Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc
Chương 55: Vẽ con rùa
Liễu Nhứ này bị phân phối đến Hiên vương phủ, đây chính là thân đệ hoàng thượng!
Lúc trước không phải Vương gia đều phái Mị Ảnh bọn họ đi thi hành nhiệm vụ sao? Lần này lại để một người bình thường như hắn đi, rõ ràng chính là đưa tới cửa để cho người ta khi dễ đây mà.
Viện Lục Vu, vẻ mặt Yến Vũ Nhi rất mất hứng, giờ phút này chuyện nàng muốn làm nhất chính là hung hăng tàn bạo đánh người nào đó một trận cho hả giận, thế nhưng, hiện giờ đang ở dưới mái hiên của người nào đó, há có thể không hạ thấp cái đầu cao quý?
"Lộng Ngọc, chuẩn bị bút mực!" Nếu cách này không được, nàng liền tìm cách hả giận khác.
Mặc dù Lộng Ngọc không hiểu ý tứ của chủ nhân, nhưng nàng thông minh không có hỏi nhiều, sau đó, liền chuẩn bị đầy đủ bút – mực – giấy – nghiên, trình lên.
Yến Vũ Nhi trải một tấm giấy Tuyên Thành ở trên bàn, hơi nhíu mày, kỹ thuật ở cái thời đại này lạc hậu, tờ giấy có chút ố vàng, vì vậy rất nhiều quan lại quyền quý thích viết sách ở trên tơ lụa hơn.
Nàng chẳng qua chỉ là viết chơi một chút, cũng không có chú ý nhiều như vậy. Lộng Ngọc ở một bên cầm thỏi than lên mài mực, Yến Vũ Nhi chống eo nghĩ một lát, chợt khóe môi hơi cong, nảy ra ý hay.
Lộng Ngọc để ý tới nét mặt của nàng, trong lòng có dự cảm xấu, kinh nghiệm mấy ngày ở chung nói cho nàng biết, mỗi khi Yến Vũ Nhi cười thành như vậy, chuẩn bị có người xui xẻo. Dùng lời của chính nàng mà nói, cái này gọi là con chuột hoang màu vàng gian ác chúc tết gà —— khụ khụ, tại sao nàng có thể nghĩ chủ tử mình như vậy chứ?
Lộng Ngọc vội vàng cúi đầu, nghiêm túc mài mực, rất nhanh liền mài xong. Mực nước màu đen tản ra mùi hương dễ chịu, vừa nhìn chính là mực tốt. Yến Vũ Nhi đề bút chấm chấm, bắt đầu vẽ vẽ ở trên giấy.
Vẽ phác thảo mấy đường nét hình dáng đơn giản, chà chà vài nét bút thôi, một hình tượng nhân vật liền hoàn thành. Yến Vũ Nhi nhìn người trong bức họa, cảm thấy thiếu chút gì đó, lại thêm một vài nét bút nữa, một bạch y công tử phong độ ngời ngời như thật xuất hiện trên giấy.
Lộng Ngọc không khỏi che miệng cười trộm, phu nhân luôn miệng nói không cần Vương gia thân cận, trong lòng lại nghĩ tới. Xem ra, từ nay về sau đi theo phu nhân sẽ trải qua những ngày thật tốt.
Nghĩ đến sau này có thể sẽ phong quang giống như đám đại nha hoàn Hà Diệp bên cạnh lão phu nhân, Lộng Ngọc có chút bay bổng. Chờ đến lúc phục hồi tinh thần, con ngươi cả kinh đều muốn rớt ra ngoài.
"Phu nhân!" Nàng thất thanh kêu lên. Phu nhân cũng quá to gan đó, thế nhưng lại vẽ trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vương gia một con rùa, tay chân cũng trở thành chân đứt đoạn của con rùa, nàng không dám tưởng tượng, nếu như Vương gia biết chuyện này, thì sẽ xử phạt phu nhân như thế nào.
Đến lúc đó, giấc mộng ban nãy của mình cũng phải bị ngâm nước, không được, nàng nhất định không thể để cho người khác biết.
Thò đầu liếc nhìn ra phía ngoài, đám nha hoàn bà tử đang ở trong sân, không có nhìn sang phía bên này. Nàng cẩn thận quan sát biểu tình của Yến Vũ Nhi, thấy nàng cười rất vui vẻ, lá gan cũng lớn hơn một chút.
"Như thế nào, ta vẽ thế nào? Nhìn ra được vẽ cái gì chứ?" Nàng đặt bút xuống, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh, không có chú ý tới biểu tình của Lộng Ngọc.
"Phu nhân… Xin người nguôi giận, nô tỳ sẽ giấu bức tranh đi." Lộng Ngọc nơm nớp lo sợ, nửa canh giờ trước, chủ tử mới phát hỏa, thế nhưng, nàng không thể trơ mắt nhìn nàng gây họa lần nữa.
"Giấu?" Yến Vũ Nhi thu lại nụ cười, quay đầu nhìn về phía nàng, "Ngươi lập tức đưa bức tranh này qua đó cho ta! Ta muốn để cho hắn nhìn thật kỹ một chút đó! Hừ, bản cô nương cũng không phải là dễ khi dễ!"
Nàng ngẩng cao đầu, giống như một con gà trống tràn đầy ý chí chiến đấu, trong nháy mắt Lộng Ngọc vô lực, hai chân cũng bắt đầu run rẩy.