Tiểu Tà Thần

Chương 46: Tai vạ bất kỳ


Chương trước Chương tiếp

Hồ Động Đình rộng hơi mấy mươi dặm, gió lộng trời cao. Trong hồ ngọn núi Thất Sơn và Quân Sơn.

Sở dĩ Cái bang dùng nơi này làm căn cứ vì cây Đả cẩu bổng dùng bằng loại trúc mọc nơi đây, mà Quân Sơn mọc toàn tre trúc. Mặt khác Quân Sơn là một địa điểm dễ thủ khó công.

Tiểu Tà và đồng bạn đã hồ Động Đình. Trước mặt đã nhìn thấy nước mênh mông lai láng.

Tiểu Linh nói:

– Các huynh chờ một chút, đợi muội đi tìm thuyền.

Nói xong chạy đi.

Không lâu, Tiểu Linh đã đem thuyền đến. Con thuyền nhỏ chở độ mười người.

Tiểu Linh nói:

– Tất cả mau lên thuyền đi ...

Tiểu Tà nói:

– Sẵn sàng rồi!

Liền quay lưng phóng vào thuyền. Mọi người đều nhảy theo.

Chẳng bao lâu, thuyền đã đến Quân Sơn.

Trước mặt toàn là rừng trúc rất đẹp. Trên bờ hồ đã đứng đầy ăn mày. Bên trong có một người ăn mày độ mười chín tuổi, mình cao bảy thước, mặt mũi anh tuấn, dù mặc y phục Cái Bang, nhưng uy dũng vô cùng, khiến ai trông thấy cũng kính nể.

Đó chính là thiếu bang chu Cái Bang Hàn Trúc.

Hàn Trúc thấy thuyền cặp bờ, cười nói:

– Hàn Linh! Em gái ta đã đưa Dương Tiểu Tà đến rồi sao?

Tiểu Linh chỉ ngay Tiểu Tà cười nói:

– Đúng rồi!

Tiểu Tà chắp tay:

– Thiếu bang chủ khỏe không? Xin chia cho chúng tôi một chén cơm ăn mày.

Hàn Trúc cười khanh khách:

– Không dám! Xin đừng khách sáo!

Tánh tình Hàn Trúc cũng rất vui vẻ, rộng rãi.

Tiểu Tà và đồng bọn cũng lên bờ. Hàn Trúc mời về trại.

Trên bờ gặp rất nhiều lều tre, lợp lá của đệ tử Cái Bang dùng làm chỗ ở.

Không lâu, mọi người đã đi đến một nơi, tuy không lớn nhưng rất u nha. Tất cả toàn bằng tre trúc. Cửa lớn, cửa sổ, bàn ghế cũng bằng tre. Trước cửa có treo một tấm bảng đề mấy chữ “Thiên hạ đệ nhất bang”.

Nét chữ đều dùng Kim Cang chỉ khắc lên.

Với công lực như vậy trong giang hồ không hề tìm ra, đủ biết Cái Bang đứng vững trên giang hồ không phải ngẫu nhiên.

Phía trước, có một căn nhà tiếp khách, dùng để chiêu đãi quần hùng võ lâm.

Tuy nhiên, phòng này cũng không có trang trí gì, chỉ có hai hàng ghế trúc.

Ghế bang chủ thì đặc chính giữa, tuy đơn giản nhưng rất trang nghiêm.

Mọi người tiến nhập đại sảnh. Hàn Trúc nói:

– Xin mời quí vị an tọa! Cái Bang chúng tôi không có qui ước gì! Xin đừng khách sáo.

Tiểu Linh nói:

– Tiểu Tà! Chỗ này là chỗ Cái Bang tiếp khách ...

Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:

– Được tiếp đãi là quí rồi, đâu có chê khen.

Hàn Trúc nói:

– Hân hạnh được tiếp đãi quí vị quan lâm.

Tiểu Tà nói:

– Không cần khách sáo! Chỉ cần có thịt chó thì đem đến.

Vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiểu Linh.

Tiểu Linh nói:

– Đừng vội! Có mà!

Hàn Trúc nói:

– Được! Người ngay thì nói thẳng! Té ra chúng ta đều là bằng hữu.

Tiểu Linh nói:

– Các người đi theo mau! Anh của muội muốn dẫn các người đi bắt chó đấy.

Tiểu Tà nói:

– Tiểu Linh! Muội không di sao?

A Tam nói:

– Chúng ta đi mau theo, kẻo lỡ cơ hội.

Tiểu Tà vội kéo Tiểu Linh chạy vào rừng. Tất cả mọi người đều chạy theo.

Đằng sau Quân Sơn là chỗ ở của các Trưởng lão Cái Bang cao cấp. Nơi này gồm có nhiều chòi trại bằng trúc. Phía trước có một võ trường thật rộng.

Tất cả đều có sẵn dụng cụ luyện võ. Mỗi khi Cái Bang có việc quan trọng thì họp mặt nơi đây, gọi là Trưởng Lão Đường.

Ba góc võ trường có ba Tiểu lầu tọa lạc, rất uy nghi. Mỗi lầu dùng vào một mục đích khác nhau.

Trước tiểu lầu có một đầm nước trong veo, có nhà thủy tọa và khúc kiều.

Cảnh này làm cho tinh thần mọi người sảng khoái.

Bước qua khúc kiều là mọt vườn hoa rực rỡ màu sắc.

Trong hoa viên lại có một lầu nhỏ, cửa sổ để mở, che bằng màn sa.

Nhìn vào bên trong ngôi nhà này thấy có treo nhạc khí và những dụng cụ bằng tre trông rất đẹp mắt.

Tiểu Tà nói với Tiểu Linh:

– Không ngờ nhà ăn mày mà lại đẹp đẽ như vậy?

Tiểu Linh nói:

– Đây là chỗ ở của muội.

Hàn Trúc bỗng xuất hiện sau lưng Tiểu Tà, nói với Tiểu Linh:

– Hàn Linh! Không ngờ muội lại có ý dẫn Dương thiếu hiệp vào đây. Thế thì rất vui vẻ.

Tiểu Linh e thẹn:

– Huynh này ...

Đôi má Tiểu Linh đỏ lên, đầu gục xuống không tiếp lời.

Hàn Trúc nói:

– Dương thiếu hiệp! Tôi định đưa khách đến đại sảnh tiếp đón, nhưng Hàn Linh lại dẫn đến đây. Vậy thì vào nơi ở của Hàn Linh cũng được.

Tiểu Tà nói:

– Hôm nay chắc Tiểu Linh muốn chiêu đãi rồi.

Tiểu Linh cười nhẹ, nhanh bước về Hàn Linh phạn. Trời đã sắp về đêm ...

Hàn Trúc đãi một bữa thịt chó ăn mừng hội ngộ.

Qua ba tuần rượu, mọi người đều say, chỉ có Tiểu Linh còn tươi tỉnh, Tiểu Tà uống đến say mèm nói:

– Thiếu bang chủ! Xin đa tạ!

A Tam nói:

– Thịt chó quá ngon ... say rồi!

A Tứ và Tiểu Thất cũng say đến cười ngất.

Hàn Trúc rất vui vẻ, lại háo khách, nên cũng say mèm, Trăng đã lặn ...

Rốt cuộc, Hàn Trúc, Tiểu Thất, A Tam, A Tứ đều say nắm dưới đất ...

Chỉ còn Tiểu Tà chưa té, còn đi được.

Tiểu Linh thấy các bạn hữu đã quá say nên nói:

– Tiểu Tà! Huynh chờ muội gọi người đưa bạn hữu vào phòng cho khỏi lạnh.

Dứt lời, đã gọi một số đệ tử Cái Bang đưa tất cả vào phòng để khỏi lạnh.

Xong, Tiểu Linh bước ra nói:

– Tiểu Tà! Huynh có muốn nghe nhạc không?

Tiểu Tà gật gù:

– Được! Được! Muội đi lấy đàn đi.

Tiểu Linh lấy đàn ra ngoài trước hiên lên dây bấm phím, tiếng đàn rất du dương, trầm bổng.

Tiểu Tà bước ra ngoài, nhưng đã bị say ngã ra ...

Tiểu Linh đỡ dậy, đưa Tiểu Tà vào phòng.

Sau đó, Tiểu Linh lại tiếp tục ôm đàn dạo phím.

Tiếng đàn càng khuya càng du dương réo rắc, thao thao truyền trong hơi gió ...

Tâm tư của Tiểu Linh rõ ràng đã gởi hết vào phím đàn rất tha thiết.

Đêm đã tàn ...

Tiểu Tà đã tỉnh lại, nhìn ra ngoài thấy Tiểu Linh đang ôm đàn ngủ, đôi mắt còn đẫm lệ.

Tiểu Tà ôm Tiểu Linh vào trong đặt lên giường, lấy mềm đắp cho nàng, rồi vội vã chạy ra ngoài,, cảm giác rất thương tâm.

Trời đã sáng rõ ...

Tiểu Tà kêu mọi người thức dậy.

A Tam, A Tứ, Tiểu Thất cùng trong phòng chạy ra.

Tiểu Tà nói:

– Các ngươi hãy ăn cho hết bàn tiệc rồi dọn dẹp đi.

Hàn Trúc nói:

– Hôm qua uống rất nhiều, đừng gấp thu dọn, cứ uống nữa đi.

Tiểu Linh bước ra cản lại:

– Không ăn được! Đồ ăn đã cũ rồi.

Vừa nói thu dọn.

Tiểu Tà nhìn Tiểu Linh:

– Tiểu Linh! Hôm qua muội khóc, có tâm sự gì?

Tiểu Linh e thẹn:

– Tiểu Tà đừng nói bậy! Muội không bao giờ khóc?

– Khóc thì khóc! Có gì mà sợ!

Hàn Trúc nói:

– Muội có chuyện gì đau lòng sao? Đừng giấu huynh! Huynh sẽ giúp đỡ cho.

Tiểu Linh lắc đầu:

– Tiểu Tà hay nói đùa! Muội không có gì đâu.

Tiểu Tà nói:

– Sự thật rất đơn giản. Đàn bà thì hay khóc! Vui cũng khóc, buồn cũng khóc, đau khổ cũng khóc, ăn no cũng cũng khóc.

Hàn Trúc cười phì:

– Được rồi! Chúng ta chờ thêm vài hôm tới đây, cả Cái Bang uống say một bữa được không?

Tiểu Tà nói:

– Được! Vậy thì tốt rồi!

Hàn Trúc nói:

– Trong bang có chút chuyện, tôi phải đi rồi. Linh muội! Hãy thế huynh tiếp khách.

Nói xong đã rời khỏi Hàn Linh phạn.

Tiểu Linh thấy Hàn Trúc đi rồi, nói:

– Tiểu Tà! Huynh nhiều chuyện quá! Đại huynh em đang có nhiều chuyện khổ, xin đừng làm phiền.

Tiểu Tà hỏi:

– Tiểu Linh! Phụ thân muội đâu?

Tiểu Linh buồn bã:

– Gần đây, bổn bang có một số người mất tích rất kỳ lạ, nên cha nuôi của muội đi thẩm xét. Phải thêm một thời gian nữa mới về. Ngày nay mọi việc trong bang đều do Hàn huynh quyết định.

Tiểu Tà phăng tới:

– Môn chúng Cái Bang tại sao lại mất tích?

Tiểu Linh nói:

– Chuyện này muội không rõ, chỉ nghe nói bị mất tích thôi.

Tiểu Tà như nhớ ra việc gì, vỗ ngực:

– Tiểu Linh! Huynh là đại thánh thần! Chuyện này nếu giao cho huynh, huynh đảm bảo sẽ tìm ra. Chỉ cần muội nói rõ một số chuyện có liên can đến vấn đề này. Anh của muội sẽ không phải lo lắng rồi. Đồng thời cha nuôi của muội cũng không cần đi tìm kiếm làm gì.

Tiểu Linh vội nói:

– Tốt hơn huynh nên hỏi đại huynh của muội, muội không biết nhiều.

Tiểu Tà nói:

– Được rồi! Trong lúc chờ đợi đại hội Cái Bang chúng ta đi câu cá nơi hồ Động Đình được không?

A Tam đáp mau:

– Quá tốt! Việc này đệ rất giỏi.

Tất cả đầu cầm cần câu, ra ngoài.

Tiểu Linh dọn dẹp bàn tiệc xong, cũng ra hồ ngồi câu cá.

A Tam quả nhiên thiện nghệ, câu được rất nhiều, còn Tiểu Tà dùng chĩa ba cũng bắt được cá không ít.

Riêng Tiểu Tà và A Tứ không bắt được một con nào.

A Tứ lén xin A Tam vài con khoe với Tiểu Tà.

Tiểu Tà nói:

– Hôm nay quá xui xẻo.

Cả bọn kéo nhau trở về.

Mấy ngày qua ...

Cái Bang đã đến ngày đại hội.

Cứ ba tháng một lần, toàn thể đệ tử Cái Bang họp mặt.

Bây giờ đại sảnh trước mặt hội trường đã thấy đông nghẹt ăn mày đệ tử Cái Bang.

Tại hội trường tiệc đã mở ra, hỏa quang đốt sáng như ánh đèn.

Vào giờ thìn ...

Thiếu bang chủ đã đến, đằng sau đi theo năm vị trưởng lão.

Tiểu Tà và đồng bạn cũng gia nhập vào đám đệ tử tử Cái Bang, chỉ riêng Tiểu Linh thì không có mặt.

Hàn Trúc bước đến nói:

– Tuân chiếu bang chủ, mỗi ba tháng đại hội một lần kiểm điểm công việc.

Bây giờ các vị Trưởng lão cùng Phân thọ chủ căn cứ tình hình báo lên.

Một đệ tử Cái Bang chắp tay:

– Thái Nguyên phân thọ chủ Đồng Bạch Nguyên báo cáo. Phân thọ hai tên đệ tử mất tích không rõ nguyên nhân. Còn lại mọi việc đều thuận lợi.

Hàn Trúc chỉnh sắc:

– Tạm thời trước tiên tự mình điều tra, chờ Bang chủ trở về mới nghiên cứu giải quyết.

Đồng Bạch Nguyên chắp tay:

– Thuộc hạ tuân lệnh.

Bắc Kinh phân thọ chủ Đặng Song Ngư bẩm trình:

– Bên phân thọ mất tích năm anh em, đã phát hiện bị giết chết.

Hàn Trúc nói:

– Có điều tra nguyên nhân không?

Đặng Song Ngư đáp:

– Chúng chết vì Lệ Đao là loại vũ khí nguy hiểm.

– Bang chủ có từng đến đó không?

– Bang chủ đi khỏi thì năm anh em này mới bị thảm sát.

– Có manh mối gì không?

– Người sát hại các huynh đệ võ công rất giỏi cũng rất xảo quyệt vô cùng.

Tìm ra dấu tích không để lại manh mối gì.

Hàn Trúc nghĩ một lúc, nói:

– Năm anh em này có từng đảm trách nhiệm vụ gì quan trọng không?

Đặng Song Ngư nhìn bọn Tiểu Tà nghĩ thầm:

– Có người ngoài không nên nói ra.

Liền phi thân đến bên Hàn Trúc nói nhỏ vào tai mấy câu, sau đó trở về chỗ cũ, đôi mắt không rời Tiểu Tà.

Hàn Trúc mặt biến sắc, nhưng lập tức nói:

– Ngươi hãy trở về đi. Chờ lúc bang chủ trở về nhất định có kết quả.

Lạc Dương phân thọ Dương Công Lượng bẩm trình:

– Bên phân thọ gần đây có tiếp thu một số đồ vật đem về đây. Số liệu này xin thiếu bang chủ xem qua.

Nói xong đưa một quyển sổ màu vàng.

Hàn Trúc xem qua nói:

– Dương thọ chủ tạm thời bảo quản, lúc cần sẽ thông báo.

Dương Công Lượng nói:

– Tuân lệnh thiếu bang chủ.

Tiếp tục là các phân thị khác báo cáo vô sự.

Chờ đến toàn bộ các phân thọ báo cáo xong, Hàn Trúc nói:

– Quí vị! Hàn Trúc tôi trẻ tuổi, kinh nghiệm chưa đủ, xin các vị trưởng lão và huynh đệ chỉ giáo, để bổn bang phát triển. Lúc này đệ tử Cái Bang liên tục mất tích, chứng tỏ bổn bang có nguy cơ bị mai phục, hy vọng tất cả chùng ta đồng tâm hiệp lực chống lại nạn này.

Nói xong, chắp tay hướng về các trưởng lão.

Một trưởng lão chín túi bước ra, tuổi trên bảy mươi, tóc bạc phơ, đôi mắt sáng quắc. Người này là Thần Cái Quí Phạm Sinh.

Quí Phạm Sinh trầm giọng:

– Các huynh đệ! Bổn phái có nguy hiểm, tất cả tự bảo vệ lấy mìn, nhiệm vụ tạm miễn, đồng thời chỉnh đốn nội bộ. Chuyện cơ mật không để lọt ra ngoài.

Nói xong trở về chỗ cũ.

Hàn Trúc tiếp tục hướng về Huỳnh Đường trưởng lão, Chấp Pháp trưởng lão, mấy người giáo huấn:

– Tuy trong bang có rất nhiều chuyện không vui, nhưng đừng quên tinh thần Cái Bang là dùng bình tĩnh đối phó với mọi việc. Tôi xin mời quí vị nâng ly.

Tất cả Cái Bang có người bưng chén, có người bưng bầu rượu, đưa tay kính cẩn mời thiếu bang chủ.

Hàn Trúc nhìn chung quanh nói:

– Cạn ly!

Tất cả đều uống một lượt.

Tiểu Tà cũng cạn ly.

Hàn Trúc giới thiệu:

– Người này bạn hữu chưa biết bang qui, xin quí vị không chê trách/ Tiểu Tà nhìn Hàn Trúc cười rất hài lòng.

Lúc này mọ người đều kêu lên:

– Cạn ly!

Ai nấy đều uống cạn.

Té ra qui ước của Cái Bang là lúc bang chủ mời rượu, anh em phải to ra cung kính, chờ bang chủ uống xong mới uống.

Hàn Trúc nói:

– Đai hội bắt đầu!

Tiếng náo nhiệt nổi lên! Ai uống rượu thì uống, ai ca hát thì ca, ai nướng thịt thì nướng, ai tỷ võ thì cứ ra tay.

Tất cả đều vui cười náo nhiệt. Số rượu ở đây mọi người uống say đến ba ngày chưa hết.

Tiểu Tà và đồng bọn cũng xen vào đám đồ đệ của Cái Bang vui chơi thoải mái.

Hàn Trúc đến gần Tiểu Tà:

– Tiểu Tà! Lúc nãy không phải huynh muốn uống cạn sao?

Tiểu Tà liền ôm bầu rượu:

– Phải! Phải! Uống cạn!

Liền nốc một hơi hết ráo.

Hàn Trúc cũng đưa bầu rượu ra uống rồi nói:

– Huynh cứ uống cho thỏa mãn. Tôi còn phải đi mời rượu từng người, khi mới xong tôi mới có thời giờ đàm đạo.

Tiểu Tà cười hì hì:

– Xin thiếu bang chủ cứ đi đi! Tôi vui quá rồi! Lâu nay vắng cờ bạc, xin được mở sòng cờ bạc ở đây. Ha ... ha ...

Dứt lời liến gọi A Tam, A Tứ bày ra sòng cờ bạc Tất cả các đệ tử Cái Bang đều xúm vui chơi cho đến canh khuya mới nghỉ.

Sáng hôm sau, trời vừa sáng, Tiểu Tà thức dậy sớm, gọi A Tam, A Tứ và Tiểu Thất.

Tiểu Tà nhìn thấy các đệ tử Cái Bang người nào cũng nằm mê man, không dậy nổi, nên cười thầm:

– Bọn ăn mày này thật không đủ bản lãnh, chỉ uống ít rượu đã gục rồi. Thật là kém!

Bỗng thấy Hàn Trúc đi lảo đảo, té ngã, Tiểu Tà nhìn thấy kinh hãi:

– Hàn thiếu bang chủ trúng độc rồi! Nhưng không sao, qua một thời gian ngắn sẽ bình phục.

Nhưng Tiểu Tà lại la lên:

– A Tam! A Tứ! Tiểu Thất! Chuyện không ổn rồi! Hãy rời khõi đây mau, nếu không khó tránh khỏi nguy hiểm.

Nói xong lại hướng về phía bờ hồ chạy đi. Nhưng vừa chạy được vài bước, sực nhớ đến Tiểu Linh, nên dừng lại.

A Tam hỏi:

– Tiểu Tà! Có chuyện gì nghiêm trọng vậy?

Tiểu Tà gật đầu nói:

– Chúng ta trúng kế rồi! Mau chạy đi tìm Tiểu Linh.

Vừa nói, Tiểu Tà lại quay đầu về hướng hậu sơn phóng đi.

Tiểu Linh thấy Tiểu Tà hốt hoảng chạy đến liền hỏi:

– Tiểu Tà! Có chuyện gì vậy?

Tiểu Tà nói:

– Tiểu Linh! Chuyện không ổn rồi! Mau chạy mau ...

Tiểu Linh kinh hãi:

– Chuyện gì vậy? Chờ một chút.

Tiểu Tà nói:

– Nếu trễ thì không chạy thoát! Thất tức chết đi!

Tiểu Linh hỏi:

– Không sao! Chuyện gì sẽ có tiểu huynh của muội lo liệu.

Nàng thấy thái độ của Tiểu Tà đã biết được chuyện có thể nguy hiểm rồi, nên Tiểu Tà mới gấp rút lên như bậy.

Tiểu Tà nói:

– Muội có biết hiện nay một số lớn đệ tử Cái Bang đều trúng độc không? Đến sáng nay mà vẫn chưa tỉnh.

Tiểu Linh kêu lên:

– Thực sự có chuyện như vậy sao?

– Sáng sớm hôm nay vừa thức dậy, huynh đã nhận thấy thiếu bang chủ bị trúng độc.

Tiểu Linh suy nghĩ một hồi nói:

– Nếu vậy thì có gì phải gấp? Không ai bị thương, không ai chết thì có gì quan trọng?

Tiểu Tà nói:

– Muội thật ngu! Chuyện nhỏ muội cũng không nghĩ ra. Có phải thuốc độc này là do một người lén hành động không?

Tiểu Linh gật đầu:

– Phải rồi! Nhưng có ai chết đâu?

Tiểu Tà nói:

– Nếu có người chết thì dễ giải quyết rồi. Vấn đề quan trọng là không có người chết mới rắc rối.

Tiểu Linh hỏi:

– Tại sao như vậy?

Tiểu Tà nói:

– Nếu có người chết thì tìm ngay hung thủ trên thân người chết, hoặc hung thủ hành động xong se chạy thoát. Huynh cũng nghi ngờ. Bây giờ không có người chết, huynh thật khó ăn nói.

– Huynh nói rõ một chút.

– Độc dược này do một người nào âm mưu ám hại. Nhưng kẻ hạ độc thù là người đang ở trong Cái Bang. Bây giờ âm mưu chúng đã thành công rồi. Vậy việc nghi ngờ không phải đang ở trên đầu chúng ta sao? Đó gọi là giá họa ... Không biết hậu quả ra sao?

Tiểu Linh nghe xong cũng sốt ruột:

– Nếu chuyện này thành ra lớn không phải trúng kế bọn gian tặc sao? Đồng thời chúng ta không còn cách nào sống chung với nhau rồi.

Tiểu Tà nói:

– Huynh cũng nghĩ như vậy, nhưng không biết việc này có xảy ra lớn chuyện không? Nếu xử sự không khéo, chúng sẽ tức lên giết người thì chúng ta ở lại đây rất nguy hiểm. Chuyện này nhất định chúng ta phải khám phá để bảo vệ danh dự.

Tiểu Linh nói:

– Huynh đừng bỏ đi, bọn chúng càng có cơ hội nghi ngờ. Muội tuyệt đối không để bọn xấu đắc ý. Nếu có chuyện gì xảy ra muội nhất định tiêu trừ bọn nó.

Tiểu Tà đưa mắt quan sát các đệ tử Cái Bang một vòng, thấy sắc mặt ai nấy đều tự nhiên, không có ý kiến gì.

A Tam nói:

– Tiểu bang chủ đang lo lắng. Theo ý tôi thì chỉ cần có huynh ở đây, bọn xấu sẽ bọ lột mặt.

A Tứ nói:

– Tiểu bang chủ là Đại thánh thần, vụ án nào mà không tìm ra còn ai xen vào nổi.

Tiểu Tà thở một hơi:

– Ta rất lo lắng cho các ngươi. Nếu các ngươi không sợ chết thì cần gì chúng ta phải bỏ chạy?

Tiểu Linh yên tâm:

– Sau tiểu bang chủ vẫn còn muội! Tiểu Tà! Huynh không được bỏ đi. Hãy mau tìm cách phá án.

Tiểu Linh tin tưởng Tiểu Tà nhất định có khả năng này.

Tiểu Tà nói:

– Bây giờ chưa nói được! Đợi số người này tỉnh lại nhất định có chuyện xảy ra. Nhưng Tiểu Linh phải để ý hành động của huynh. Nếu không có cách nào giải quyết buộc lòng phải bó tay rồi.

Tiểu Linh lo lắng:

– Nhưng huynh nhất định không được rời bỏ nơi đây.

Tiểu Tà nói:

– Tiểu Linh! Cứ an tâm! Nhưng có lúc khẩn cấp huynh phải để cho bọn A Tam đi. Như vậy, huynh mới có thể yên tâm phá án.

Tiểu Linh gật đầu:

– Được! Chúng ta mau đến tiền viện xem sao?

Bỗng có tiếng nói rất lớn:

– Không cần đi rồi!

Té ra lúc đó đã có một người chạy đến.

Người chạy đến chính là Cái Bang Chấp Pháp trưởng lão Tốt Quả Hoang, tuổi độ thất tuần, đầu tóc bạc phơ, đôi mắt sáng quắc.

Tốt Quả Hoang nói:

– Tiểu công chúa! Mấy người này đang bị tình nghi hạ độc. Thuộc hạ phải bắt chúng.

Tiểu Linh kinh ngạc:

– Tốt chấp pháp! Dương Tiểu Tà tuyệt đối không làm chuyện này.

Nói xong, Tiểu Linh đứng cản trước mặt Tiểu Tà.

Tiểu Tà cười nói:

– Tiểu Linh! Đừng lo! Ông ta là chấp pháp phải làm như vậy. Huynh nhất định phải tra ra chuyện này.

Nói xong, quay về phía Tốt Quả Hoang bình tĩnh:

– Trưởng lão Cái Bang! Tôi theo ông đi ... Chuyện này có bắt đầu và kết thúc.

Tốt Quả Hoang nói:

– Chỉ cần ngươi không kháng cự, lão phu cũng không làm khó. Hãy theo ta ...

Lão dẫn Tiểu Tà và đồng bọn đến tiền sảnh, Tiểu Linh đi theo sau.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...