Mạc Duy Khiêm đánh giá La Duyệt Kỳ đang lòng dạ rối bời, sau đó nhìn theo tầm mắt cô, Đổng Nguyên lập tức nghiêng người nói chuyện phiếm với Hàn Giang.
Mạc Duy Khiêm nhìn La Duyệt Kỳ và Đổng Nguyên đưa mắt liếc nhau, sau đó khẽ vỗ nhẹ mặt La Duyệt Kỳ: “Em nhìn cái gì vậy? Sao không nói lời nào?”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới chuyển sự chú ý về phía Mạc Duy Khiêm: “À, anh không có việc gì là tốt rồi, em đang muốn đi tìm Kim Đào để anh ấy nói sự thật ra, tất cả chuyện này đều là trò quỷ của Loan Ninh!”
Mạc Duy Khiêm cụp mắt cười nhạt: “Anh không sao, tin tức đều nói không có căn cứ, không làm gì được anh đâu, em vì anh nên mới muốn đi tìm Kim Đào ư?”
Cái này thì đúng là La Duyệt Kỳ không có cách nào phủ nhận được, đành phải gật đầu: “Kim Đào bị Loan Ninh lừa gạt đùa giỡn, thà rằng chính bản thân bị điều tra cũng không chịu khai hắn ta ra, nhưng sự việc đã liên lụy đến cả anh, em không thể để Kim Đào cứ hồ đồ như thế được!”
“Duyệt Kỳ, cảm ơn em đã tin tưởng anh như vậy, anh thật sự rất vui khi lòng em có anh!”
“Vì sao anh lại đập quán bar đó?”
“Dĩ nhiên là vì muốn việc bé xé ra to, như vậy bên phía công an mới có lý do tham gia điều tra, chỉ cần tra ra được kẻ cầm đầu ở đó thì Kim Đào cũng không có chuyện gì, cùng lắm chỉ là tham lời bị kẻ khác lợi dụng thôi, lúc đó dù có xử phạt thì cũng nhẹ nhàng thôi.” Mạc Duy Khiêm nói ra suy nghĩ của mình.
Bản thân cô hẳn là nên nghĩ Mạc Duy Khiêm làm việc luôn có lí do sâu xa mới phải chứ, chỉ là vừa rồi nghe nói hắn xảy ra chuyện cô đã hoảng hốt, giờ có vẻ cô đã lo lắng không đâu rồi.
Tuy nghĩ vậy nhưng La Duyệt Kỳ vẫn hơi lo lắng, rất muốn hỏi lại Đường Nguyên về thân phận thật của Mạc Duy Khiêm. Nghĩ thế, ánh mắt cô không nhịn được lại liếc về phía Đổng Nguyên.
Đồ ngốc này có thể đừng nhìn hắn nữa không? Có việc gì thì lén hỏi sau cũng được, đây không phải chỉ ra là hắn và cô ta có mờ ám à?
Mạc Duy Khiêm liếc ngang Đổng Nguyên một cái mới ấn nút nghe vào chiếc di động đã kêu cả nửa ngày: “Alo?”
“Duy Khiêm, tôi là Minh Hân, tôi vừa nhận được tin tức, đêm nay ở Thành Dương lại có cá cược, có lẽ họ cảm thấy sắp bị điều tra nên muốn hốt cú chót, cho nên lần này chắc chắn sẽ cá không nhỏ đâu!” Giọng điệu Lý Minh Hân vô cùng kích động.
“Tin tức có thể tin được không?” Mạc Duy Khiêm lập tức hỏi.
“Tin được, là do ba em cung cấp, lúc trước ông làm việc trong hệ thống công an hơn 20 năm, chút quan hệ này vẫn có thể tra được rõ ràng!”
Mạc Duy Khiêm nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ, sau đó nói với Lý Minh Hân: “Được rồi, thay tôi cảm ơn trưởng phòng Lý, chuyện còn lại tôi sẽ giải quyết, cô không cần tham gia quá sâu, tránh dẫn đến nguy hiểm.”
“Ừm, em biết, anh cũng phải cẩn thận đấy!” Lý Minh Hân ngọt ngào đáp.
Cúp điện thoại, Mạc Duy Khiêm nói với La Duyệt Kỳ: “Duyệt Kỳ, không ngờ đêm nay lại có cơ hội xóa sạch Thành Dương, em có muốn cùng đi xem không?”
“Dĩ nhiên là em muốn đi rồi!”
La Duyệt Kỳ nói xong do dự một chút mới mở miệng: “Có thể để Kim Đào đi cùng không? Như thế cũng để anh ấy nhìn rõ bộ mặt thật của Loan Ninh.”
Mạc Duy Khiêm gật đầu: “Có thể, chỉ là trình trạng của cậu ấy bây giờ muốn ra ngoài cũng không dễ, để anh cho người dàn xếp một chút, chắc là không có vấn đề!”
Lúc này La Duyệt Kỳ mới an tâm.
“Dù sao hôm nay em cũng không có tâm trạng đi làm nữa, hay là đi cùng anh nhé?”
La Duyệt Kỳ nghĩ cũng thấy đúng, mặt khác cô cũng muốn suy nghĩ lại sự việc một chút, đi đến chỗ Mạc Duy Khiêm có thể yên tĩnh một chút, cũng có thể tìm cơ hội hỏi lại Đổng Nguyên nên đồng ý.
Trở lại chỗ ở, Mạc Duy Khiêm lập tức đến thư phòng liên hệ với cục trưởng Triệu, để ông ta chuẩn bị người đêm nay đánh bất ngờ, lại để Đổng Nguyên sắp xếp người chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào, đồng thời gọi cho Phùng Thư Dân điều hành nhân viên chuẩn bị tài liệu.
Đổng Nguyên đợi Mạc Duy Khiêm giao nhiệm vụ xong, lập tức muốn ra ngoài sắp xếp lại bị La Duyệt Kỳ ngồi trong phòng khách gọi lại.
“Đổng Nguyên, anh nói với tôi thân phận kia của Mạc Duy Khiêm là thật sao? Sao tôi thấy hơi khó tin.” La Duyệt Kỳ thật sự nghiêm túc hỏi lại Đổng Nguyên.
Đổng Nguyên cũng nghiêm túc đáp: “Tôi không cần nói dối cô, nếu không phải vì Duy Khiêm coi trọng cô thì tôi cũng sẽ không nói với cô trong tình trạng cấp bách, cũng xin cô coi như chưa từng nghe, sau này tôi sẽ không thảo luận lại đề tài này với cô nữa, cô hẳn là biết tính nghiêm trọng của sự việc này đúng không?”
La Duyệt Kỳ nhìn Đổng Nguyên rời đi, lại ngồi xuống sô pha, im lặng suy nghĩ.
Thời điểm sắc trời tối dần, Mạc Duy Khiêm mới ra khỏi thư phòng, nhìn La Duyệt Kỳ ngồi trong phòng khách mờ tối, hắn vội vàng tới ngồi bên cô: “Cô bé này, em ngồi đây từ lúc đó ư? Sao không vào phòng nghỉ ngơi hả? Anh đưa em đến đây là vì muốn em được nghỉ ngơi, không bị ai quấy rầy mà sao em lại ngẩn người ở đây chứ? Không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn cơm trước rồi đến Thành Dương thôi.”
Sắc mặt La Duyệt Kỳ hơi kỳ quái, Mạc Duy Khiêm nói xong nửa ngày cô mới phản ứng lại: “Cứ làm theo anh nói đi.”
Mạc Duy Khiêm kéo La Duyệt Kỳ đứng dậy, hai người cùng đi ăn cơm, sau đó dưới sự hộ tống của vệ sĩ, hướng về Thành Dương mà đi, dừng xe bên ngoài chờ hành động bắt đầu.
Hành động lần này của cục công an thành phố vô cùng thành công, cũng có thể nói là đối phương quá to gan lớn mật nên mới tạo ra cơ hội này cho họ, quán bar dưới lòng đất chỉ đơn giản hồi phục lại việc sắp xếp vụ cá cược đêm nay, căn cứ lục soát hiện trường cho thấy, họ thật sự định làm ván cuối, sau khi kiểm kê tiền mặt đạt tới trên năm ngàn vạn, con số lớn khiến tất cả phải chấn động.
Khi nhìn thấy Loan Ninh bị nhân viên cảnh sát đưa đi, La Duyệt Kỳ hỏi Mạc Duy Khiêm: “Kim Đào ở đâu vậy?”
“Ở trên một chiếc xe khác, anh đưa em đi gặp cậu ấy.”
Khi La Duyệt Kỳ theo Mạc Duy Khiêm đến một chiếc xe khác, Kim Đào cũng từ trong xe đi ra.
“Duyệt Kỳ, em cũng đến đây à.” Kim Đào thấy La Duyệt Kỳ thì cũng chẳng cảm thấy kỳ lạ, dĩ nhiên Mạc Duy Khiêm sẽ không bỏ qua cơ hội biểu hiện lần này rồi.
“Kim Đào, lần này anh biết rõ bộ mặt thật của Loan Ninh rồi chứ? Sau này không cần người khác nhắc nhở anh cũng chẳng có cách qua lại với hắn nữa, lần này chắc chắn hắn phải vào tù!”
Kim Đào nhíu mày: “Sự việc còn chưa có kết quả cuối cùng, chuyện Loan Ninh anh cũng đã nói với em từ lâu rồi, cậu ấy xuất hiện ở đây cũng là bình thường thôi, cậu ấy cũng giống anh, chẳng qua là tham gia cá cược thôi, hẳn sẽ không ngồi tù!”
Nói đến đây, Kim Đào lại quay sang nói với Mạc Duy Khiêm: “Tôi biết anh vẫn luôn không vừa mắt với Loan Ninh, cảnh hôm nay anh sắp đặt rất tốt, nhưng tôi luôn tin sự tồn tại của công lý!”
“Anh ấy là ân nhân cứu mạng của anh! Anh có thể tỉnh táo một chút hay không hả?” La Duyệt Kỳ không chờ Mạc Duy Khiêm đáp lại đã hét lên với Kim Đào.
“Hắn cứu anh? Hắn dựa vào cái gì mà cứu anh? Không có lợi hắn sẽ cứu anh sao? Thay bằng cảm ơn hắn còn không bằng anh cảm ơn em!” Kim Đào cực kỳ giận, hắn biết bản thân được Mạc Duy Khiêm cứu nhưng chỉ cần nghĩ đến mục đích của hắn ta thì lòng hắn đã bực bội rồi!
Mạc Duy Khiêm vừa định nói chuyện, lại bị La Duyệt Kỳ cướp lời: “Kim Đào, chúng ta chia tay đi!”
Lúc này thì đúng là cả Kim Đào và Mạc Duy Khiêm đều mang vẻ mặt không thể tin nổi nhìn La Duyệt Kỳ.
“Duyệt Kỳ, em nói cái gì?” Kim Đào chỉ có thể hỏi điều này.
Vẻ mặt La Duyệt Kỳ vô cùng bình tĩnh: “Em nói chúng ta chia tay đi, nguy cơ lần này coi như đã được giải quyết, em cuối cùng cũng có thể nói ra điều này! Kim Đào, trước đây em chưa từng nhận ra rằng anh cố chấp chẳng nghe lọt tai lời người khác khuyên như vậy! Cứ thế, chẳng những anh mà ngay cả em và ba mẹ em cũng sẽ bị anh làm liên lụy, anh tự xem lại mình đi!”
Nói xong lại nhìn Mạc Duy Khiêm: “Chúng ta trở về thôi!”
Mạc Duy Khiêm nhìn Kim Đào đã ngây ngẩn, lập tức đi theo La Duyệt Kỳ trở về xe của mình.
Ngồi vào trong xe, vẻ mặt La Duyệt Kỳ không thay đổi, chỉ là không nói lời nào mà thôi.
Mạc Duy Khiêm nhẹ giọng nói: “Em cứ thế mà về anh sẽ lo lắng lắm, anh gọi điện cho ba mẹ em, báo cho họ là em ở chỗ anh nhé, được không?”
La Duyệt Kỳ chỉ “Vâng” một tiếng rồi lại yên lặng.
Lúc này Mạc Duy Khiêm mới gọi điện cho nhà La Duyệt Kỳ, đại khái nói lại chuyện đêm nay, khiến La Đồng và Tề Nguyệt Tú không lo cho La Duyệt Kỳ và Kim Đào nữa, nói với họ là đã không sao rồi.
Sau đó, lại gọi điện thoại dặn Phùng Thư Dân và Đổng Nguyên xử lý tốt mọi chuyện sau đó.
Trở về chỗ ở của mình, Mạc Duy Khiêm để La Duyệt Kỳ đi tắm rửa trước, bản thân đi một phòng khác để tắm.
Đợi đến khi hắn đi ra thì La Duyệt Kỳ đã ngồi trên sô pha.
Mạc Duy Khiêm đi tới, đỡ bả vai La Duyệt Kỳ để cô đối mặt với mình: “Duyệt Kỳ, cuối cùng hôm nay em sao vậy? Vì sao đột nhiên lại chia tay với Kim Đào?”
La Duyệt Kỳ vẫn có vẻ rất trầm lặng: “Đến tận giờ anh ấy vẫn không chịu thừa nhận là mình đã tin lầm Loan Ninh, em không còn kiên nhẫn nữa, lần này Loan Ninh đã bị bắt, em nghĩ đám người Phạm Thanh Lợi chắc chắn sẽ càng không bỏ qua cho Kim Đào, mà quan trọng nhất là anh ấy chỉ biết kết hợp với người ta để tự hại chính mình, em không muốn cứ như thế nữa, không muốn cha mẹ em sẽ bị tổn thương nữa.”
“Thật sự chỉ thế thôi sao?” Mạc Duy Khiêm nhìn chằm chằm vào La Duyệt Kỳ hỏi.
La Duyệt Kỳ cũng nhìn thẳng Mạc Duy Khiêm: “Nếu không thì sao? Anh nghĩ em có thể còn lý do gì nữa? Em mệt mỏi, em sợ hãi, em không muốn nhìn Kim Đào ngu ngốc như thế mãi, em còn cha mẹ cần chăm sóc. Đã hai lần rồi, cha mẹ em cũng chỉ có thể thừa nhận đến đó thôi! Nếu không anh nói xem em còn lý do gì nữa?”
Mạc Duy Khiêm mím môi không nói được một lời.
Lúc này La Duyệt Kỳ đột nhiên đứng lên bước ra ngoài, lại bị Mạc Duy Khiêm mạnh mẽ kéo lại: “Em đi đâu?”
“Về nhà!”
“Duyệt Kỳ, đừng đùa giỡn kiểu trẻ con nữa, trạng thái của em như vậy sao anh có thể để em về nhà được? Cha mẹ em cũng sẽ lo lắng.”
La Duyệt Kỳ không để ý, nhất quyết muốn đi: “Trở về em sẽ nói với họ mọi chuyện, đó là ba mẹ em, họ sẽ không trách em, không nghi ngờ em, lại càng không ép hỏi em, họ sẽ tôn trọng em, ủng hộ mọi quyết định của em!”
Mạc Duy Khiêm không buông tay, dùng sức kéo La Duyệt Kỳ trở về tựa vào lòng mình, cúi đầu giải thích với cô: “Không phải anh nghi ngờ, cũng không phải anh có ý ép hỏi em, chỉ là anh hơi ngạc nhiên với quyết định của em, nghe lời nào, ngoan ngoãn ở đây với anh.”
Tựa vào trước ngực Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ không giãy dụa nữa, một lúc lâu sau bả vai cô bắt đầu run rẩy, Mạc Duy Khiêm nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa hai người để xem cô đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy La Duyệt Kỳ đã rơi lệ đầy mặt, Mạc Duy Khiêm hơi bối rối: “Em giận thật ư? Anh xin lỗi, đừng khóc mà.”
La Duyệt Kỳ càng khóc càng lợi hại, không tiếng động nói: “Em không muốn nói chia tay, thật sự không muốn, em không muốn làm anh ấy khổ sở, không thể làm như thế, anh ấy rất cứng đầu.”
Nhớ lại dáng vẻ như hồn ma đứng ven đường của Kim Đào sau khi mình nói lời chia tay, trong lòng La Duyệt Kỳ vô cùng khó chịu.
“Em đi tìm anh ấy, em sai rồi, em không nên nói lời chia tay, em là đồ khốn!” La Duyệt Kỳ lại bắt đầu uốn éo xoay người, muốn thoát khỏi sự không chế của Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm ôm chặt La Duyệt Kỳ không buông tay: “Duyệt Kỳ, em nghe lời nào, nếu đã nói chia tay thì hãy làm hoàn toàn sạch sẽ một chút, anh biết em khó chịu, em lo lắng cho cậu ấy, anh sẽ sắp xếp người bảo vệ cậu ấy, cũng sẽ nhanh chóng giải quyết đám người Phạm Thanh Lợi. Kim Đào không thích hợp với em, xảy ra nhiều chuyện như thế mà em vẫn không nhận ra sao? Hai người không thích hợp với nhau, ở bên nhau lâu chỉ có thể khiến sự việc càng khó cứu vãn!”
Cứ như vậy, Mạc Duy Khiêm vẫn vừa khuyên vừa dỗ dành, đến tận khi La Duyệt Kỳ không còn sức lực và tinh thần giãy dụa nữa hắn mới đỡ cô ngồi xuống.
Để La Duyệt Kỳ nằm lên đùi mình, Mạc Duy Khiêm hôn xuống trán cô, lại đưa tay vuốt ve mái tóc, gương mặt và toàn thân cô, tiếp tục nhỏ giọng khuyên nhủ, nói với cô hắn sẽ chuẩn bị cuộc sống tốt cho Kim Đào, lại khao khát về tương lai La Duyệt Kỳ và hắn ở bên nhau sẽ hạnh phúc cỡ nào.
La Duyệt Kỳ dần dần thả lỏng thân thể, lúc này Mạc Duy Khiêm lại dùng lưỡi, bản tay lướt qua vành tai, cổ, hai má, cuối cùng về tới bên môi cô hôn thật sâu.
Môi hai người dán chặt vào một chỗ, Mạc Duy Khiêm càng không ngừng dùng đôi môi và đầu lưỡi nhòn nhọn của mình dây dưa mút liếm đôi môi, đầu lưỡi của La Duyệt Kỳ đến tận khi cô sắp ngạt thở mới hơi dùng sức khẽ cắn, khiến đôi môi La Duyệt Kỳ đỏ tươi, sưng lên mới chịu buông cô ra.
Áp lên má La Duyệt Kỳ, giọng Mạc Duy Khiêm khàn khàn say mê: “Duyệt Kỳ, anh sẽ bảo vệ em, sẽ làm em chậm rãi vứt bỏ quá khứ, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau được không?”
Đôi mắt La Duyệt Kỳ vẫn còn đỏ, ánh mắt mờ mịt lại mang theo sự quyến rũ thản nhiên, cô lẳng lặng nhìn Mạc Duy Khiêm, cũng không biết có nghe hiểu lời hắn nói hay không, chỉ vươn hai tay kéo đầu Mạc Duy Khiêm xuống, khẽ cắn cằm hắn, giọng nói cũng nghèn nghẹn: “Hôn em!”