Tiểu Thiếp Lật Bàn, Đấu Lật Vương Gia Phúc Hắc

Chương 25: Diện kiến Tề hoàng


Chương trước Chương tiếp

editor: preiya

Đại điện nguy nga lộng lẫy, rất là nghiêm trang. Nam tử mặc long bào màu vàng ngồi trên chiếc ghế rồng cao cao, chính là Hoàng đế Tề Quốc Lý Chương, khoảng chừng ba mươi tuổi, ngũ quan lạnh lẽo cứng ngắc, một đôi mắt một mí lộ ra tinh quang, hiện vẻ sáng ngời hữu thần.

Hắn vừa mới thuận lợi thu Thủy Nguyệt Quốc vào trong lòng bàn tay mình, tâm tình cực kì khoan khoái thích ý, vô cùng hào hứng nâng chén ăn mừng với chúng thần tử.

Hai bên trái phải bên dưới, hai hàng ghế được xếp chỉnh tề đồng đều, nhìn theo màu sắc phục sức và kiểu dáng, bọn họ hẳn là nhân vật vô cùng trọng yếu của Tề Quốc.

Đám người Yến Vũ Nhi đã được trang điểm thay đổi y phục hoàn toàn mới, vào lúc này bị mang tới chỗ Thiên Môn, lẳng lặng chờ.

“Tuyên nữ quyến Yến thị tiến vào!” Một tiếng nói như vịt đực vang lên, dưới sự dẫn dắt của Hồng ma ma chúng nữ quyến bước những bước nhỏ nối đuôi nhau đi vào.

“Tham kiến hoàng thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”

Yến Tử Nhi bên cạnh lặng lẽ kéo ống tay áo của nàng, tư tưởng Yến Vũ Nhi đang có chút không tập trung liền vội vàng thu liễm tâm thần, khúm núm cúi đầu.

“Chúng ái khanh thỏa thích nhìn thật kỹ, nếu vị ái khanh nào hợp ý ai, trẫm liền không ngại ngần đồng ý!” Hoàng đế híp lại đôi mắt nhỏ, ôn hòa nói.

Lời này vừa nói ra, bên dưới bắt đầu xì xào bàn tán, bầu không khí sôi nổi trước đây chưa từng có.

“Nghe nói Nhạc Bình công chúa là đệ nhất mỹ nhân Thủy Nguyệt Quốc, không biết là người nào!” Một nam nhân trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi hưng phấn nói với đồng liêu bên cạnh, trong mắt hướng về đám người vừa tới.

“Bản quan cũng từng nghe nói, nếu có thể thu nàng ta vào trong phủ, chắc chắc sẽ càng thêm thể diện.” Một tiếng nói khác phụ họa.

“Cũng không phải là tốt, chỉ là thêm thể diện thôi, chỉ sợ bình dấm chua của phu nhân trong nhà đổ ra đã có thể không ổn rồi!” Người này e là gốc rễ thua người ta, tuy rằng mắt tỏa ra ánh sáng, nhưng vẫn có điều cố kị.

“Các vị, chúng ta ở chỗ này chẳng qua chỉ là nói nói một chút thôi, thật sự muốn chọn, cũng phải để hoàng thượng chọn trước! Thận trọng thận trọng!“.

Đủ loại tiếng nói khác nhau không ngừng liên tiếp rót vào lỗ tai Yến Vũ Nhi, vào lúc này, nàng cảm thấy bản thân mình giống như là miếng thịt trên thớt vậy, mặc người ta kén cá chọn canh.

Nê mã, Yến Vũ Nhi không nhịn được nói tục, nàng khi nào từng thấp kém ti tiện như vậy, tuy rằng trước đó đã làm vô số biện pháp để củng cố tâm lý, nhưng vào giờ phút này vẫn muốn giậm chân.

Yến Vũ Nhi chỉ cảm thấy một cỗ hờn giận dâng lên trong lồng ngực. Con bà nó, kiếp trước tiếp thu những ý niệm giáo dục thâm căn cố đế, hôm nay đối với nàng mà nói, nhất định là một ngày khuất nhục, hơn nữa, sau này mỗi một ngày đều là như vậy, nàng lặng lẽ sờ soạng trong ống tay áo, lung tung vẽ loạn vài cái ở trên mặt, lẳng lặng đứng chờ.

Hoàng đế lại nói: “Trẫm nghe nói Yến thị Thủy Nguyệt Quốc có một đôi hoa tỷ muội, dung mạo như thiên tiên, sớm đã muốn nhanh chóng nhìn thấy, không biết lời đồn đãi có thật hay không?”

Yến Tử Nhi mềm mại thướt tha tiến lên vài bước, nhẹ nhàng hạ bái: “Hoàng thượng, thần nữ là Yến Tử Nhi, bái kiến vạn tuế gia!”

Giọng nói của nàng dịu dàng êm tai, như tiếng suối róc rách linh hoạt trong vùng núi sâu, làm lỗ tai mọi người vui thích.

“Ngươi chính là Nhạc Xương công chúa Thủy Nguyệt Quốc Yến Tử Nhi? Nghe nói ngươi kế tục thần y, y thuật tinh xảo, có việc này không?”

“Hồi hoàng thượng, thần nữ ở lâu trong thâm cung, chính là học sư phụ sơ sơ một chút ít, không dám nhận lời khen ngợi của hoàng thượng.”

Yến Tử Nhi tiến thối có lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh, Hoàng đế không khỏi mỉm cười gật gật đầu khen ngợi: “Trăm nghe không bằng một thấy, không sai không sai!” Chúng thần tử bên dưới cũng không quên phụ họa theo, cũng có người a dua nịnh bợ nói: “Nghe nói thần y nghiên cứu chế tạo không ít kỳ dược, hoàng thượng đã có duyên với thần y, mai sau cho dù trường sinh bất lão cũng không phải là không có khả năng a!”

Hoàng đế nghe xong lại càng vui vẻ ra mặt, nói tiếp: “Trẫm nghe nói Nhạc Bình công chúa của Thủy Nguyệt Quốc là đệ nhất mỹ nhân, e là lại càng xinh đẹp!”

Trong đầu Yến Vũ Nhi vang lên một tiếng “Oanh”, kiếp trước việc đời nào mà nàng chưa từng thấy qua, đều có thể trấn định tự nhiên, nhưng tuyệt đối chưa từng đối mặt với loại tình huống này như hôm nay.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...