Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 8-1


Chương trước Chương tiếp

Kỷ Xảo An tiến bộ cực kỳ nhanh, mới đầu khi đi đứng bé phải vịn vào đồ vật nhưng mới mấy tháng bé có thể tự mình đi, hơn nữa còn đi được một đoạn rất xa.

Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào rất vui, bé con tiến bộ nhanh hơn những gì họ tưởng tượng, nhưng mà nói thật điều này đồng nghĩa với việc họ gặp nhiều phiền não hơn.

Bởi vì khi Tiểu An có thể tự đi, tính ham chơi của bé cũng phát triển theo, bắt đầu chạy lung tung khắp nơi.

Có khi họ không tìm thấy bé ở trong nhà!

Trước đây Tiểu An luôn chơi đùa trong tầm mắt của họ, nhưng sau khi tự đi, thì giây trước họ còn thấy người giây sau đã không biết bé chạy đi đâu rồi.

Có khi chạy đến các phòng trong nhà tìm cha mẹ, có khi chạy đến vườn hoa, chơi đùa cùng bươm buớm và con chó nhỏ, làm khi họ tìm được người thì khóc không được mà cười cũng không xong.

Văn Hào nói hiển nhiên sau khi Tiểu An có thể tự đi thì sức khỏe tốt lên rất nhiều, tinh lực cũng dư thừa, bắt đầu có thể chơi đùa khắp nơi.

Có lẽ nên đưa Tiểu An đi học rồi, Tạ Thi Âm cả kinh nhưng vẫn không nói gì.

Kỷ Văn Hào ôm vai cô an ủi, "Còn đang lo lắng?"

"Làm sao có thể không lo lắng... Em biết Tiểu An nên đi học rồi, nhưng em vẫn sợ bé sẽ bị thương..." Bĩu môi, ôm lấy con gái, cô khó khăn lắm mới tìm thấy bé trong vườn hoa.

"Lúc nào cũng phải nhìn về phía trước, điều quan trọng không phải bị thương hay không, mà sau khi bị thương sẽ nhanh chóng khỏi." Sờ sờ đầu con gái, đổi được nụ cười sáng lạn của bé.

"Hôm nào cùng đi xem trường học đi!"

"Anh đã tìm được sao?"

Kỷ Văn Hào gật gật đầu, anh ôm con gái thay cô, "Đã nhắm được vài trường. Anh nghĩ vẫn nên đưa con đi học thì tốt hơn, bé cần học tập và làm quen với bạn mới."

Tạ Thi Âm không nói gì, chỉ có thể nghe theo sắp xếp của anh.

Trong khoảng thời gian này, cô chỉ có thể tiếp nhận sắp xếp của anh, cô phải thừa nhận anh cẩn thận và chu toàn hơn cô, rất nhiều chuyện cô không nghĩ đến nhưng anh đã nắm hết trong tay rồi.

Không dám nhìn anh, sợ bị anh phát hiện trái tim mình mất kiểm soát.

Muốn yêu một người rất dễ dàng, muốn hận một người cũng rất dễ dàng, nhưng muốn yêu lại lần nữa thì không dễ dàng.

Nhất là anh...

Mấy ngày sau, họ dắt Tiểu An đi tham quan vài trường học, Kỷ Văn Hào nói cho cô biết, vì suy nghĩ cho Tiểu An, không biết hoàn cảnh của trường có hợp với bé không, không gian vui chơi có như ở nhà không, còn có điều quan trọng nhất là giáo viên có thể chăm sóc một đứa trẻ đặc biệt như vậy không?

Tiểu An rất vui sướng, bé chưa từng thấy trường học, nhìn những bạn cùng tuổi với mình, thật sự bé rất vui sướng, vặn vẹo người, từ ngực ba mình trượt xuống, chạy đến đám đông chơi cùng họ.

Kỷ Văn Hào rất vui, mặc dù Tiểu An bị thiểu năng nhưng bé không có cảm giác sợ hãi, thích gần gũi với mọi người, so sánh với những đứa trẻ khác có vẻ Tiểu An rất nhiệt tình.

Ngay cả giáo viên nhìn thấy Tiểu An, đều nói bé là một đứa trẻ đặc biệt, nói điều này là do cha mẹ giáo dục tốt đứa trẻ mới luôn vui vẻ như vậy.

Xem qua vài trường học có tiếng, trong lòng Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào đã có tính toán, họ ôm Tiểu An, rời khỏi ngôi trường cuối cùng.

Hiển nhiên Tiểu An vẫn chưa thỏa mãn, phạm vi chơi đùa của bé chỉ giới hạn ở trong nhà, hiện tại lại thêm trường học thật là khiến bé cảm thấy vui sướng.

Tạ Thi Âm ôm con đứng ở đầu đường chờ Kỷ Văn Hào lái xe đến.

Tiểu An lại vặn vẹo thân thể, miệng thì gọi, "Mẹ..."

Tạ Thi Âm cười cười, "Con muốn xuống sao? Bây giờ con đều không cho mẹ bế..."

Nhưng cô vẫn thả bé xuống, để bé đi đi lại lại, Tiểu An đứng ở bên cạnh mẹ, nhìn thế giới này, xe cộ đông nghịt, người đến người đi, mọi thứ đều hấp dẫn ánh mắt bé.

"Tiểu An, muốn đi theo mẹ sao?"

"Mẹ..."

Tạ Thi Âm nhìn bé, cười dịu dàng, "Tiểu An trưởng thành rồi, sắp đi học, có phải con rất vui đúng không?"

"Hi hi hi..."

Sờ sờ đầu bé, Tạ Thi Âm nhìn về phía trước, Tiểu An thì đứng ở bên cạnh cô, ánh mặt trời chiếu lên hai mẹ con, rất ấm áp, trong lòng cũng ấm áp.

Tiểu An tò mò nhìn thế giới này, miệng há to.

Thế giới này bé chưa từng thấy, đối với bé mọi thứ đều mới mẻ, mỗi chiếc xe đều chạy, mỗi người đều đi qua người bé, thậm chí còn có chó nhỏ, chạy qua người bé nhanh như chớp.

Tầm mắt Tiểu An hỗn loạn, ngay lúc này đột nhiên bé nhìn thấy bươm buớm, nhưng nó không giống bươm buớm bé thấy trong vườn hoa, bé vui mừng nở nụ cười, bắt đầu nhảy dựng lên.

Bé muốn chơi cùng bươm buớm, nhưng bươm buớm không để ý đến bé, vỗ cánh hai ba cái đã bay đi mất, Tiểu An không nhụt chí, bắt đầu đuổi theo.

Đầu tiên bé đứng bên cạnh Tạ Thi Âm chơi đùa với bươm buớm, mà Tạ Thi Âm bởi vì quá mức chuyên tâm suy nghĩ đến chuyện từ nay về sau Tiểu An sẽ đến trường mà không để ý bé.

Sau đó bươm buớm bay mất, Tiểu An không nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo, bươm buớm bay cao hơn đầu bé, Tiểu An chạy rồi nhảy lên thậm chí còn bất cẩn bị ngã, nhưng không sao cả, đổi theo bươm buớm quan trọng hơn, bé nhanh chóng bò dậy.

Bươm buớm... Chờ mình.... Bươm buớm...

Tiểu An tiếp tục đuổi, đi đến chỗ rã rẽ, bươm buớm rẽ qua rồi tiếp tục bay, bé cũng rẽ vào ngõ nhỏ....

Đuổi theo... Đuổi theo...

Bươm buớm... Chờ mình...

Cứ như vậy, chẳng biết Tiểu An đã đuổi đến đâu rồi! Nhưng Tạ Thi Âm có lẽ là vì quá chuyên chú suy nghĩ mà hoàn toàn không để ý đến.

Cô vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, qua rất lâu cô mới thì thào, "Tiểu An sắp đến trường rồi, con có sợ không?"

"Tiểu An... Tiểu... Tiểu An ___" Cô nhìn qua, nhưng bên cạnh mình không có một bóng người!

Tạ Thi Âm kinh hoảng (kinh hoàng - hoảng loạn) cực kỳ, mới đầu là thì thào, dừng lại, ngay sau đó cao giọng gọi tên con.

Lúc này Kỷ Văn Hào lái xe tới, vừa đến lập tức thấy phản ứng khác thường của Tạ Thi Âm.

Anh đậu xe ở ven đường, nhanh chóng xuống xe, chạy đến bên người cô, "Tiểu Âm, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạ Thi Âm gấp đến độ sắp khóc, nắm lấy áo khoác của anh, giống như người sắp chết đuối nắm được bè gỗ, "Không thấy Tiểu An đâu nữa...."

Kỷ Văn Hào cũng kinh hãi, cấm tay cô, "Sao không thấy? Không phải em trông con sao? Con đi đâu rồi?"

Nước mắt chảy xuống như mưa, "Em không biết.... Con muốn xuống, không cho em bế, em liền thả con xuống, kết quả thoáng cái đã không thấy con đâu..."

Kỷ Văn Hào tái mặt, mím môi, trong lòng lại hoảng sợ, không khỏi nói, "Sao em lại không trông con cẩn thận vậy?"

Đây không phải trách cô, mà anh chỉ nói ra nghi vấn của mình, dù thả con xuống đất, cũng có thể trông con chứ...

Nhưng mà Tạ Thi Âm cho rằng anh đang trách cô, trên thực tế cô cũng đang tự trách mình, không trông con cẩn thận... Cô thật đáng chết!

Trong nháy mắt Kỷ Văn Hào cảm nhận được cô đang tự trách và đau thương, không khỏi lên án mạnh mẽ bản thân mình, bởi vì anh đã tự nói với mình, không thể trách cứ cô vì cô đã đủ vất vả rồi, tự tạo áp lực cho bản thân cũng quá lớn, huống hồ trách cứ cũng không giải quyết được vấn đề.

Anh hít sâu, bắt mình phải lý trí, "Chúng ta đi tìm, Tiểu An đi rất chậm, chắc đang ở gần đây thôi, con chưa chạy xa đâu."

Tạ Thi Âm chỉ có thể nghe anh, gật đầu lia lịa. Cô và Kỷ Văn Hào chia nhau đi tìm. Anh đi theo ngõ nhỏ tìm người còn cô tìm theo đường lớn.

"Tiểu An, con đang ở đâu, mẹ ở đây này..."

"Tiểu An, mau ra với ba ba nào..."

"Tiểu An...."

"Tiểu An__"

Nhưng mà Tiểu An giống như đã bốc hơi, mặc dù họ tìm khắp đường lớn ngõ nhỏ nhưng vẫn không tìm được bé, mặc dù họ gọi tên bé đến khàn cả cổ, nhưng vẫn không thấy Tiểu An đâu cả.

Tiểu An ——



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...