Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Phương Kỳ đi mua đồ ăn sáng, thuận tiện gọi luôn Trần Xuyên tới, OK vẫy vẫy cái đuôi cũng chạy theo sau.

Trầm Hàn nheo mắt nhìn OK, cái bộ lông của nó đều đã bết thành từng cục từng cục, xem ra đã hơn một tuần không tắm rửa rồi. Trầm Hàn nhịn không được mở miệng: “Đồng chí Trần, phiền anh từ nay về sau lúc đi tắm cũng đừng quên tắm rửa cho con của anh. Sao chỉ biết giữ cho mình sạch sẽ còn con mình thì để như mớ rác vậy?”

Trần Xuyên cắn bánh nướng đáp: “Không thấy tôi không rảnh à?”

“Không rảnh vậy anh cứ bỏ mặc nó như vậy đi. Nếu ai cũng giống anh chắc cửa hàng chăm sóc thú cưng bên ngoài đóng cửa hết rồi.”

“OK hết liên quan tới em rồi, em không cần lo chuyện bao đồng.” Trần Xuyên hừ lạnh.

Trầm Hàn im miệng, bực mình liếc xéo hắn vài cái rồi mới cầm sữa đậu nành nóng hổi lên uống.

Phương Kỳ nhìn hai người bọn họ có vẻ bình tĩnh lại mới quay đầu nói với Trầm Hàn: “Hôm qua lúc đưa Thạch Qua về tôi thuận tiện hỏi hắn hôm nay có muốn qua nhà cậu chơi không, hắn đã đồng ý rồi.”

Trầm Hàn phốc một cái phun hết sữa đậu nành khỏi miệng, lấy khăn tay lau miệng nói: “Cậu làm cái gì vậy! Chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với tôi trước?”

Lời này vào tới tai Trần Xuyên liền trở thành Thạch Qua đối với Trầm Hàn rất quan trọng.

Trần Xuyên hai ba cái giải quyết xong bữa sáng, lau miệng, nghiêm mặt dắt OK đi về không thèm nói một tiếng.

Phương Kỳ chớp chớp mắt: “Hắn lại bị làm sao nữa vậy?”

“Ghen tị thôi.” Trầm Hàn nhàn nhã nói, trong lòng lại thầm vui vẻ. Rốt cuộc ai sẽ là người cúi đầu trước đây?

Thạch Qua đi bộ ở chỗ gần nhà Trầm Hàn. Hắn thật sự vui mừng, tùy tiện tìm đại một chỗ đi bộ thế nhưng lại tình cờ gần nhà Trầm Hàn làm cho hắn rất tin vào duyên phận của hai người.

Cái gọi là duyên phân tuyệt đối không tầm thường.

Phương Kỳ mở cửa ra, Thạch Qua chào hỏi vài câu liền đi vào bên trong thăm dò.

“Đừng có nhìn, cậu ta đang thay quần áo.” Phương Kỳ nhảy lên sô pha, ôm gối cười: “Đợi không kịp muốn nhìn luôn rồi sao?”

Thạch Qua có điểm xấu hổ, da mặt mỏng lập tức liền đỏ.

“Tôi vừa nói với Trầm Hàn cậu muốn tới, cậu ta liền phóng đi thay quần áo rồi. Trầm Hàn cái người này không cho phép mình lôi thôi ở trước mặt người khác.”

Thạch Qua hiểu rõ, gật đầu cười.

Vừa lúc Trầm Hàn cầm caravat lắc lư đi ra: “Vào đây đi, cứ tùy tiện xem như nhà mình của mình là được.”

Thạch Qua đứng dậy đi về phía hắn, đưa tay giúp hắn đeo caravat, thủ pháp vô cùng thành thạo.

Trầm Hàn nghi hoặc hỏi: “Trước kia không phải cậu không biết thắt caravat sao?”

“Luyện tập nhiều một chút là biết.”

Trầm Hàn lại bắt đầu phát bệnh cũ, nội tâm cũng bắt đầu mềm mại. Một người nguyện ý vì một người khác thay đổi nhiều như vậy chứng minh cái gì?

Chứng minh là người đó thật sự yêu bạn!

Thạch Qua chỉnh tốt caravat, ngẩng đầu lên cười với Trầm Hàn: “Tốt rồi.”

Nụ cười kia thật đẹp mắt làm Trầm Hàn một trận hoảng hốt. Hắn bắt đầu nghĩ, có lẽ ở chung với Thạch Qua cũng là một lựa chọn không tồi.

Điện thoại trong túi quần vang lên, Trầm Hàn hoàn hồn, cười xin lỗi với Thạch Qua rồi mới đi ra ban công nhận điện thoại.

Phương Kỳ núp ở trên sô pha ngón tay bay lượn ấn phím di động: Trần Xuyên anh thật hết thuốc chữa! Trầm Hàn sắp rơi vào tay giặc rồi, nếu anh không theo đuổi lại cậu ấy mau một chút thì thật sự sẽ xong xuôi đó.

Bên kia Trần Xuyên rất nhanh liền nhắn lại: Thay tôi chúc mừng cậu ta.

Phương Kỳ buồn bực, thầm mắng mình nhiều chuyện .

Hắn vỗ vỗ sô pha bảo Thạch Qua ngồi. Thạch Qua bước lại ngồi xuống ở một bên.

Phương Kỳ đứng dậy rót cho hắn ly trà: “Ấm tay.”

“Cảm ơn.”

Phương Kỳ lần nữa ngồi xuống, ấn bậy bạ trên remote, quay đầu chăm chú nhìn Thạch Qua một chút, đột nhiên ghé sát vào người hắn nói nhỏ: “Cậu thật sự thích Trầm Hàn đến như vậy?”

Thạch Qua nhất thời giật mình làm cho nước trà xông vào khí quản. Hắn ho liên tục đến đỏ cả mặt.

Phương Kỳ cười to: “Phản ứng ghê gớm thật.”

Thạch Qua ngừng ho đứng lên nói: “Tôi muốn đi xem phòng.”

“Cứ tùy ý đi.”

Thạch Qua đứng dậy nhìn khắp nơi, đại khái là phòng do công ti sắp xếp nên cũng lớn, đồ đạc bày biện ngăn nắp, Trầm Hàn luôn biết cách xử lý phòng ốc gọn gàng. Hắn chuyển tầm mắt sang hướng ban công, Trầm Hàn đang tựa vào trên lan can nói chuyện điện thoại, thỉnh thoảng kích động la hét vài câu.

Thạch Qua chờ Trầm Hàn cúp điện thoại mới bước lên trước: “Nhìn từ đây xuống dưới phong cảnh thật không tệ.”

“Ừm, đúng rồi. Buổi tối còn có thể xem cảnh đêm, đèn đóm nối thành một đoàn rất đẹp.”

Thạch Qua lấy tay thỉnh thoảng vỗ lan can, nói: “Anh còn nhớ không, chỗ trước kia chúng ta ở cảnh đêm cũng rất đẹp.”

Trầm Hàn a một tiếng: “Đúng rồi, phòng thuê đó giá cũng đắt, bên cạnh còn có một cái công viên, chim hót hoa nở.”

“Đầu đường còn có một cửa hàng trà sữa, là loại trà sữa mà anh thích nhất, mỗi lần đi qua anh đều muốn mua.”

“Đúng đúng, bên cạnh nhà kia còn nuôi một con chó Nhật, mỗi lần nhìn thấy tôi nó đều cắn không ngừng.”

“Cũng không phải nha, ai bảo anh không có việc gì lại đi lấy thuốc đốt lông nó, nó vốn đã không có nhiều lông.”

Trầm Hàn rất ủy khuất nói: “Tôi chẳng qua chỉ muốn làm cho nó một bộ lông quăn, tuy nhiên hiệu quả không tốt mà thôi.”

Thạch Qua khóe miệng nhếch nhẹ, tâm tình khá tốt. Những chuyện cũ này làm cho mình cùng Trầm Hàn càng lúc càng xích lại gần.

Nói đến chút chuyện cũ, Trầm Hàn cũng rất hoài niệm. Lúc còn trẻ làm việc luôn không xem nặng nhẹ, miễn sao bản thân thích là được. Đánh nhau với bao nhiêu người, cặp kè với bao nhiêu người, tuyệt tình rồi lại si tình, quãng thời gian dám yêu dám hận rốt cuộc cũng đã trôi qua.

Trầm Hàn thấy mình có điểm bi lụy rồi, hắn bắt đầu cảm thấy trở nên thành thục làm cho mình bị thiệt thòi nhiều lắm.

Trầm Hàn lấy ra thuốc hỏi Thạch Qua: “Hút không?”

Thạch Qua lắc đầu: “Không biết hút.”

Trầm Hàn lưỡng lự, vẫn đem thuốc thả lại trong túi quần, để người ta hít khói cũng không tốt.

Thạch Qua đột nhiên nói: “Anh có còn nhớ lúc anh ở trường hơn nửa đêm đều thức dậy nói anh yêu tôi không?”

Trầm Hàn cười: “Đó là tuyệt chiêu dụ cậu thôi.”

Thạch Qua cũng cười, nghĩ lại còn thấy xem thường chính mình, như vậy cũng bị chiêu trò vớ vẩn đó dụ được.

‘Nói thật cậu chắc cũng có chút cảm động ha?” Đối với phương pháp theo đuổi người kiểu này Trầm Hàn vẫn rất tự tin .

Thạch Qua thành thật đáp: “Ừ, lúc đó tôi cảm thấy anh rất dũng cảm, không sợ người ngoài đàm tiếu một đại nam nhân lại đi nói yêu với một nam nhân khác.”

“Lúc đó tôi còn tính dùng thêm nhiều chiêu nữa, đáng tiếc định lực của cậu không vững, nhanh như vậy đã bị tôi dụ rồi.”

Thạch Qua có điểm hứng thú: “Nói nghe thử một chút.”

“Ví dụ như tỏ tình trên radio, hay lúc cậu đang học thì sang ban của cậu ngăn miệng giáo sư, trực tiếp thông báo. . . . . .Tôi đều nghĩ qua hết.” Trầm Hàn nhảy ra vài bước, bắt chước giọng điệu lúc đó nói: “Giáo sư, xin cho tôi vài phút đồng hồ, chuyện này rất quan trọng, liên quan đến hạnh phúc cả đời của tôi. . . .”

Thạch Qua cười to, nụ cười vô cùng rạng rỡ, sau khi cười xong nói: “Chúng ta tiếp tục được không?”

“Hả?” Trầm Hàn giả ngu: “Tiếp tục nói chuyện xưa?”

Thạch Qua lắc đầu: “Anh hiểu mà.”

Trầm Hàn a một tiếng: “Công ty có quy định không cho phép nhân viên yêu nhau.”

“Tôi sẽ từ chức.” Thạch Qua đuổi sát, không cho Trầm Hàn đường lui.

Nội tâm Trầm Hàn đấu tranh một hồi bắt đầu có điểm buông lỏng. Được rồi, hắn thừa nhận chính mình có chút động tâm, hắn cũng có cảm giác muốn quay lại chuyện cũ. Nhưng lý trí nói với hắn như vậy không được, rõ ràng không phải là yêu, chỉ là một loại hoài niệm, đến cuối có khi còn thương tổn Thạch Qua thêm một lần, cần gì phải làm như vậy?

Nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Thạch Qua, lời cự tuyệt lại không thể nói ra miệng.

Trầm Hàn cắn răng: “Như vậy đi, chúng ta về suy nghĩ thật kĩ lần nữa xem có thật sự nên tiếp tục hay không.”

“Tôi thì không cần, một mình anh nghĩ thật kĩ là được rồi. Hai ngày đủ không?”

Trầm Hàn cảm thấy tình huống này sao lại giống như lúc trước quá vậy? Chính là nhân vật chính thay đổi một chút, lời này vốn dĩ là mình nói với Thạch Qua.

Trầm Hàn thực không cốt khí đáp: “Đủ rồi.”

Thạch Qua gật đầu: “Tôi chờ tin tức tốt của chúng ta.”

Bên trong Phương Kỳ kêu to: “Hey, các cậu muốn ra ngoài ăn hay là ăn ở nhà? Ở nhà ăn phải đi mua thức ăn đó.”

Trầm Hàn phun một hơi: “Vậy ra ngoài ăn đi.”

Thạch Qua cười: “Ừ, dù sao sau này cũng có thể thường xuyên ăn đồ do anh làm.”

Biểu tình Trầm Hàn cương cứng, dưới đáy lòng thầm mắng. Fuck, chưa gì đã dám đoán rằng mình sẽ đáp ứng sao?

Trần Xuyên ở cách vách nghe lén vô cùng buồn phiền. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới Trầm Hàn cùng tiểu tử này lại có nhiều kỉ niệm sâu đậm như vậy.

Lúc trước Trầm Hàn theo đuổi mình cũng không có xài nhiều chiêu như vậy a! Con bà nó, quả nhiên trong lòng hắn mình vẫn còn kém cái tên họ Thạch này!

Trần Xuyên vô cùng oán giận, nghĩ tới cảnh Trầm Hàn sắp nhào vào lòng của người khác, hắn lại cảm thấy vô cùng thê lương.

Hắn đứng dậy, lung la lung lay đi đến sô pha, cước bộ thật sự không vững do ngồi nghe lén hồi lâu.

Hắn xoa chân, đầu óc nhanh chóng hoạt động trở lại. Phản ứng của mình hình như có chút quá lớn đi? Trầm Hàn muốn cùng bạn trai trước tái hợp lại là chuyện của cậu ta, mình cũng đâu cần quan tâm. . . . . . Nhưng sao tự nhiên mình lại buồn muốn chết vậy chứ?

Trần Xuyên buồn rầu ôm gối đầu ngẩn người, một lúc sau đầu hắn lắc như trống bỏi. Trần Xuyên cảm thấy như vậy không được, hắn phải phân tích kĩ càng cái tình huống này.

Hắn hí mắt nghĩ không ra phải làm như thế nào, vì thế gọi điện cho thư ký Lục Trăn. Phụ nữ đối với chuyện tình yêu có vẻ mẫn cảm, để cô ta phân tích thử xem. Lục Trăn bên kia bất ngờ nhận được điện thoại, vô cùng kinh ngạc nói: “Giám đốc, có chuyện gì không?”

Trần Xuyên a a một hồi mới nói: “Cô không có bận gì chứ?”

“Không có, giám đốc anh muốn phân phó gì?”

Trần Xuyên nghĩ một hồi mới đáp: “Tôi muốn nói chút chuyện với cô. Lúc trước khi mới chia tay, kỳ thật tôi cảm thấy sau khi chia tay rất tốt. Một người tự do tự tại, cảm giác rất HIGH . . . . . .”

“Giám đốc, có chuyện gì anh cứ nói thẳng đi, anh quanh co lòng vòng như vậy tôi rất không quen. . . . . . .”

Trần Xuyên nghiến răng: “Người đó muốn quen người yêu mới tôi liền cảm thấy thực tức giận, đặc biệt tôi rất muốn đem cái kẻ kia đánh cho một trận.”

“A, giám đốc, anh như vậy gọi là ghen.”

“Ghen cái gì mà ghen, tôi không phải chia tay với người đó rồi sao?” Trần Xuyên trực tiếp đem tin tức mình còn yêu Trầm Hàn đá ra khỏi đầu, hắn chết cũng không muốn tin mình vẫn còn tình cảm với Trầm Hàn.

“Vậy cho thấy kỳ thật anh vẫn còn yêu cô ấy.”

“Chó má!”

“Giám đốc, mời anh tiếp tục nói. . . . . .”

“Kì thật tôi hi vọng người đó giống tôi vẫn duy trì độc thân, cô có hiểu hay không?”

“Hiểu được.”

“Tôi hi vọng người đó không cần nhanh như vậy liền bắt đầu yêu người mới.”

“Tôi biết.”

Trần Xuyên dưới đáy lòng tràn đầy chờ mong nói: “Vậy Tiểu Lục cô cảm thấy tâm trạng của tôi rất bình thường phải không?”

Trong điện thoại di động truyền đến hai chữ: “Biến thái.”

*nguyên bản là vặn vẹo, nhưng ta thấy khi nói tâm lí vặn vẹo cũng giống như tâm lí biến thái nên để vậy cho dễ hiểu.

“A?”

“Giám đốc tôi không phải tôi muốn nói gì anh, nhưng mà anh như vậy là rất không đúng, làm một người đàn ông anh cũng quá ích kỷ đi! Nếu anh đã không thương cô ấy, tại sao lại muốn cô ấy bảo trì độc thân, chẳng lẽ anh muốn cô ấy trở thành bà cô già? Tuy rằng sau khi chia tay tình nhân trở thành địch nhân nhưng anh cũng không thể ác độc như vậy.”

“ . . . . .”

Trần Xuyên cứng lưỡi nói không ra lời, hậm hực cúp điện thoại. Fuck, ai ích kỷ chứ. . . . . . Được rồi, hắn thừa nhận chính mình ích kỷ, hắn không thích Trầm Hàn cầm tay người khác, dựa vào người khác, ôm người khác. Hắn muốn Trầm Hàn giống mình sống một cuộc sống đơn độc loạn thất bát tao! Dựa vào cái gì mình thì lẻ loi đêm dài đằng đẵng còn Trầm Hàn lại có thể ôm người khác lăn trên giường? Muốn làm vậy hả, không có cửa đâu!

Tóm lại, Trầm Hàn muốn tìm người yêu mới, một năm sau. . . Không đúng, là ba năm sau mới tính đi!

Màn ảnh chuyển đến đầu bên kia —— Thế công của Thạch Qua liên tục tăng mạnh!

Bọn họ đi ăn nhà hàng Ấn Độ. Phương Kỳ nói muốn nếm thử đồ lạ, Trầm Hàn cũng rất hứng thú, Thạch Qua dĩ nhiên cũng không từ chối.

Phương Kỳ nghĩ thầm, cái loại chuyện theo đuổi người khác này hắn thật sự không thể làm, quá mất tự tôn rất không chủ kiến rồi! Xem chừng Trầm Hàn nói đi hướng Đông Thạch Qua cũng không dám đi hướng Tây a. . . . . .

Chậc chậc, sức mạnh của tình yêu thật lớn, lòng tự tôn cũng có thể vứt bỏ rồi!

Kỳ thật bọn họ cũng không có thói quen ăn đồ Ấn Độ. Thức ăn Ấn luôn cho đủ loại gia vị, vừa cay lại vừa chua, Trầm Hàn tuy có thể ăn cay nhưng những hương vị này này nọ nọ cũng làm cho hắn cảm thấy là lạ.

Sau đó Thạch Qua gọi cơm rang Ấn Độ cho mình. Trầm Hàn nếm thử, hương vị cũng không tệ lắm, vậy nên liền chuyên tâm ăn cơm rang .

Phương Kỳ làm cái bóng đèn theo chân bọn họ nói cười giả lả, cười nói: “Cái nước Ấn Độ này, bọn họ ăn cơm đều lấy tay bốc, ăn cà ri cũng lấy tay trộn cà ri với cơm rồi bốc ăn.”

Trầm Hàn trợn trắng mắt tức giận hừ lạnh: “Câm miệng giùm cái, không thấy người ta đang ăn cơm sao!”

Phương Kỳ hớn hở nói: “Nhiều người đúng là điên thiệt, đều đi Ấn Độ du lịch. Tôi nói chứ ra đường chỉ thấy bò chạy rông, còn cái con sông Hằng nổi tiếng kia thì càng không cần phải nói, lâu lâu dạt tới một cỗ thi thể.”

Trầm Hàn nghiến răng, ném đũa: “Không ăn nữa.”

Thạch Qua cười: “Cũng không thể chỉ nhìn mặt ngoài. Ở bên đó văn hóa Phật giáo lưu truyền lâu đời, lăng Thái Cơ* cũng thường xuyên xuất hiện ở trong phim ảnh, anh phải đi tham quan mới thấy được vẻ đẹp của nó.”

*lăng Taj Mahal

Trầm Hàn hỏi: “Cậu đi qua đó rồi sao?”

“Không có, đọc trên sách thôi, anh muốn đi không?”

Trầm Hàn nghĩ nghĩ: “Có thời gian cũng có thể đi chơi.”

“Anh muốn đi tôi có thể đi cùng anh.” Thạch Qua cười híp mắt nói.

“Đi làm gì? Giẫm cứt trâu?”

Trầm Hàn ném đũa về phía Phương Kỳ, mắng: “Ấn Độ bộ có thù với cậu à!”

Phương Kỳ nhặt đũa lên: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thẳng.”

Bên kia Thạch Qua lại hướng phục vụ gọi pho mát đồ uống, đưa cho Trầm Hàn, nói: “Có thể giúp bớt đầy bụng, sữa của Ấn Độ mùi vị cũng rất tốt.”

Trầm Hàn cảm ơn tiếp nhận.

Thạch Qua lại tiếp tục nói: “Anh muốn đi nơi nào, tôi liền cùng anh đi nơi đó.”

Trầm Hàn thiếu chút nữa bị sặc chết, bên kia đũa của Phương Kỳ cũng trực tiếp rơi. Hắn cúi người nhặt chiếc đũa, thuận tiện vuốt cánh tay đã nổi đầy da gà.

Người đọc sách a người đọc sách, quả nhiên là có bệnh.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...