Hơn nửa đêm, ai còn nhắn tin?
Hạ Mộng Lộ mơ màng mò lấy điện thoại di động. Cô vừa ngáp vừa mở ra xem, đã mười hai giờ đúng.
Hạ Mộng Lộ thấy là tin nhắn của Lạc Vân Hải thì tỉnh táo hẳn.
‘Anh biết anh không phải người chồng giỏi dỗ dành vợ, giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng những điều đó không đại biểu anh không hiểu tình yêu là gì. Lúc ở Phổ Đà, lần đầu gặp em thì tim anh đã đập loạn nhịp. Và khi biết em trở lại sau năm năm xa cách, anh cảm thấy rất hạnh phúc. Em từng hỏi anh tại sao lại hôn em, thật ra anh cũng không biết, muốn hôn thì hôn thôi! Anh và Bảo Nhi chơi chung với nhau từ nhỏ, mọi người luôn nói anh và cô ấy là một đôi trời định, lâu ngày khiến anh cũng nghĩ như vậy, cho rằng đó là tình yêu. Đến khi gặp em, anh mới khẳng định, đó không phải là tình yêu, chỉ là một loại thói quen!’
Đọc đến đây, Hạ Mộng Lộ ngồi bật dậy, hút hút mũi, lau nước mắt, tiếp tục xem.
‘Lúc ở bên Bảo Nhi, anh không buồn, cũng không vui đến mức đánh mất hình tượng. Anh từng nghĩ, nếu Bảo Nhi yêu cầu anh phải trở thành một tên ngốc trước mặt cô ấy, anh có đồng ý không? Anh chắc chắn, anh sẽ quay người đi một cách dứt khoát, tự tôn không cho phép anh làm vậy, nhưng với em, anh lại bỏ được. Lần em bị dọa sợ trên đỉnh núi, anh đã tự nói với mình chỉ cần em còn sống, kêu anh làm gì anh cũng chịu. Lúc đó, anh không ngừng cầu trời đừng mang em đi. Mộng Lộ, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, xin em hãy nhớ, còn có một người là chồng em, sẽ san sẻ với em mọi khó khăn. Chồng em là một người rất mạnh mẽ, không hề sợ bất kỳ điều gì, và quan trọng nhất là sẽ mãi mãi đứng về phía em! Anh với em tuy hai mà một, gặp chuyện khó khăn, đầu tiên phải đi tìm anh bàn bạc, vứt mọi sợ hãi cho anh! Dù có chết, anh cũng sẽ đi cùng em!’
Tin nhắn vẫn đang gửi tới không ngừng.
“Hu hu hu hu!” Hạ Mộng Lộ đưa tay bụm miệng. Lạc Vân Hải, tối khuya rồi anh còn nói những lời như vậy làm gì? Nếu như lúc ấy cô thật sự bị hù chết ở đỉnh núi, anh sẽ ra sao? Cô không dám tưởng tượng nữa.
‘Mặc dù em đã trưởng thành, nhưng trong lòng anh, em vẫn như một cô bé, cần được che chở, bảo vệ. Thật ra anh cảm thấy tính anh rất tốt, thật đó! Từ nhỏ anh đã có thói quen không tính toán chi li với phụ nữ, nên em có thể yên tâm là anh tuyệt đối sẽ không bao giờ để mất phong độ đàn ông trước mặt em. Bạo lực gia đình càng không! Gả cho anh đi, để chúng ta cùng nhau đối mặt với tương lai dù ngọt ngào hay cay đắng. Chỉ cần chúng ta mãi bên nhau không rời, có khổ mấy cũng sẽ thành ngọt. Anh có thể cam đoan với em, chỉ cần Lạc Vân Hải anh còn một hơi thở cũng sẽ không buông tha mạng sống vì bất kỳ người nào, dù cha mẹ, hay con cái. Anh sẽ đi với em tới cùng trời cuối đất, sẽ không để em cô đơn lúc già. Gả cho anh đi!’
Hạ Mộng Lộ siết chặt điện thoại di động, tim đập cuồng loạn.
Chẳng cần biết người đó là ai, chỉ cần biết có một người đàn ông có thể vì cô đến mức đó là đủ rồi!
‘Được rồi, nếu em đã ngủ, vậy anh không quấy rầy nữa, khi nào thức dậy, hãy cho anh câu trả lời chắc chắn. Mười lăm tháng sau, anh muốn lấy danh nghĩa Lạc Vân Hải để kết hôn với Hạ Mộng Lộ, tổ chức một đám cưới hoành tráng, khiến cả thế giới đều biết, chúng ta là vợ chồng!’
Ha ha, em đồng ý! Kiếp này, kiếp sau, cả kiếp sau nữa cũng đồng ý!
Hi vọng kiếp sau chúng ta sẽ ở bên nhau từ nhỏ.
A Hải, cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em cảm nhận được hạnh phúc đúng nghĩa. Hôn lễ ở Phổ Đà không hề hạnh phúc, không hề có cảm giác an toàn, vì em luôn sợ một ngày nào đó khi anh khôi phục trí nhớ, anh sẽ không thích một cô gái vùng quê như em, nhưng giờ thì khác rồi, em không phải lo lắng gì nữa.
Chúng ta sẽ hạnh phúc!
Hạ Mộng Lộ cất điện thoại, đi ngủ tiếp.
Hôm sau, cứ chốc chốc Lạc Vân Hải lại mở điện thoại ra xem có tin nhắn hay cuộc gọi nào không.
Hạ Mộng Lộ vẫn chưa trả lời chắc chắn, nhưng anh có dự cảm, khi đọc được những dòng đó, chắc chắn cô sẽ cười, bởi vì anh là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Dù xa cách năm năm, lòng cô vẫn không thay đổi, chỉ đang cần một cơ hội để buông xuống những oán hận khi xưa thôi. Nếu cô cần anh sẽ cho cô. Dĩ nhiên cũng không nắm chắc trăm phần trăm, nhưng đó là biện pháp duy nhất hiện nay.
Lại một đêm đông. Trong biệt thự bên bờ biển.
Lạc Khanh Khanh thấy cha ngồi im, rất muốn hỏi tại sao mẹ vẫn chưa về, nhưng lại sợ cha mất hứng. Đã lâu vậy, bà nội vẫn không tới cướp người, như vậy lý do mẹ không về chắc là vì mẹ vẫn chưa chịu tha thứ cho cha. Nghe bà nội nói, lúc đầu, cha từng làm tổn thương mẹ, đến nay mẹ vẫn không quên được.
Cuối cùng, Lạc Khanh Khanh không nhịn được nữa bèn hỏi, “Cha, năm đó rốt cuộc cha đã làm gì mà lâu vậy rồi mẹ vẫn không chịu tha thứ cho cha vậy?”
Chẳng lẽ cha đã từng đánh mẹ sém chết? Nếu vậy thì thật đáng sợ!
Lạc Vân Hải co rút khóe miệng, kiểu vấn đề ngây thơ thế này, từ trước tới giờ anh đều lười đáp. Anh nhìn về thùng mì tôm ở góc tường, vuốt cằm nói, “Con còn muốn ăn mì tôm tiếp không?” Nếu muốn đứa nhỏ này nghe lời, chỉ còn một cách duy nhất!
Lạc Khanh Khanh nghiêng đầu nhìn về phía thùng mì ăn liền, tóc gáy bỗng chốc dựng thẳng lên. Ngày nào cũng mì tôm mì tôm, cậu sắp chết vì ngán rồi!
Lạc Khanh Khanh kiên quyết lắc đầu, “Không muốn!” Chết cũng không muốn! Nhưng cha hỏi vậy có ý gì? Dù là có ý gì, chỉ cần không phải ăn mì ăn liền, bảo cậu làm gì cũng được.
Lạc Vân Hải hài lòng cười nói, “Không muốn ăn thì làm theo lời cha. Cha sẽ giao cho con một nhiệm vụ hết sức gian khổ!”
“Nhiệm.... ... Nhiệm vụ gì ạ?” Lạc Khanh Khanh bỗng cảm thấy không khí xung quanh rất lạnh.
“Lát nữa tới nhà bà ngoại, con thấy mẹ thì lập tức ôm chân mẹ khóc rống lên. Mẹ không theo chúng ta về nhà thì con đừng buông, được không?”
Lạc Khanh Khanh ngơ người nhìn Lạc Vân Hải, khó hiểu hỏi, “Con không thích! Con trai không thể khóc nhè!”
Anh đã nói đứa nhỏ này không dễ lừa mà! Lạc Vân Hải nghiến răng nói, “Cho nên, chỉ thỉnh thoảng con khóc một lần, mẹ con mới có thể mềm lòng, và con vẫn là đàn ông như thường!”
“Vậy sao cha không ôm chân mẹ khóc đi? Chắc chắn mẹ thích cha khóc hơn!” Thấy cậu la lối om sòm, nhất định mẹ sẽ tức giận, ngộ nhỡ lỡ chân đá văng cậu luôn thì sao? Anh hai sẽ cười nhạo cậu cả đời mất!
Lạc Vân Hải hít sâu một hơi, cười nói, “Cha quá cao, ôm chân mẹ không được!”
“Vậy cha quỳ xuống ôm là được chứ gì!” Lạc Khanh Khanh tỏ vẻ ‘đừng tưởng con là con nít dễ lừa’.
Lạc Vân Hải thản nhiên nhún vai, “Vậy tiếp tục ăn mì tôm đi! Hôm nay không có nước nóng, chế nước lạnh ăn chắc cũng giống nước nóng thôi!” Nói xong anh đi tới chỗ thùng mì, lấy ra hai gói.
“Đừng đừng đừng!” Lạc Khanh Khanh nhanh chóng nhảy xuống ghế, xông tới ôm lấy chân Lạc Vân Hải, “Con đồng ý là được chứ gì?”
Lạc Vân Hải cười tà, “Vậy mới là con trai ngoan của cha! Đi thôi!”
Trong thang máy, Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh cứ nhìn chằm chằm bốn sinh viên nữ đứng bên cạnh thì hận không thể đá văng cậu đi cho rồi. Anh đen mặt hỏi, “Những lời cha nói con có nhớ hết chưa?”
“Dạ, nhớ hết rồi!” Lạc Khanh Khanh nói, “Nếu mẹ không theo chúng ta về thì con sẽ ôm chân mẹ khóc lóc om sòm!”
“Ừ, không theo về thì không được buông ra!” Lạc Vân Hải vui vẻ gật đầu. Mặc dù có chút lưu manh, nhưng anh vốn cũng chẳng phải người tốt lành gì, vậy mới đúng bản chất!
‘Phốc, ha ha ha!” Bốn sinh viên nữ nghe vậy, đều che miệng cười trộm. Hai cha con nhà này thật buồn cười, trông dáng vẻ đứa nhỏ có chỗ nào như muốn khóc chứ?
Lạc Khanh Khanh thấy người đẹp cười, vội ôm ngực nói, “Cha em có lỗi với mẹ, nhưng không có bản lĩnh xin mẹ tha thứ, đành phải nhờ em ra tay......”
Lạc Vân Hải nghe vậy, đen mặt, đưa tay bụm miệng Lạc Khanh Khanh lại, lúng túng cười nói, “Đừng để ý lời trẻ con!”
“Tụi em hiểu!” Bốn cô kia cố nhịn cười tới mức chảy cả nước mắt. Bọn họ tin đứa nhỏ không nó láo, người đàn ông này không chỉ đẹp trai, còn cố gắng nghĩ cách dỗ vợ, không tồi không tồi!
Lạc Vân Hải vừa bước ra khỏi thang máy đã nghe thấy tiếng cười to như sấm sau lưng. Anh bỗng có xúc động bóp chết Lạc Khanh Khanh cho rồi.
Đến trước cửa nhà mẹ vợ, Lạc Vân Hải trừng mắt nói, “Một hồi nhìn mặt cha mà làm theo, nếu nhìn không hiểu thì cha sẽ ra dấu tay, biết không?”
“Dạ!” Lạc Khanh Khanh lập tức gật đầu. “Cha phải tin tưởng năng lực của con! Hôm nay, nhất định mẹ sẽ theo chúng ta về nhà!”
‘Cốc cốc cốc!’
Hạ Mộng Lộ đang trò chuyện rôm rả với Hạ nguyệt Đình, nghe thấy tiếng gõ cửa, bèn hô, “Mẹ, mở cửa giùm con!”
Hạ Nguyệt Đình chỉ vào album nói, “Thật ra em thích bộ này hơn vì bên trong có kèm đồ giữ ấm. Hơn nữa bộ này xòe bung ở dưới, chị mặc vào, người khác sẽ không nhìn ra bụng chị......”
“A Hải? Mau vào đây, mẹ đang nấu cơm! Ôi Khanh Khanh của bà ngoại! Có nhớ bà ngoại không?” Mẹ Hạ vỗ đầu Lạc Khanh Khanh cười nói, “Hai cha con ngồi đi, mẹ đi giúp cha con dọn cơm!”
Lạc Vân Hải lễ phép gật đầu, “Dạ!”
Chờ mẹ Hạ đi rồi Lạc Vân Hải mới nói với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, thật ra hôm nay anh tới là để đón em về. Trong nhà rất ấm áp, nhưng vì chỉ có hai cha con anh nên bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo!” Anh nói xong liền ra nháy mắt ra hiệu ‘Tới phiên con’ cho Lạc Khanh Khanh.
Lạc Vân Hải thấy Lạc Khanh Khanh không có phản ứng gì, bèn vỗ tay phải một cái.
Hạ Mộng Lộ còn đang suy nghĩ mặc bộ váy nào thì đẹp nên không thèm quan tâm lời Lạc Vân Hải. Vốn cô đã định chờ sinh xong mới về.
Lạc Vân Hải cúi đầu nhìn thử tại sao Lạc Khanh Khanh không bắt đầu diễn, vừa thấy bản mặt mê gái của con trai thì mặt đen thui.
Lạc Khanh Khanh đang nhìn chằm chằm Hạ Nguyệt Đình, thầm nghĩ, dì càng ngày càng đẹp, da trắng quá...... Cậu hút nước miếng, đang định nhào vào ngực người đẹp thì bị Lạc Vân Hải kéo lại.
Lạc Vân Hải cúi người nói nhỏ vào tai Lạc Khanh Khanh, “Cha đưa con tới để đón mẹ về, chứ không phải tới nhìn người đẹp? Xong chuyện này, muốn bao nhiêu người đẹp cha đều cho!”
Lạc Khanh Khanh nghe vậy vội véo đùi mình một cái thật mạnh, nước mắt lập tức trào ra, nhào vào người Hạ Mộng Lộ, ôm chân cô vừa lay vừa nói, “Mẹ...... Mẹ về nhà với con đi! Hu hu hu ngày nào cũng ăn mì ăn liền hu hu hu con sắp ngán chết rồi.... .... Mẹ, mẹ thương xót con đi......”
“Chuyện gì vậy? Khanh Khanh, đừng quỳ xuống đất, mau tới chỗ bà ngoại này!” Mẹ Hạ vừa nghe thấy tiếng khóc, vội chạy tới kéo Lạc Khanh Khanh lên.
Hạ Mộng Lộ không ngờ con trai lại nhớ cô đến mức đó, “Con ngoan, đừng khóc!”
“Hu hu hu, con mặc kệ! Hôm nay mẹ phải về với con, nếu không con sẽ khóc suốt, khóc đến khi nào mẹ chịu về mới thôi hu hu hu hu.... ..... Mẹ......” Lạc Khanh Khanh liều mạng giãy giụa, sau đó dứt khoát nằm vật ra đất gào, “Mẹ không thương con và cha! Hu hu hu về nhà cha sẽ lại cho con ăn mì ăn liền, ăn xong cha đi phòng sách làm việc, bỏ lại mình con trong phòng hu hu hu.... ... Con muốn mẹ, con muốn anh hai hu hu hu!”
Tiếng khóc thảm thiết của đứa nhỏ khiến người nghe đứt ruột đứt gan.
Lạc Vân Hải không ngờ Lạc Khanh Khanh lại diễn tốt như vậy, ngay cả anh cũng không thể không đồng tình. Anh ngồi xổm xuống, cầm lấy tay Hạ Mộng Lộ, chân thành nói, “Mộng Lộ, về với anh đi! Được không?”
Lạc Đào Đào thấy em trai khóc lóc thê thảm, cũng khóc theo, “Mẹ, con cũng muốn ngủ với Khanh Khanh! Con nhớ cha! Cả nhà ta phải ở bên nhau!”
Hạ Hưng Quốc ôm Lạc Khanh Khanh lên, thở dài nói, “Bà à, đi dọn đồ cho Mộng Lộ đi!”
Mẹ Hạ gật đầu một cái.
Hạ Mộng Lộ cười nói, “Không được để mẹ anh gây gổ với em!”
“Mẹ muốn nịnh em còn không kịp nữa kìa!”
Ba mười phút sau.
Trước cửa chung cư, Hạ Hưng Quốc phất tay với Lạc Vân Hải, “Đi từ từ! Mẹ con sẽ thường qua giúp con chăm sóc Mộng Lộ!”
Lạc Vân Hải gật đầu xong, làm như sợ Hạ Mộng Lộ đổi ý, vội vàng đạp chân ga, chạy đi.
Ôi, trải qua bao gian khổ, rốt cuộc cũng đón được vợ về rồi!
Lạc Vân Hải sờ sờ cằm, vui vẻ nói, “Rốt cuộc cả nhà ta đã đoàn tụ!”
“Đúng vậy!” Hạ Mộng Lộ ôm hai con trai, gật đầu nói, “Việc đó.... ..... Việc kết hôn...... Em đồng ý!”
“Vậy ngày mai đi chụp hình cưới?”
“Được!”
“Tụi con cũng muốn đi!” Hai đứa nhỏ đồng thời giơ tay.
Hạ Mộng Lộ cười nói, “Được, được! Cả nhà ta đều đi!” Rõ ràng không phải lần đầu tiên làm đám cưới, vì sao cô lại cảm động đến muốn khóc? Lạc Vân Hải quả thật không phải là một người đàn ông biết dỗ vợ, nhưng không sao, điều quan trọng nhất là trong lòng anh chỉ có cô! Người đàn ông này, từ nay về sau sẽ là chồng của cô!
Hạ Mộng Lộ bỗng nghĩ, giày vò lâu như vậy, rốt cuộc là đang làm khổ anh hay đang làm khổ cô? Thật ra bấy lâu nay, cô đều rất nhớ anh.
Đời người chẳng có mấy năm để mà lãng phí? Từ nay về sau, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau!
Lạc Vân Hải nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Hạ Mộng Lộ gạt đi những giọt nước mắt hạnh phúc thì thầm cười, ha ha, cô bé ngốc!
Bỗng Lạc Vân Hải nhíu mày nói, “Bữa giờ anh luôn suy nghĩ, nên tặng em cái gì? Tặng hoa thì quá tục, tiền có thể mua được, không cần anh phải tặng. Rốt cuộc, anh đã nghĩ ra một món quà, chắc chắn sẽ khiến em vừa lòng, đến hôm cưới sẽ đưa em!”
“Cái gì mà bí mật dữ vậy? Lạc Vân Hải, em ra lệnh cho anh, phải đưa em ngay bây giờ!” Ghét nhất cái kiểu nói một nửa cho người ta tò mò chơi. Rốt cuộc là thứ gì mà không mua được bằng tiền?
Lạc Vân Hải lắc đầu, “Bây giờ, thật sự là không được, phải đợi đến đám cưới! Hãy tin anh!” Nói xong anh nháy mắt với cô mấy cái.
Hạ Mộng Lộ đang rất muốn biết, nhưng đành bất đắc dĩ nhún vai, “Được rồi! Giờ anh cho em rất nhiều hi vọng, mong rằng đến lúc đó anh sẽ không làm em thất vọng! Nếu không, chúng ta tiếp tục ở riêng!
“Đồng ý!” Cô khinh thường anh quá rồi!
Gần ngày mười lăm, bốn cô dâu tập trung lại bàn nhau chọn nơi tổ chức đám cưới và hưởng tuần trăng mật. Hạ Mộng Lộ muốn đi Đức, Hạ Nguyệt Đình muốn đi Paris, Thái Bảo Nhi muốn đi Victoria, Lam Băng thì nói chỉ cần kiếm một nhà thờ nào đó trong thành phố để cử hành hôn lễ là được. Còn bên phía người lớn cứ rối rít ngăn cản, nói nước ngoài không an toàn, không muốn lặp lại thảm trạng như ngày trước của Lạc Vân Hải.
Tuy ba người còn lại rất muốn đến nhà thờ ở Paris hoặc Đức hoặc Victoria cử hành hôn lễ, nhưng rốt cuộc vẫn quyết định nghe theo Lam Băng. Phần lớn là vì muốn cho cô hiểu, mọi người sẽ luôn bên cạnh cô. Đến lúc đó tập trung tất cả trực thăng lại, có các đài truyền hình đến quay phim, cũng coi như hoành tráng.
Ngày cưới.
“Mộng Lộ, không thể kéo khóa được!” Thái Bảo Nhi vỗ nhẹ vào eo Hạ Mộng Lộ nói.
Hạ Mộng Lộ không muốn trưng cái bụng to đùng cho mọi người thấy, bèn cắn răng hóp bụng, “Cố gắng lên!” Mới hơn năm tháng, cũng chẳng lộ rõ lắm đâu!
Hạ Nguyệt Đình đã ăn mặc chỉnh tề, thấy Hạ Mộng Lộ cố chấp như vậy thì đen mặt, “Chị như vậy là đang ngược đãi đứa bé trong bụng đó!”
“Được rồi!” Thái Bảo Nhi kéo xong khóa nói.
Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng, thầm nói, con gái à, ráng một ngày này thôi! “Nhanh lên, bọn họ sắp tới rồi!” Cô nói xong kéo tay Lam Băng đi. Đang mùa đông, Lam Băng còn năm ngày nữa mới tròn tháng, nên mặc dầy nhất.
Vẻ mặt Lam Băng vẫn thản nhiên như không. Đối với cô mà nói hôn lễ này chỉ như một trò chơi, chỉ cần đi đăng ký kết hôn là được rồi không phải sao? Nhưng cô phải làm cho cha mẹ chồng và mọi người thấy cô và Khâu Nguyên Phượng rất hạnh phúc.
Trên đường, hơn một trăm chiếc xe hoa nối đuôi nhau đậu, gồm bốn chiếc Rolls- Royce, và một chuỗi dài Ferrari đều màu đen, nên không muốn người ta chú ý cũng khó. Con đường gần như bị phong tỏa, chỉ cho người đi bộ qua lại. Trong số các cảnh sát giao thông đứng ngăn hai bên đường, phần lớn là người của Long Hổ giả làm. Buổi lễ ở Paris kia là một lần sơ sót hết sức nhục nhã, chuyện như vậy, tuyệt đối sẽ không có lần thứ hai!
Mùa đông năm nay có vẻ lạnh hơn năm trước rất nhiều. Gió lạnh thấu xương đập vào đoàn xe đang chạy chầm chậm, thỉnh thoảng lại có vài bông tuyết bướng bỉnh rơi xuống tựa như đang khiêu vũ, trông rất đẹp mắt.
Đôi tay lạnh lẽo của Hạ Mộng Lộ đang được Lạc Vân Hải nắm chặt, sưởi ấm. Tư thế ngồi của anh vẫn ưu nhã như cũ. Anh khẽ cười ngó ra ngoài cửa sổ, “Người tới chúc phúc cho chúng ta không ít!”
“Đúng vậy! Có thể dùng từ ‘tấp nập’ để hình dung!” Hạ Mộng Lộ nghiêng người tựa vào vai Lạc Vân Hải, nhìn theo ánh mắt anh.
Lạc Vân Hải ôm Hạ Mộng Lộ vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bụng cô. Con gái anh sắp ra đời. Anh có trai có gái, có vợ yêu. Tất cả những ấm áp này đều do cô cho anh. Anh vĩnh viễn sẽ không quên cô, dù có mất trí nhớ một lần nữa cũng không, bởi vì chiếc nhẫn cưới này đã trói anh thật chặt. Đột nhiên anh thật mong đến lúc tặng quà cho cô.
“Trời! Nhiều người quá!” Hạ Nguyệt Đình tựa vào cửa xe nhìn ra đường, cảm thán.
Cha mẹ, giờ Nguyệt Đình đang rất vui vẻ và hạnh phúc, cám ơn cha mẹ đã sinh ra con, giờ cha mẹ có thể yên nghỉ rồi.
Đỗ Vương xoa đầu Hạ Nguyệt Đình, cười nói, “Ngoan, ngồi đàng hoàng nào!”
Bên xe Thái Bảo Nhi cũng đang rất ngọt ngào.
Duy chỉ có bên Lam Băng, tuy là vợ chồng mới cưới, nhưng hai người vẫn ngồi cách nhau một khoảng. Lam Băng ngồi sát bên trái, ôm ngực, lạnh nhạt nhìn ra ngoài. Còn Khâu Nguyên Phượng thì bắt chéo chân ngồi sát bên phải, một tay chống lên cửa xe, cũng nhìn ra ngoài, trông chẳng có vẻ gì là vui sướng.
Hứa Trí Viễn thấy hai người như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu. Nguyên Phượng, tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cha mẹ cậu mãi mãi không biết sự thật đi! Thì ra không phải mọi đám cưới đều vui vẻ. Anh cứ tưởng, đồng ý kết hôn nghĩa là bọn họ sẽ không có tranh chấp, không có hiểu lầm nữa, sẽ có một cuộc hôn nhân hoàn mỹ.
Nhưng khi giữa hai người bị chắn bởi một con sông thì mãi mãi sẽ không có cái gọi là hạnh phúc, có lẽ chỉ cần một trong hai người chịu nói một câu xin lỗi, thì bên còn lại sẽ khóc mà tha thứ, nhưng không ai chịu nhường bước hết. Thôi tùy họ đi, chuyện này người ngoài không giúp được, dù muốn giúp cũng không biết phải giúp sao? Chẳng lẽ, đánh Khâu Nguyên Phượng gần chết rồi nói cho Lam Băng? Anh tin Lam Băng sẽ chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ‘Chết coi như là giải thoát, rất tốt!’, và tuyệt đối sẽ không đi thăm.
Chờ đến khi bảy tám chục tuổi, râu tóc bạc trắng, có lẽ họ sẽ nói, kiếp này chúng ta không nên gặp nhau, nếu có kiếp sau, mong rằng chúng ta chỉ là người bình thường.
Ha ha, kiếp sau! Thật sự có kiếp sau?
Trong tiếng hoan hô của mọi người, bốn cặp cô dâu chú rể lần lượt đi vào lễ đường.
Tới lúc chú rể hôn cô dâu, cặp Hạ Nguyệt Đình và Thái Bảo Nhi rất thuận lợi, đến phiên cặp Lam Băng lại rất cứng ngắc. Khâu Nguyên Phượng nhìn chằm chằm vào Lam Băng, bắt chước những chú rể khác, giữ mặt cô, nghiêng người hôn xuống. Lam Băng không nhúc nhích, cũng không thẹn thùng, hay kinh ngạc, lúc Khâu Nguyên Phượng vói lưỡi vào miệng cô, cô bỗng cười nhạt một tiếng. Khâu Nguyên Phượng sửng sốt nói nhỏ, “Kiếp sau, tôi hi vọng chúng ta sẽ không gặp lại nhau!” Xong anh cố nén xúc động muốn khóc, cười cười buông cô ra. Em rất đau lòng đúng không? Nhưng tôi còn đau hơn em nhiều!
“Được!” Lam Băng mỉm cười, gật đầu một cái.
Ngay trong lễ cưới lại nói kiếp sau, hi vọng chúng ta không gặp lại nhau, chắc chỉ có ở đám cưới này thôi. Thế giới rộng lớn, quả nhiên chuyện gì cũng có.
Tới cặp Hạ Mộng Lộ, cô đỏ mặt, thầm nghĩ, trước mặt nhiều người như vậy, anh không thể nhẹ nhàng hôn lướt qua một cái thôi sao? Chờ Lạc Vân Hải buông ra, cô liền nghiến răng nói, “Nửa đời sau, anh chờ bị tôi dạy dỗ đi!”
“Em thật là....... Trước mặt thần linh, không được nói bậy!”
“Tôi cứ thích vậy đó, anh cấm được sao?”
Sau khi buổi lễ kết thúc, Hạ Mộng Lộ được đón về nhà họ Lạc.
Trong bữa tiệc cưới ở nhà họ Lạc, Trình Thất cười to nói với mấy bà bạn, “Trước mặt tôi, con dâu tôi không dám nói lớn tiếng nữa là! Yên tâm, tôi trấn được nó!”
“Thật là một đứa dâu hiền!” Mấy người không ngừng chúc mừng Trình Thất.
Đúng lúc này, một cô gái trẻ chạy tới chỗ Trình Thất cười nói, “Dì Trình, đây là thư do một ông chú đã đưa cho con, chú ấy dặn, lúc nào dì vui nhất thì đưa cho dì!” Nói xong cô gái kia vội chạy đi.
Trình Thất nghi ngờ mở lá thư ra xem, có một tấm hình của Kỳ Dịch!
Lạc Viêm Hành không biết đã lén tới từ lúc nào, rình coi nội dung bức thư.
‘Trình Thất, kiếp này anh thua tên đó, nhưng kiếp sau, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau! Xuống địa ngục anh sẽ xin Diêm Vương cho chúng ta đầu thai cùng một chỗ. Anh tình nguyện tiếp nhận bất kỳ nỗi khổ nào ở địa ngục để đạt được mong ước đó. Tuy em luôn xem anh như anh trai, nhưng anh thích em, thích từ rất lâu rồi!’
Tên Kỳ Dịch đáng ghét, chết rồi vẫn còn nhiều chuyện, không cho người ta sống yên ổn! Lạc Viêm Hành giật bức hình, hung hăng xé nát, “Kiếp sau? Kiếp sau Trình Thất vẫn là vợ của Lạc Viêm Hành này!” Phòng tên đó mấy chục năm, không ngờ còn có chiêu này!
Trình Thất trừng Lạc Viêm Hành một cái, “Tôi đâu có ngốc! Chuyện này tôi đã biết từ sớm, chỉ nghĩ cứ giữ một khoảng cách, là anh ta sẽ hiểu và đi yêu người khác. Không ngờ đến chết anh ta vẫn không chịu từ bỏ. Ông già trong lòng tôi chỉ có ông, chết cũng không đổi, được chưa? Đừng tức giận nữa, tôi đi chào hỏi khách khứa đây!” Già rồi còn ghen! Nhàm chán!
Lạc Viêm Hành tức giận ném vụn giấy vào thùng rác. Tên Kỳ Dịch này đúng là si tình, hi vọng Diêm Vương đừng nghe lời nói bậy của tên đó. Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Ngay đêm tân hôn, Lạc Viêm Hành vừa từ phòng sách bước ra đã thấy con trai đang bưng một chậu nước nóng, bèn nói, “Phòng con có nhà tắm mà?”
“Mộng Lộ nói dùng nước muối rửa chân mới thoải mái!” Lạc Vân Hải thấy nước đã nóng vừa đủ, bèn lướt qua người Lạc Viêm Hành, “Cha ngủ sớm đi!”
“Đợi đã......!”
Lạc Viêm Hành ngăn Lạc Vân Hải lại, “Con rửa chân cho Mộng Lộ?”
Lạc Vân Hải không hiểu sao cha mình lại kinh ngạc như thế, nhưng vẫn gật đầu đáp, “Dạ!” Có gì không đúng à? Hiện giờ Mộng Lộ khom lưng rất khó khăn, anh không rửa chân cho cô thì ai rửa?
Lạc Viêm Hành tức giận vỗ đầu Lạc Vân Hải một cái, “Con...... Con thật vô dụng.......Còn tệ hơn cả cha!” Nói xong ông tức giận thở phì phò đi xuống lầu. Còn chấn chỉnh nề nếp gia đình cái gì? Chuyện như vậy nó còn chịu làm thì không biết bình thường còn đến mức nào nữa! Trời ơi! Nhà họ Lạc bị cái gì nguyển rủa hả?
Lạc Viêm Hành rất hối hận, thầm nghĩ, sớm biết vậy đã không đi nói giúp giùm nó rồi!
Lạc Vân Hải liếc Lạc Viêm Hành một cái. Có bản lĩnh cha đi ra oai với mẹ đi! Việc này quả thật rất mất mặt, nhưng anh không thể để Mộng Lộ tự mình rửa chân được. Cha, chuyện chấn chỉnh nề nếp gia đình đành giao cho đời sau vậy. Đào Đào tuyệt đối không phải là một đứa sợ vợ đâu!
Ngày hôm sau Trình Thất tự tay mình làm cơm chiên trứng, chờ con dâu xuống thì nói, “Ăn hết cái này đi!”
Lạc Viêm Hành vừa nghe, thầm đổ mồ hôi hột, giả bộ xem báo tiếp.
Hạ Mộng Lộ nhìn cái món đen thui trong dĩa, nghi ngờ hỏi, “Đây là gì vậy ạ?”
“Cơm chiên trứng!” Trình Thất tự hào hất cằm, “Món cha con thích ăn nhất!”
Lạc Viêm Hành thầm nghĩ, món ông thích nhất? Ngoại trừ món này bà ấy còn biết làm món nào khác nữa đâu! Nếu có thật sự ông rất muốn ăn món khác!
Hạ Mộng Lộ cau mày nói, “Không ăn!”
“Tại sao?” Trình Thất khó hiểu hỏi.
“Đây là cho người ăn à?” Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất hung hăng như muốn đánh nhau, bèn cười nhạo nói, “Ngày đầu tiên đã muốn gây gổ?”
Trình Thất siết chặt nắm tay, tức giận cầm cái khay đi vào bếp. Thật không muốn ăn? Bà cảm thấy rất ngon mà. Trình Thất cầm lấy cái muỗng, múc một muỗng to cho vào miệng, thật là thơm!
Hạ Mộng Lộ sờ sờ bụng mình, thầm nói, con gái à, có con thật là tốt! “A Hải, quà của em đâu?”
“Không có ở đây! Đi thôi!” Lạc Vân Hải nhìn đồng hồ một cái, rồi đứng dậy kéo hai cái va li đi ra cửa.
Có ý gì? Hạ Mộng Lộ gãi gãi đầu, không thể không đuổi theo. Dù rất tò mò nhưng cô vẫn không hỏi nhiều, vì cô biết, chỉ cần anh không muốn nói, có hỏi cũng mất công.
Khi thấy xe tới sân bay, Hạ Mộng Lộ thầm nghĩ, chẳng lẽ đi hưởng tuần trăng mật? Đây cũng được coi là quà tặng? Vốn là kế hoạch đã định sẵn mà?
Tới cửa kiểm tra, Hạ Mộng Lộ không nhịn được nữa nỏi, “Lạc Vân Hải......”
“Đinh đinh đinh!”
Hạ Mộng Lộ chưa hỏi xong, Hạ Nguyệt Đình đã xuất hiện, lắc lắc vé máy bay trong tay, “Chẳng lẽ chị quên rồi sao? Trước kia, lúc ở Phồ Đà, chúng ta đã từng hẹn, sẽ đi Bắc Kinh với nhau! Bảo Nhi cũng đi chung với chúng ta!” Nói xong, cô kéo tay Thái Bảo Nhi đang cười tươi rói tới.
Hạ Mộng Lộ ngây người, “Bắc Kinh?”
Lạc Vân Hải ôm vai Hạ Mộng Lộ, nói nhỏ vào tai cô, “Em biết điều hạnh phúc nhất trên thế gian này là gì không? Chính là được đi du lịch với người yêu nhất và bạn bè tốt! Lần này chúng ta chỉ là những khách du lịch bình thường! Hài lòng không?”
Hạ Mộng Lộ đưa tay che miệng, hốc mắt ửng đỏ, “Thì ra mọi người vẫn nhớ!” Cô tưởng họ đã quên mất rồi. Đây quả thật là chuyện hạnh phúc nhất thế gian!
“Chị, ai cũng nhớ hết, không ai quên cả. Hơn nữa lần này là do anh rể đề nghị!” Tuy anh rể không biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng những gì đã hứa, anh ấy đều ghi tạc trong lòng.
Thật giống như trở về sáu năm trước. Mùa xuân năm đó, bốn người ngồi trên du thuyền đi quanh Phổ Đà. Quanh đi quẩn lại, ước nguyện đã được thực hiện! Hạ Mộng Lộ ôm lấy Hạ Nguyệt Đình và Thái Bảo Nhi, nức nở nói, “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau đúng không?”
“Ừ! Mãi mãi bên nhau!” Thái Bảo Nhi cười vỗ lưng Hạ Mộng Lộ.
Mộng Lộ, Nguyệt Đình, Lam Băng, chúng ta sẽ mãi là chị em thân thiết nhất! Về già cũng sẽ giống như cha mẹ chúng ta, sống chung trong một khu rộng lớn, rảnh rỗi sẽ họp nhau đánh mạt chược, bàn về việc giáo dục con cái. Thì ra cuộc sống cũng có thể tươi đẹp đến vậy!
Kỷ Lăng Phong ôm vai Lạc Vân Hải nghiêm túc nói, “Tôi không thích anh, nhưng không thể không tiếp nhận anh. Về sau đừng nghỉ những chuyện không nên nghĩ, để tránh gây lúng túng cho mọi người. Tôi sẽ dùng tất cả những gì mình có để bảo vệ Bảo Nhi, còn Mộng Lộ, nếu như anh dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ khiến anh phải hổi hận!”
Lạc Vân Hải hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh bỉ, qua một lúc lâu rốt cuộc cười nói, “Cô ấy không bắt nạt tôi là tôi đã cảm thấy cảm tạ trời đất rồi!” Cần gì so đo với một cậu nhóc cuồng vọng!
Kỷ Lăng Phong hài lòng gật đầu, nói “Đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!”
Sáu người kéo va li đi vào phòng chờ, líu ríu thảo luận sắp xếp hành trình như thế nào.
Tương lai là thứ không ai đoán trước được, nên cần gì phải lo lắng? Hãy cứ kiên trì với phương châm, ‘quý trọng cái trước mắt’!
Lên máy bay rồi Hạ Mộng Lộ đột nhiên nhớ ra hỏi, “Cha mẹ chăm nổi hai nhóc quậy kia không?”
Lạc Vân Hải cười nói, “Có thể! Hai đứa nó, một đứa thích tiền, một đứa thích chị gái xinh đẹp, rất đơn giản!”
Nhưng lúc này ở nhà họ Lạc, khung cảnh có thể hình dung bằng bốn chữ ‘gà bay chó sủa’. Trình Thất và Lạc Viêm Hành, mỗi người kéo một va ki và một đứa nhỏ chạy ra sân bay, lên đường đến Disneyland ở Hồng Kông.
“Tại sao ông lại thỏa hiệp? Tôi có thể nghĩ ra biện pháp khác!” Trình Thất vừa đi vừa càm ràm.
Lạc Viêm Hành cười lạnh nói, “Không dẫn bọn nhỏ đi, chúng ta sẽ phải ly hôn mất!” Tại sao ư? Bởi vì, bọn nhỏ vừa khóc, Trình Thất sẽ lập tức không vui. Bà không vui thì sẽ lập tức trút giận lên người ông! Cho nên đi Disneyland là biện pháp duy nhất!
Hết.