Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 21


Chương trước Chương tiếp

Trả lời với trích dẫn

Gởi bài Re: [Đam mỹ] Tiểu quy mô chiến tranh – Ngân Sâm - Điểm: 10


Sau đó không lâu, Thạch Qua đệ đơn từ chức.

Trầm Hàn ngoài ý muốn nói: “Không phải đang làm tốt à? Tại sao tự dưng lại muốn từ chức?”

Thạch Qua cười, nói rằng trước đó đã muốn đi rồi, sau vì thiết kế vật biểu tượng nên mới ở lại thêm mấy ngày. Hắn nói mình không cũng có luyến tiếc, trước kia cảm thấy có thể cùng Trầm Hàn làm chuyện có ý nghĩa như bản thiết kế cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện.

Hắn nói rất thành khẩn, lập tức khiến cho Trầm Hàn không biết nói gì.

Trầm Hàn thở dài chỉ có thể nhận đơn từ chức của hắn, nói: “Cậu trở về giúp bác trai bác gái xử lý việc làm ăn cho tốt. Thời gian qua coi như là một trải nghiệm cuộc sống vậy.”

Thạch Qua vẫn chỉ cười, tỏ vẻ đã hiểu.

“Muốn lưu lại chơi vài ngày hay không, chờ vật biểu tượng được làm ra thì mang về làm kỷ niệm.”

Thạch Qua nghiêng đầu suy nghĩ, bộ dáng vẫn đáng yêu giống như thật lâu trước kia Trầm Hàn đã thấy hắn, chỉ khác là khi đó tâm Trầm Hàn rung động, nhưng hiện tại thì không.

Quá khứ thật sự đã qua rồi.

Thạch Qua đáp được, còn rủ tối nay đi ăn cơm chung, kiểu bạn bè với nhau.

Trầm Hàn cười làm cái thủ thế OK.

Thạch Qua nói: “Kì thật mấy ngày nay công việc bề bộn mệt chết được, nhưng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy đặc biệt thỏa mãn. Tôi nói lời này không ý gì khác, anh cũng đừng để ý. Dù sao tình yêu trên đời cũng rất ít, có người có được sẽ nhất định có người mất đi.”

Lúc Thạch Qua nói những lời này khóe mắt cong cong, giọng điệu bình thản. Hắn đã thật sự thông suốt rồi.

Có một số việc thật sự không sao cả .

Sẩm tối tan tầm, Trầm Hàn tổ chức liên hoan, thuận tiện đem Phương Kỳ gọi đến.

Trầm Hàn tự mình nấu ăn, còn Trần Xuyên thì phụ trách tiếp khách.

Nghe Trầm Hàn nói Thạch Qua sắp đi rồi, Trần Xuyên liền mặt mày hớn hở, đối xử với Thạch Qua cũng ấm áp như mùa xuân, thật sự muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu. Hắn làm cho Thạch Qua một trận hoảng hốt, không biết trong cái hồ lô Trần Xuyên này giấu cái gì.

Phương Kỳ nằm trên sô pha rung chân kêu nhàm chán, quay đầu lại lớn giọng nói: “Trần Xuyên đại ca, anh gọi vài cô gái tới đây chơi đùa đi.”

Trần Xuyên chụp đầu hắn, nói: “Cậu đừng có thích chỗ nào thì phát xuân chỗ đó!” Nói xong đứng dậy đi qua giúp Trầm Hàn đang bận rộn.

Phương Kỳ nói với Thạch Qua: “Cái tên này lại giả bộ đứng đắn nữa. Ai ai, cậu đang làm tốt như vậy tự nhiên sao lại bỏ đi a?”

Thạch Qua đáp: “Người trong nhà thúc giục.”

“Thúc giục cậu kết hôn hả?”

Thạch Qua cười: “Không phải, họ muốn tôi trở về giúp việc làm ăn của cha.”

“Thật tốt, tôi đây thì phải tự mình dốc sức làm việc a.”

Thạch Qua ảm đạm, sau đó nói: “Chí hướng mỗi người mỗi khác. Kì thật tôi rất hâm mộ các anh.”

“Hâm mộ cái rắm, vì chút tiền lương đều phải liều mạng. Cậu thử ngồi làm ông chủ đi rồi biết, không muốn đứng dậy luôn ấy. Cậu không hiểu nỗi chua xót trong lòng đám nhân viên quèn chúng tôi đâu.” Phương Kỳ giả bộ ôm ngực.

Thạch Qua cười: “Phương quản lý nói chuyện vẫn hài hước như xưa.”

Phương Kỳ cũng cười: “Trước kia nếuTrầm Hàn chịu ở cùng với cậu thì cậu đã sớm trở thành anh em tốt của tôi rồi! Làm gì tới lượt tên ngu ngốc kia.”

Trần Xuyên đột ngột xuất hiện nói: “Cậu nói xấu sau lưng tôi đủ chưa? Lại đây lại đây, ăn cơm thôi.”

Phương Kỳ đứng dậy kéo Thạch Qua về phía bàn ăn.

Trần Xuyên chuyển mấy lon bia qua, mở cho mỗi người một lon, lớn giọng tuyên bố mỗi người phải uống ít nhất bốn lon, còn phải uống hết.

Hai tay Phương Kỳ lập tức che ngực, xấu hổ nói: “Trần Xuyên, anh chuốc say tôi có ý đồ gì đó!”

Trầm Hàn bưng thức ăn lại đây thuận tiện cho Phương Kỳ một đá: “Cậu đừng có nói nhảm nữa. 4 lon thì 4 lon, đừng hòng trốn.”

Phương Kỳ thiết một cái quay đầu nói với Thạch Qua: “Hai người này thật sự là tuyệt phối a. Một con sói một con bái*, cấu kết với nhau làm toàn chuyện xấu!”

*bái: hình như là có họ hàng với chó sói a~ đoán thế, cũng chả biết =]]

Thạch Qua cười, tiến lại gần thấp giọng nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

Dứt lời, hai người cười rộ một trận.

Trầm Hàn mỉm cười: “Lát nữa không cho cậu ăn.”

“Được rồi, đây sẽ không khách khí với cậu nữa.” Phương Kỳ tự giác rót bia, đưa tay cầm chân gà chiên lên cắn.

Thạch Qua cũng không khách khí, gắp đồ ăn bỏ vào miệng. Hắn không uống được bia rượu, bất quá vì không khí vẫn uống không ít. Trong đầu thật sự cao hứng.

Sau lại thêm một thùng bia chia cho 4 người giải quyết. Người nào người nấy cũng uống đến ngã trái ngã phải. Phương Kỳ vốn định đi về, trong đầu mơ hồ nghĩ nếu say rượu lái xe có khi còn bị cảnh sát hốt, cuối cùng chịu không nổi men say lăn ra đất.

Trần Xuyên nửa đêm tỉnh lại, đem Trầm Hàn ôm lên giường, còn kéo Phương Kỳ và Thạch Qua vào phòng khách, tùy tiện ném cho bọn họ tấm thảm, trở về ôm Trầm Hàn tiếp tục ngủ.

Hôm sau Phương Kỳ là bị lạnh đến sắp đông đá giật mình tỉnh, quay đầu thì thấy Thạch Qua đang co rúc bên cạnh, mà tay của mình lại đang ôm chặt hắn, làm cho Phương Kỷ hoảng sợ nhảy dựng.

Phương Kỳ tưởng hôm qua say rượu đã làm chuyện bậy bạ, cúi đầu thì thấy quần áo trên người vẫn chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm. Sau lại nghĩ, thật ra cũng không có gì lớn, ngủ với người khác phái mới đáng ngạc nhiên chớ!

Không lâu sau, cố gắng của bộ thiết kế đã được hồi báo. Quản sự của triển lãm xe quyết định trưng dụng thiết kế của bọn họ. Chủ tịch rất hài lòng, trong hội nghị đặc biệt khen ngợi Trầm Hàn, khiến cho Trầm Hàn nguyên bản da mặt rất dày cũng cảm thấy ngượng ngùng.

Tăng lương thì không cần phải nói rồi, Trầm Hàn chủ động mời toàn thể nhân viên bộ thiết kế đi hát K, HIGH đến quá nửa đêm mới say khướt trở về.

Trầm Hàn say đến mức bạ đâu nôn đó, cũng may Trần Xuyên biết trong lòng hắn vui vẻ cũng không nói cái gì, khó có dịp chịu khó thu dọn đống bừa bãi trên đất, thuận tiện ôm Trầm Hàn đi tắm. Xem ra đoạn thời gian trước thật sự là mệt thảm Trầm Hàn, cũng may cuối cùng công sức bỏ ra cũng thu được thành quả.

Tắm rửa qua loa xong, Trần Xuyên ôm Trầm Hàn lên giường mặc đồ ngủ cho hắn, ngón tay lành lạnh xẹt qua vai Trầm Hàn. Trầm Hàn cảm thấy ngứa, nhắm hai mắt cố giãy khỏi ngón tay của hắn, không nhịn được phát ra tiếng cười, lồng ngực phập phồng. Trần Xuyên bị hắn làm cho hưng phấn, kéo áo ngủ xuống xoay người đè lên trên.

Hôn hôn cắn cắn một trận, Trầm Hàn cả người thoải mái phát ra tiếng rên rỉ, mang theo chút chống cự mơ hồ. Trần Xuyên cũng không để ý hắn đang nói cái gì, nhanh chóng xách thương ra trận.

Trầm Hàn mở to mắt ra cắn bả vai hắn, nói mình muốn ở phía trên.

Kiểu ngồi cưỡi đã lâu không dùng rồi, Trần Xuyên hôn cằm của hắn, vô cùng kỹ xảo mà dẫn dắt Trầm Hàn. Hắn rất thích xem bộ dạng Trầm Hàn ngồi trên người mình vặn vẹo thắt lưng, thực sự rất hấp dẫn.

Trầm Hàn đang định nói gì đó đã bị chặn trong tiếng rên rỉ.

Lúc sáng sớm, Trầm Hàn nghịch khuông ngực lớn của Trần Xuyên, kéo ngực hắn. Trần Xuyên kêu đau, đẩy ra tay hắn bảo hắn bớt giỡn.

Trầm Hàn trách móc: “Chúng ta phải thảo luận vấn đề tư thế cơ thể thật kĩ.”

Trần Xuyên a một cái: “Có cái gì đâu mà thảo luận. Tư thế nào thoải mái thì làm thôi.”

“Là tư thế nào anh thấy thoải mái anh mới chịu làm.” Trầm Hàn liếc xéo hắn.

Trần Xuyên đưa tay vòng qua ôm, buồn bực cười: “Được rồi, anh biết. Thôi lần sau đi, em biết anh sợ đau mà.”

Trầm Hàn liếm liếm môi, cười tủm tỉm nói: “Kỹ thuật của em rất tốt, sẽ không làm anh đau đâu.”

Trần Xuyên cảm thấy chua miệng: “Em tìm nhiều người luyện tập rồi à?”

Trầm Hàn cười hắc hắc, rời giường mặc quần áo, đi chuẩn bị bữa sáng.

Trần Xuyên trở mình, nói với Trầm Hàn: “Em không nêu rõ số người thì đừng hòng thượng anh.”

Trầm Hàn ném dép lê vào đầu hắn, mắng hắn bệnh thần kinh, sau đó lắc lư chui vào phòng bếp.

Chuyện vật biểu tượng này trôi qua, Trầm Hàn cảm thấy bộ thiết kế đã rảnh rỗi trở lại. Mỗi ngày hắn đều ngồi ở trong văn phòng quay bút.

Vật biểu tượng cũng quăng ra thị trường rồi, Thạch Qua đã mang một con đi, nhưng cũng không biết hắn hiện tại thế nào, lại không gọi điện thoại cho mình.

Trầm Hàn có điểm nhàm chán đứng dậy, chuẩn bị đi kiếm chuyện với Phương Kỳ.

Tiện đường đi vệ sinh, nghe được một lời đồn đãi.

A: “Cậu nói thử xem công ty mình thiết kế vật biểu tượng như thế nào? Ngây thơ quá, mỗi lần nhìn bản thiết kế tôi đều cảm thấy được chọn quả thật chính là kỳ tích. Thế nhưng sau lại nghe người ta nói a, trong ban giam khảo có bạn học của tổng giám đốc, tổng giám đốc vừa mời ăn cơm vừa tặng quà mua chuộc người ta a.”

B: “Mẹ nó, cậu đừng nói lung tung! Bản thiết kế của Trầm quản lí rất đẹp nha.”

A: “Tôi lừa cậu làm cái gì, có người thấy tận mắt mà. Toàn bộ người trong công ty cũng biết hết rồi, chỉ có Trầm quản lí vẫn còn tự lừa mình dối người dương dương tự đắc.”

Trầm Hàn bị tin tức này làm cho tức đến sắp ngất. Hắn rất giận, mẹ nó, tên khốn kiếp nào rêu rao tin đồn vậy! Trầm Hàn vén tay áo chuẩn bị đi ra ngoài cãi lộn, vừa bước ra thì hai người vừa đi tiểu đã sớm đi mất tiêu rồi.

Trầm Hàn hít một hơi thật sâu để cho tỉnh táo lại. Không có việc gì không có việc gì, những người này là cố tình gây sự, bọn họ ghen tị với tài năng xuất chúng của mình.

Trầm Hàn đối với tác phẩm của mình rất tin tưởng!

Hắn cất bước đi vào văn phòng của Phương Kỳ. Đào Tầm đã ở bên trong, cô nàng ghé vào bên tai Phương Kỳ nói cái gì đó, chuyện kỳ tích chính là Phương Kỳ thế nhưng không có tỏ ra khó chịu gì. Trầm Hàn nghĩ thầm không phải là sắp có chuyện tốt chứ.

Đào Tầm cười ngọt ngào với Trầm Hàn rồi xoay người đi ra ngoài.

Trầm Hàn vẫn như cũ ngồi lên bàn, cười híp mắt hỏi: “Sao đây, rớt vào lưới tình của Đào Tầm rồi à?”

Phương Kỳ thực kích động, nước miếng văng tứ tung nói: “Cậu sẽ không tin chuyện này đâu, không bao giờ! Mẹ nó, chuyện này thật sự làm cho người ta khó có thể tin! Tôi đã nói với cậu về cái người bạn phối hợp rất ăn ý mười phần trong trò chơi của tôi a, chính là Đào Tầm đó! Hôm qua tôi vừa nhìn thấy cô ấy thì hết hồn, tôi như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ như vậy!!”

Trầm Hàn ngoáy lỗ tai: “Gì, là Đào Tầm thiệt hả? Cô ta nhìn không giống người chơi game a!”

“Con mẹ nó ai mà biết!” Phương Kỳ vỗ bàn nói: “Duyên phận rồi, không thể phản kháng nữa!”

Trầm Hàn té xuống đất: “Chỉ vì như vậy cậu liền muốn kết giao với Đào Tầm?”

Phương Kỳ trịnh trọng gật gật đầu, Trầm Hàn lập tức nắm tay hắn: “Đồng chí tốt a đồng chí tốt, biết hy sinh bản thân vì tập thể. Phiền cậu về sau chú ý cô ta một chút, đừng làm để cô ta tiếp cận lão Trần nữa.”

Phương Kỳ ra vẻ mang trọng trách đồng ý: “Tôi tuyệt đối sẽ không để cho đầu mình xuất hiện nón xanh!”

*đội nón xanh = bị cắm sừng

Trầm Hàn kỳ thật cũng vui cho Phương Kỳ: “Đào Tầm là người quen chiều chuộng, hơi mê trai. Dù sao cũng không nên soi mói quá, đâu có người nào hoàn hảo.”

Trầm Hàn thấy Phương Kỳ vui mừng rồi đi qua hỏi: “Đúng rồi, cậu có nghe lời đồn đãi chưa? Còn bà nó! Để tôi bắt được cái kẻ dám phỉ báng phá hoại thanh danh của tôi thì biết! Tôi mà là cái loại người như vậy sao? Đã vậy còn kéo Trần Xuyên xuống nước, mẹ nó!”

Phương Kỳ sửng sốt, sau đó tiểu tâm dực dực hỏi: “Lời đồn đãi gì, vật biểu tượng hả?”

Trầm Hàn ừ.

Phương Kỳ liền im miệng, cúi đầu giả bộ lật lật văn kiện.

Trầm Hàn cảm thấy phản ứng của hắn hơi kỳ quái, híp mắt nói: “Tin này không phải cậu truyền chứ hả?”

Phương Kỳ cười gượng: “Sao có thể chứ, tôi là hạng người như vậy sao?”

“Vậy phản ứng của cậu là sao đây?” Trầm Hàn vô cùng hoài nghi.

Phương Kỳ đáp: “Lời đồn đãi chỉ là lời đồn đãi mà thôi, cậu tính toán chi cho mệt?”

Trầm Hàn gãi đầu nghĩ cũng đúng, liền rung đùi đắc ý đi trở về.

Buổi tối lúc ăn cơm cùng Trần Xuyên, Trầm Hàn nhắc lại việc này, giọng điệu cũng khá thoải mái, dù sao Trầm Hàn chỉ xem là có người ác ý hại hắn.

Trần Xuyên cũng vỗ bàn tức giận bất bình mắng: “Đúng là ăn nói bậy bạ. Tất cả bạn học của anh đều là học quản lý, làm gì có ai học thiết kế!”

Trầm Hàn nói: “Trong công ty nhiều người dở hơi lắm! Đúng rồi, Phương Kỳ với Đào Tầm thành một cặp rồi đó, nghe bảo là chơi game sinh tình luôn. Em cảm thấy hơi kỳ lạ, Đào Tầm không giống người sẽ chơi game nha.”

Trần Xuyên đáp: “Có câu ‘nhìn người không thể nhìn tướng mạo’, Phương Kỳ rốt cục cũng yên bề gia thất cũng tốt.”

Trầm Hàn liên tục gật đầu, cảm thấy nên chuẩn bị sẵn bao lì xì khi Phương Kỳ kết hôn.

Hắn có dự cảm, Phương Kỳ sẽ rất nhanh cưới Đào Tầm vào cửa.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...