Tiểu Lang Quân
Chương 7: Không được tự nhiên
Diêu Cẩn vốn là không có bằng hữu, khó khăn lắm mới có một người nguyện ý cùng hắn trò chuyện, hắn thật dự không muốn như vậy liền mất đi, thực ra ở trong lòng hắn, rất hiểu rõ, phần lớn là Lam Y vì Thanh Quân mới để ý tới hắn, nhưng cho dù là như thế, hắn cũng thật cao hứng.
Hai ngày này Công Dã Thanh Quân luôn ở trong phủ nghĩ ngơi dưỡng thương, nàng cũng không biết vì sao, cảm giác mình gần đây đối với hắn có chút cưng chìu, cái nhận thức này đọa nàng giật mình, nàng là làm sao a? Tìm một vài nam nhân, sau đó vợ chồng tôn trọng nhau, hai người cùng chung cả đời, nhưng còn bây giờ thì sao, thiếu chút nữa đã bị Diêu Cẩn nắm mũi dẫn đi rồi, như lời này sao!
Nằm ở trên xích đu, từ trong ngực lấy ra tượng tiểu ngọc, nàng thở dài nhìn qua xem lại, bộ dạng ngu ngốc kia của Diêu Cẩn lập tức xuất hiện ở trước mặt, nhẹ nhàng duỗi ngón tay bắn hai cái ở trên mặt của tượng ngọc, lẩm bẩm nói: "Ta cũng không thể lại bị ngươi định đoạt rồi, tiểu tử ngươi!"
"Mười tám cũng nhỏ một chút......" Nàng thở dài: "Nếu không đợi đến hai mươi?"
Đang miên mang suy nghĩ, đột nhiên Thanh Hoa gõ cửa mà vào, hắn khẽ khom người nhắm mắt nói: "******, Diêu công tử mời người đi một chuyến đến Quảng Hàn Lâu."
"Diêu công tử nào?" Công Dã Thanh Quân ngạc nhiên, không dám tin nhìn hắn, Diêu Cẩn?
"Chính là Diêu công tử nhà bên cạnh, gã sai vặt kia của hắn đến đưa thư mà!" Thanh Hoa không dám xem thường bọn họ, nhìn ý tứ của*****, dường như thực sự muốn kết hôn với hắn a.
Công Dã Thanh Quân gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng đứng dậy bước đi thong thả hai bước, chậm rãi lại ngồi trở lại: "Đi xuống đi, ta nằm một lát."
Nàng đoán ý đồ của hắn, lăn qua lộn lại không chịu đứng dậy, vốn là không muốn theo ý hắn, nhưng lại không chắc hắn có chuyện gì, có đi hay không?
Quảng Hàn Lâu ở kinh thành vốn là tên một nhà ăn, chờ lúc Công Dã Thanh Quân chạy tới, Diêu Cẩn đã không kiên nhẫn đợi được, Hạ Như ở cửa chính đi tới đi lui, mấy lần muốn chạy tới phủ tướng quân hỏi một chút, nhưng nhưng vẫn còn nhịn được.
Xa xa hắn nhìn thấy Thanh Quân***** một mình một người từ từ đi tới, lập tức nghênh đón, cũng không nói chuyện gì, chính là như vậy truyền một tờ giấy mà gọi nhân gia***** đến, quả là có chút thất lễ.
"Thanh Quân*****, công tử ở trên lầu a!"
"Uh," Công Dã Thanh Quân gật đầu, đi theo phía sau hắn.
Diêu Cẩn đang ở trong một gian phòng trang nhã cùng Lam Y nói chuyện người Đa tộc của bọn hắn, mà Lam Y nghe say sưa ngon lành, hắn thấy vậy lại nâng cao giọng, trong lúc hăng hái đại cao, quên mất chậm chạp không đến mau của Công Dã Thanh Quân.
Đang nói đến chuyện Đa nam tử đi cưới, Công Dã Thanh Quân dưới sự chỉ dẫn của Hạ Như, đi đến, nét mặt hắn vui vẻ, vội vàng đứng dậy, đỏ mặt nói: "Thanh Quân, ngươi thế nào mới đến a."
Lam Y đưa lưng về phía cửa, hắn nghe thấy tiếng bước chân vội vàng đứng dậy, toàn thân Công Dã Thanh Quân mang chiếc váy màu tím nhạt, búi tóc trên đầu nới lỏng đơn giản, cùng ở học viện là khác biệt rất nhiều, lúc nhìn thấy hắn, đầu tiên là hơi giật mình, sau đó gật đầu cười.
Vài người ngồi vào chổ, Diêu Cẩn giới thiệu nói: "Vị này chính là Công Dã Thanh Quân, ngươi biết rồi, kia, đây là bằng hữu của ta, hắn ở Thành Tây, là Lam Y."
Vẻ mặt Lam Y trong sáng chân thật nhìn Công Dã Thanh Quân, thẹn đỏ mặt nói: "Công Dã*****...... Ân, hảo."
"Ân......"
Công Dã Thanh Quân không có nghĩ tới tình huống thế này, nàng liếc qua Diêu Cẩn, vẻ mặt đang căng thẳng quan sát phản ứng của nàng, sau khi nhìn lên ánh mắt của nàng, lại nhanh chóng cuối đầu.
Nàng tự nhiên ngồi ở một bên, trong lúc này trong gian phòng trang nhã trở nên yên tĩnh, Diêu Cẩn ngồi ở đối diện nàng, vẻ mặt căng thẳng quan sát, Công Dã Thanh Quân chỉ làm như không nhìn thấy.
Lam Y không chút xấu hổ, hắn rót một ly rượu cho Thanh Quân, đưa tới trước mặt nàng: "Thanh Quân***** tới có chút đã muộn, nên phạt."
Ngược lại hắn mạnh dạn, Công Dã Thanh Quân kinh ngạc, nàng vui vẻ đón lấy, rượu này thì cùng rượu trái cây như nhau, nàng không sợ chút nào.
Hai người tới ta đi, cũng uống đến sung sướng, Diêu Cẩn còn ở một bên chen vào nói, sau đó thở hổn hển một mình bắt đầu uống rượu, Công Dã Thanh Quân, liếc nhìn, tên tiểu tử này uống không ít, sắc mặt hắn đỏ ửng, cũng lẩm bẩm cái gì đó.
Nàng chỉ cảm thấy đau đầu, nhìn hắn một chút đang làm cái gì, giới thiệu tiểu công tử cho nàng biết, không để ý tới không được, lý do hắn lại tức giận......
Màn đêm buông xuống, Lam Y cùng Diêu Cẩn đều có chút say, Công Dã Thanh Quân kêu Hạ Như, chuẩn bị xe ngựa, tiểu công tử kia ngay cả gã sai vặt cũng không mang theo, nàng vì tránh tình nghi cũng không muốn đi tiễn, liền kêu Hạ Như cùng gã sai vặt của tửu lầu đem đỡ lên xe ngựa, nhìn bọn họ vững vàng rời đi, lúc này mới quay đầu lại lưng Diêu Cẩn.
Diêu Cẩn đã say như chết rồi, Công Dã Thanh Quân cúi xuống, cõng hắn ở sau người, hai bên đường mờ tối đèn lồng theo gió nhẹ nhàng đong đưa, nàng cõng hắn từng bước từng bước một đi về nhà.
Vốn định đưa Diêu Cẩn hồi phủ trước, nhưng mới vừa đi tới cửa, nàng nhẹ nhàng nắm véo bắp đùi Diêu Cẩn: "Diêu Cẩn! tỉnh tỉnh......"
Tiểu tử Diêu Cẩn này há miệng vừa muốn nói chuyện, liền nôn ói ở trên gáy của nàng!
Công Dã Thanh Quân nghiếng răng nói lầm bầm: "Diêu Cẩn!"
Hắn lại không có phản ứng, thị vệ phía trước dĩ nhiên nhận ra nàng, đi lại xem, nàng chịu đựng mùi lạ trong mũi càng ngày càng nặng, chính là cõng Diêu Cẩn trở về bên trong phòng của mình.
Thanh Hoa đem tới nước nóng, Công Dã Thanh Quân đem Diêu Cẩn ném vào trong nước, hạ một chút: "Lấy hai y phục sạch sẽ, hảo hảo tắm cho hắn, ta đi ngâm nước một lát."
Thật ra thì không muốn nghĩ nhiều như vậy, nhưng khi lúc nàng trở lại, trông thấy Diêu Cẩn đang ngủ trên giường, nhất thời chợt ngẩn ra.
Miệng đắng lưỡi khô, nàng là một nữ nhân bình thường, ở trong cái thế giới này, nử tử bình thường muốn có tình ý mới bình thường. Công Dã Thanh Quân lê dép lên giường, nàng tiến vào mặt trong, bắt đầu đếm cừu......
~~~~~~
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm, Diêu Cẩn giống như thường ngày như thế tỉnh lại, hắn xoa mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, duỗi lưng một cái, liền xoay người muốn rời giường, nhưng vừa giương mắt nhìn, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.
Công Dã Thanh Quân nằm ở bên cạnh hắn, nàng nằm ở một bên, ngủ rất ngon, duỗi ngón tay qua, nhẹ nhàng nắm véo mặt của nàng: Là thật!
Tối qua, Tối qua! Diêu cẩn hậu tri hậu giác nhìn trên người mình, ăn mặc là y phục của nàng, chẳng lễ...... Hắn đỏ mặt.
Nói như vậy, hắn là người của nàng?
Đang nghĩ lung tung, Công Dã Thanh Quân đã thức dậy, nàng nhìn vẻ mặt xuất thần của hắn nhíu mày nói: "Thế nào? Choáng váng?"
Diêu Cẩn thoáng cái nhào tới trên người của nàng: "Thanh Quân! Ngươi phải lấy ta!"
Công Dã Thanh Quân thét lên một tiếng, đưa tay đẩy chặn hắn lại: "Mau đi xuống! Ta cái gì cũng chưa có làm!"
"Ta không!" Diêu Cẩn liều lĩnh đè nàng, cắn môi nói: "Ta là người của ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm!"
"Ta chịu trách nhiệm, ta chịu trách nhiệm," Công Dã Thanh Quân duỗi cánh tay ôm lấy eo của hắn, thở dài nói: "Ngươi xuống trước."
Trong mắt Diêu Cẩn chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mộng hé ra của nàng, hắn cúi đầu, vừa cắn một hớp! Hương thơm, hương thơm của nử nhân lan tỏa ở mọi chổ, đầu hắn mơ màng, từ từ gậm nhấm, thủ hạ buông lỏng, đã bị Thanh Quân đẩy xuống, hắn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nàng đã đè lên.
"Thanh Quân......"
"Đừng nói chuyện!"
Công Dã Thanh Quân nhẹ nhàng hôn hắn, một tay cởi ra vạt áo của hắn, tới lui vuốt lên, da thịt hắn trơn mềm, nàng bỏ qua môi của hắn, thỏa mãn khẽ y một tiếng, Diêu Cẩn cũng là động tình, chỗ đó đã thẳng đứng dựng lên, hắn không biết làm thế nào xoa dịu, chỉ ngu ngốc liếm nàng.
Nàng cảm giác được, Thanh Quân kéo chăn qua che ở hai người, một tay từ từ đưa vào quần của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, Diêu Cẩn căng thẳng kẹp chặt hai chân.
"Thanh Quân......"
"Xuỵt......"
Công Dã Thanh Quân nhẹ nhàng bộ chuẩn bị, Diêu Cẩn hừ nhẹ, nàng cảm thấy mình đã không thể đợi thêm, nhưng vừa muốn tiếp cận tiến đi lên, trong tay một hồi ấm áp, Diêu Cẩn khẽ run rẩy, mình hắn phóng ra.......
Hai người đều ngây ngẩn cả người, Công Dã Thanh Quân rút tay ra ngoài, trong lòng bàn tay toàn là vật vẫn đục kia, Diêu Cẩn ngây ngốc nhìn, đôi mắt nhất thời đỏ, còn chưa đợi nàng nói cái gì đó, hắn lại vung tay hung hăng đánh nàng một bạt tai! Sau đó đột nhiên nhảy dựng lên, vội vàng mở cửa phòng chạy như bay đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên hắn từ cửa chạy đi, nhưng lại là ngay cả giày cũng không mang......
Thanh Hoa ở cửa lắp bắp nói: "*****......"
Công Dã Thanh Quân nghiêm mặt, nàng lau tay, thấy là hắn, hừ lạnh nói: "Vào đi!"
Thanh Hoa nhắm mắt mà vào: "***** ngủ dậy sao?"
Thân thể nàng nắm ngang: "Lại đây hầu hạ, hầu hạ tốt nâng ngươi làm tiểu gia!"
Hả?