Nghe nói hôm nay Hàn Hạo Thần 26 tuổi, ở cổ đại thì là cha của mấy đứa bé rồi, cho tới nay nguyên nhân hắn chưa đón dâu không phải vì hàng năm chinh chiến mà vì nguyên nhân này/
Nhưng nếu thật sự là vậy, tại sao lúc nàng tỉnh lại hắn lại muốn vô lễ với nàng? Đến tột cùng là nàng hiểu nhầm hay là bọn họ?
Chỉ là nhìn thấy Liên Vân nói nghiêm túc như vậy, chắc là đúng mười phần rồi.
Nghĩ như vậy, ngược lại nàng thấy nhẹ nhõm không ít, chỉ cần hắn không muốn sàm sỡ nàng, như vậy là tốt lắm, chỉ cần nịnh bợ hắn, tất cả mới có thể làm xong.
''Cảm ơn ngươi, ngươi đã nói cho ta một tin tức tốt.'' Mặt mày hớn hở vỗ vai Liên Vân :''Ta đi trước, ngươi đi rửa mặt, miệng đầy dầu.''
"Lạc cô nương đi chỗ nào?" Liên Vân lập tức đứng dậy đi theo.
''Ngươi yên tâm, bây giờ ta có chạy đằng trời, ta đi gặp hoàng thượng.''
''Ta đi theo Lạc cô nương.'' Nàng vẫn không yên lòng.
Lạc Tử Mộng không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là chỉ vào mặt Liên Vân, ''Ngươi đem mặt này đi gặp vua, không sợ Vương gia trách tội.''
Liên Vân lấy tay sờ sờ, quả nhiên miệng đầy dầu, không thể làm gì khác là quay đầu đi lấy nước rửa mặt.
Lạc Tử Mộng cười thầm, may là ngày thường nàng có xem qua nhiều kịch cổ trang, nếu không đầu óc nha đầu đáng chết rất khó ứng phó.
Nhưng khi nàng chạy tới phòng dùng bữa thì nha đầu quét dọn nói hoàng thượng đã đi rồi, nàng lập tức cúi đầu, nhưng vừa nghĩ, những cổ nhân đi bộ giống như đạp con kiến, có lẽ vẫn chưa ra khỏi phủ, vì vậy nàng lập tức nhấc chân đuổi theo.
Thật vất vả mới biết hoàng đế, muốn nắm chặt thời cơ tiếp cận, dù sao sinh tồn ở chỗ này, nếu như khó khăn có chỗ dựa là hoàng đế thì là chuyện có mặt mũi.
Chạy đến gần cửa phủ thì thấy mấy người đi phía trước, bên cạnh có hộ vệ, Lạc Tử Mộng không nghĩ ngợi, lập tức chạy tới, ''Hoàng thượng,.... chờ ta...''
Hàn Hạo Thần kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy nàng như một con bướm tung tăng bay nhảy tới đây.
Khi nàng nhìn thấy Hàn Hạo Thần thì sợ hết hòn, đột nhiên chân trái đạp phải chân phải, cứ như vậy nhào đầu về phía trước.
Không phải chứ, vết thương chưa lành mà lại còn muốn té.
Trong khi nàng nhắm mắt cảm nhận đến ở vương phủ là rất đau khổ thì thân thể bị người khác ôm lấy, nàng ngẩng đầu phát hiện thì là Hàn Hạo Thần, mỗi lần đều không thoát được lồng ngực của hắn là như thế nào?
Cũng may nàng biết hắn không ham nữ sắc, cho nên cũng không có lúng túng, mượn lực của hắn đứng vững hỏi :''Hoàng thượng đâu?''
Sắc mặt hắn trầm xuống, Thiệu Tần nhìn vẻ mặt của Hàn Hạo Thần một chút rồi hỏi :''Hoàng thượng đã hồi cung rồi.''
''Nhanh như vậy?'' Nàng gạt hai người ra, sau đó đi vê phía trước mấy bước nhìn về phía cửa, gương mặt tiếc hận :''Hoàng thượng đi về mà không nói một tiếng, vậy lúc nào ta mới có thể nhìn thấy hắn nữa?''
Cử động của nàng khiến cho Thiệu Tàn hít một ngụm khí lạnh, nàng lại dám đẩy Thần vương ra để đi nhìn người khác.
''Ngươi cứ như vậy không bỏ được hoàng thượng, chẳng lẽ muốn làm phi tử?'' Sắc mặt Hàn Hạo Thần âm trầm hỏi.
''Ta không muốn làm phi tử, chỉ sợ không nhìn thấy hoàng thượng, đời ta không có thấy qua hoàng đế.'' Nàng làm bộ dáng tiếc hận.
Hàn Hạo Thàn hít một hơi có chút nổi giận :''Nếu như cảm thấy đáng tiếc thì đi làm phi tử, chỉ là xem ngươi cũng không giống là làm được phi tử, lùi lại cũng có thể làm được cung nữ dâng trà, như vậy có thể ngày ngày thấy hoàng thượng, cũng không sợ hoàng thượng nhận lầm người. Chỉ là người lỗ mãng cũng không biết phép tắc như ngươi, sợ rằng có đi thi tuyển cung nữ cũng khó.''
Thiệu Tần cũng biết là không phải mình nghe nhầm, tại sao trong lơi fnois của hắn có chút ghen tức? Hơn nữa Thần vương gia lại cùng một tiểu nha đầu cãi nhau. Thật sự chưa nghe thấy cũng chưa nhìn thấy.
Lạc Tử Mộng nghe xong tức giận, mới vừa rồi hắn nói nàng không làm được phi tử, ghê tởm hơn chính là hắn nói tư cách của cung nữ, nàng cũng không có.