Tiểu Khanh
Chương 13
Lúc Cố Tiểu Khanh trở về từ Tô Châu đã là cuối tháng mười hai. Bầu không khí Giáng Sinh rộn ràng lan tỏa trên mỗi con đường, góc phố.
Lễ Noel họ không được nghỉ, trong khi đa số là những người trẻ, nên khó trách vừa tan tầm liền lập tức ào đi như ong vỡ tổ, ngay cả Trương Diệu Dương cũng có cuộc hẹn.
Sáu giờ tối, Cố Tiểu Khanh về đến nhà ở Thành Nam. Cô mở cửa, gác túi lên tủ giày nhưng chân vẫn dừng lại nơi cửa để nhìn quanh căn phòng bé nhỏ, đơn sơ và lạnh lẽo. Trên bàn trà, bình hoa bách hợp đã tàn phai, héo rũ. Mấy năm nay, đâu phải cô không cảm thấy hiu quạnh. Cô khẽ buông tiếng thở dài, rút hoa trong bình bỏ vào thùng rác rồi vào phòng ngủ lấy quần áo tắm rửa.
Tắm xong, cô làm qua loa một tô mì, vừa ăn vừa lên mạng xem tin tức. Chín giờ, chuông điện thoại vang lên, cô với tay mở điện thoại, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính. Tiếng nhạc ầm ĩ vọng ra kèm theo một giọng nói to và rõ bằng tiếng Anh: “Cố Tiểu Khanh, Noel vui vẻ!”
Cố Tiểu Khanh để điện thoại ra xa nhìn một chút, hóa ra là Âu Lâm Tỷ. Cô kề sát điện thoại vào tai, ủ rũ trả lời: “Noel vui vẻ.”
Giọng nói đó lại truyền đến: “Cố Tiểu Khanh, em còn ở đó làm gì?”
“Lên mạng.”
“Ra ngoài đi.”
“Chi vậy?”
“Đi chơi Noel.”
“Tôi không đi đâu, Trung Quốc đâu có Noel.”
“Anh thì có, em giúp anh được không?” Giọng Âu Lâm Tỷ phảng phất lẻ loi, cô độc. Xem ra, cho dù thoạt nhìn sôi nổi cỡ nào, ai trong lòng cũng có khi tịch mịch.
Âm thanh trong điện thoại đã trở nên yên tĩnh, hẳn là Âu Lâm Tỷ đang đứng chỗ khác. Cô cầm điện thoại thật lâu không hé môi nói câu gì. Người kia cũng im lặng. Cô nghe được cả tiếng hít thở nặng nề của Âu Lâm Tỷ ở đầu dây bên kia.
“Anh đang ở đâu?” Rốt cuộc, cô mở lời.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”
Cố Tiểu Khanh nói địa chỉ nhà cho Âu Lâm Tỷ rồi đứng dậy sửa soạn. Mùa đông của thành phố C rất lạnh, cô phải trang bị quần áo thật dày mới có thể chống chọi với cơn rét cắt da cắt thịt. Thầm nghĩ không phải lễ hội gì long trọng nên cô mặc hai chiếc áo lông, bên ngoài choàng thêm hai chiếc áo khoác, chẳng mấy chốc đã hóa thành quả cầu tròn vo.
Toàn thân bao bọc ấm áp, cô ngồi trong nhà mười phút rồi xuống cầu thang, đứng dưới lầu đợi thêm năm phút nữa. Trong cái lạnh của đêm len lỏi hương vị tươi mát trong lành, không khí yên ắng bao trùm cả tiểu khu, đâu đó vài tia sáng nhập nhoạng sau những khung cửa sổ. Cố Tiểu Khanh dậm dậm chân, trông thấy từ xa ánh đèn một chiếc xe hơi chiếu thẳng đến, âm thanh động cơ rít lên kiêu ngạo, chớp mắt đã vững vàng dừng lại trước mặt cô.
Âu Lâm Tỷ nhảy ra, nhìn Cố Tiểu Khanh cười khoe cả hàm răng, đánh giá cô toàn diện một lượt, thẳng thừng phán: “Cố Tiểu Khanh, em xấu quá!”
Cố Tiểu Khanh hậm hực nghĩ: “Người gì kì vậy? Lạnh thế này mà tôi vẫn tốt bụng cùng anh hội hè, đã thế anh còn chê tôi xấu.”
Cố Tiểu Khanh không đôi co, cô đáp trả bằng cái trừng mắt, đoạn mở cửa trước bước vào. Không được cảnh báo nên vừa ngồi xuống cô tức khắc giật bắn mình khi nhìn thấy “hành khách” trên băng ghế sau. Đó là một chú chó chăn cừu Scotland* rất lớn, hai mắt ướt át mở to đang hiền lành nhìn cô.
Âu Lâm Tỷ cười vui vẻ ngồi vào xe, nói: “Đừng sợ, nó là một quý ông, tên William.” Rồi quay sang William giới thiệu: “William, đây là cô gái xấu xí Cố Tiểu Khanh tao từng kể với mày. Đến chào người ta đi.”
Cố Tiểu Khanh bực bội, chẳng màng so đo với con người “không hiểu chuyện”, cô xoa xoa đầu William: “Chào William.”
William ngoan ngoãn thè lưỡi liếm lòng bàn tay Cố Tiểu Khanh, cái lưỡi nham nhám làm cô bị ngứa bật cười khanh khách. Âu Lâm Tỷ đang lái xe chợt quay sang nhìn cô mỉm cười.
Âu Lâm Tỷ chưa nói địa điểm đến, mà Cố Tiểu Khanh cũng không thắc mắc. Cả quãng đường, cô chỉ chơi đùa cùng William, William rất thân thiện, Cố Tiểu Khanh vừa chạm vào, nó đã ngoan ngoãn duỗi cả người ra để cô vuốt ve từ đầu đến đuôi.
Mặc dù thành phố C không phải là thành phố duyên hải, nhưng vị trí địa lý của nó tiếp giáp với vịnh Bột Hải*, thế nên đứng ở đây cũng có thể phóng tầm mắt ra đại dương mênh mông. Cuối cùng xe Âu Lâm Tỷ ngừng lại ven bờ biển. Xung quanh từng cơn sóng vỗ rì rào, Cố Tiểu Khanh ngẩng đầu nhìn qua cửa kính, giữa vùng trời u tối, biển khơi rộng lớn mờ ảo hiện ra dưới ánh đèn xe.
Âu Lâm Tỷ nhảy xuống, mở cửa hai bên, William lập tức phóng theo. Cố Tiểu Khanh từ từ bước ra, một trận gió lạnh ào đến không báo trước làm cô co ro. Âu Lâm Tỷ mới đây còn đứng đó giờ đã không thấy bóng dáng. Cô quay người tìm kiếm thì phát hiện anh chạy đến đằng sau xe, mở cốp ôm ra một bó gì đó. Cố Tiểu Khanh bèn lại gần nhìn kỹ, thì ra là pháo hoa.
Cố Tiểu Khanh đứng một bên nhìn anh lăng xăng bận rộn, còn William ngoan ngoãn quấn quít dưới chân.
Cô rụt cổ, ngơ ngác xem Âu Lâm Tỷ loay hoay sắp xếp rất nhiều pháo hoa cỡ lớn phía trước xe. Mọi thứ chuẩn bị đâu vào đấy, anh nở một nụ cười với cô rồi dùng bật lửa lần lượt kích hoạt ngòi pháo. Sau một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt, những bông hoa lửa bừng nở rực rỡ trên bầu trời đêm, sau đó từng chùm sao nhỏ li ti, lấp lánh sắc màu như những hạt mưa kim tuyến rơi xuống mặt biển xanh thẫm. Cố Tiểu Khanh bất động ngước mắt ngắm nhìn.
Bên tai chợt vang lên tiếng nhạc du dương, âm thanh uyển chuyển trầm bổng hòa cùng pháo hoa rạng ngời trước mắt, cô chợt nhận ra có điều gì đó chạm vào trái tim mình. Cả âm nhạc lẫn pháo hoa mãi mãi tồn tại ngắn ngủi, khi những phút huy hoàng qua đi, nốt nhạc cuối cùng và hạt sáng nhỏ nhoi kia cũng sẽ tan thành mây khói trong không gian.
Ngoảnh lại, cô thấy Âu Lâm Tỷ đang cười rất tươi: “Cố Tiểu Khanh, cảm động chưa?”
Cố Tiểu Khanh đảo mắt nhìn xung quanh, chàng trai bên cạnh cô gái, còn có thêm một chú chó, lấy pháo hoa và âm nhạc làm nền. Khó có ai bắt gặp cảnh tượng này mà không nghĩ sâu xa. Cô hít hà trả lời: “Lạnh quá.”
Trên mặt Âu Lâm Tỷ hiện rõ dòng chữ “thất vọng tràn trề”, anh thở hổn hển chỉ vào Cố Tiểu Khanh: “Cố Tiểu Khanh, cô có phải con gái không đấy?”
Cố Tiểu Khanh giấu bàn tay vào trong tay áo, so vai rụt cổ, tư thế tựa như một bà cụ già. Cô hờ hững hỏi Âu Lâm Tỷ: “Âu Lâm Tỷ, anh muốn làm gì đây?”
Âu Lâm Tỷ sau một thoáng sững sốt, nghiêm túc nói: “Cố Tiểu Khanh, em không nhận ra anh đang theo đuổi em ư?”
Cả hai lặng yên nhìn nhau. Không bao lâu, Cố Tiểu Khanh khịt mũi, phá tan bầu không khí: “Lạnh quá, chúng ta về thôi.”
Âu Lâm Tỷ khẩn trương đi đến gần Cố Tiểu Khanh, giữ tay cô: “Thật sự lạnh đến thế sao?”
Bàn tay Cố Tiểu Khanh bị anh kéo ra từ tay áo rồi dùng sức nắm chặt, rất chặt.
Cô nghe tiếng mình cất lên lạnh lẽo: “Âu Lâm Tỷ, tôi có người trong lòng rồi.” Ánh mắt Âu Lâm Tỷ phút chốc thẫn thờ.
Nói rồi, Cố Tiểu Khanh rút ra từng ngón tay của mình từ tay Âu Lâm Tỷ. Sự xấu hổ liền bao vây hai người, lần này không ai lên tiếng.
Họ vẫn không nói gì với nhau suốt chặng đường về. Đến dưới nhà Cố Tiểu Khanh, Âu Lâm Tỷ lặng lẽ nhìn cô mở cửa bước ra, sau đó đi vòng sang cửa bên anh. Âu Lâm Tỷ kéo kính xuống, nghe Cố Tiểu Khanh chậm rãi nói: “Âu Lâm Tỷ, cám ơn anh, pháo hoa rất đẹp. Thật sự…rất xin lỗi anh.”
Âu Lâm Tỷ vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cố Tiểu Khanh: “Không sao. Ngoan, lên đi, ở ngoài lạnh lắm.” Cố Tiểu Khanh chỉ khựng lại giây lát rồi xoay người đi lên lầu. Đến lúc bóng lưng Cố Tiểu Khanh đã biến mất, Âu Lâm Tỷ quay sang vò đầu William: “William ơi, bị từ chối rồi kìa, thấy chưa, tao đã nói với mày là cô ấy rất đặc biệt.” William dụi dụi đầu vào anh ra chiều an ủi.
Về phần Cố Tiểu Khanh, sau chuyện này cô nhen nhóm ý định giữ khoảng cách với Âu Lâm Tỷ, bởi không muốn bất cứ ai quấy nhiễu tháng ngày đang yên ổn của mình. Thế nhưng từ hôm ấy trở đi, Âu Lâm Tỷ không liên lạc lần nào, cho nên cô chỉ canh giữ thế giới riêng vài hôm rồi cũng buông lỏng.
¤¤¤
Mùa đông tháng mười hai lạnh thấu xương. Mặc trời rét băng băng, Cố Tiểu Khanh vẫn đều đặn chạy đến công trường đang thi công, cũng chính là hạng mục cô đảm nhiệm từ A đến Z trước thời điểm Dụ Long thu mua Hưng Thành. Cô đứng trên tầng hai mươi, giữa bốn bức tường dở dang gạch đá, hứng những trận gươm gió sắc bén cắt vào mặt. Nắng trưa vàng ươm nhưng chẳng hề mang chút ấm áp. Cùng làm việc với cô là chú Trương, người kỹ sư phụ trách công trường nghiêm túc và cẩn thận, tuổi đã ngoài tứ tuần. Hai người sau khi tỉ mỉ đo đạc các số liệu, chân tay đều đông cứng vì lạnh.
Cố Tiểu Khanh lắc lắc cánh tay tê dại không còn cảm giác, ráng điền vài chi tiết cuối cùng vào bản kê, ngẩng lên nhìn chú Trương nói: “Thầy Trương, hôm nay đến đây thôi, chiều nay em kiểm tra lại thông số rồi gửi bưu điện cho thầy nhé?”
“Ừ, em đi trước đi, tôi còn ở lại lấy mấy mẫu xi-măng mang về kiểm nghiệm.”
“Dạ, vậy em đi trước.” Chào chú Trương xong, Cố Tiểu Khanh thu dọn đồ đạc đi đến thang máy.
Thang máy sắp lên nên cô đứng ở ngoài chờ lượt kế tiếp. Khi tiếng kim loại ma sát cận kề bên tai, cô trông thấy Âu Lâm Ngọc phía trong, lòng chợt rung lên theo bản năng. Cửa thang máy mở ra, Cố Tiểu Khanh liền đứng tránh sang một bên, cất tiếng chào Âu Lâm Ngọc đang bước tới: “Tổng giám đốc Âu.”
Âu Lâm Ngọc nhìn cô nửa tin nửa ngờ, lạnh nhạt buông một câu: “Chào cô.”, rồi cùng đoàn người theo phía sau đi thẳng về trước.
Cố Tiểu Khanh đứng yên dõi theo họ một lúc rồi mới xoay người vào trong thang máy.
Đến tầng dưới, Cố Tiểu Khanh bị một cô bé giữ chân lại. Cô bé này tên Trì Lan, người vùng nông thôn Tô Bắc, đến sống tại thành phố C đã được năm năm, tự học thi lấy bằng, hiện làm nhân viên dự toán công trình. Trì Lan rất hiếu học, thỉnh thoảng bám khư khư Cố Tiểu Khanh hỏi một số vấn đề chuyên môn. Cố Tiểu Khanh vốn nhiệt tình, chỉ cần có thời gian là sẵn lòng giải đáp tất cả.
Cố Tiểu Khanh ở lại trong phòng làm việc của Trì Lan khá lâu, thời gian vùn vụt trôi qua lúc nào không hay. Rời công trường, cô định lái xe về công ty thì bất ngờ thấy Âu Lâm Ngọc đứng ven đường.
Bên cạnh anh không có ai, còn anh lại đang cau mày mắt dán chằm chằm vào chiếc xe. Cố Tiểu Khanh ngần ngừ một chút rồi đi đến sau lưng anh, cô đứng cách hai bước, khẽ gọi: “Tổng giám đốc Âu.”
Âu Lâm Ngọc quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò, hỏi: “Cô biết lái xe không?”
Cố Tiểu Khanh gật gật đầu: “Biết ạ.”
Âu Lâm Ngọc chẳng nói chẳng rằng, đi đến mở cửa ngồi vào ghế sau, thấy Cố Tiểu Khanh vẫn đứng một chỗ, giọng nói có chút sốt ruột: “Còn chờ gì nữa, vào lái đi.”
Lúc bấy giờ Cố Tiểu Khanh mới kịp phản ứng, anh muốn cô lái xe đưa anh đi sao? Nhưng có vẻ tâm trạng anh không tốt cho lắm. Cô máy móc ngồi vào vị trí lái, Âu Lâm Ngọc ngồi đằng sau cất tiếng: “Đến công ty.”, sau đó không nói thêm nữa.
Cố Tiểu Khanh hít sâu một hơi trước khi khởi động máy. Dọc đường, cô gắng hết sức chạy xe thật vững vàng, mỗi lần dừng đèn đỏ, mỗi lần rẽ ngoặt đều dè dặt cẩn trọng, thầm lo có chấn động gì sẽ ảnh hưởng đến người đang ngồi. Ngay cả cho mình cơ hội liếc nhìn ghế sau qua kính chiếu hậu cô cũng khắc khe. Trong xe tỏa ra mùi nước hoa dìu dịu, cô biết, đó là hương vị của Âu Lâm Ngọc.
Đến trước cao ốc của Dụ Long, Cố Tiểu Khanh lái vào bãi đậu xe rồi ngồi yên đợi Âu Lâm Ngọc căn dặn. Đợi khá lâu nhưng không nghe thấy gì, cô nghi hoặc quay ra sau thì bắt gặp Âu Lâm Ngọc dựa vào ghế ngủ ngon lành.
Đầu anh tựa vào cửa kính, mắt nhắm lại, vẻ mặt thanh thản. Lần đầu tiên, cô thấy anh thả lỏng, bỏ đi lớp phòng bị bên ngoài, hóa ra gương mặt này không phải lúc nào cũng lạnh lùng. Cô ngắm anh kỹ lưỡng, quý giá từng giây từng phút, nơm nớp lo sợ thời gian sẽ chạy trốn trong cái chớp mắt ngắn ngủi.
Cô cẩn thận xoay người không để phát ra tiếng động, cứ như vậy, ngồi tại chỗ ngẩn ngơ. Chợt có người đi qua, Cố Tiểu Khanh cau mày nhìn cô gái kia dáng đi uốn éo, gót giày gõ “lộp cộp” trên mặt đường.
Âu Lâm Ngọc mở mắt tỉnh dậy. Từ lúc xe dừng lại đến giờ, anh đã ngủ được nửa tiếng. Trong xe yên tĩnh, phía trước anh là cái đầu bất động. Âu Lâm Ngọc rất khó ngủ, bình thường mỗi ngày anh nằm trên giường tối đa ba đến bốn giờ, tất nhiên, không có khả năng anh ngủ trước mặt người khác. Chuyện hôm nay làm anh cảm thấy mơ hồ, không hiểu sao mình lại thế này.
Anh ngồi thẳng lên, cố ý hắng giọng ho khan. Cố Tiểu Khanh lập tức quay lại hỏi: “Tổng giám đốc Âu, anh dậy rồi à?”
Âu Lâm Ngọc hỏi cô: “Cô vẫn ở đây chờ tôi?”
“Dạ, đúng.” Cố Tiểu Khanh đáp. Nói đoạn, đưa chìa khóa xe cho Âu Lâm Ngọc: “Tổng giám đốc Âu, chìa khóa đây ạ.”
Âu Lâm Ngọc nhận lấy, lúc mở cửa bước xuống xe nhìn Cố Tiểu Khanh, nói: “Cô Khanh, cám ơn cô.”
“Sao?” Cố Tiểu Khanh sững sờ.
Âu Lâm Ngọc không để ý, cầm theo túi hồ sơ đi vào đại sảnh, để lại Cố Tiểu Khanh đứng đó buồn bực, thấp giọng càu nhàu: “Em họ Cố, đâu phải họ Khanh!”
Rồi cô nghĩ lại, có thể trong vài tháng làm việc cùng phòng Kiến trúc, Âu Lâm Ngọc thường nghe Trương Diệu Dương gọi cô “Tiểu Khanh, Tiểu Khanh” nên anh mới cho rằng cô họ Khanh.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp