Tiểu Tứ, Tiến Công Đi
Chương 14: Cự trước nghênh sau
Đối với 101 đến từ thế giới công nghệ cao mà nói, đây quả thực chỉ là chuyện nhỏ.
Nhìn chiếc nhẫn trong suốt trên tay, Tiên Đậu hết sức hài lòng về sự chu đáo của 101, nhẫn này vừa mỏng lại vừa đơn giản, nếu không để ý thì sẽ rất khó phát hiện.
Tiên Đậu đăng nhập trò chơi, người hướng dẫn của cô đương nhiên là 101. Vì trò chơi lấy chủ đề giang hồ nên cả người lẫn vật đều mang phong cách cổ trang, Tiên Đậu tạo hình tượng nhân vật quyến rũ một chút rồi ném tất cả những thứ còn lại cho 101, cô chỉ việc chỉ tay năm ngón mà thôi.
Sau khi đăng xuất trò chơi, Tiên Đậu trang điểm cho hai mắt mình sưng đỏ lên như vừa khóc, dĩ nhiên, vì mỹ quan, cô không tô vẽ nhiều mà chỉ tạo một ít cảm giác hoa lê đẫm mưa. Cô dùng bút kẻ điểm nhẹ lên nốt ruồi mĩ nhân nơi gò má, làm nổi bật đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc trở nên đầy nhu tình, toát ra một vẻ quyến rũ cuốn hút say lòng người.
Cô giả trang thế này chủ yếu là cho Viên Hạo nhìn, cô muốn Viên Hạo phát hiện Đậu Đậu có gì đó không ổn rồi đứng ngồi không yên vì không thể tìm ra đáp án. Trong cuộc sống của Lương Hồng Tuấn, Viên Hạo là một phần khá quan trọng, chuyện xảy ra bên cạnh Viên Hạo rất dễ làm Lương Hồng Tuấn chú ý, lợi dụng điều này, cô có gì không ổn đều có thể thông qua Viên Hạo mà truyền đạt tới Lương Hồng Tuấn, từ đó dẫn dắt Lương Hồng Tuấn nhớ nhung cô. Quyến rũ, không nhất định phải mặt đối mặt!
Ngoài ra, cô vẽ thế này còn là để đề phòng trường hợp Lương Hồng Tuấn bất ngờ tìm đến, dù sao khả năng ấy cũng rất cao, cho dù là vì áy náy hay vì lo lắng, theo cô, Lương Hồng Tuấn sẽ không để Tiên Đậu một mình lâu, đến khi đã bình tĩnh lại, 99% hắn sẽ đi tìm Tiên Đậu.
Nếu hôm nay Lương Hồng Tuấn tới tìm Tiên Đậu, lớp trang điểm này có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim.
Quả nhiên, Tiên Đậu hóa trang xong chưa được bao lâu thì hệ thống đã thông báo nhân vật mục tiêu đang đến gần. Cô vội ôm gối chui vào góc tường rồi vùi đầu vào gối làm như đang khóc. Chốc lát sau, tiếng gõ cửa vang lên nhưng Tiên Đậu mặc kệ, bởi vì theo tính tình của Viên Đậu Đậu, giờ phút này cô hẳn phải trốn mới đúng. Viên Hạo có chìa khóa nên chắc chắn sẽ không gõ cửa, mà đã gõ cửa thì chỉ có thể là người lạ, đối với Viên Đậu Đậu mắc chứng tự bế lại đang bị tổn thương, người lạ đồng nghĩa với nguy hiểm.
Gõ cửa hồi lâu không thấy ai trả lời, Lương Hồng Tuấn bắt đầu sốt ruột. Hắn biết Đậu Đậu nhất định đang ở trong phòng, để nhanh chóng tìm được cô, dọc đường tới đây hắn đã hỏi rất nhiều người, lâu như vậy mà vẫn chưa ai ra mở cửa, hắn sợ Đậu Đậu làm chuyện gì điên rồ! Dưới tình thế cấp bách, Lương Hồng thử đẩy cửa, không ngờ cánh cửa cứ thế mà mở ra.
Lương Hồng Tuấn bước vào phòng, quét mắt nhìn quanh không thấy Tiên Đậu đâu, hắn bèn vô trong tìm tiếp, lúc đến gần giường Tiên Đậu thì mới thấy cô ngồi run lẩy bẩy nơi góc tường.
Thân hình nhỏ bé co ro thấy mà thương, để tránh làm cô kinh sợ, Lương Hồng Tuấn bước chầm chậm đến bên cạnh Tiên Đậu, từ từ ngồi xuống rồi ôm cả người lẫn gối vào lòng bất chấp sự giãy giụa của cô, hắn in thật nhiều nụ hôn trấn an lên mái tóc Tiên Đậu, “Đậu Đậu, đừng sợ! Đừng sợ anh Hồng Tuấn! Anh Hồng Tuấn sẽ không tổn thương em!”
Tiên Đậu thở dốc kịch liệt, cô nằm im lặng trong lòng Lương Hồng Tuấn, ra vẻ đã không còn sức giãy giụa.
Thấy Tiên Đậu không giãy giụa nữa, Lương Hồng Tuấn đưa tay nâng cằm cô lên, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là đôi mắt sưng đỏ ngấn lệ của cô, sau đó, theo hàng mi rũ xuống, hắn để ý đến nốt ruồi mỹ nhân quyến rũ câu hồn, có nốt ruồi mỹ nhân làm nền, đôi mắt long lanh nước của Tiên Đậu lại càng thêm động lòng, Lương Hồng Tuấn kìm lòng không đặng cúi đầu hôn lên nốt ruồi kia, nào ngờ cô lại đột ngột rụt người làm cái hôn của hắn rơi xuống gò má mịn màng. Tiên Đậu nép vào lòng Lương Hồng Tuấn, thoạt nhìn yếu ớt như một chú chim non.
Lương Hồng Tuấn tình yêu dâng trào, hắn trìu mến ghì chặt Tiên Đậu rồi đặt một nụ hôn triền miên lên đôi môi cô. Động tác của hắn nhẹ nhàng như sợ làm đau tiểu nhân nhi trong lòng nhưng nhịp thở thì lại ngày càng dồn dập, bàn tay đang nắm vai Tiên Đậu cũng bắt đầu trượt xuống mơn trớn cánh tay cô. Nhận thấy thân thể mình thay đổi, Lương Hồng Tuấn ôm Tiên Đậu chặt hơn, hắn dán môi lên vành tai cô mà nói, “Đậu Đậu, đừng nhúc nhích… đừng nhúc nhích. Để anh Hồng Tuấn ôm một lát, chỉ một lát thôi. Anh Hồng Tuấn không muốn tổn thương em.”
Sau đó liền vùi vào cổ cô thở dốc như đang kiềm nén thứ gì đó, một hồi lâu sau, Lương Hồng Tuấn mới mở miệng cất giọng khàn khàn, “Đáng chết! Vật nhỏ này, em luôn làm anh Hồng Tuấn dễ dàng cứng lên vì em.” Dứt lời còn cắn một cái lên chiếc cổ trắng nõn tinh tế.
“Anh Hồng Tuấn, em ghét anh!” Tiên Đậu nói, không phải kiểu nói mát nũng nịu mà là thật sự nghiêm túc biểu đạt nội tâm, vì vậy, chất giọng buồn buồn của cô như sấm đánh vào tai Lương Hồng Tuấn, còn gì đả kích hơn bị người mình vừa âu yếm ghét bỏ.
Mà Tiên Đậu dường như còn thấy sự đả kích này không đủ nặng, vì vậy cô thêm dầu vào lửa, “Anh Hồng Tuấn, anh đi đi! Em không muốn nhìn thấy anh!” Sau lần cự tuyệt này, mỗi khi gặp cô Lương Hồng Tuấn sẽ phải hết sức cẩn thận và quý trọng, so ra thì chiêu cự trước nghênh sau này cao minh hơn cái kiểu vờn ong bắt bướm của Hạ Tiểu Tiểu nhiều.
Giọng nói Tiên Đậu tuy rất nhỏ nhưng vẫn toát lên sự kiên định, Lương Hồng Tuấn nghe mà thắt cả tim, hắn cố gắng bình ổn lại tâm tình, nhẹ giọng cẩn thận hỏi, “Đậu Đậu, em... ghét anh Hồng Tuấn đến vậy sao?” Mỗi chữ nói ra như một cây roi vụt vào lòng Lương Hồng Tuấn, đau rát và khó chịu vô cùng.
“Anh đi đi!” Đối với vấn đề này, Tiên Đậu sẽ không cho hắn đáp án trực tiếp, làm phụ nữ thì nên biết vấn đề nào có thể trả lời, vấn đề nào cần tránh nặng tìm nhẹ. Vấn đề Lương Hồng Tuấn đưa ra chính là loại thứ hai, tuy trước đó Tiên Đậu đã nói cô ghét hắn nhưng đó là để dẫn dắt Lương Hồng Tuấn tìm hiểu tâm tư của cô, từ cách hắn hỏi cũng có thể thấy được, Lương Hồng Tuấn nghi ngờ biểu hiện ghét bỏ của cô, hoặc là nói, hắn không muốn tin cô thực sự ghét hắn.
Nhưng một khi đã khẳng định “ghét” thì tình cảm của hắn đối với cô sẽ bị đập nát, Lương Hồng Tuấn sẽ hoàn toàn chết tâm, đây không phải kết quả mà Tiên Đậu muốn, vì lẽ đó, vấn đề này nên để Lương Hồng Tuấn tự mình băn khoăn thì tốt hơn.
Trả lời “không ghét” thì lại càng không được, làm thế tương đương với hạ thấp giá trị bản thân, huống chi là trong tình huống hiện tại.