Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 22: Rời đi Bùi gia (thượng)


Chương trước Chương tiếp

Bùi Đại lão gia nghe được chuyện bất khả tư nghị* nhất mà ông ta cả đời này mới nghe qua, sắc mặt ông ta xanh mét, ném đồ chặn giấy, cả giận nói: "Lão Nhị, đây là thân huynh đệ ngươi, ngươi tin lời đồn hoang đường này, còn chạy tới trước mặt của ta nói, huynh đệ ngươi ở đâu có lỗi với ngươi, sao ngươi lại hận hắn như vậy?"

Lúc Bùi Đại lão gia phát hỏa, Bùi Minh ngay lập tức quỳ xuống, đồ chặn giấy sạt qua vai của hắn rơi xuống đất, hắn chịu đựng đau, một tiếng kêu đau đớn cũng không kêu.

Hắn nghe Bùi Đại lão gia nói xong, cố nén kích động trong lòng, dùng giọng điệu trấn tĩnh nói: "Bá phụ, ta đúng là sợ lời đồn này đả thương huynh đệ của ta, mới phái người đi tìm bà đỡ đỡ đẻ cho mẫu thân hai mươi mấy năm trước. Ngài nghĩ thử xem, bà đỡ này hai mươi mấy năm trước sau khi đỡ đẻ cho mẫu thân, cả nhà dời xa Kỳ Châu, ta không dễ dàng tìm kiếm họ hàng xa của bà đỡ này, theo tìm tới Lâm Châu. Càng ly kỳ là, láng giếng của bà đỡ đều nói bà đỡ này hơn hai mươi năm trước đến đây đã có tiền, đặt mua mấy trăm mẫu đất đai, là phú hộ trong thôn."

Bùi Đại lão gia nghe xong cũng không cách nào ngồi yên, ông ta đi thong thả vài bước, hỏi hắn: "Cùng lắm là nhà người ta phát một khoảntiểutài đi tha hương sống qua ngày, ngươi liền nói đệ đệ ngươi là bên ngoài ôm đến? Quá buồn cười."

Bùi Minh nắm chặt quả đấm, cơ hồ sắp khống chế không nổi hưng phấn trong mắt, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể mồm miệng rõ ràng, bảo trì ngữ điệu nói ra, "Như bá phụ đã nói, ta làm sao dám dựa vào chút thông tin này mà nói đệ đệ không phải là con cháu Bùi gia, đương nhiên là chính bà đỡ kia nói cho ta biết, năm đó bà ta đỡ đẻ cho mẫu thân, là một nữ anh!"

Bé gái!

Bùi Đại lão gia hít vào một hơi.

Hồi lâu sau, ông ta cười lạnh, hỏi: "Nếu thật như thế, theo như lời ngươi nói, mẫu thân ngươi mua chuộc bà đỡ này rời đi Kỳ Châu, ngươi làm sao khiến cho bà đỡ kia nói cho ngươi biết điều bí mật này?"

Bùi Minh biết mình đến đây làm người tiết lộ bí mật, nhất định sẽ bị Bùi Đại lão gia nghi vấn, thậm chí sau lần này, Bùi Đại lão gia cũng sẽ lưu lại ấn tượng "Quỷ mưu vô tình" với hắn. Nhưng là, vừa nghĩ tới sẽ không còn con vợ cả từng bước từng bước áp chế trên đầu, hắn sẽ trở thành gia duy nhất của nhị phòng, hắn đã không cách nào khống chế mình muốn vạch trần *, rõ ràng hắn biết rõ nhẫn nại thêm một chút sẽ tốt hơn cho hắn. Nhẫn nại thêm một chút, hắn có thể mưu đồ biện pháp khác để cho các huynh đệ khác "Không cẩn thận" biết, sau đó bọn họ tự nhiên sẽ nói cho Bùi Đại lão gia điều bí mật này, không gây thương tổn cái nhìn và đánh giá của Đại lão gia đối với hắn.

"Ta dùng cách nào bất quá là chuyện nhỏ, chỉ nói bà đỡ này có nói thật hay không, bá phụ đại khái có thể tự mình hỏi một chút, thậm chí kêu mẫu thân đến đối chất một phen."

Bùi Đại lão gia kỳ thật đã có chút ít tin, nếu như không phải là có mười phần chứng cứ, lấy lá gan lão Nhị cũng chưa dám đến nói chuyện này trước mặt ông ta, chưa nói tới đối chất lẫn nhau.

Ông ta phiền lòng bực mình, nghĩ đến hơn hai mươi năm yêu thương chất tử lại không phải là người Bùi gia, là giữ lại hay là đuổi đi. Giữ lại hắn cũng như giữ lại danh phận con trai trưởng, vậy sản nghiệp lão tổ tông lưu lại cứ như vậy lại truyền thừa cho một ngoại nhân không có huyết thống? Không lưu thì làm sao cam lòng, cũng đã nuôi hơn hai mươi năm, là hài tử ông ta nhìn lớn lên, bình thường bao nhiêu lần cảm khái hắn có khả năng, mấy lần nghĩ tới nếu như đứa con trai thứ ba cũng giống như hắn thì tốt rồi.

Bùi Đại lão gia chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ngẩng đầu nhìn xà ngang, lại nhìn đến Bùi Minh đang quỳ, thở dài một hơi, "Ngươi đi đem bà đỡ mang tới, ta muốn đích thân hỏi một câu."

Bùi Minh vui mừng quá đỗi, Bùi Đại lão gia nếu như gặp cũng không chịu gặp, vậy đại biểu ông ta muốn giấu diếm chuyện này, hiện thời ông ta chịu gặp, đã nói lên ngày tốt lành của Bùi tứ gia sắp chấm dứt, Bùi gia nhị phòng... Hắn là chủ tử duy nhất!

"Dạ, ta đi gọi ngay." Trong lời nói của hắn, rốt cuộc không lấn át được kích động và hưng phấn.

Bùi Minh chán ghét Bùi Hành sao? Kỳ thật cũng không có, bọn họ huynh đệ hữu cung coi như cũng có chút thân cận. Nhưng là từ nhỏ đến lớn, Bùi Minh luôn bị “đè nặng” bởi đệ đệ con vợ cả. Không phải là Bùi Hành cố ý, mà là sự tồn tại của đệ đệ con vợ cả đối với hắn chính là áp bách.

Tỷ như bề ngoài, đệ đệ tuấn mỹ là thân sĩ Kỳ Châu mọi người đều biết. Lại nói thân cao, Bùi Hành mười lăm tuổi đã cao bằng Bùi Minh, mười sáu tuổi đã cao hơn Bùi Minh, cho tới bây giờ muốn nói chuyện, Bùi Minh phải đứng xa một chút, nếu không chỉ nhìn thấy cằm Bùi Hành.

Này ngoại hình là trờisinh, hắn không bằng huynh đệ, mọi người lén lút so sánh, hắn cũng không thể trách ai được.

Nhưng là vô số những đãi ngộ khác biệt khác làm sao hắn có thể cắn răng mà nhịn được.

Chuyện nhỏ như, lúc ấy nha đầu Phù Dung là hắn nhìn trúng trước, nên đi cầu xin phu nhân, phu nhân mắng hắn "Tuổi còn nhỏ mà luôn nghĩ những thứ này, tiện nhân dưỡng tiện chủng, cũng xứng với người trong viện của ta sao." Không tới một năm liền đem Phù Dung đưa cho Bùi Hành, rõ ràng hắn với Phù Dung cùng tuổi...

Chuyện lớn như, Bùi Hành ở nội viện Bùi gia chiếm một đại viện tử, ngoại viện còn có một thư phòng lớn, hắn làm ca ca lại cùng lắm chỉ được phân một khóa viện nam bắc nho nhỏ, chính phòng thấp như sương phòng trong Thu Minh Cư, bên cạnh còn là phòng bếp, mỗi ngày khói hun lửa cháy.

Càng châm chọc là, nam bắc khóa viện cách phòng bếp gần nhất, mỗi lần thức ăn đưa đến đều là âm ấm, không có hừng hực nhiệt khí. Dù là trong viện của mình đầy tớ đến cửa lấy món ăn, cũng phải chờ trong phòng bếp hết bận chuẩn bị thức ăn cho đại chủ tử ở nội viện. Nếu là hắn đến cửa chất vấn, quản sự trong phòng bếp một mực cung kính cười làm lành chịu tội, nhưng quay đầu, vẫn y như cũ mà làm.

Đủ loại bị khinh bỉ, vài lời khó nói hết.

Để hắn chú ý nhất chính là gia sản. Con vợ kế sau này nếu dời ra ngoài ở, trong nhà phân một chút bạc và sản nghiệp, phần lớn đều thuộc về Bùi Hành. Hắn biết phụ thân không đến mức cay nghiệt hắn, nhưng lấy mức độ yêu thương của Bùi Nhị lão gia đối với Bùi Hành, đương nhiên cũng sẽ không hậu đãi hắn.

Hắn không cam lòng, coi như là di nương dưỡng, hắn lớn tuổi hơn so với Bùi Hành, đối mặt người đệ đệ này cái gì cũng phải nhượng bộ lui binh, không thể tranh không thể so với. Hắn cũng họ Bùi, dựa vào cái gì năm nam nhân trong nhà này, chỉ hắn chịu uất ức như vậy.

Hiện tại Bùi Minh phát hiện thì ra hắn nên là con trai duy nhất của Bùi gia nhị phòng, nên được mọi người nâng trên lòng bàn tay như Bùi Hành kim tôn ngọc quý mà lớn lên, trong lòng từ khiếp sợ đến phẫn nộ, cuối cùng là kích động. Hắn quả thực không thể chờ đợi được đem những thứ thuộc về hắn đoạt lại, để cho nhị phu nhân không đếm xỉa hắn, cũng để cho những thứ nô tài nhìn người hạ món ăn* không dám ăn hiếp hắn...

Bùi Đại lão gia sau khi hỏi qua bà đỡ, trong lòng đã khẳng định việc này, chỉ là chuyện này ông ta cũng cảm thấy khó có thể xử lý, đau lòng mà ra quyết định.

Ông ta vốn định kéo dài thời gian chờ đệ đệ trở lại làm quyết sách, không nghĩ tới nội viện vội vàng hấp tấp đến báo lão phu nhân té xỉu.

*****

Bùi Hành hôm nay sáng sớm rời giường tinh thần đặc biệt sảng khoái, hôn một cái lên gò má hồng hồng nóng bỏng của thiếu nữ ngủ bên cạnh, tự hắn xuống lầu, được Vĩnh Tuyên hầu hạ rửa mặt mặc quần áo.

Bùi Hành viết và đóng dấu điều mục, lại lấy ra một hộp bạc cho Minh Kỳ, để Minh Kỳ cầm lấy đi quan phủ làm thủ tục.

Đẩy ra cái nắp của cái hộp, bên trong là năm lượng một thỏi bạc, tổng cộng mười lượng. Minh Kỳ trong nội tâm biết rõ chỉ cần tốn mấy trăm đồng tiền có thể làm được, nhưng là nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tứ gia, hắn tốn thêm ít tiền đem chuyện xử lý ổn thỏa, để cho quan viên xử lý văn thư thật cẩn thận, dù cho sau đó có người đến tra cũng tìm không được chỗ sơ hở.

Chuyện như vậy xử lý vô cùng mau, Bùi gia là đại gia ở Kỳ Châu, cũng là khách quen của Hồng Tri phủ.

Lão già kia ngay từ đầu còn khước từ không chịu thu tiền, Minh Kỳ thỉnh hắn uống rượu, cơm nước no nê, ấm bụng căng mắt, Minh Kỳ chỉ còn nhét hai nén bạc vào trong ngực lão là xong.

Chờ Minh Kỳ xin chủ quán ít nước rửa mặt, lúc chạy về nhà, gió mưa ở Hàn Tùng Hiên đã nổi lên.

* Bất khả tư nghị: không thể tin nổi
* Bắt nguồn từ câu khán nhân hạ thái điệp, xem người mà bưng thức ăn, phân biệt đối xử.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...