Tiêu Nhiên Mộng

Chương 9: Phản bội


Chương trước Chương tiếp

Edit: Imadoki

"Ha ha..." Mông Khoát cười to, " Không thể tưởng tượng được, Bộ Sát nổi danh máu lạnh vô tình thế mà cũng có ngày thất thủ vì người khác, lại là vì một kẻ xấu xí với một tên phế nhân vô dụng."

Bộ Sát khép mi, tôi thậm chí có thể nhìn thấy lửa giận cùng sát khí đang bùng lên dữ dội trong đôi mắt ấy, còn có sự chán ghét bản thân cùng nét bi ai.

Không hiểu vì sao hắn đã ra tay hạ sát rồi lại tự giễu bản thân thế này, nhưng tôi hoàn toàn cảm nhận sâu sắc được nỗi lòng của hắn.

Nếu không vì tôi bất tài, nếu không vì tôi nhất thời lơ là, Kì Nhiên hẳn sẽ không bất tỉnh như thế này.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy mình thật đê tiện. Đã từng cố gắng hòa nhập cùng bọn họ, nói rằng họ là bằng hữu duy nhất, vậy mà giờ đây, khi họ bắt đầu tiếp nhận mình, tôi lại dùng cái cớ "Không thể để lại vết tích nào ở nơi này" để dần lạnh nhạt, thờ ơ, không thèm quan tâm đến bản thân.

"Bộ Sát!" Tôi mở miệng, giọng nói lạnh như băng.

Hắn quay đầu lại nhìn tôi, trong một khắc lại như mất đi vẻ tỉnh táo, mắt tràn ngập sự kinh ngạc. Tôi chợt thấy lòng mình sao mà xót xa quá.

Tay tôi giữ một thanh đoản đao mỏng như cánh ve kê vào chiếc cổ trắng nõn của Kì Nhiên, cố gắng giữ cho giọng mình thật lạnh lẽo:"Đưa đá Huyền Vũ cho ta."

Ánh mắt Bộ Sát lia về phía tôi, đáy mắt lạnh đến mức có thể đóng băng người khác. Vài lọn tóc đen như mực cùng tà áo nhẹ nhàng bay lên càng làm rõ nét hơn gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt đỏ ngầu hệt như Tu La đến từ địa ngục, cay nghiệt mà tàn bạo.

Khác với trước đây, hắn vì sự ấm áp của Kì Nhiên mà giấu bộ mặt đen tối của mình xuống tận đáy lòng, nhưng lại vô tình làm tôi cứ ngỡ đó là con người thật của hắn. Thật nực cười—

Hóa ra, đến giờ phút này, tôi mới chân chính diện kiến một Bộ Sát đáng sợ đến như vậy.

Hóa ra, đây mới đúng là thiên hạ đệ nhất sát thủ—Bộ Sát.

Nhưng mà, điều làm tôi bối rối nhất chính là sâu trong đôi mắt lạnh lẽo ấy lại mang theo sự đau xót, cố gắng gượng dồn nén suy sụp để giữ lại tia lí trí cuối cùng. Giống như bị ngọn lửa xanh nơi địa ngục thiêu đốt, toàn thân tôi đau đớn không thôi.

Hắn đang nhớ đến lời thề của tôi ư? Có lẽ là câu: Các anh là bằng hữu duy nhất tôi có chăng?

Nuốt xuống tất cả cay đắng, tôi cố nén nước mắt đang dâng lên nhanh chóng, đoản đao ở cổ Kì Nhiên run lên kéo theo một dòng máu nhỏ:"Nếu ngươi muốn giữ lại mạng hắn thì mau đưa đá Huyền Vũ đây cho ta."

"Ngươi dám!" Bộ Sát bỗng nhiên gào lên, đôi mắt đỏ ngầu như muốn thiêu cháy tôi, Huyết đao chém thẳng xuống, dừng ngay trên đỉnh đầu.

Vài sợi tóc bị cắt phải nương theo hai má tôi rơi trên gương mặt Kì Nhiên, trên đôi môi tái nhợt, rung rung theo từng nhịp thở mỏng manh của hắn. Tôi dùng bàn tay còn lại phủi nhẹ chúng, đáy mắt khắc sâu hình bóng gương mặt này vào tận đáy lòng.

Tôi vẫn còn nhiều điều muốn nói với hắn lắm, tỉ như hắn lương thiện, đẹp đẽ như vậy đương nhiên không cần phải sống một cuộc đời dưới lớp mặt nạ; tỉ như hắn không cần phải đối đãi tốt với tất cả mọi người, để rồi lại quên mất phải quan tâm đến chính mình nhiều hơn; tỉ như...

Ngẩng đầu lên, tôi không chút sợ hãi nhìn thẳng vào khuôn mặt đang tức giận kia, khóe môi nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo, thản nhiên nói:"Vậy là ta đã đúng, ngươi hẳn đem đặt cược toàn bộ thế giới của mình vào sinh mệnh của Kì Nhiên."

Bộ Sát kinh ngạc nhìn tôi một lúc lâu, đôi mắt đỏ thẫm đã dần chuyển thành màu đen, tận đến khi có thể sánh với màn đêm mù mịt. Tôi biết, hắn đã xem tôi là kẻ địch giống như tên Mông Khoát, không còn có thể...cùng nhau tươi cười nữa, không còn có thể thề non hẹn biển trở thành bằng hữu của nhau nữa.

Tôi chợt nhận ra: thật nực cười, có lẽ, đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng xem tôi là bằng hữu.

Lòng tôi quặn đau từng hồi nhưng lại phải mỉm cười nhìn hắn thu gươm, lấy ra từ trong ngực một khối đá đen, tròn lẳng, trong suốt như thủy tinh vứt xuống chỗ mình, cười lạnh nói:

"Chỉ vì một khối đá này lại không tiếc hủy đi dung mạo của mình, còn thề độc, đồng hành cùng bọn ta suốt một tháng, quả thật là làm khó cho ngươi quá!"

Tôi giữ chắc đá Huyền Vũ vẫn còn vương lại hơi ấm, thu đỏan đao, thờ ơ nói:"Ta khuyên ngươi một câu, ở lại nơi này với ta chỉ là điều vô nghĩa mà thôi, không bằng ngươi dẫn Kì Nhiên đi mau lên. Huynh ấychỉ sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa?"

Bộ Sát khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao lóe lên sát ý. Liền ngay sau đó đến gần chỗ tôi, ngồi xuống nâng Kì Nhiên đã hôn mê lên. Trong nháy mắt khi hắn đứng dậy, tôi ngẩng đầu, nở nụ cười nhàn nhạt nhưng lại vô cùng chân thành, tuy đôi mắt sáng lấp lánh như sao nhưng lại không giấu được vẻ bi thương.

Hắn ngẩn người rồi nhanh chóng nhếch môi châm biếm, lạnh lùng liếc tôi, vẻ mặt như đang nói: tới bây giờ mà ngươi vẫn muốn gạt ta ư? Hắn lập tức xoay người rời đi, để lại cho tôi bóng lưng băng giá mà cô độc biết bao.

Tôi đứng dậy, nhìn về phía Mông Khoát đang bị tình thế trước mắt làm cho thất thần, thản nhiên cười, nhân tiện trưng ra khuôn mặt đầy sẹo làm bọn họ giật mình.

"Mông Tướng Đại nhân, Bộ Sát muốn bỏ chạy, chúng ta mau đuổi theo!" Một tên lính vội vàng nhắc nhở.

"Truy cái gì mà truy!" Mông Khoát quát lên, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn tôi cười nói,"Không thể tin được cô nương còn trẻ vậy lại có kế sách cùng tài trí hơn người như thế, ngay cả Bộ Sát mà cũng tin lầm cô? Đúng là không nhìn người qua tướng mạo được!"

Khóe miệng tôi khẽ nhếch lên, ngoài cười nhưng trong lòng lại lạnh đi, đáp:"Còn hơn là giả dạng Mông tướng quân và thuộc hạ của ngài, âm mưu nho nhỏ của ta thì có thấm vào đâu?"

Gương mặt hắn trầm xuống, mắt ánh lên sự hung ác, thấp giọng nói: "Ngươi như thế nào lại biết..."

Nhìn nụ cười bỡn cợt của tôi, giọng hắn đột nhiên ngừng lại một chút rồi quát to:"Ngươi dám gài ta?!”

"Ấy! Không phải là chính ngươi mới không nên tiết lộ cho ta sao? Ta nãy giờ chưa nói gì cả đó!"

"Xú nha đầu!" Hắn giậm mạnh chân, "Biết điều thì mau giao đá Huyền Vũ ra đây, không thì ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

"Mông tướng quân!" Tôi hét lớn một tiếng.

"Có mặt!" Đám binh lính sau lưng rốt cuộc cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng. Haizz! Ai bảo trời sinh là quân nhân đều phản xạ có điều kiện như vậy, thật là hết cách, tôi lắc đầu.

Hắn hung hăng từng mắt với bọn lính sau lưng, tiếng cười lập tức nín bặt, không hổ danh là quân lính đã qua huấn luyện.

"Mông tướng quân, ngươi hãy căng mắt ra mà nhìn khuôn mặt ta này." Tôi cười nham hiểm, "Nếu không nhờ công các người làm náo loạn, ta đã nhanh chóng lấy được hòn đá, vậy mà giờ phút này lại không thể không thay đổi kế hoạch. Ngươi cho rằng, một nữ nhân, nếu ngay cả dung mạo cũng không để tâm, sống không bằng chết còn đáng sợ nữa ư?"

Những lời nói này của tôi chủ yếu là muốn chỉ ra cho hắn một hướng suy nghĩ khác, khiến cho hắn nghĩ tôi tiếp cận Bộ Sát để lừa lấy đá Huyền Vũ. Đối mặt với một người vì mục đích mà không tử thủ đoạn nào như vậy thì hắn không thể không kiêng kị.

Hắn chật vật đỡ lấy cánh tay, mặt lúc trắng lúc xanh. Lát sau nheo mắt lại, tức giận nói:"Dù không cần thủ đoạn gì, chỉ cần ta vẫn mạnh hơn ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể mang theo đá Huyền Vũ chạy trốn ư?"

Tôi cười cười:" Đương nhiên là không thể. Chỉ có điều, Mông tướng quân, chẳng hay ngươi có nhớ là gần đây có sông Hoàng Hà không?"

Hắn biến sắc, vì về bên phải phía trước khách điếm, cũng cách nơi này không xa là một con sông hộ thành, tuy vậy vẫn mạnh miệng:"Ngươi mất bao tâm huyết mới lừa lấy được hòn đá này từ tay Bộ Sát thì làm sao có thể vứt đi như vậy?"

Nụ cười tôi vẫn không thay đổi, ngược lại càng sáng lạn hơn:"Ta muốn thương lượng điều kiện!"

"Nói đi!" Mông Khoát rốt cuộc cũng chịu nhượng bộ, "Làm thế nào thì ngươi mới giao đá Huyền Vũ ra?"

Tôi cười thầm, tên này chỉ là một kẻ tiểu tốt tứ chi phát triển thì làm sao sánh được với quỷ kế của tôi. Thật không biết ai là kẻ đã dạy cho hắn thủ đoạn uy hiếp Bộ Sát...

Là ai...Dạy hắn ư? Nỗi lo sợ không biết từ đâu bỗng nhiên tràn tới, dây thần kinh tôi trong nháy mắt căng ra, từng sợi lông tơ trên người mình cũng dường như dựng cả lên. Tôi bừng tỉnh, bản năng lường trước nguy hiểm được bồi dưỡng tại Viện đào tạo sát thủ bắt đầu rục rịch.

Không ai có thể hiểu được, tôi chán ghét, sợ hãi cái loại bản năng này bao nhiêu. Mỗi lần nó xuất hiện lại luôn từng giờ từng khắc nhắc nhở tôi về quãng thời gian mà bản thân lúc nào cũng muốn xóa đi đã trở về như một cơn ác mộng tăm tối của quá khứ cứ mãi ám ảnh.

Tôi nắm chặt đoản đao, bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh, tiếng “thình thịch” không ngừng vang lên trong lồng ngực suýt chút khiến tôi đánh mất khả năng suy nghĩ. Ra sức bấm móng tay sâu vào trong da thịt, cơn đau truyền đến làm tôi thoáng tỉnh táo.

Tôi không chút để tâm cười khẽ, tinh thần toàn bộ lại vang lên tiếng cảnh báo.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...