“Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Hai vợ chồng vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ.
“Thôi đi.” Cung Tuyết Thiến nói, nàng cũng không muốn truy cứu nữa. Nàng tin rằng hắn cũng không khá hơn chút nào. Nhất định là đang trốn chui trốn nhủi. Không ngờ tới còn có cá lọt lưới.
“Cám ơn, cám ơn.” Hai vợ chồng dập đầu tạ ơn.
“Đại nương, mọi người đứng lên hết đi, hãy đưa Bảo Nhi về nhà.” Cung Tuyết Thiến thản nhiên nói, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, hóa ra thật sự là như vậy. Đến nông nỗi này rồi mà bọn họ còn che chở người đệ đệ kia như vậy, cũng hi vọng người đệ đệ kia sau khi tìm thấy đường sống trong chỗ chết có thể cải tà quy chính, làm người tốt.
Nam nhân cùng nữ nhân ngây ngẩn cả người, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng, lại lần nữa dập đầu nói: “Cám ơn, tiểu thư, cám ơn.”
“Vũ, chúng ta đi thôi.” Cung Tuyết Thiến nói rồi xoay người rời khỏi phòng giam trước.
“Được.” Mộ Dung Vũ đáp rồi mới phân phó thị vệ bên cạnh: “Thả bọn họ đi đi.”
“Dạ, Vương gia.” Thị vệ đáp.
Cung Tuyết Thiến nằm ở trên giường, đi đi lại lại lâu như vậy, nàng lại quay về điểm bắt đầu. Nếu đã như vậy, vậy thì nàng sẽ không tiếp tục trốn tránh nữa. Nàng phải tích cực đối mặt, chỉ cần là chuyện nàng không đồng ý thì không ai có thể miễn cưỡng được nàng. Nghĩ như vậy, nàng liền thoải mái hơn.
Tam Vương phủ
“Trần, thiếp nghe nói Tâm Nghi muội muội trở về rồi, chàng định khi nào thì đón muội ấy về?” Liễu Nhu đi tới, giả vờ như rất cao hứng nói.
Nhưng Mộ Dung Trần lại chỉ nhìn nàng chằm chằm.
“Trần, sao vậy? Thiếp có chỗ nào không ổn sao?” Liễu Nhu bị hắn nhìn chằm chằm liền hơi chột dạ, chẳng lẽ là Mạnh Tâm Nghi nói cho hắn biết chuyện mình bị ám sát nên hắn đã bắt đầu hoài nghi nàng sao?
“Nhu Nhi, nàng nói cho ta biết, đây là lời nói thật lòng của nàng sao?” Mộ Dung Trần ôm nàng vào lòng mình.
Hóa ra là như vậy, Liễu Nhu thở phào, ngả đầu nhẹ nhàng tựa lên vai hắn nói: “Trần, lời nói là thật lòng, nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện phải chia sẻ chàng cho người khác, trong lòng thiếp vẫn rất chua xót. Nhưng mà thiếp không muốn thấy chàng khổ sở.”
“Nhu Nhi, ta sẽ không bị chia sẻ cho người khác đâu, sau này chỉ có nàng.” Mộ Dung Trần biết hắn nên buông tay, nên lựa chọn rồi.
“Cái gì? Trần, chàng nói gì?” Liễu Nhu sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, lời này của hắn là có ý gì?
“Ta là nói, ta đã hưu nàng ấy rồi thì sẽ không đón về nữa, nàng ấy nói rất đúng, ta hẳn nên toàn tâm toàn ý với nàng.” Mộ Dung Trần nói, nghĩ thông rồi, trong lòng thật sự thoải mái hơn rất nhiều.
“Là nàng ấy nói sao?” Sắc mặt của Liễu Nhu liền thay đổi.
“Ừ…được rồi, Nhu Nhi, chúng ta đừng nói về nàng ấy nữa. Lâu lắm rồi ta không ở cạnh nàng, không bằng hôm nay chúng ta đi đến ôn tuyền một chuyến.” Mộ Dung Trần đứng dậy nói, không để ý thấy sự thay đổi trên mặt Liễu Nhu.
“Được.” Khóe môi Liễu Nhu liền chậm rãi nở một nụ cười.
Mạnh phủ
“Tâm Nghi, vài ngày không gặp, nàng có khỏe không?” Gia Lỗ Tề đi tới, nhìn nàng hỏi.
“Khỏe, Vương tử, vài ngày không gặp, người đã làm gì vậy? Có phải đi cùng những nàng công chúa kia không?” Cung Tuyết Thiến cố ý nói.
“Không có, ta thề là không có.” Gia Lỗ Tề giống như sợ nàng hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Mấy ngày nay, thập nhị Vương gia kia cứ quấn lấy ta, theo ta học cưỡi ngựa bắn cung, cho nên ta mới mấy ngày không tới.”
“Vậy ngài ấy học được không?” Cung Tuyết Thiến biết Thập nhị Vương gia hẳn là cố ý quấn lấy hắn.
“Còn phải nói, sau này Thập nhị Vương gia nhất định sẽ là một anh hùng trên chiến trường, một lát liền thông thạo, mới vài ngày mà công phu đã tiến rất xa.” Gia Lỗ Tề khen.
“Ồ, vậy sao? Vậy người cũng có cảm giác kỳ phùng địch thủ có phải không?” Cung Tuyết Thiến cười nói.
“Đúng vậy.” Gia Lỗ Tề rất thẳng thắn thừa nhận.
Cung Tuyết Thiến nhìn hắn, nàng quyết định tiên phát chế nhân (đánh đòn phủ đầu), cứ xem như nàng không biết hắn muốn cưới nàng, cự tuyệt hắn trước: “Gia Lỗ Tề Vương tử, những lời người nói với ta hôm đó, ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Tâm Nghi, quyết định của nàng là gì? Là cùng ta quay về thảo nguyên đúng không?” Gia Lỗ Tề kỳ vọng nói.
“Thật xin lỗi, Gia Lỗ Tề Vương tử, ta không thể quay về thảo nguyên cùng người được.” Cung Tuyết Thiến áy náy lắc đầu.
“Vì sao? Tâm Nghi, nếu nàng muốn cự tuyệt thì cũng phải cho ta một lý do chứ.” Gia Lỗ Tề rất thất vọng nhìn nàng.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, hòa thân là đại sự giữa hai nước, liên quan đến sự an nguy cùng giao hảo của hai nước, từ đó có thể thấy được tầm quan trọng của nữ tử hòa thân, cũng chính là lý do vì sao hòa thân đều là hoàng tử cùng công chúa. Người nói xem, Hoàng thượng sẽ để một nữ nhân không có liên quan chút nào đến hoàng tộc, hơn nữa còn là một nữ nhân bị hưu thay công chúa hòa thân sao?” Cung Tuyết Thiến rất tỉnh táo phân tích.
“Tâm Nghi, ta nói rồi, chuyện đó không thành vấn đề, bọn họ có thể phong danh hiệu công chúa cho nàng. Chỉ cần nàng bằng lòng, những chuyện còn lại, ta sẽ giúp nàng giải quyết thật tốt, nàng không cần lo lắng.” Gia Lỗ Tề cam đoan nói, hóa ra nàng lo lắng về chuyện này, vậy thì rất đơn giản.
“Gia Lỗ Tề Vương tử, người hiểu lầm rồi, đây không phải chỉ là vì đất nước hay quyền lợi mà còn vì chính ta không đồng ý, bởi vì ta không yêu người.” Cung Tuyết Thiến biết nói như vậy sẽ khiến hắn rất thương tâm, nhưng mà phải nói như vậy.
“Ha ha ha ha….” Ai biết được Gia Lỗ Tề lại đột nhiên cười lớn, không thèm để ý chút nào nói: “Không sao, bây giờ không yêu không có nghĩa là sau này cũng không yêu. Ta tin rằng nàng sẽ yêu ta, vả lại ta cũng anh tuấn uy phong nha.”
“Gia Lỗ Tề Vương tử, người lại hiểu lầm nữa rồi. Người chẳng những anh tuấn uy phong mà còn có quyền thế, nhưng ta không yêu người không phải bởi vì người mà là bởi vì trong lòng ta đã có người mình yêu.” Cung Tuyết Thiến không thể không nói trắng ra.
“Nàng có người mình yêu, ai? Tam Vương gia Mộ Dung Trần sao? Nhưng mà ngài ấy đã hưu nàng.” Gia Lỗ Tề khó hiểu nhìn nàng.