Tiếu Tướng Quân

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Tuy rằng chất độc trong cơ thể đã được giải, nhưng Hàn đại phu quy định rằng, đại tướng quân nhất định phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trên giường vài ngày, đại phu mỗi ngày đều sai người đem thức ăn và thuốc đến, nhờ vậy thương thế của Đoàn Ngự Thạch đã nhanh chóng lành hẳn, khi xác định sức khoẻ của tướng quân đã hoàn toàn bình phục như xưa hắn mới đồng ý để tướng quân xuống giường.

Đoàn Ngự Thạch tuy rằng không đồng ý lắm với quyết định của đại phu, nhưng thân là thống soái hắn tuyệt đối không muốn cậy mạnh.

Chất kịch độc của Miêu Cương quả thật lợi hại, tuy sức khoẻ đã tốt lên, nhưng hiện tại hắn vẫn chưa thể sử dụng được nội lực, dù cho tuỳ tiện xuống giường để chủ trì quân vụ cũng chỉ là làm cho người ta thêm phiền toái, nên hắn mới bằng lòng nghe theo lời đại phu, ngoan ngoãn nằm trên giường dưỡng thương.

Quân vụ đã có Đông Phương tiên sinh cùng giáo uý đại nhân xử lý, hắn cũng không cần phải lo lắng.

Mấy ngày trước, hắn vẫn còn mê man, cần phải có người khác hầu hạ, đến ngày thứ năm hắn đã tỉnh táo lại, muốn tự mình có thể ngồi dậy, tự mình dùng bữa.

Tiếp đến sau đó là đi tìm Tô Dung Nhi.

Không hiểu nha đầu kia rốt cục tìm phương pháp thần thông quảng đại nào mà có thể trà trộn vào đây mà quỷ không biết thần không hay… Chẳng lẽ trong quân thủ vệ có lỗ hổng? Ngay đến cả một nữ nhân mà cũng có thể dễ dàng trà trộn vào mà không bị người phát hiện.

Nhẹ nhàng vận nội công, hắn liền phát hiện xương cốt toàn thân đều tan nhanh… chết tiệt… độc Miêu Cương quả thật lợi hại, hắn cố chống đỡ để thân mình không thêm trầm trọng. Hắn lắc lắc đầu, cố gắng để tinh thần minh mẫn…

Tuy sức lực bản thân còn yếu, nhưng hắn trời sinh bản tính ngông nghênh không cho phép chính mình yếu ớt, hơn nữa thân là đại tướng quân, tuyệt đối không thể đưa ra cái bộ dạng suy yếu như thế này được, tránh ảnh hưởng sĩ khí.

Khôi giáp (áo giáp) để bên cạnh, hắn vươn tay cần lấy, phát hiện ra, bình thường hắn không hề thấy nặng, hiện tại lại không thể nhấc nổi khôi giáp lên, hắn không khỏi thở dài, quả thật không phải khôi giáp biến nặng mà là hắn thực sự đã suy yếu…

Miêu độc quả thực lợi hại vượt quá sự tưởng tượng của hắn, may mắn là hắn đã chống đỡ được, bằng không…

Tất Tề vừa tiến vào nội trướng, nhìn thấy tướng quân tỉnh lại, lòng khấp khởi vui mừng.

“Tướng quân, ngài đã tỉnh!”

“Ngươi tới vùa đúng lúc, ta cần người hỗ trợ, giúp ta đem khôi giáp lên.” Đoà Ngự Thạch xoay người, hướng Tất Tề ra lệnh.

Đột nhiên thấy Tất Tề sửng sốt, hắn trừng mắt giống như là đang gặp quỷ, đứng bất động…

Đoàn Ngự Thạch nhướng mi: “Sao ngươi còn đứng đó, không mau lại đây giúp ta?”

“Keng…” một âm thanh lãnh khốc vang lên, Tất Tề rút đao ra khỏi vỏ, chĩa thẳng vào nam tử đang đứng trước mặt lớn tiếng quát: “Ngươi là ai?”

Đoàn Ngự Thạch đầu tiên là kinh ngạc, tiếp sau đó là giận tím mặt.

“Ngươi đang làm gì?”

Đoàn Ngự Thạch nghĩ chẳng lẽ Tất Tề điên rồi sao? Lấy đao chĩa thẳng vào hắn, cư nhiên còn hỏi hắn là ai?

Nghe Tất Tề hét lớn, binh lính và thủ vệ bên ngoài kinh động, đột ngột như ong vỡ tổ vọt đến, vừa nhìn thấy đại tướng quân cũng khiếp sợ đứng bất động, miệng há rộng đến tận cằm.

Bọn họ gặp quỷ à?!

“Các ngươi muốn tạo phản sao? Dám rút đao trước mặt ta?” Đoàn Ngự Thạch càng thêm phẫn nộ, cho dù vừa mới khỏi bệnh hắn vẫn không hề mất đi khí thế vương giả.

Không bao lâu sau, Đông Phương Vệ cùng đám người văn phong cũng tìm đến, Đoàn Ngự Thạch nhìn thấy bọn họ đến, lập tức nói: “Các ngươi tới đúng lúc, không biết bọn họ nghĩ gì mà không nhận biết bản tướng quân.”

Bất quá hắn chỉ cảm nhận khi ngủ dậy thời tiết có chút thay đổi, nhưng đám thủ hạ cư nhiên không nhận biết hắn, ngay cả người trung thành và tận tâm nhất là Tất Tề cũng lấy đao chĩa vào hắn, quả thật hoang đường!

Đợi nửa ngày không thấy một người nào phản ứng, Đoàn Ngự Thạch buồn bực nhìn sang phía Đông Phương Vệ, bọn họ cũng đang nghẹn họng và nhìn hắn trân trối.

Đoàn Ngự Thạch bỗng cảm thấy sự tình có vẻ gì đó không ổn.

“Rốt cục là có chuyện gì thế này?”

Mục Đức Quang lắp bắp chỉ vào hắn: “Tướng… quân… mặt của ngài…!”

Mặt hắn làm sao?

Đoàn Ngự Thạch vẻ mặt nghi hoặc, rời giường bước đến chậu nước gần đó, hắn hồ nghi xem bóng mình phản chiếu trên mặt nước..

Từ khi vết thương trên mặt hắn lành hẳn, đã bao nhiêu năm hắn không hề kiểm tra kỹ gương mặt của mình. Nhưng giờ đây, thái độ cùng cử chỉ kỳ quái của bọn họ làm cho hắn không thể không tự mình khiểm tra một chút, không biết hắn trải qua bạo bệnh, thân thể thay đổi như thế nào mà lại khiến họ trợn tròn ánh mắt, miệng há to muốn rớt cả cằm, thật làm hắn tức chết!

Nhìn bóng chính mình phản chiếu trên mặt nước, Đoàn Ngự Thạch chấn động cả người, biểu tình kinh ngạc của mọi người quả thật không hề sai.

“Vết sẹo của ta… tại sao không thấy…?”

Đúng vậy! Đây chính là nguyên nhân làm tất cả mọi người đổi biến sắc mặt, vết sẹo trên mặt tướng quân, hiện tại… đã không còn thấy…???

Thường ngày, mọi người không dám đề cập đến chuyện vết sẹo, luôn luôn làm bộ dáng không hề trông thấy nó trên mặt tướng quân, nhưng nửa tiếng trước khi đến thăm bệnh tình của tướng quân, rõ ràng bọn họ vẫn còn trông thấy rõ vết sẹo.

Việc này… không thể tin được!!!

“Là ai làm???” Đoàn Ngự Thạch hét lớn, gương mặt giận dữ hiện lên phong ba bão táp, làm cho người người sợ hãi…

Tính cách kia, khẩu khí nói chuyện kia… xác thực đúng là đại tướng quân của bọn họ, trừ việc thiếu vết sẹo trên mặt, tính cách bễ nghễ thiên hạ cùng khí thế vương giả kia, người thường không có khả năng học được.

“Ngài thật sự là đại tướng quân?”

“Nói nhảm!”

A…quả nhiên là tướng quân của bọn hắn, vẻ mặt diêm vương kia quả thật có thể hù chết cả người sống.

Mọi người quay đầu nhìn nhau, nói thật bọn họ cũng muốn biết ai đã làm chuyện này, gặp thần gặp phật gặp quỷ, nhưng chuyện quái dị này thì nhất định chưa hề thấy qua!

Bởi vì trên mặt không còn nhìn thấy vết sẹo, cho nên Tất Tề mới nghĩ rằng hắn là đại tướng quân giả mạo, mới rút đao hướng vào hắn.

Đông Phương Vệ vốn là mưu sĩ, đôi con ngươi loé ra quang mang, cảm thấy việc này thật sự kỳ quái, vì thế lập tức hạ lệnh.

“Các ngươi ra ngoài canh chừng, tuyệt đối không cho kẻ nào vào đây!”

Đông Phương tiên sinh đã ra lệnh, bọn lính mặc dù đối với chuyện này vẫn còn nghi hoặc nhưng vẫn tuân lệnh rời đi.”

Khi bọn lính đã rời khỏi, trong doanh trướng lúc này chỉ còn vài thủ vệ thân cận, hắn trấn an Tất tề, nhẹ nhàng nói: “Tất đại nhân, buông đao đi, ta nghĩ vị này thật đúng là tướng quân của chúng ta!”

Tất Tề nhìn về phía Đông Phương Vệ, vẻ mặt vẫn còn nghi hoặc như cũ.

“Đại nhân nghĩ xem, nếu thật sự có kẻ can đảm muốn giả trang thành tướng quân. vậy mà khi hoá trang lại quên mất vết sẹo sao?”

Tất Tề suy ngẫm thấy hợp đạo lý, lập tức thu hồi lại đao, lúc nãy hắn là thật sự bị doạ đến nỗi mất cả khả năng suy đoán.

“Tướng quân, ngài cũng không biết chuyện gì đã xảy ra hay sao?” Đông Phương Vệ cung kính hỏi.

“Ngươi hỏi ta, việc này ta còn muốn phải hỏi ngươi đấy!”

Hiển nhiên, Đoàn Ngự Thạch còn kinh ngạc hơn, nhưng hắn đã sớm lấy lại bình tĩnh.

Sẹo không có khả năng không thấy, nhưng rốt cục, sẹo… đã chạy đi đâu???

Đông Phương Vệ chắp tay xin chỉ thị: “Tướng quân, không biết ngài có thể cho thuộc hạ nghiên cứu một chút không?”

Đoàn Ngự Thạch gật đầu, bởi vì hắn cũng muốn biết rõ chuyện này là như thế nào.

Được hắn cho phép, một đám người lập tức xông tới, không tin nổi trừng lớn mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, miệng làu bàu đánh giá.

Đông Phương Vệ nghiên cứu trong chốc lát, sau đó lấy tay vuốt thử lên mặt tướng quân, đột nhiên bừng tỉnh dại ngộ: “Quả nhiên như lão phu suy nghĩ, trên trán của tướng quân có một lớp da giả!”

Thật như vậy ư?

Có người tò mò, cũng vươn tay sờ thử.

“Quả thực giống y như thật!”

Người khác cũng đến tham gia sờ thử.

“Thật kỳ lạ, nếu chỉ nhìn thôi thì không thể thấy được!”

“Thật sự là rất thần kỳ!”

Đoàn Ngự Thạch sắc mặc cực kỳ khó coi, hắn đường đường là đại tướng quân nhưng hiện tại lại bị người khác sờ tới sờ lui gương mặt, thật là còn ra thể thống gì!!!

Hắn trừng mắt, hét lớn một tiếng, mọi người thoáng chốc giật thót, sợ hãi thu hồi tay, nhưng ánh mắt vẫn tò mò nhìn chằm chằm lên gương mặt của đại tướng quân.

Bởi vì, sự thật vừa được phát hiện ra quả thật rất khó mà tin được.

Đoàn Ngự Thạch vươn tay, dùng sức kéo mạnh lớp da trên gương mặt, quả nhiên khi lớp da giả vừa rơi xuống vết sẹo liền hiện ra.

Mọi người lại thêm một phen nữa vừa kinh ngạc vừa tò mò, ánh mắt nhìn chằm chằm lớp da giả kia mà nghiên cứu.

“Lớp da này rất rùng màu với da thật, lại mềm mại, co dãn, khó có khả năng nhìn ra được, hoàn mĩ, thật sự quá hoàn mĩ!” Hàn Văn Việt nhịn không được tán thưởng.

“Là ai đã làm?”

Sự thật đã rõ ràng rồi, đối phương chắc chắn là thừa dịp hắn mê man để động tay động chân, ai mà dám to gan như thế, dám đem hắn ra để vui đùa!

Đột nhiên trong đầu Đoàn Ngự Thạch loé lên một khuôn mặt xinh đẹp.

Chẳng lẽ… người đó là nàng???


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...