàn khàn: "Lập tức xuống xe!"
Trịnh Đinh Đinh nhìn anh.
Ninh Vi Cẩn ngẩng đầu nhìn cô, cố gắng khắc chế cảm xúc, lạnh nhạt nói: "Hay là em muốn? Nếu như em muốn thì anh cũng không ngại đâu."
Trịnh Đinh Đinh lập tức mở cửa xuống xe.
Ninh Vi Cẩn yên lặng ngồi ở ghế lái, lấy ra một bao thuốc lá, đốt một điếu, đưa lên môi.
Khói trắng nhàn nhạt phủ lên bả vai rộng lớn và bao quanh ngũ quan của anh. Anh chậm rãi hít một hơi, lại thở ra. Sau khi lặp lại vài lần thì dập tắt điếu thuốc.
Đêm nay, Trịnh Đinh Đinh ngủ không được ngon, chưa đến năm giờ đã tỉnh lại, cô nhìn trần nhà, nhớ lại hình ảnh tối qua.
Cô xác định lúc Ninh Vi Cẩn có hành động như vậy, trái tim của cô cũng bị anh nắm được rồi.
Một lúc đó, cô thật sự cảm thấy sợ hãi.
Gió thổi khiến rèm cửa sổ vén lên một góc, ánh mặt trời chiếu vào rực rỡ. Trịnh Đinh Đinh xoay người, với lấy điện thoại trên bàn. Màn hình vừa sáng lên, có một tin nhắn.
"Đinh Đinh, anh về rồi. Anh có chuyện muốn nói với em." — Trần Tuần.