Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Lúc Trầm Hàn vào công ty đã muốn muôṇ hơn nửa giờ, tuy nhiên đi sớm về trễ chính là quyền lợi của cấp trên.

Thạch Qua ngồi chờ ở kia đã lâu, thấy hắn đi vào vội vàng đứng dậy. Trầm Hàn liếc mắt nhìn hắn nói: “Theo tôi vào văn phòng.”

Đi qua trước bàn của trợ lý Tiểu Trương tranh thủ nói: “Pha cho tôi hai ly cà phê.”

Thạch Qua nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại. Hắn không thật sự đồng ý với việc

mới sáng sớm đã uống cà phê.

Trầm Hàn vào văn phòng, mở hệ thống lò sưởi, cởi áo ngoài của mình, nói: “Tính chất công tác của bộ thiết kế cậu chắc đã hiểu rõ ràng, cho nên tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa. Bắt đầu làm việc từ 8 giờ, kết thúc lúc 5 giờ, thường xuyên phải tăng ca, đương nhiên tiền lương sẽ tính lên gấp đôi, về điểm này công ty sẽ không bạc đãi nhân viên.”

Thạch Qua gật đầu: “Tôi biết rồi, người làm việc bằng trí tuệ chưa chắc thoải mái hơn người làm việc bằng thể lực.”

Trầm Hàn lật vài trang xem văn kiện: “Cậu hiểu được là tốt rồi”. Sau đó hắn khép lại văn kiện, quay sang hỏi: “Nếu tôi nói phải tăng ca liên tục cậu có than khổ không?”

Thạch Qua sắc mặt nghiêm chỉnh, giọng nói bất giác nâng lên: “Tôi không phải là loại thiếu gia tay không thể khiêng vai không thể gánh!”

Trầm Hàn đau đầu nhìn một cái, lại tới nữa a, hắn đúng thật vẫn như ngày xưa không hề thay đổi, rốt cuộc có biết phân rõ tình huống hay không? Hiện tại mình chính là thủ trưởng của hắn nha!

Trầm Hàn lắc đầu nói: “Thôi cậu ra ngoài đi. Bên ngoài bàn trống rất nhiều, cứ tùy tiện chọn một cái. Thiếu cái gì thì nói với Tiểu Trương, cô ấy sẽ mua cho, nhớ đi qua chào hỏi mấy đồng nghiệp một chút.”

Thạch Qua cảm thấy ngoài ý muốn: “Anh không giúp tôi giới thiệu?”

Trầm Hàn cười: “Giới thiệu làm gì, qua một thời gian mọi người sẽ quen biết nhau cả thôi. Còn nữa, Thạch Qua, cậu tốt nhất xử sự hiền lành một chút, bây giờ không phải đang ở trong trường học, quan hệ giữa mọi người với nhau rất quan trọng.”

Thạch Qua biết hắn ám chỉ cái gì, cười cười đáp: “Tôi đã biết.”

Vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Tiểu Trương đang bưng tách cà phê đi tới, Thạch Qua đưa tay ra ngăn lại, Tiểu Trương a một cái, nói: “Cái này của quản lí.”

Thạch Qua mỉm cười hỏi: “Phòng giải khát ở chỗ nào?”

Tiểu Trương thực ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó đưa tay chỉ bên trái. Thạch Qua bưng cà phê đi đến phòng giải khát, bỏ thêm nhiều sữa bột vào bên trong khuấy đều rồi đem cà phê trả lại cho Tiêu Trương: “Bây giờ đưa vào được rồi.”

Tiểu Trương không hiểu tình huống này là thế nào, lại sợ quản lý chờ sốt ruột liền vội vàng bưng vào.

Một hồi sau, Trầm Hàn đùng đùng đi ra, nói: “Tiểu Trương, mô hình xe đồ chơi năm trước để chỗ nào?”

Tiểu Trương đứng dậy: “Để tôi đi tìm thử xem.”

Trầm Hàn ừ một cái, dặn thêm: “Về sau pha cà phê đừng bỏ nhiều sữa bột nhé.”

Tiểu Trương theo bản năng nhìn về phía Thạch Qua, Thạch Qua gỡ kính xuống dụi dụi mắt, khóe miệng cười thầm.

Giữa trưa, Trầm Hàn chuẩn bị đi lên lầu ăn cơm. Nếu cứ tiếp tục trốn Trần Xuyên cũng không ổn, cái tên Trần Xuyên kia mình biết quá rõ, hắn rất có thể sẽ cho là mình vẫn còn để ý hắn.

Trầm Hàn đi khỏi văn phòng, bên ngoài nhân viên đều đi ăn hết rồi, chỉ còn lại Thạch Qua đang bận rộn gì đó ở trước máy tính.

Trầm Hàn bước đến gõ bàn hắn: “Cậu không đi ăn cơm?”

Thạch Qua đáp: “Lập tức đi ngay.”

“Ừm, vậy tôi đi trước.”

Ra khỏi cửa phòng bộ thiết kế, Trầm Hàn lại đứng bất động, trái tim bắt đầu mềm nhũn. Thạch Qua vừa mới tới, buổi sáng căn bản làm quen được với ai, nếu đi ăn cơm sẽ phải một mình ngồi cô đơn ở một góc, hoàn toàn đối lập với khung cảnh náo nhiệt xung quanh, cảm giác như vậy sợ là không phải người nào cũng chịu được.

Trầm Hàn thầm mắng cái tính người tốt dở hơi của mình, lại lui trở về, gõ cửa nói: “Thạch Qua, làm nhanh nhanh chút, chúng ta cùng đi ăn.”

Thạch Qua có điểm thụ sủng nhược kinh. Hắn biết Trầm Hàn kì thật không thích nhìn đến mình, Trầm Hàn ghét nhất là bị người quấn chặt lấy, vậy mà bây giờ chính hắn lại làm cái loại hành vi chọc cho Trầm Hàn ghét này. Nhưng là, hắn cũng không có biện pháp, hắn quả thật vẫn chưa cam lòng, chuyện kia nếu không giải được sẽ vĩnh viễn là nút thắt trong lòng hắn.

Muốn giải nút cần phải tìm người thắt nút.

Thạch Qua rất nhanh tắt máy tính, đứng dậy đi về phía Trầm Hàn, nói: “Nhà ăn của cấp trên với nhà ăn của nhân viên không phân ra sao?”

Trầm Hàn đáp: “Nói thế nào đi nữa hai chúng ta coi như cũng là bạn bè, bồi bạn bè ăn bữa cơm không được sao.”

Nghe Trầm Hàn nói như vậy, Thạch Qua cũng không biết đáp cái gì, liền theo Trầm Hàn vào trong thang máy, sau đó nhìn đèn chỉ thị nhảy xuống tầng trệt. Thạch Qua duỗi lưỡi liếm liếm môi, mở miệng: “Quản lí, bây giờ anh. . . . . .” Nói còn chưa xong cửa thang máy đã mở, ngoài cửa Trần Xuyên cùng Phương Kỳ đang đứng chờ thang máy.

Không nghĩ tới lại gặp nhau, Trầm Hàn giả bộ như không có việc gì hướng hai người kia chào hỏi.

Trần Xuyên cúi đầu nhìn đồng hồ: “Bây giờ không phải nên đi ăn cơm sao, em muốn đi đâu vậy?”

Trầm Hàn hừ lạnh nói: “Cám ơn tổng giám đốc quan tâm, tôi cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm đây.”

Trần Xuyên hỏi: “Không lên lầu?”

“Nhà ăn nhân viên là được rồi.”

Trần Xuyên nói: “Em nói chuyện đừng châm chích người khác có được không?”

Trầm Hàn nói một hồi liền lười cùng hắn lảm nhảm, Phương Kỳ ở một bên hướng Trầm Hàn nháy mắt, Trầm Hàn tức giận đá hắn một cước, bỏ ra ngoài .

Thạch Qua hướng Trần Xuyên gật gật đầu, lên tiếng chào hỏi xong liền đuổi theo Trầm Hàn.

Phương Kỳ híp mắt cảm thán, quả nhiên tình cũ muốn hàn gắn a! Hắn vỗ vai Trần Xuyên, nói: “Bạn tốt, đừng nói tôi không cảnh cáo anh nha, muốn quay lại với Trầm Hàn thì nhanh chân chút, nếu không anh chết lúc nào cũng không biết.”

Trần Xuyên đẩy tay hắn ra: “Cậu đừng nói bậy, tôi rất vất vả mới thoát khỏi cậu ta. Bây giờ muốn tôi quay lại hả? Trừ khi tôi có bệnh a!”

Phương Kỳ gian xảo cười: “Anh cứ tiếp tục cậy mạnh đi, về sau khóc tới chết cũng đừng tìm tôi.”

Trần Xuyên hừ hừ cười, sau lại cảm thấy không thích hợp. Phương Kỳ nói những lời này có phải đang ám chỉ có người theo đuổi Trầm Hàn hay không? Cơn giận trong lòng dâng lên, hắn quay đầu hỏi Phương Kỳ: “Gần đây Trầm Hàn quen bạn mới?”

Phương Kỳ hừ hừ hai tiếng xem như trả lời, trong đầu khinh bỉ Trần Xuyên cực kỳ. Mẹ nó, rõ ràng để ý như thế còn làm ra vẻ không thèm quan tâm, đầu năm nay mấy kẻ biến thái cũng phổ biến quá rồi, không ngại làm người khác ghê tởm hay sao ấy!

Trần Xuyên thấy phản ứng này của Phương Kỳ, cảm thấy khẳng định là có chuyện gì rồi. Thế nhưng hắn là người rất xem trọng mặt mũi, thật sự là không thể mở miệng hỏi Phương Kỳ được ——— Người muộn tao, nhất định khó chịu.

Tâm tình Trần Xuyên cực kỳ phức tạp, hắn lật xem những tạp chí nghiên cứu tâm lý, làm vài cái trắc nghiệm, đáp án thật thống nhất không hề sai khác cho thấy kỳ thật hắn vẫn còn yêu Trầm Hàn.

Trần Xuyên hừ hừ, chết cũng không muốn thừa nhận. Hắn vẫn kiên quyết cho rằng mình khó chịu là vì Trầm Hàn thế nhưng tìm được đối tượng tiếp theo trước hắn, điều này thật sự vô cùng mất mặt.

Mà nếu làm cho hắn mất mặt sự tình liền lớn!

Hắn gọi điện thoại nội tuyến cho Phương Kỳ, nói: “Phương Kỳ a, tối nay chúng ta cùng ăn cơm đi.”

Phương Kỳ ở trong phòng làm việc trộm vui mừng, nhìn một cái, tên Trần Xuyên này chắc đã hết kiên nhẫn rồi, nói: “Ngạc nhiên nha! Anh vậy mà lại mời tôi đi ăn cơm!”

Trần Xuyên đáp: “Không có gì, nói thế nào chúng ta cũng đã quen biết nhau sáu năm, xem như cũng là anh em rồi.”

“Anh với Trầm Hàn quen nhau bao lâu thì chúng ta cũng biết nhau bấy lâu, tính ra tốt lắm.”

Trần Xuyên ném phi tiêu lên tường: “Phương Kỳ, quen biết nhau đã lâu bây giờ tôi mới phát hiện cậu dài dòng như vậy. Đi hay không nói một câu thôi.”

“Đi a! Anh mời sao có thể không đi chớ, muốn kêu Trầm Hàn tới chơi với anh không?”

Trần Xuyên bĩu môi: “Gọi cậu ta làm gì? Tới phá đám?”

Phương Kỳ cười: “Hiểu rồi.”

Trần Xuyên đặt điện thoại xuống rồi lại cầm lên gọi tiếp: “Lục thư ký, chuẩn bị xe ra sân bay đón khách.”

Trần Xuyên cùng Phương Kỳ đi ăn đồ ăn Nhật, có ghế lô nên nói chuyện dễ dàng nhiều.

Trần Xuyên từ khi bước vào quán liền bày ra một bộ dáng muốn nói lại thôi. Phương Kỳ nhìn cũng thấy mệt thay hắn, vừa nhai sushi vừa nhìn Trần Xuyên: “Anh có việc gì thì cứ nói thẳng ra.”

Trần Xuyên ô một hồi, cắn răng len lén hỏi: “Trầm Hàn. . . Ách. . . Cậu ta quen bạn mới rồi à?”

Phương Kỳ sung sướng cười: “Anh cũng không phải không biết cậu ta, tài kết bạn xếp vào hạng nhất a, bạn bè ở đâu cũng có.”

Trần Xuyên liếc mắt nhìn hắn: “Cậu nói nhảm cái gì vậy?”

Phương Kỳ làm bộ bừng tỉnh đại ngộ: “Anh nói bạn bè là nói nghĩa bóng kia sao?”

“Bớt vô nghĩa đi!”

“ Vậy thì nói sớm đi.” Phương Kỳ đưa tay lấy miếng cá sống, làm bộ ra vẻ bí mật: “Nói ra sợ hù chết anh.”

“Ồ?”

“Tình nhân cũ của Trầm Hàn quay về tìm cậu ta.”

Trần Xuyên hết hồn: “Không phải chứ, đã nhiều năm như vậy rồi còn về tìm cái gì a? Không phải nói ngựa tốt không ăn lại cỏ sao? Còn nữa, Trầm Hàn cũng đâu phải cái loại cỏ tốt gì, người này bị làm sao vậy?”

Phương Kỳ khinh bỉ hắn: “Hứ, bản thân mình vẫn còn muốn ăn cỏ xấu Trầm Hàn mà dám không biết xấu hổ đi nói người khác!” Hắn cười cười nói tiếp: “Hoàn toàn chính xác, người nọ anh cũng đã gặp.”

Trần Xuyên nghĩ nghĩ thời gian gần đây đâu có gặp người lạ nào a, thuận miệng hỏi: “Là ai vậy?”

“Thạch Qua đó.”

Chiếc đũa trong tay Trần Xuyên rơi xuống đất, hắn lập tức nói: “Không phải chứ!”

Phương Kỳ gật đầu: “Ừm, lúc trước Trầm Hàn cũng rất buồn bực, nghĩ muốn đem người đá đi, ai ngờ anh lại khen ngược, đem người mời trở về. Chậc chậc, chiếu theo tình hình trưa nay hai người bọn họ đi ăn cơm chung thì tỉ lệ Trầm Hàn quay lại với hắn chắc độ khoảng 80%.”

Đáy lòng Trần Xuyên rối rắm lạ thường, mặt ngoài vẫn ra vẻ không có gì, nói: “Như vậy cũng được sao? Trầm Hàn không phải ghét nhất những người thích quấn chặt mình à?”

“Xin anh làm ơn nghĩ kĩ lại a! Tình nhân cũ này cũng qua tuổi thiếu niên rồi mà vẫn si mê không thay đổi trở về tìm anh, thần tiên chắc cũng bị làm cho cảm động huống hồ là Trầm Hàn.”

Trần Xuyên cảm thấy tức giận muốn chết, nhưng hắn vẫn ráng nhịn. Khó trách hắn đã cảm thấy ánh mắt Thạch Qua nhìn Trầm Hàn rất không bình thường!

Phương Kỳ cười: “Cứ tha hồ mà sốt ruột đi, tôi đã sớm nói với anh rồi, muốn quay lại thì làm ăn nhanh lẹ chút.”

“Cái mông tôi ấy!” Trần Xuyên tiếp tục cậy mạnh. Hắn vẫn còn cứng đầu, thà rằng chính mình bị nhịn mà chết cũng quyết không thừa nhận nội tâm mình dao động.

Phương Kỳ tiếp tục nói: “Anh đúng thật là không ra gì, cúi đầu một chút sẽ chết hay sao a!”

Trần Xuyên đen mặt, lạnh lùng phun ra một chữ “hừ”.

Phương Kỳ chịu không nổi mắng: “Đúng là đồ trâu, anh thực trâu! Bản thân tôi cũng muốn xem anh trâu được đến khi nào!”

Trầm Hàn tan tầm nghịch chìa khóa xe xuống lầu, tình cờ liếc mắt thấy Thạch Qua đang đứng ở cửa lớn chờ xe.

Trầm Hàn ngừng cước bộ, điều chỉnh sắc mặt vội vàng đi qua trước mặt hắn. Thạch Qua mở miệng chào: “Trầm quản lí.”

Trầm hàn dừng bước, vẫy tay cười với hắn: “Cậu còn chưa đi à?”

“Tôi còn đang chờ xe.”

“À. . . Ha ha, vậy cậu cứ từ từ chờ, tôi còn có chút việc, đi trước.” Không có chờ Thạch Qua phản ứng, Trầm Hàn liền vội vàng chạy về phía bãi đỗ xe.

Thạch Qua nhìn bóng lưng của Trầm Hàn, cười một cách nghiền ngẫm. Trầm Hàn giống như còn rất sợ mình, là áy náy, hay là. . . . . . Để ý mình?

Trầm Hàn lái xe khỏi bãi, mắt nhìn thẳng thấy mặt Thạch Qua. Trầm Hàn thở dài một hơi, không xong rồi, sức ảnh hưởng của Thạch Qua đối với mình thật đúng là rất lớn.

Trần Xuyên chết tiệt! Nếu không phải hắn kiếm chuyện thì mình đã có thể dùng hắn chắn Thạch Qua rồi!

Từ sau kính nhìn Thạch Qua, một mình cô đơn đứng ở đó, “con người tốt” của Trầm Hàn lại bắt đầu trỗi dậy.

Bên ngoài gió lớn, Thạch Qua trông có vẻ không mặc nhiều quần áo, lúc tan tầm lại rất đông, nhất thời rất khó gọi được xe.

Trầm Hàn thở dài, mình thật sự không thể không làm người tốt a. Hắn lùi xe đem lại, lấy kính mắt ra đeo nhằm che giấu cảm xúc.

Trầm Hàn hướng Thạch Qua gọi: “Lên xe đi, tôi chở cậu một đoạn.”

Biểu tình Thạch Qua rõ ràng có chút kinh ngạc nhưng cũng không cự tuyệt, mở cửa bước lên xe.

Dọc theo đường đi Thạch Qua cùng Trầm Hàn nói chuyện, Trầm Hàn trong lòng hỗn loạn ngồi nghe, một lát sau mới hỏi địa chỉ nhà Thạch Qua.

“Đường XX, tiện đường không?”

“Tiện, cách chỗ tôi ba ngã rẽ thôi.”

“Thế thì rất gần a.” Thạch Qua cười lật xem tấm CD. “Vẫn còn nghe Suede sao? Tôi nhớ ngày trước anh cũng rất thích.”

Trầm Hàn vừa nghe lời này liền cảm thấy không ổn. Tình nhân cũ cùng bạn nói chuyện quá khứ chứng tỏ hắn muốn quay lại với bạn, tỷ lệ cao tới 100%.

Nhưng là quá khứ chỉ dùng để nhớ mà thôi!

Trầm Hàn cười đến cứng ngắc: “Tôi vẫn còn thích, nếu thật sự thích sẽ không thay đổi.” Ngụ ý chính là, tôi chia tay cậu bởi vì tôi không thích cậu.

Nhưng Thạch Qua lại không hiểu được tới đó.

Thạch Qua hỏi tiếp: “Nghe nhạc một chút được không?”

“Đương nhiên là được.”

Thạch Qua đột nhiên hỏi: “Trầm quản lí gần đây anh có người yêu phải không?”

Cái tên Thạch Qua này tại sao tự nhiên lại hỏi trắng ra như vậy?

Trầm Hàn bối rối nghĩ không biết trả lời thế nào mới tốt, cách một hồi đáp: “Phải, có rất nhiều nữa kìa, toàn là ngươi tình ta nguyện, chơi vui là được.”

Thạch Qua liền không nói nữa. Trầm Hàn mừng thầm, nếu hình tượng hoa hoa công tử của mình làm hắn thất vọng thì đúng là không thể tốt hơn .

Đến đường XX, Trầm Hàn thả Thạch Qua xuống xe. Thạch Qua cách cửa kính vẫy tay tạm biệt hắn, Trầm Hàn gật đầu thật mạnh xem như đáp lại.

Thạch Qua vừa xuống xe, Trầm Hàn liền thả lỏng rất nhiều, ngâm nga hát theo nhạc. Đột nhiên hắn dừng lại, mẹ ơi CD này không phải là Thạch Qua tặng à!?

Con mẹ nó, sao mình còn chưa ném đi vậy trời! Trầm Hàn buồn bực cào tóc, Thạch Qua không phải sẽ nghĩ mình vẫn còn lưu luyến hắn chứ?

Mẹ nó! Này là chuyện gì a!

Trầm Hàn trở về nhà, quăng mình lên sô pha, cảm thấy đặc biệt mệt, thể xác và tinh thần đều mệt.

Nhắm mắt một hồi di động vang lên, Trầm Hàn không có tinh thần bật điện thoại. Phương Kỳ ở đầu kia vui mừng khôn xiết nói: “Cậu đoán xem vừa rồi Trần Xuyên làm cái gì?”

“Chuyện của hắn không liên quan đến tôi.”

“Hứ, đừng làm mất hứng nha! Ban nãy hắn mời tôi đi ăn cơm, mục đích chính là muốn hỏi hôm qua cậu đi ăn khuya với ai. Mẹ ôi, tôi thật vui a!”

Trầm Hàn hừ lạnh: “Vậy thì sao?”

“Vậy chứng minh Trần Xuyên kỳ thật vẫn còn rất để ý đến cậu, nhưng có vẻ hắn chưa bỏ xuống được mặt mũi quay lại với cậu.”

“Vậy thì tốt, tôi cũng không có suy nghĩ đó!” Lòng bàn chân Trầm Hàn ngứa ngứa, hắn liền cúi người gãi chân.

“Chậc chậc, hai người thật là, rất lãng phí sinh mệnh nha.”

Trầm Hàn dựa vào sô pha mở ti vi, miễn cưỡng nói: “Đã sớm nói với cậu, Trần Xuyên cái loại người này tôi xem như hiểu rõ, tất nhiên hiểu rõ cũng không cần phải ở cùng nữa. Giờ cậu đừng nói đến chuyện của hắn nữa, nghĩ biện pháp đem Thạch Qua đuổi đi giúp tôi.”

“Thạch Qua? Thạch Qua làm sao?”

“Cậu không biết chứ dạo này quanh cậu ta có áp suất ghê lắm, tôi đứng bên cạnh liền cảm thấy không thở nổi. Để tránh hít thở không thông mà chết, tôi cảm thấy thật sự cần phải đem tòa núi lửa Thạch Qua này chuyển đi.”

“So sánh của cậu đã có thể làm sáng tỏ vấn đề.”

“Vậy cũng không hẳn. Thạch Qua là một tòa núi lửa sắp hoạt động, không chừng ngày nào đó bỗng dưng bạo phát tôi ngăn cản không nổi thì làm sao?”

“Mẹ nó, tôi cảm thấy với tình huống này cậu cần phải mở rộng vòng tay hoan nghênh a!”

“Biến đi, làm như tôi không biết kiềm chế vậy.”

“Cậu nói không sai nha, vẫn còn rất hiểu bản thân.”

Trầm Hàn bất mãn: “Tôi phát hiện cái miệng của cậu càng ngày càng đê tiện, chờ đi, ngày mai tôi khâu lại cho cậu.”

Phương Kỳ cười: “Tôi cảm thấy bây giờ rất tốt, trước mắt cậu còn có hai sự lựa chọn nha: Trần Xuyên, Thạch Qua. Nói thật chớ cậu cùng Thạch Qua không tệ a, hắn dù sao đi nữa cũng là O, tất cả đều sẽ nghe theo cậu. Cậu ở chung với Trần Xuyên, chắc ngày nào cũng sẽ bị hắn áp.”

“Fuck! Con mẹ nó cậu nghe đứa nào bịa đặt vậy! Lão tử không có!”

“Được rồi được rồi. Thôi, không thèm nghe cậu nói nữa, tôi đi chơi game đây.”

“Cậu sớm muộn cũng chết ở trong game.”

“So với cậu vẫn còn tốt hơn. Cậu đó, sớm muộn cũng chết trong ngực đàn ông.”

Cúp điện thoại Trầm Hàn thấy đói bụng, đi qua phòng bếp tìm đồ ăn. Hắn dựng thẳng tai lắng nghe động tĩnh phòng cách vách, một chút thanh âm cũng không có. Trần Xuyên vẫn còn chưa có về, mẹ nó, bảo đảm lại đi quyến rũ người nữa rồi.

*Ban nhạc Suede là 1 ban nhạc rock của Mỹ thành lập năm 1989.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...