Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương
Chương 54: Phát hiện thì là Ai Cập
"Bị lừa?" Hàn Hàn cầm chày đá trong tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Đại Tráng.
"Ngươi xem." Đại Tráng nói, mở bọc giấy, lộ ra cây thì là bên trong, "Ở đây gồm hai loại thìa là, loại tốt cũng chỉ chiếm có một ít, còn lại đa số tất cả đều là loại hạ đẳng không thể dùng."
Hàn Hàn nhìn về phía bọc giấy, ánh mắt lập tức sáng lên.
Trước đây nàng đã mua qua đồ gia vị của cửa hàng này hai lần, thấy lão bản cửa hàng buôn bán thành thực, cho nên lần này mua hồi hương nàng cũng không nhìn, chỉ nói lão bản cửa hàng bọc lại từng bọc, rồi cầm đến giao cho Đại Tráng, không ngờ lão bản cửa hàng lại cho mình một kinh hỉ lớn như vậy.
Chỉ thấy bọc giấy gói thìa là rõ ràng là bao gồm hai loại, một loại phần đầu hơi lớn một chút, có màu xanh lá mạ tươi mới, loại kia phần đầu nhỏ hơn, bề ngoài màu xám nâu có vẻ như đã héo từ lâu.
Trừ màu sắc bên ngoài khác nhau, thì hình dáng, hoa văn gần như là giống nhau như đúc.
Cái này cổ nhân không nhận ra, nàng là tiến sĩ sinh vật học đương nhiên biết rất rõ, giống cây có màu xám nâu này rõ ràng chính là thì là Ai Cập!
Thực ra cây thì là Ai Cập cũng là một loại của cây thìa là, bởi vì lúc lớn lên hình dạng nhìn như bị khô héo cho nên bị gọi là khô trà, ở cổ đại cũng không được coi trọng, thường bị người ta xem là loại cây thìa là thấp kém mà ném đi.
Thế nhưng Hàn Hàn biết, thì là Ai Cập là đồ gia vị cần thiết để nướng thịt, hơn nữa còn nguyên liệu chủ yếu nhất làm bột cà ri. d.ien-d-lequ-ydo-n
Có loại gia vị này, sau này mình nấu những món mỹ thực kia hương vị nhất định sẽ càng thêm thuần túy.
Che dấu kinh hỉ trong mắt, đưa cây thìa là cho Đại Tráng: "Không sao đâu Đại Tráng ca, cứ như vậy đi. Lúc về huynh tách hai loại cây ra này, nhớ cẩn thận một chút, ta có chỗ cần dùng."
Đại Tráng nghi hoặc liếc mắt nhìn Hàn Hàn một cái, cho rằng Hàn Hàn nghe không hiểu ý của mình, nhắc nhở: "Loại cây thìa là thấp kèm này không ai cần dùng đến cả, ngươi có nên suy nghĩ thêm không?"
"Không cần suy nghĩ, huynh cứ nghe ta nói rồi làm theo là được." Hàn Hàn cười híp mắt nói.
"Vậy được rồi." Nghe Hàn Hàn nói như vậy, Đại Tráng cũng không nhiều lời khuyên can nữa, thu hồi bọc giấy, "Ta lập tức đi tách chúng ra, để nói bọn Đại Sỏa đi gieo giống nữa."
"Vâng, Đại Tráng ca vất vả rồi."
"Vất vả cái gì chứ, hiện tại so với lúc trước làm công cho nhà Từ lão gia nhẹ nhõm hơn, ta còn phải cảm tạ ngươi đấy. Thế này thì có là gì, ngươi làm việc trước đi, ta phải mau nói bọn họ đi gieo giống mới được." Vừa nói, vừa đi ra.
Thấy Đại Tráng đi rồi, Hàn Hàn nghĩ nghĩ, buông chày đá, vỗ vỗ tay chuẩn bị ra ngoài.
Lão bản kia bỏ lẫn vào cho mình nhiều ‘gia vị giả’ thì là Ai như vậy, nói không chừng trong tay vẫn còn trữ hàng, mình cũng đi qua xem chút rồi mua một ít về gieo giống.
Vừa đi ra ngoài, đã nghe thấy một trận tiếng ầm ĩ ồn ào truyền ra từ trong phòng gạch mộc của nhà mình.
"Nha đầu Hàn Hàn kia đâu? Mau gọi nàng đi ra đây! Nếu không phải là nàng cắn chết cũng không nhả miệng, cữu nãi nãi của nàng còn khắc khẩu với người khác rồi bị người ta đẩy ngã té gãy chân sao!" Giọng nói hổn hển Mạc lão đại phá lệ vang dội.
Hàn Hàn nhíu mày, trong mắt xẹt qua một tia giận dữ, hổ không phát uy thì đem mình thành con mèo bệnh sao, một hai lần cứ đuổi tới cửa bắt nạt!
Chân bước nhanh vừa tiến vào cửa nhà, đã nhìn Mạc lão đại đang lớn tiếng quát Ngô Mạc thị, gương mặt Ngô Mạc thị trắng bệch, bộ dáng muốn nói gì đó nhưng rồi lại không dám nói.
Hàn Hàn nhíu mày, đây là người mà nãi nãi nói đối xử với bà rất tốt hả, nhìn cái kiểu này, sợ là từ nhỏ đã bị Mạc lão đại kia răn dạy đến quen đi!
"Không phải ta nói gì ngươi, nhìn xem ngươi quản cái nhà này thành bộ dáng gì đi! tiểu nha đầu Hàn Hàn kia chỉ là một con nhóc, nàng ta hiểu biết cái quái gì, ngươi liền tùy ý để nàng hồ nháo, cái gì mà nghe theo lời nàng! Nàng là nãi nãi, hay ngươi là nãi nãi? Nếu như ngươi không quản được cũng không cần quản, sau này ta tới giúp ngươi quản!" Mạc lão đại nói năng ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ khuyên răn, đứng bên cạnh là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi, mặt mày đắc ý nhìn một màn trước mắt.
"Ngươi muốn quản ai?" Trong nháy mắt khuôn mặt Hàn Hàn trầm xuống, bước từng bước đi qua.
Nghe thấy giọng nói, Mạc lão đại im miệng trong phút chốc, quay đầu nhìn Mạc Hàn Hàn tiến vào, trừng mắt: "Ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang muốn tìm ngươi đây! Sau này chuyện hợp tác cùng Tào chưởng quỹ ngươi mặc kệ đi, đây là nhị cữu cữu ngươi, giao cho hắn là được!"
"Nhị cữu cữu?" Hàn Hàn nhíu mày quan sát nam nhân trung niên kia một lát, nam nhân đứng thẳng lưng, dáng vẻ kiêu căng nhìn nàng.
d.ien-d-lequ-ydo-nChỉ liếc mắt một cái Hàn Hàn đã thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngô Mạc thị, "Ta nhớ ngoại công ngoại bà ta(*) chỉ sinh mẹ ta là con một, lúc nào lại chui ra một nhị cữu (cậu hai) rồi, chẳng lẽ là ngoại công ngoại bà từ trong lòng đất lại có thể cho ra đời một thai quỷ? Chậc chậc, vậy thì âm khí cũng đủ nặng, ở đây giữa ban ngày ban mặt cũng không sợ phơi nắng đến hồn phi phách tán hả!"
(*)Ông ngoại, bà ngoại: Được gọi là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hay có thể gọi là ngoại công, ngoại bà.
Nhìn thấy Hàn Hàn, Ngô Mạc thị càng khẩn trương, nhưng hiện tại muốn nói nàng đi ra ngoài là không được, vội vàng bước vài bước che ở trước người Hàn Hàn, cắn răng nhìn Mạc lão đại: "Vẫn là mời đại ca trở về đi, quản đứa nhỏ tốt hay không tốt cũng là chuyện của ta, không nhọc đại ca phí tâm." Mặc dù bà rất sợ Mạc lão đại, thế nhưng cũng không thể giương mắt nhìn Hàn Hàn bị khi dễ.
Mạc lão đại suýt nữa bị bị Hàn Hàn nói một phen tức chết, lại nghe Ngô Mạc thị nói như vậy, lập tức nổi trận lôi đình: "Thối lắm! Đừng nói tiện nha đầu này, ngay cả ngươi ta cũng phải quản, đồ vô liêm sỉ quên gốc quên cội, không có Mạc gia ta, thì làm gì có Ngô Mạc thị ngươi! Mấy ngày mặc kệ ngươi, hôm sau đã trở mặt, chuyện làm hại đại tẩu ngươi gãy chân ta còn chưa với tính toán với ngươi đâu!"
Mạc Căn ở bên cạnh cũng tức giận đến đỏ mắt, trừng mắt nhìn Mạc Hàn Hàn: "Tiện nha đầu ngươi, nói người nào là thai quỷ hả, đúng là loại thiếu bị trừng phạt! Cha mẹ ngươi chết sớm không ai giạy dỗ, hôm nay ta sẽ dạy bảo ngươi!" Nói xong liền muốn giơ tay lên đánh.
Trong mắt Hàn Hàn lạnh lẽo, bột thuốc giấu trong tay áo rơi vào trong tay, sớm đã đề phòng sẽ gặp phải loại lưu manh vô lại này, cho nên nàng đã phối các loại bột thuốc phòng thân mang theo người từ trước.
Không đợi bột thuốc trong tay vẩy ra, đột nhiên Mạc Căn "bộp bộp" một tiếng quỳ trên mặt đất.
Mạc lão đại cả kinh, vội vàng lấy tay đỡ: "Căn nhi, ngươi làm sao vậy?" Còn chưa nói dứt lời, cũng "bộp bộp" một tiếng quỳ xuống.
Ám Tam lau lau mồ hôi, chẳng qua chỉ là đi vệ sinh một chút thôi, mà lúc trở về lại xảy ra chuyện lớn như vậy, may mà Mạc cô nương không bị ăn thua thiệt, bằng không chủ tử còn không lột một lớp da mình sao.
Nhưng mà hai kẻ này thật sự là rất đáng chết, lại có thể thừa dịp hắn không ở đây đến quấy rầy Mạc cô nương, xem ra lần trước giáo huấn bà lão của nhà Mạc lão đại quá nhẹ!
Hàn Hàn vỗ vỗ tay, bột thuốc trong tay theo gió bay xuống trên người hai cha con Mạc lão đại: "Hai kẻ hèn nhát gì đó cũng xứng làm trưởng bối của ta? Không nhìn xuống nước tiểu của mình soi xem bản thân là cái loại đạo hạnh gì! Phi!" Không chút nào che giấu xem thường trong mắt.
Ngô Mạc thị không nhẫn tâm, vừa định muốn đưa tay đỡ lấy Mạc lão đại, đã bị Hàn Hàn kéo lại: "Nãi nãi, người để ý đến hắn làm cái gì, người xem hắn là thân nhân, hắn có xem người như vậy không?"
"Hàn Hàn, cái này... ." Trong mắt Ngô Mạc thị giãy giụa trong chốc lát, cuối cũng cũng thu tay về.
Mạc lão đại vừa tức vừa giận, đang định cùng giúp đỡ Mạc Căn đứng lên tranh luận phải trái, thân thể lại mất thăng bằng, song song té ngã, cơ thể mập mạp của Mạc lão đại vững vàng áp ở trên người Mạc Căn.
Mạc Căn ai da một tiếng, chỉ cảm thấy cả người tim phổi đều muốn bị đè ra, nhịn không được nhe răng mắng: "Tiện nha đầu ngươi còn không nhanh qua đây đỡ chúng ta, sau này quay trở lại ta nhất định sẽ lột da của ngươi!"
Mạc lão đại cũng không phòng bị đầu ngã sấp xuống, lập tức xoay thắt lưng, đỡ thắt lưng kêu to.
"Lột da ta?" Khóe miệng Hàn Hàn kéo ra một nụ cười lạnh, vốn còn muốn hạ thủ lưu tình, xem ra không cần nữa. Quay đầu nhìn Ngô Mạc thị, "Nãi nãi, người vào nhà trước đi."
Ngô Mạc thị ở một bên rốt cuộc không đành lòng nhìn xuống, nghe Hàn Hàn nói như vậy, cũng không kiên trì ở nơi này, đáp một tiếng: "Ngươi phải cẩn thận chút, có việc thì kêu nãi nãi." Xoay người vào phòng.
Thấy Ngô Mạc thị vào phòng, Hàn Hàn đi tới trước mặt Mạc Căn, trong tay lấy ra một cây ngân châm nhỏ dài: "Muốn lột da ta?" Giọng nói ôn nhu nghe vào trong tai Mạc Căn giống như như ma âm đòi mạng.
Cổ Mạc Căn co rụt lại, nhìn ngân châm sáng chói trong tay Hàn Hàn: "Ngươi... Ngươi định làm gì?"
Mạc lão đại cũng ngừng kêu to, vừa giãy giụa muốn đứng lên, vừa đe dọa: "Tiện nha đầu ngươi dám! Ngươi dám động tay ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ngay cả nãi nãi của ngươi cũng phải chịu tội cùng ngươi!" Đáng tiếc thắt lưng xoay quá đà, không những không đứng được lên, trái lại thoáng cái lại đè xuống, áp Mạc Căn đến nước mắt cũng muốn chảy ra. d.ien-d-lequ-ydo-n
"Vậy ngươi hãy mở to mắt ra mà nhìn xem ta có dám hay không!" Lời Hàn Hàn còn chưa dứt, ngân châm trong nháy mắt đã đâm ra, cơ thể cha con Mạc lão đại cứng đờ, chỉ cảm thấy giống như bị kiến cắn một phát, thân thể cũng không có nửa phần khó chịu nào.
Hàn Hàn thổi ngân châm trong tay, mặt mày cong một chút: "Mới vừa rồi chỉ là hù dọa các ngươi thôi, thế nhưng nếu như ta đếm đến ba tiếng các ngươi còn chưa cút ra ngoài, như vậy một châm này của ta sẽ cho các ngươi hết đường con cháu, nếu không, các ngươi cứ thử xem?"
Cha con Mạc lão đại cảm thấy hạ thân căng thẳng, mặc dù không quá tin Hàn Hàn thực sự dám đâm vào chỗ đó của bọn họ, nhưng lại không có dũng khí thử, biết hôm nay chiếm không được chỗ tốt, vừa nghe thấy tiếng Hàn Hàn bắt đầu đếm, vội vàng giãy giụa giúp nhau đứng dậy rời đi.
Hàn Hàn nhíu mày, vốn không muốn chống lại bọn họ sớm như vậy, thế nhưng kế hoạch không cản nổi biến hóa, mình phải thừa dịp chuyện này truyền đến trong tai thôn trưởng trước, nắm lấy khế đất hai ngọn núi kia.
Trong lòng có chủ ý, không trì hoãn một chút nào, xoay người vào phòng.
Còn cha con Mạc lão đại, tin rằng có một châm làm cơ sở kia, cũng không nhảy lên được hai ngày.