Tiểu Quy Mô Chiến Tranh

Chương 19


Chương trước Chương tiếp

Chưa đến mấy ngày, trong nhà đã bị trộm. Trầm Hàn kiểm tra hiện trường hỗn độn, cửa ra vào không có hư hao, xem ra là có kẻ đã trộm cái chìa khóa đi đánh. Mẹ nó! Đầu năm nay ai cũng không thể tin, bác gái cũng có thể là đạo tặc!

Trầm Hàn nói với Trần Xuyên hắn chính là điển hình của việc dẫn sói vào nhà.

Trần Xuyên ở một bên thương tâm, tình cảm bị tổn thương nghiêm trọng. Những vật khác mất thì thôi, như thế nào OK cũng bị trộm luôn.

Chó ngu quả nhiên là chó ngu, bị người ta bắt cũng không sủa, nói không chừng đã bị người lột da làm bảy món rồi, Trần Xuyên càng nghĩ càng thương tâm, ngồi trên sô pha ngẩn người.

Trầm Hàn thấy hắn thành bộ dạng như vậy cũng không nhẫn tâm chửi hắn, tự mình động thủ thu thập đồ đạc bị lục lọi, thuận tiện kiểm tra xem còn mất cái gì, nếu như giá trị không lớn thì thôi khỏi báo cảnh sát, mấy cái đồ nhỏ nhặt mà phải ghi khẩu cung này nọ rất phiền toái . Đồ điện cũng không thiếu thứ gì, đoán chừng là bê không được, nhưng những đồ trang trí như tranh ảnh, bình hoa toàn bộ đều không thấy. Đúng là người già không biết nhìn hàng, tất cả đều là đồ không có giá trị.

Sau đó Trầm Hàn phát hiện chi phiếu trong ngăn kéo, sổ tiết kiệm toàn bộ đều không thấy, hắn thật sự phẫn nộ rồi. Mẹ nó, không biết mật mã bày đặt trộm làm cái gì a, trộm về bày ra ngắm chắc! Cứ nghĩ đến phải đi tới ngân hàng báo mất hắn liền cảm thấy đau đầu.

Cũng may mình và Trần Xuyên không có thói quen cất nhiều tiền mặt ở trong nhà.

Nếu hỏi mất cái gì quý nhất thì chính là OK.

Trầm Hàn ra khỏi phòng nói với Trần Xuyên: “Anh muốn báo cảnh sát không?”

Trần Xuyên ngu người một hồi mới làm ra vẻ nghiêm trọng mở miệng: “Báo! Anh muốn vì OK báo thù!”

Trầm Hàn tức giận bước qua chụp đầu hắn nói: “Thật là thiếu hiểu biết! Người ta biết OK giá trị mới bắt nó, đoán chừng là muốn đem bán . Anh cũng đừng quá buồn, nhà nào mua được OK thì cũng là nhà rất có tiền, không bạc đãi nó đâu.”

Trần Xuyên chê Trầm Hàn không có tình cảm, nói: “Nó không phải cũng là chó của em sao?”

Trầm Hàn trừng hắn một cái không đáp lại, mắc công lại cãi nhau ầm ĩ. Hiện tại bây giờ phải nhất trí đối ngoại, nội chiến để sau này rồi tính.

Trầm Hàn suy nghĩ một chút, tuy rằng cho dù báo cảnh sát cũng chẳng giúp được gì, hắn vẫn quyết định đi báo, chủ yếu là không muốn nhìn thấy Trần Xuyên vì OK mà quá mức đau lòng.

Đi sở cảnh sát là Phương Kỳ dẫn hắn đi, tên kia không chỉ không đồng cảm mà còn rất vui trên nỗi đau của người khác. Ghi khẩu cung tốn không ít thời gian, sau đó còn phải chạy qua ngân hàng báo mất chi phiếu cùng sổ tiết kiệm, rồi còn phải chờ làm lại thẻ mất một tuần.

May mắn trên người vẫn còn chi phiếu, cũng đủ phí sinh hoạt trong một tuần của hai người.

Vài ngày trôi qua, cũng không có thấy cảnh sát báo tin tức gì, Trần Xuyên lại tiếp tục buồn khổ.

Trầm Hàn không đành lòng, vì vậy tìm bạn bè làm nghề in in không ít áp phích tìm chó phát đầy đường, mặt trên còn ghi rõ tiền thưởng cho người tìm được là 2 vạn. Trầm Hàn méo miệng, ngày trước mua OK còn chưa đến cái giá này đâu, đúng là lỗ vốn mà.

Nhưng chung quy vẫn không có tin tức gì.

Trần Xuyên cuối cùng cũng buông xuôi, hắn cảm thán như diễn tuồng: “Anh với OK đúng là có duyên không phân. . . .”

Mấy ngày đó ở công ty kia cũng lan truyền rất nhiều tin đồn, nói nhà tổng giám đốc bị trộm, vừa khéo là nhà Trầm quản lí bộ phận thiết kế cũng bị trộm!

Nghe nói mất một bức danh họa có một không hai, giá trị vài triệu nha!

Nhà của tổng giám đốc với nhà Trầm quản lí ở cách vách, nhưng thế nào cũng cảm thấy hai người bất hòa.

Nghe nói Trầm quản lí gọi gái bị tổng giám đốc bắt gặp, thù cứ như vậy kết oán . . . . .

Miệng người ngoại trừ ăn cơm ra thì chỉ biết buôn chuyện thôi. SO, lời đồn đãi là không tránh được.

Nhờ việc đã từng nghe mấy lời bình về hình tượng của mình còn dữ dội hơn mấy lời đồn này, năng lực chống đả kích của Trầm Hàn đã mạnh hơn nhiều. Cũng chẳng sao, tóm lại không truyền bậy chuyện yêu đương của mình thì cái khác cứ tùy các cô nói đi!

Tiếp qua một ít ngày, OK vẫn không có một chút tin tức. Trần Xuyên cảm thấy hoàn toàn hết hi vọng.

Hắn thu dọn đồ của OK chuẩn bị đem bỏ, để tránh thấy cảnh nhớ người. Trầm Hàn gặm bánh bích quy ngồi xem Trần Xuyên lủi thủi vào vào ra ra, cảm thấy xót cho hắn, quay đầu nói: “Anh muốn mua con khác không? Mua một con giống OK anh thấy thế nào?”

Trần Xuyên thở dài: “Không cần đâu, trên đời này sẽ không tìm được con chó ngốc giống OK nữa.”

“Đúng nha, OK lớn lên ngu như vậy cũng đâu phải chuyện dễ dàng. Tục ngữ đều nói ‘chủ thế nào thì chó thế ấy’ mà.”

Trần Xuyên trừng mắt nhìn hắn. Trầm Hàn nhịn cười: “Haha, giỡn thôi giỡn thôi.”

Trầm Hàn quay đầu tiếp tục cắn bánh quy xem tivi, trong long lại cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Nhớ tới trước kia OK đều thích chạy vòng quanh bên chân mình, Trầm Hàn nhìn bánh bích quy trong tay, thở dài ném vào miệng: “Aiiii… OK.”

Không có OK mỗi ngày trôi qua đều buồn tẻ.

Đến cuối tháng ba, thời tiết bắt đầu trở nên ấm áp, vậy nên không cần phải mặc quần áo dày nữa. Trầm Hàn chọn ngày để đem đống lớn đồ đạc giặt giũ phơi nắng rồi cất vào tủ.

Trần Xuyên thản nhiên nằm trên sô pha xem kênh giải trí, không hề có chút dấu hiệu muốn giúp đỡ.

Trầm Hàn ôm đống lớn đồ đạc trừng mắt bước qua trước mặt hắn, Trần Xuyên vẫn không phản ứng.

Trầm Hàn nhịn không được bước lại đá hắn nói: “Tháo rèm cửa xuống, tôi muốn giặt.”

“Em tự tháo đi.”

“Anh giúp tôi làm chút việc thì anh chết hả!”

“Không thấy anh đang xem tivi à?”

Trầm Hàn mặc kệ, bắt đầu làm ầm lên, mắng: “Trần Xuyên, ngoại trừ làm tình ra anh còn biết làm gì khác không? Tôi như thế nào càng nhìn càng thấy anh giống phế vật vậy.”

Lời này đã làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông một cách nghiêm trọng. Trần Xuyên cũng không để yên, ngồi dậy đứng lên nói: “Em nói ai là phế vật? Vậy hôm qua đèn hỏng. . . .”

Trầm Hàn tiếp lời cho hắn: “Tôi thay.”

Trần Xuyên gãi đầu chỉ vào TV nói: “Hồi đó TV hư là anh sửa.”

Trầm Hàn dựng ngón cái với hắn, bĩu môi nói: “Giỏi lắm, quá tuyệt vời rồi! Anh thật sự là rất có tiền đồ, có tiền đồ làm mấy cái việc như vậy thôi!”

Trần Xuyên nhìn thấy Trầm Hàn thực sự tức giận, không muốn cãi nhau với hắn, xoay người đi tháo rèm cửa sổ.

Trầm Hàn thiết một cái, thầm nghĩ kiếp trước không biết Trần Xuyên có phải là con ngựa hay không, kiếp trước đi chết cũng đi từng bước như vậy? Thật sự là quá lắm rồi! Hắn bực mình xoay người bước ra ban công tiếp tục giặt drap giường.

Trần Xuyên ôm rèm cửa sổ đi ra, lười biếng hỏi: “Để ở đâu?”

“Để dưới đất. Này, anh đi tìm mấy sợi dây thừng buộc đi, để lát dùng phơi rèm cửa sổ nữa.”

Trần Xuyên thấp giọng nói thật phiền phức rồi chạy vào trong phòng tìm dây thừng .

Trầm Hàn nghe mấy lời này của hắn liền thật tức giận, cầm đại cái gì trong tay ném vào hướng trong phòng, bắt đầu điên máu.

“Mẹ nó! Anh ngại phiền tôi cũng ngại phiền vậy!”

Trầm Hàn gọi điện thoại cho Phương Kỳ, lớn giọng nói, làm như cố ý muốn cho Trần Xuyên nghe được.

Phương Kỳ nói: “Chậc chậc, mỗi lần xảy ra chuyện thì liền xem tôi như cái thùng rác mà trút giận. Nói đi nói đi, tôi đang nghe đây.”

Trầm Hàn xổ một trận: “Tôi sắp tức đến điên rồi! Cậu nói xem tôi tại sao lại phải đi nuôi một con ngựa? Tôi cả đời làm việc chưa đủ mệt hay sao mà còn phải đi hầu hạ hắn? Làm ơn đi, tôi là muốn sống chung với hắn chứ không phải mỗi ngày hết làm việc xong thì phải về nhà tiếp tục phục vụ hắn!”

Trầm Hàn có thể khẳng định Trần Xuyên đã nghe được, bởi vì lúc hắn đi ra ngoài, Trần Xuyên đang ngồi ở một bên giặt drap giường.

Trầm Hàn nhìn hắn vụng về cố sức làm cũng mềm lòng rồi, đi qua nói: “Thôi quên đi, để tôi làm.”

“Không sao đâu, anh làm cũng được.”

“Tôi chỉ là thuận miệng mắng vài câu thôi.”

“Anh hiểu mà,” Trần Xuyên cười đến rộng lượng, “Bây giờ là anh phục vụ em cả đời.”

Trầm Hàn giật mình, sau đó có chút ngượng ngùng cười, “Thôi đi, cả đời của tôi cũng không có rẻ mạt vậy.”

Trần Xuyên cũng cười: “Xem ra vẫn còn rất vui vẻ.”

“Anh thật sự muốn giặt sao? Được rồi, đổ nhiều bột giặt vào, còn khăn trải bàn tiện tay thì giặt luôn đi.”

“Được,” Trần Xuyên đáp lời, lại thấy Trầm Hàn đứng dậy đi ra ngoài, vội vàng hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“Mua chút cỏ khô cho anh.”

“Ừ. . . . . . Hả, mua cỏ khô làm gì?”

Cơm trưa Trầm Hàn làm rất phong phú, cố ý thưởng cho Trần Xuyên.

Trần Xuyên ngồi trước bàn tươi cười rạng rỡ, xoa tay khoa trương nói: “Oa, Trầm Hàn nhà chúng ta quá tuyệt vời!”

“Anh bớt lắm mồm đi. Muốn uống chút rượu không?”

“Không uống quả thực rất uổng phí.”

Trầm Hàn lấy rượu ra, hai người vừa uống vừa thân mật nói chuyện, thỉnh thoảng còn đút chút đồ ăn cho đối phương.

Trầm Hàn cắn đũa nói: “Phòng cách vách giờ làm sao đây, cứ để không như vậy?”

“Em không đề cập tới thì anh cũng quên mất. Bán thôi, để đó cũng vô dụng.”

“Được, dù sao cũng là anh mua.”

Trần Xuyên lên mạng kiểm tra giá nhà hiện tạ. Biết giá cả, có thể kiếm thêm chút tiền, cũng hỗ trợ thêm chi phí trong nhà.

Rất nhanh đã bán được phòng bên cạnh, là một đôi vợ chồng trung niên mua.

Giá cũng không có cao mấy, chủ yếu là do phương diện cách âm không làm cho người ta hài lòng lắm. Bên kia tìm cớ hạ giá, Trần Xuyên đồng ý xong giao dịch liền hoàn thành.

Lúc người ở phòng cách vách dọn đồ đạc đến làm rầm rầm cả ngày thật ầm ĩ. May là rầm rầm ban ngày, chứ buổi tối thì chắc khỏi ngủ.

Trầm Hàn suy nghĩ muốn đi qua nói một tiếng. Cửa vừa mở, một vật gì đó liền nhảy ra.

Trầm Hàn ngây người, sửng sốt, . . . . . Sau đó kinh hô một tiếng: “OK!!”

OK giống như muốn vẫy đứt cả đuôi, phát ra thanh âm ô ô bám chân Trầm Hàn.

Trầm Hàn hưng phấn, cứ nghĩ mất mà đột nhiên lại tìm được a! Hắn ôm lấy OK hôn lấy hôn để, sau đó nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần Xuyên, kích động hét lên: “OK đã trở lại!”

Vừa mới nói hết câu, chuông cửa đột ngột vang lên. Trầm Hàn giật mình, tốc độ của Trần Xuyên sao nhanh quá vậy? Hắn ôm OK đi mở cửa, nhưng ngoài cửa không phải là người quen, mà là một cậu nhóc mặc đồng phục học sinh chỉ sang cách vách nói: “Cháu là con của gia đình vừa mới dọn đến. Cháu tên là Từ Hàng, chó của cháu không cẩn thận chạy vào nhà chú, chú có thể trả lại cho cháu không?”

Trầm Hàn nhìn con chó trong lòng một cái, xác định chắc chắn là OK mới ngẩng đầu tức giận nói: “Đây là chó nhà chú!”

Từ Hàng đưa tay đoạt lấy OK trong lòng Trầm Hàn, nói: “Chú có bệnh hả? Đây là chó của cháu!”

Trầm Hàn không chịu buông tay, lớn tiếng nói: “Đây là chó nhà tôi, hai tháng trước bị người ta trộm mất! Sao đây sao đây, nhất định là cậu nhóc trộm rồi, trộm cái gì không trộm lại đi trộm một con chó!” Nói xong hắn liền nhấc chân muốn đá người.

“Chú nói cái gì kì vậy? Chó này là cháu mua!” Từ Hàng tránh chân của hắn, gọi: “Diện Đoàn, mày qua đây ngay cho tao!”

Trầm Hàn phanh một cái trực tiếp đóng sầm cửa, ôm OK bước vào phòng ngủ, mặc cho Từ Hàng ở bên ngoài gào thét.

Lúc Trần Xuyên về tới nhà Từ Hàng còn đang đứng ở bên ngoài nhà hắn đạp cửa. Trần Xuyên bắt gian tại trận, chạy nhanh lại đây chụp vai cậu nhóc nó: “Cháu bé, cháu đá hỏng cửa nhà chú rồi, bồi thường đi.”

Từ Hàng vừa nghe hai chữ nhà chú hai mắt liền sáng, bắt lấy hắn nói: “Bác ơi! Người nhà bác bắt chó của cháu không chịu trả!”

Trần Xuyên vừa nghe chữ “bác” này liền cảm thấy không thích người trước mắt, vì vậy có lệ nói: “Để chú đi mở cửa xem thế nào, cháu chờ một chút.”

Trần Xuyên vào nhà sờ cằm mình, bộ mình nhìn già lắm sao? Bác? Bác cái gì mà bác!

Trần Xuyên vào nhà, thấy OK thì kích động một phen, ôm nó hết hôn lại hôn.

Trầm Hàn sờ đầu OK nói: “Cái thằng nhóc ngoài cửa đi chưa? Nó cứ nói OK của chúng ta là của nó, còn đặt cái tên gì mà Diện Đoàn. Phi, thật không có kiến thức. Nhìn kìa nhìn kìa, OK đã bị ngược đãi thành cái dạng gì rồi, chưa thấy con chó nào gầy như nó a.”

Trần Xuyên cẩn thận nhìn OK, nhỏ giọng nói: “Hình như mập ra a.”

Trần Xuyên cùng Trầm Hàn thật vô sỉ quyết định không để ý tới đứa ngốc ngoài cửa, thản nhiên ở trong phòng làm việc, mặc cho Từ Hàng ở ngoài cửa la muốn rách cổ họng.

Trầm Hàn nhìn OK chơi bóng trong góc phòng đột nhiên tiếc thương cho người ngoài cửa, quay sang nói với Trần Xuyên: “Anh nói xem nó là loại chó gì a! Vong ân phụ nghĩa kinh khủng! Dù thế nào đi nữa thằng nhóc cũng nuôi nó mấy tháng, anh nhìn nó kìa, nửa điểm lưu luyến cũng không có.”

Trần Xuyên bao che khuyết điểm cho OK, trợn mắt bịa đặt với Trầm Hàn: “Thật ra OK chính là thừa kế bản tính của anh, quên không được người cũ.”

Trầm Hàn cười nhạo hỏi: “Trần tiên sinh, anh nói lời này có thật không?”

“Thật.”

“Anh đi ra xem thằng nhóc đi, nó rống nãy giờ cũng thật đáng thương.”

Trần Xuyên không chịu đi: “Nó kêu mệt sẽ tự nghỉ thôi.”

Trầm Hàn nghĩ cũng đúng, liền mặc kệ nó.

Thực hiển nhiên, bọn họ đều xem thường Từ Hàng. Từ Hàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng có thể xem như thành phần tử tiểu tri thức, nó kêu đến yết hầu đau rát cũng chẳng quan tâm cái gì là lễ độ lần đầu gặp mặt, cũng chẳng quản là hàng xóm của nhau, cầm di động ấn 110.

Khi Trầm Hàn với Trần Xuyên nhìn thấy người ngoài cửa đội mũ kê-pi* thì há hốc mồm, khí thế cũng rớt xuống đáy cốc.

*nón cảnh sát

Từ Hàng chỉ vào hai người bọn họ nói: “Bác cảnh sát, là bọn họ! Bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, bắt chó của cháu không chịu trả!” Từ Hàng trừng mắt nhìn Trần Xuyên, vốn cứ tưởng có thể nhờ bác này giúp mình, nguyên lai hai người này là đồng bọn!

Trần Xuyên phản ứng nhanh, vội vàng cười cười nói: “Hiểu lầm hiểu lầm thôi. Đừng kích động, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.”

Trầm Hàn phía sau cũng cười theo, chạy đi rót nước bảo mọi người ngồi xuống rồi nói: “Anh cảnh sát anh gọi là gì, có chuyện gì chúng ta từ từ giải quyết ha,” hắn ngẩng đầu chỉ vào Từ Hàng nói, “Cháu cũng đừng tức giận, lại đây uống miếng nước đi, hét nãy giờ chắc khát nước rồi.”

Từ Hàng không đến, sợ Trầm Hàn không có ý tốt.

Trầm Hàn tâm tư xoay chuyển cực nhanh, hiểu được vấn đề trọng yếu hiện tại nhất chính là chứng minh OK là chó của ai. Hắn chọc chọc Trần Xuyên, bảo Trần Xuyên đi tìm hóa đơn mua chó, giấy chứng nhận cho phép nuôi chó, thuận tiện đem hình ảnh hay video clip gì đó, cái gì có lợi thì đều lấy ra.

Chứng cớ bày ra trước mắt, Từ Hàng không còn lời nào để nói, nhìn chằm chằm màn hình, viền mắt đều đỏ.

Trầm Hàn cười đến sáng lạn, đứng dậy tiễn cảnh sát xong rồi xoay người lại, bắt đầu kiêu ngạo, nói: “Cái gì của ông thì sẽ là của ông, nhóc con lấy không được đâu, đừng có hy vọng nữa.”

Từ Hàng đứng dậy trở về, bộ dạng giống như rớt mất ba hồn bảy vía.

Trần Xuyên nhìn nó thấy có vẻ đáng thương, hơi lo lắng nói: “Chắc nó không đi làm mấy chuyện ngu ngốc chứ hả?”

Trầm Hàn liếc mắt nhìn hắn: “Lo lắng vớ vẩn, ai lại vì một con chó ngốc mà đi tự sát chứ? Trẻ con đều như vậy a, qua một thời gian ngắn thì sẽ tốt trở lại thôi.” Hắn đá đá OK đang chơi dép lê trên chân của mình, nói: “Mày có tiền đồ đó, kinh động đến cảnh sát luôn rồi kìa.”

Trần Xuyên vẫn có chút bất đắc dĩ: “Dù sao cũng là hàng xóm, nếu quan hệ quá căng thì chỉ có hại không có lợi a.”

Trầm Hàn cũng mặc kệ, hắn cảm thấy mình cũng không sai, bảo vệ quyền lợi của mình là hoàn toàn chính xác. Ai bảo Từ Hàng mua cái gì không mua lại mua nhầm OK, chỉ có thể coi là nó xui.

Tối nay, Trầm Hàn rửa mặt xong lên giường chuẩn bị ngủ. Hắn thoải mái phun một hơi, rốt cuộc cũng có thể ngủ lại rồi. Trần Xuyên nằm một bên không an phận, vươn tay sờ sờ hắn, hai bên tán tỉnh ôm ấp lẫn nhau một trận. Trần Xuyên xoay người đè lên phía trên, hết hôn lại sờ, đang chuẩn bị mặc giáp xông trận thì cách vách đột nhiên truyền đến tiếng hát nửa đêm, giống như tiếng ma rên. Trần Xuyên hết hồn giật một cái, phía dưới liền vứt bỏ giáp, tiết.

Hắn xẩu hổ nhìn Trầm Hàn, Trầm Hàn cứng ngắc cả người, trừng mắt nhìn hắn, một hồi sau mới kỳ quái nói: “Cái giọng này sao quen quá vậy ta?”

Trần Xuyên nghe cũng thấy quen thuộc. Trầm Hàn nói: “Đây không phải là giọng của tiểu tử kia sao!”

“Mẹ nó!” Trần Xuyên mắng. Vừa nãy đáng ra không nên thương cảm cho nó, hơn nửa đêm không ngủ hát hát cái gì, làm ông giật mình tiết sớm thì biết tìm ai khiếu nại đây!

Trần Xuyên nhảy xuống giường, bước vào phòng tắm cầm khăn lau chất lỏng màu trắng trên bụng Trầm Hàn, hưng trí cũng hết sạch. Trầm Hàn chịu không nổi như vậy, đẩy Trần Xuyên ra nhảy xuống giường, đi tắm rửa một lần nữa.

Cầm xà phòng chà người, thanh âm cao vút lại vang lên, xà phòng trong tay Trầm Hàn rơi xuống bồn tắm lớn. Lúc cúi người đi nhặt Trầm Hàn thầm nghĩ, tiểu tử này bộ đi học ca kịch à, cái âm siêu cao vậy cũng có thể lên được, hơn nửa đêm không để cho yên cho người ta ngủ!

Hôm sau, Trần Xuyên thừa dịp Trầm Hàn đi làm trước, bước sang gõ cửa nhà bên. Mẹ Từ Hàng mở cửa ra, ngẫm chắc Trần Xuyên là tới trách con trai nhà mình hơn nửa đêm kêu như quỷ rống, biểu tình trên mặt cũng không được tự nhiên.

Trần Xuyên móc bóp da ra nói: “Chị Vấn, thật sự xin lỗi. Chuyện của OK tôi cũng không nghĩ muốn làm lớn như vậy. Thôi thế này đi, lúc chị mua nó mất bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho chị.”

“Này. . . Như vậy không được.”

“Nên mà nên mà.”

Trần Xuyên cảm thấy tốn chút tiền có thể ngăn được cái tiếng hát ma chê quỷ hờn của Từ Hàng cũng đáng. Hắn không muốn lần sau đang cùng Trầm Hàn cá nước thân mật lại bị một tiếng sấm đánh tới, như vậy hắn sẽ chết không toàn thây.

May mắn chuyện ngày hôm qua Trầm Hàn cũng không để ý. Nếu không, sau này khỏi mong ngóc đầu dậy!


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...