Tiểu Nha Đầu! Em Là Của Riêng Tôi

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Nó nuốt nước bọt:

- Không…không sao ạ…

- Vào đi, Thiếu gia đang đợi chúng ta!

Cái gì mà thiếu gia, tên chết tiệt đó… sao bố lại quen được hắn chứ? Quan hệ gì đây?

Nó vẫn không động đậy, không hề có tiến triển là nó sẽ bước ra khỏi xe, trong khi đó, bố nó đã vào được 10p…

Ông quản gia Lam quen thuộc ra đón nó:

- Tiểu thư, sao tiểu thư không vào, tiểu thư ở ngoài này 10p rồi đấy, bố cô và thiếu gia đang đợi cô mà?

Nó ngớ người nhìn ông quản gia:

- CHuyện gì vậy hả bác?

- Tiểu thư cứ vào đi… Mời tiểu thư…

Ông quản gia trịnh trọng mời nó bước vào, nó đành phải bước khỏi xe, rồi lững thững đi vào trong, nhưng đến cửa, nó dừng lại… nó vẫn hoang mang và chẳng hiểu gì hết…

Nó nghe thấy giọng hắn:

- Tôi thật sự không hiểu… Mà tôi cũng sẽ không đồng ý đâu… giờ tôi có bạn gái rồi… lần này phụ lòng ông…

Cái gì vậy??? sao hắn lại nói thế??? Chuyện gì đang diễn ra vậy????

Tiếp đến là giọng bố nó:

- Thiếu gia Vũ, cậu chưa gặp con gái tôi, làm sao có thể khẳng định được?

Ông quản gia thấy nó đứng nghe ngóng, liền lớn tiếng ( ông làm hỏng việc của tôi rồi – Nó nghĩ):

- ÔNG CHỦ, THIẾU GIA! TIỂU THƯ ĐANG VÀO Ạ!!!!!

Nó đành mình bước vào, mặt nghệt vô cùng… hắn khẽ giật mình…

Hóa ra nha đầu này! Làm hắn tưởng ả tiểu thư õng ẹo nào!

Hắn nhếch mép cười với nó. Gì chứ??? Nó vênh mặt lên…

Hôm nay nha đầu này thật xinh… bộ váy đơn giản nhưng khuyến rũ đôi mắt hắn, khuôn mặt nó thì khuyến rũ lòng hắn…

Bố nó kéo nó ngồi xuống, cười:

- Thiếu gia Vũ, đây là con gái tôi! Con bé học rất giỏi, rất thông minh, lại xinh xắn, chẳng lẽ không hợp ý cậu? con bé chỉ hơi nghịch một tý thôi!

Nó nhăn mặt nhìn bố:

- Bố đang nói gì vậy?

Bố nó cười suýt xoa:

- Ha ha…con gái… đây là Thiếu gia Triệu Minh Vũ, con trai duy nhất của nhà họ Triệu, bố cậu ấy là người buôn bán bất động sản nổi tiếng hàng đầu thế giới! mẹ của cậu ấy là nhà triết học nổi tiếng. Ông bà Triệu là bạn của bố từ ngày xưa, 2 bên đã giao ước với nhau, khi các con lớn đến 18 tuổi, sẽ cho 2 đứa lấy nhau! Ông bà Triệu rất yêu quý con từ hồi bé!^^

Nó sốc. Sốc đến nỗi đứng tim… mặt nó đanh lại, không một biểu cảm, lần đầu tiên nó thấy bức bối, bực bội khi bố mẹ của nó tự ý quyết định chuyện hôn sự cho nó ngay từ bé mà nó chẳng biết gì. Không những thế, nó với hắn còn là bạn bè cùng trường, nó gét hắn mà hắn lại càng gét nó… làm sao lấy nhau chứ? Nó đứng bật dậy:

- Bố… Bố làm sao vậy? từ lúc lớn, bố có áp đặt con chuyện gì đâu? Sao lại đi áp đặt hôn nhân đại sự của con chứ? Điều bố nói sẽ không xảy ra, xin lỗi bố.

Nó giận bố nó vô cùng, đùng đùng bỏ ra ngoài, nhưng vừa ra đến cửa thì giọng nói của hắn vang lên, nghe kì kì lắm:

- Tiểu thư Nhược Hi, nếu bố mẹ chúng ta đã quyết, tại sao không chiều theo ý họ? họ là bố mẹ đẻ ra chúng ta! Hãy ngoan ngoãn một chút đi!

Bố nó ngẩn người nhìn hắn.

- 2 con đã gặp nhau ở trường?

Hắn cười, lễ phép vô cùng:

- Vâng, thưa bố vợ! những lời con vừa nói, con xin rút lại, con sẽ tự mình có được trái tim của vợ tương lai của con!

Bố nó mỉm cười:

- ồ… Con nói vậy, ta thấy an tâm vô cùng!

Hắn cười…

Hắn thích nó rồi… thích cái cá tính của nó… thích khuôn mặt nó, thích làn da nó, thích đôi mắt nó, thích phong cách nói của nó… thích hết… thích hết mọi thứ trong con người nó, những hành động hắn làm cho nó đều vì lí do này… vì hắn thích nó… Mãi đến giờ hắn mới nhận ra…

Còn nó, nó bị đơ… đơ cứng… Hắn tự nhận nó là “vợ tương lai” tự nhận bố nó là “bố vợ” nó thấy sợ hắn quá, hắn đúng là điên rồi mà, hắn gét nó lắm, chắc chắn chỉ mượn cớ này mà trêu chọc nó mà thôi, nhưng nó không thể….

- Thiếu gia Minh Vũ, cậu nghe cho rõ đây! Tôi đâu thích cậu? mà cậu cũng đâu thích tôi…

- Tôi thích cô.

- Cậu nói xuông cho vui phải không? Cậu chỉ mượn cớ chọc tôi thôi…

- Đó là thật.

Hắn đang đùa sao? sao lại đem cái vẻ mặt nghiêm túc đó ra chứ, ôi…. Nó tức muốn chết mất… sao hắn phải làm thế chứ?????

- Cậu điên à?

- Không hề.

- Vậy thì cậu hãy để tôi được giải thoát chứ?

- KHông được…

Nó nhắm mắt, giậm chân xuống đất, nó tức… sao hắn cứ nghiêm túc như thế? Hỏi câu nào cũng nói linh tinh…

- Cậu…cậu…. Cậu làm tôi phát bực!!!!!!!!!!!!!!!

- Cô hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh tất cả những điều tôi nói là thật!

Nó nhìn chằm chằm hắn:

- Như vậy có nhanh quá không? Thiếu gia?

- KHông hề.

Nó quay mặt về phía cửa:

- Cậu thôi đi…. Tôi bực lắm rồi đấy….

Hắn bỗng nắm chặt vai nó, xoay người nó lại, để nó đối diện với hắn, hắn đặt tay trước ngực nó, cười nham hiểm vô cùng:

- Chỗ này, sẽ là của tôi.

Nó nhìn hắn chằm chằm,con mắt mở to nhìn hắn, đôi má thì ửng đỏ, nó đang ngượng ngùng sao? Gạt tay hắn, ra khỏi cửa nhà hắn:

- Tùy cậu.

1 câu nói để có thể cắt đứt cuộc trò chuyện điên rồ này, nó thấy rối lắm. Người nó thích là Hoàng Minh, chứ không phải Minh Vũ, nó gét Minh Vũ, thích Hoàng Minh!!!!

Nhưng khi đứng trước hắn, nó lại thấy bồi hồi kinh khủng, khi ở bên cạnh hắn, nó thấy ấm áp, mặc dù cả 2 hay gây sự với nhau, nhất là 2 cái lúc nó gần như sắp lìa khỏi trần gian thì hắn xuất hiện, trong mỗi giấc mơ lúc ấy, đều có khuôn mặt hắn, hắn níu kéo nó lại, níu kéo sự sống của nó…

Nhưng chẳng lẽ, đến cảm xúc của tình yêu mà nó cũng không phân biệt được ư? Nó ngốc đến vậy sao? Điên đầu quá…

Nó lấy đôi tay tự làm xù đầu mình, nó đau đầu dã man, nó không muốn nghĩ nữa.

Thế là một ngày bất ngờ lớn đối với nó đã qua…

Thật sự kinh khủng, quá sức tưởng tượng của nó…

Minh Vũ là người có hôn ước với nó từ bé… Má ơi!!! Nó không nghĩ nữa…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...