Trước vòng xoay ngựa gỗ, hai đứa nhỏ không hài lòng nói ra yêu cầu. Cha thật không hiểu niềm vui của đàn ông. Lúc mới tới cha còn kêu nhân viên đuổi hết mọi người ra ngoài, nếu không do hai cậu hết sức phản đối, hôm nay sợ rằng cả khu vui chơi chỉ còn lại ba người họ và một đám nhân viên rồi.
Bộ vest của Lạc Vân Hải vẫn thẳng thớm như cũ, một tay nhét trong túi quần, lạnh nhạt nhìn bốn phía, nghe vậy nói, “Không được, trẻ con không thể chơi những trò mạo hiểm, hai con còn hai giờ ba mươi phút nữa, nhanh lên đi!”
“Con không thích! Trò ngựa gỗ xoay này chẳng vui tí nào! Cha, chúng ta đã tới đây, tiền cũng trả rồi, phải chơi một lần cho đã, nếu không sẽ rất lãng phí!” Cứ nhìn những người kia xem, chơi vui như vậy, hai cậu cũng muốn chơi.
Kỷ Khanh Khanh ôm chân Lạc Vân Hải dùng sức lay, “Cha! Cha là người cha tốt nhất thế giới, thật!”
Lạc Vân Hải cười lạnh, “Giờ mới biết?”
Cha thù dai quá!
Trong lúc Kỷ Đào Đào định tiếp tục xin xỏ thì thấy Hạ Mộng Lộ đang hùng hổ chạy về phía này, không cần suy nghĩ cũng biết là tới đánh người, bèn vội vàng hô to, “Cha, cha mau lên vòng xoay tốc độ đi!” Cậu khẳng định, mẹ đang nhằm vào cha.
“Hả? Tại sao.... ......”
“Bốp!” Một tiếng đập mạnh vang lên, những người xung quanh lập tức quay đầu đi không dám nhìn lâu.
Lạc Vân Hải bị đánh đến lệch đầu, thấy là Hạ Mộng Lộ thì gầm nhẹ, “Em điên hả?”
Hai đứa nhỏ giả vờ như không thấy gì hết, quay lưng lại, cố làm ra vẻ đang thảo luận gì đó, nhưng thỉnh thoảng vẫn len lén nhìn.
Hạ Mộng Lộ tức đến mức run rẩy cả người, ngẩng đầu nhe răng nói, “Lạc Vân Hải, anh có phải đàn ông hay không? Kêu mẹ anh tới uy hiếp tôi? Bảo tôi cút đi, để hai đứa nhỏ lại? Anh có ý gì?”
Lạc Vân Hải sửng sốt, anh kêu mẹ tới tìm cô hồi nào.... .... Hình như đúng là mẹ anh có nói muốn đi tìm cô, anh cứ cho rằng bà tới khuyên, ai ngờ......
Lạc Vân Hải cau mày, “Tôi không có! Tin hay không tùy em!”
“Luật sư còn mang theo cả hiệp nghị gì đó! Lạc Vân Hải, tôi thật không nhìn ra, anh lại là người như vậy!” Nếu không cố kỵ đây là nơi công cộng, cô đã xé xác anh ta rồi!
“Mộng Lộ, tôi thật sự không có! Tôi thề, mẹ tôi nói là đi giúp tôi khuyên em, tôi cứ cho rằng.....”
“Anh cho rằng cái gì?” Hạ Mộng Lộ dùng giỏ xách đập mạnh vào ngực Lạc Vân Hải, “Nói đi, anh cho rằng cái gì? Cho rằng hai đứa nhỏ sẽ đi với anh? Cho rằng tôi sẽ ngoan ngoãn bước vào cái nhà ghê tởm đó.....”
Không đợi Hạ Mộng Lộ nói xong, Kỷ Đào Đào đã kéo tay Lạc Vân Hải bỏ chạy, “Cha, cha mau đi chơi vòng xoay tốc độ đi! Như vậy mẹ sẽ không bắt được cha!” Hôm nay mẹ dữ quá, không phân tốt xấu gì hết, cha thật không có kêu bà nội đi tìm mẹ gây rối!
Kỷ Khanh Khanh ôm đùi Hạ Mộng Lộ, “Mẹ đừng giận! Cha thật không có, tụi con có thể làm chứng, lúc ăn cơm bà nội nói muốn giúp cha dỗ mẹ về, không có nói muốn đi cướp tụi con, hơn nữa, tụi con chỉ cần mẹ! Mẹ đừng giận!”
Hạ Mộng Lộ nghe xong mặt càng đen, “Sao? Bắt đầu nói giúp người đó hả?”
“Mẹ, cha rất tốt với tụi con, thật, mẹ tha thứ cha đi, cha biết sai rồi!” Trời ơi, mẹ nóng quá, cậu sắp không chống đỡ nổi rồi.
Lạc Vân Hải nghe theo lời con trai, vịn lang cang, tung người nhảy lên, lắc mình, hòa vào dòng người xếp hàng, nghĩ thầm, chắc an toàn rồi, nếu không thật mất mặt! Nhưng vừa quay đầu lại, đã quỷ dạ xoa đứng bên cạnh anh, bèn tức giận nói, “Có gì về nhà nói tiếp!”
Hạ Mộng Lộ tới để giết người, há có thể bỏ qua cho Lạc Vân Hải. Cô đưa tay nắm lấy vai anh.... ...
“Cha mẹ, nhìn bên này!”
Thấy con trai cầm máy chụp hình, Hạ Mộng Lộ không thể không nhanh chóng kiềm lửa giận lại, xoay người lộ ra khuôn mặt tươi cười hiền lành, giơ tay tạo dáng chữ V.
Lạc Vân Hải cũng vội vàng ôm eo Hạ Mộng Lộ, bắt chước tạo hình ngu ngốc của cô.
‘Tách tách’
Hạ Mộng Lộ vừa định nắm lấy cổ áo Lạc Vân Hải.......
“Cha, mẹ, nhìn bên này, con muốn chụp một trăm tấm, không được lộn xộn!” Kỷ Đào Đào chụp liên tục không ngừng, mồ hôi trên trán rơi như mưa. Cho tới giờ, mẹ chưa từng đối xử với ba ba như vậy! Cha rất vô tội, bọn cậu phải giúp đỡ cha!
Lạc Vân Hải hiểu ý con trai, cười rất vui vẻ, đổi đủ loại tư thế, không quan tâm hình tượng gì nữa. Còn chuyện gì mất mặt hơn bị đánh ngoài đường?
Hai đứa nhỏ chạy tới chạy lui, đổi đủ góc chụp, bận tối mặt tối mày. Kỷ Khanh Khanh ở một bên chỉ đạo, “Cha mẹ đổi kiểu đi! Mẹ, mẹ đừng cử động!”
‘Tách tách tách tách tách’
Hạ Mộng Lộ giận tím mặt, lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Biết rõ bọn nhỏ đang cố ý không cho cô nổi điên, nhưng đành làm theo vì cô cũng không muốn để lại ấn tượng xấu, nếu lan truyền ra ngoài, tổng giám đốc Lam Đồ lại là một người đàn bà đanh đá, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của công ty.
Đến khi bọn nhỏ chụp xong, Lạc Vân Hải nhanh nhẹn đẩy Hạ Mộng Lộ ngồi xuống.
Gì? Cô tới để trút giận chứ không phải tới chơi, “Anh tránh ra!”
Lạc Vân Hải thắt dây an toàn cho Hạ Mộng Lộ, “Nhiều người như vậy, em la lối cái gì? Nhanh, chơi rất vui!”
Cô lớn thế này còn chưa từng chơi trò này bao giờ.......
“Tạm thời bỏ qua cho anh!” Chơi xong, sẽ cho anh đẹp mặt!
Khóe mắt Lạc Vân Hai co quắp.
Thực ra, anh cũng chưa từng chơi những trò này.... ....
“Tách tách tách.....!”
Lúc nãy nghe những tiếng hét chói tai của mấy người chơi trước, Hạ Mộng Lộ rất khẩn trương, nhưng thấy guồng quay cứ chầm chậm thế này, bèn nhìn Lạc Vân Hải, “Tốc độ này mà cũng dám nói là chơi rất vui?”
Lạc Vân Hải đen mặt, đột nhiên phát hiện mình rất ngây thơ, tự nhiên lại ngồi ở đây, “Coi như ngắm phong cảnh đi!”
Hai người ngồi ở hàng đầu tiên, guồng quay càng lúc càng lên cao, tốc độ vẫn chậm như cũ, đến khi tới chỗ cao nhất, vốn tưởng vẫn sẽ đi xuống với tốc độ này, ai ngờ.... ...
“A a mẹ ơi!” Ghế ngồi bỗng xoay vòng tròn với vận tốc chóng mặt, bị bất ngờ, Hạ Mộng Lộ thét chói tai, nắm thật chặt thanh chắn.
Lạc Vân Hải không la hét, cũng không chớp mắt, nhưng kỳ thực, các đầu ngón tay đã sớm trắng bệch, cảm giác bị bay khỏi mặt đất thật muốn mạng!
“Cha mẹ giỏi quá!”
Hai đứa nhỏ kích động nhảy tưng tưng.
Một ngày nào đó, khi bọn cậu lớn, cũng sẽ đi chơi trò này với cha mẹ.
Lúc xuống, hai chân Hạ Mộng Lộ như nhũn ra.
Hù chết cô!
Lạc Vân Hải đẩy đẩy mắt kiếng, ra vẻ ‘chỉ thường thôi’.
“Mẹ, mẹ xem mặt mẹ nè, quá khoa trương! Cha thì chẳng sao cả, cha, cha rất lợi hại!” Kỷ Khanh Khanh ôm chân Lạc Vân Hải nói.
Lạc Vân Hải nhún vai, “Thường thôi!”
Hạ Mộng Lộ trừng máy chụp hình. Mặt cô sợ tới mức biến hình, trong khi Lạc Vân Hải hết sức bình tĩnh. Cô không phục nói, “Có dám chơi trò kia không?” chỉ hướng thuyền hải tặc.
“Đi thì đi!” Lạc Vân Hải ôm lấy hai đứa nhỏ bước tới.
Hạ Mộng Lộ siết chặt nắm tay, cô thề, tuyệt không phát ra bất kỳ âm thanh sợ hãi nào nữa, càng không làm ra vẻ mặt mất mặt thế này.
Sau một tiếng.... ...
Ở cửa khu vui chơi, Kỷ Đào Đào cầm một xấp hình, lắc đầu liên tục, “Mẹ còn muốn đấu nữa không?”
“Không cần!”
Không đợi Hạ Mộng Lộ mở miệng, Lạc Vân Hải đã trả lời thay.
Ba người còn lại nhìn Lạc Vân Hải khó hiểu. Anh bèn đẩy đẩy mắt kính, không kiên nhẫn nói, “Mấy trò trẻ con này, cha còn chưa nhàm chán tới mức cứ lặp đi lặp lại!” Anh tuyệt đối không phải vì sợ mới không đi!
Hạ Mộng Lộ xoa xoa hai chân, khoát tay nói, “Mẹ tình nguyện nhận thua!” Chơi nữa? Chắc chắn sẽ ói hết! Tên biến thái này, tại sao anh ta vẫn bình tĩnh như vậy chứ?
Kỷ Khanh Khanh một tay cầm máy hình, một tay cầm bịch kẹo lớn, vừa nhai kẹo vừa nói, “Tiếp theo chúng sẽ đi đâu? Lúc nãy cha nói cha còn có việc, vậy chờ cha đi, chúng ta kiếm một chỗ ăn đá bào hen?”
Lạc Vân Hải mất tự nhiên xoay người, ho khan, “Khụ! Thật ra, cha không có việc gì gấp lắm, chúng ta đi thôi!”
“Cha, lúc trước cha nói buổi chiều có hội nghị mà!”
“Cha nói không có là không có!” Đứa nhỏ này không biết nắm bắt tình hình gì hết.... ...
Kỷ Đào Đào tiếp tục nói, “Rõ ràng cha nói có! Cha không thể lừa gạt trẻ con....... Cha chưa từng nói!” Kỷ Đào Đào bỗng sửa lời. Cha, cha thật thông minh!
Lạc Vân Hải lại một lần nữa nghi ngờ hai đứa nhỏ không phải con anh, vì lúc nào chúng cũng tìm mọi cách để hố anh. Anh nhét xe đạp của Hạ Mộng Lộ vào cốp sau, tự mình mở cửa xe rồi nói, “Xin mời!”
Hạ Mộng Lộ liếc Lạc Vân Hải một cái, đẩy hai đứa nhỏ lên xe.
Có người bỏ tiền, mắc gì không đi!
Hạ Mộng Lộ lên xe xong, mới nghĩ, cô tới đây để tính sổ, sao lại điên điên khùng khùng theo anh ta lâu như vậy? Sém chút quên mất chuyện kia rồi! Cô nhìn chằm chằm Lạc Vân Hải một lúc, bỗng nói, “Rốt cuộc các người có ý gì? Bảo tôi cút đi? Tại sao?”
“Tôi nói rồi, không phải tôi!” Lạc Vân Hải phiền muộn xoa xoa trán.
“Cứ xem như không phải anh! Vậy giờ anh định thế nào? Vốn tôi còn định cho anh một cơ hội biểu hiện, nhưng giờ thì không có đâu!” Hạ Mộng Lộ ôm ngực nói.
Tức chết cô! Nếu hôm nay anh ta không cho cô một lời giải thích hợp lý, cô thề không bỏ qua!
Lạc Vân Hải chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ gặp kiểu người không thể nói lý thế này. Mọi người thường nói, mẹ chồng nàng dâu không hợp, đối với đàn ông mà nói là chuyện rất khó xử, giúp vợ sẽ mang tiếng không hiếu thuận, giúp mẹ lại không cách nào lấy lòng vợ! “Thật ra mẹ cũng chỉ muốn bế cháu. Em không biết bà thương hai đứa nhỏ tới mức nào đâu, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Mộng Lộ, thật ra.......”
Hạ Mộng Lộ cắn răng. Xem đi, anh ta còn dám tán thành! “Ý của anh là mẹ anh đã làm đúng?”
“Không, không! Như vậy không hợp tình hợp lý chút nào! Tôi phản đối! Em yên tâm, sau khi về, tôi sẽ nói chuyện với mẹ. Em tới tìm tôi trước là rất đúng, đáng được ca ngợi!”
Miễn cô có thể tiêu lửa giận, bị cô đánh một cái thì có làm sao? Ôi, làm đàn ông khó, làm đàn ông tốt còn khó hơn!
Hạ Mộng Lộ miễn cưỡng xem như xuôi tai, nhưng vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, “Mẹ anh thật.....”
“Dù thế nào, mẹ cũng là người lớn trong nhà! Em phải nói, mẹ anh thật bá đạo!”
“Ừ, thì thật bá đạo! Cho rằng tôi rất sợ bà? Già mà không biết điều! Nếu mẹ anh dám đến nữa, tôi sẽ lấy chổi đuổi ra ngoài cho biết! Lạc Vân Hải, tôi cảnh cáo trước, tôi ghét mẹ anh, đời này đừng mơ tưởng tôi sẽ sống hoàn bình với bà! Mẹ anh không tự đến xin lỗi tôi thì chuyện này không xong đâu!” Cũng may anh ta đứng về phe cô, nếu không chắc chắn cô sẽ khó mà giữ được hai đứa nhỏ.
Lạc Vân Hải gật đầu, “Tôi biết rồi!”
Đến xin lỗi? Anh lớn thế này còn chưa thấy mẹ anh xin lỗi ai! Tình hình này, dù Hạ Mộng Lộ xin lỗi bà, bà còn chưa chắc để ý tới chứ nói chi bà tự đi xin lỗi.
Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải có thái độ hợp tác, không làm ầm lên nữa, ôm con trai nói, “Lúc đầu là chính các người vứt bỏ mẹ con tôi! Hơn nữa anh là Lạc Vân Hải, không phải Hoắc Hâm, trên pháp luật mà nói, hai đứa nhỏ không phải con anh! Mẹ anh cứ làm như bà rất rành pháp luật và thân quen với thẩm phán!”
“Cho dù bà quen với thẩm phán đi nữa, cũng không thể đi đường vòng!” Lạc Vân Hải phụ họa.
“Đúng vậy! Có tiền là giỏi lắm sao? Bắt nạt dân thường như tôi! Tôi sinh con dễ dàng sao? Khó khăn lắm mới nuôi lớn được chừng này, tự nhiên lại kêu tôi cút đi, đó là tiếng người hả?”
“Chú ý cách dùng từ!”
Hạ Mộng Lộ trừng mắt một cái, nghĩ, quả thật lời cô có hơi khó nghe. “Hôm nay tôi muốn dẫn hai đứa nhỏ về!”
Lạc Vân Hải sém chút thắng gấp. Sợ rằng như vậy sẽ chỉ làm mẹ anh ghét Hạ Mộng Lộ thêm, bèn mím môi cười nói, “Thật ra bọn nhỏ ở lại cũng không phải vì mẹ tôi ép, mà do ngày mai có buổi họp phụ huynh cần tôi đi!”
“Tôi sẽ tự đi!”
“Mộng Lộ, gần đây tôi không làm gì có lỗi với em đúng không? Em vô duyên vô cớ đánh tôi một cái, tôi có trách em đâu! Dù sao tôi cũng là cha bọn nhỏ! Tôi chưa đi họp phụ huynh bao giờ, thật sự rất muốn đi! Vừa lúc xem thử trường đó có khả năng hay không? Hơn nữa, cha tôi thật sự rất thích bọn nhỏ, ông hiền hơn mẹ tôi nhiều!” Nói tới đây, Lạc Vân Hải đưa tay phải ra hiệu.
Kỷ Đào Đào thấy vậy, gật đầu như băm tỏi, “Đúng đó mẹ! Ông nội rất hiền! Ông nói hi vọng cha và mẹ cưới nhau, còn nói rất thích mẹ, nói mẹ là con dâu tốt nhất thế giới!”
Thật sao? Hạ Mộng Lộ nháy mắt mấy cái, hơi chột dạ, lúc tới cô đã mắng người ta rất nhiều, “Ông nội nói mẹ thế nào?”
“Ông nội nói mẹ dịu dàng, xinh đẹp, chỉ có mẹ mới có thể làm mẹ của tụi con!” Kỷ Khanh Khanh giành nói.
“Ông nội còn nói cha không thể bắt nạt mẹ, nếu không ông nội sẽ đánh cha!” Kỷ Đào Đào tiếp lời.
Lửa giận của Hạ Mộng Lộ tiêu mất không ít, mím môi cười nói, “Thật?” Thì ra trong mắt cha Lạc Vân Hải, cô lại tốt như vậy? Ngày đó chỉ có Trình Thất dẫn người tới nói cô, còn ông thì không, nên cô không có bất kỳ ấn tượng xấu nào, giờ nghe vậy ngược lại còn có chút tôn kính.
Lạc Vân Hải đáp, “Dĩ nhiên! Cha nói em rất tốt bảo tôi phải cố gắng giữ chặt! Tôi cũng cho là vậy!”
“Bớt dẻo miệng đi! Cho rằng như vậy là có thể giảm bớt tội lỗi của anh? Không có cửa đâu! Lạc Vân Hải, tôi cho anh biết, đời này đừng nghĩ tôi tha thứ cho anh! Có một số việc, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ! Đánh một cái tát rồi cho một viên đường, tôi dễ dụ vậy sao?”
Em đập tôi một cái tôi còn chưa nói gì đó...... Khóe miệng Lạc Vân Hải co giật “Rốt cuộc em khó chịu cái gì? Nói ra đi! Chuyện lúc trước tôi đã giải thích rồi, sẽ không giải thích lại lần hai. Còn về bọn nhỏ, em yên tâm, tôi sẽ không giành con với em, sẽ giống như ba em, chăm sóc tốt cho ba mẹ con, tuyệt đối không ép buộc em làm chuyện em không thích!” Anh thật sự nghĩ không ra, rốt cuộc anh đã làm gì khiến cô lạnh lùng như vậy.
Hạ Mộng Lộ không nói gì, chuyện cô để ý nói ra thì ai cũng xấu hổ, tối thiểu hiện giờ cô vẫn còn chút hi vọng để bám víu, tin tưởng thật ra anh không hề phản bội cô, như vậy lúc ở chung một chỗ mới không cảm thấy khó chịu. Giờ mọi chuyện đã không nằm trong tầm tay cô nữa rồi, vì bọn nhỏ đã bắt đầu thích anh.
Lạc Vân Hải siết chặt tay lái. Hạ Mộng Lộ không chịu nói, có hỏi nữa cũng chỉ tự tìm mất mặt. Anh đành cười trấn an, “Không sao! Chờ ngày nào đó em muốn nói rồi nói cũng được! Hôm nay đừng bàn những chuyện này nữa, khó khăn lắm cả nhà chúng ta mới có cơ hội ở chung thế này, tạm thời bỏ qua mọi khúc mắc, đi Quốc Hào ăn một bữa lớn được không!”
“Được ạ! Nghe nói ở đó có tôm hùm rất to, con muốn ăn tôm hùm!” Kỷ Khanh Khanh hoan hô.
“Được! Đi ăn tôm hùm to!” Lạc Vân Hải đạp chân ga, chạy thẳng tới Quốc Hào.
“Trời! Không phải là xe của chủ tịch Lạc sao? Nhanh nhanh nhanh, đứng ngay ngắn vào nào!” Quản lý Quốc Hào khẩn trương nhìn chiếc xe màu đen đang từ từ tiến vào. Có thể có bảng số đẹp cỡ này, trừ Lạc Vân Hải, còn có thể là ai? Hơn nữa, xe Rolls-Royce số lượng có hạn, muốn quên cũng khó!
Nhân viên của Quốc Hào nhanh chóng xếp hàng ngay ngắn. Đây chính là khách ‘bự’, ra tay hào phóng, thành viên cấp kim cương!
Lạc Vân Hải xuống xe, không còn áo khoác, chỉ còn chiếc sơ mi trắng, cổ áo mở rộng để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng, trên cổ tay là chiếc đồng hồ nổi tiếng trị giá cả triệu, ngón áp út đeo nhẫn kim cương to đùng, chói mắt! Phong cách xuất chúng, không giận tự uy!
Mấy nhân viên nữ của Quốc Hào thầm than, đàn ông tốt đều kết hôn hết rồi!
Lạc Vân Hải kéo cửa sau ra, một bé trai kháu khỉnh nhảy xuống, ngay sau đó, lại thêm một bé trai giống như đúc đứa trước nhảy xuống, cuối cùng, các nhân viên nữ của Quốc Hào khổ sở mím môi, một người phụ nữ, một người phụ nữ mang nhẫn giống anh bước ra, chắc hẳn là người vợ thần bí trong lời đồn!
Cả nhà bốn người, trông rất hạnh phúc, xem ra hoàn toàn không có cơ hội rồi!
Lạc Vân Hải ôm Kỷ Đào Đào bước vào khách sạn, không thèm liếc mấy cô nhân viên đang xếp hàng kia lấy một cái, vẻ mặt lạnh lẽo khi chuyển sang nhìn Hạ Mộng Lộ thì bỗng trở nên rất dịu dàng, “Chỗ này được cho là một trong năm chỗ đáng ăn nhất cả nước!”
“Vậy chắn hẳn rất mắc?” Hạ Mộng Lộ ôm chặt Kỷ Khanh Khanh. Lần đầu tiên cô đến nơi sang trọng thế này, cũng may ăn mặc xem như phù hợp, nhưng sảnh lớn tráng lệ vẫn khiến cô hơi khẩn trương.
“Nếu em thích kinh doanh khách sạn, mua lại cũng được!” Anh không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều đến mức xài hoài không hết!
Hạ Mộng Lộ nuốt nuốt nước bọt. Kẻ có tiền đáng ghét!
Vào một phòng riêng xong, Hạ Mộng Lộ cầm thực đơn lên xem, vừa thấy giá những món trên đó, hút một hơi, chậm rãi khép lại, “Cái đó...... Nếu không chúng ta đổi chỗ khác đi?”
“Không sao! Thích ăn gì cứ gọi thoải mái!” Đột nhiên Lạc Vân Hải phát hiện anh vẫn chưa cho Hạ Mộng Lộ tiền tiêu vặt, người khác bao nuôi tình nhân cũng phải tốn hàng triệu, huống chi là vợ hợp pháp. Nghĩ vậy anh bèn móc bóp ra, rút một thẻ bạch kim đưa qua, “Xài tùy ý!”
“A! Đã quá!” Nhân viên phục vụ nuốt nước miếng. Đúng là người chồng tốt!
Hạ Mộng Lộ cầm tấm thẻ lên, “Bên trong có bao nhiêu?”
Lạc Vân Hải thản nhiên nói, “Đủ để mua khách sạn này!”
Mua...... Mua Quốc Hào? Hạ Mộng Lộ run tay, nhiều tiền như vậy? Nghe tụi nhỏ nói, đã lấy được hai mươi triệu từ tay anh, chẳng lẽ là thật? Cô run giọng hỏi, “Anh.... ... Anh nói thiệt hay giỡn?” Tại sao lại cho cô tiền? Kỳ lạ, người không biết còn tưởng cô là vợ nhỏ của anh đó!
“Tôi giống nói giỡn à? Vợ của Lạc Vân Hải tôi sao có thể không có tiền xài thoải mái? Chờ sau này em nghĩ thông, tất cả tài sản của tôi, một nửa là của em, cho nên.......” chờ người phục vụ đi khỏi, anh tiếp tục nói, “Cho nên khi nào chúng ta mới đi ly hôn? Rồi đăng ký kết hôn chính thức?” Anh không phải Hoắc Hâm, anh là Lạc Vân Hải!
Hạ Mộng Lộ cất thẻ vào giỏ xong, hừ lạnh nói, “Tôi không thích ly dị!” Cho rằng như vậy là cô sẽ đi vào khuôn khổ? Không thể nào, nhiều nhất chỉ có thể giống như ba mẹ cô! Đó đã là cực hạn vì nể mặt tụi nhỏ, nếu không ngay cả gặp cô cũng chẳng thèm.
Người này thật là.... ........ Lạc Vân Hải tiếp tục dụ dỗ, “Thật ra kết hôn rất có lợi! Trước khi kết hôn hãy làm một bản hiệp nghị, nếu ly hôn, một nửa tài sản của tôi sẽ về tay em. Tài sản của tôi không ít, là người giàu có nổi tiếng thế giới! Hạ Mộng Lộ, em không nghĩ lại sao?” Trước kia không phải cô rất yêu tiền?
“Đây là hai chuyện khác nhau. Hơn nữa, tiền đủ xài là được rồi, nhiều làm gì? Chết cũng có mang theo được đâu? Hiện giờ tình cảm của anh tôi và Vũ Hinh rất tốt, tiền đồ sáng lạn, không cần tôi lo. Cha mẹ tôi thì đã già, lại không muốn yên ổn dưỡng lão, nhất định phải kinh doanh khách sạn. Nói cách khác, dù tôi cho cha mẹ tiền, cha mẹ cũng không lấy. Về phần tụi nhỏ, tôi và anh cùng nuôi, anh đi tìm thuê một căn phòng gần nhà anh để tôi dọn qua!”
Lạc Vân Hải thầm nghĩ, xem ra mẹ anh đi một chuyến cũng không phải công cốc, “Xung quanh nhà tôi đang ở không có phòng nào tốt cả. Vầy đi, dù sao căn biệt thự gần biển kia cũng đang bỏ không, em hãy thiết kế lại, xong xuôi chúng ta sẽ ở chung. Yên tâm, chỉ là ở chung một nơi, còn vẫn đường ai nấy đi! Dù tôi có tiền, nhưng tiền này cũng không phải nhờ gió thổi tới, tách ra ở riêng, tiền điện tiền nước cũng không ít, hơn nữa hai ta ở chung, phòng sẽ đứng tên hai người, hơn nữa, tất cả phí phát sinh sẽ do tôi phụ trách!”
Hạ Mộng Lộ hừ một tiếng, “Tự nhiên ân cần, không phải lừa gạt thì cũng là ăn trộm!”
“Chẳng phải tôi vì tụi nhỏ sao? Em nghĩ lại xem, chúng ta ở riêng sẽ ảnh hưởng xấu tới sự trưởng thành của các con, đúng không?” Lạc Vân Hải nói xong sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.
Kỷ Đào Đào càng nghe càng kích động, “Đúng đó mẹ! Rất tốt! Gần đây ba ba nói, ba ba sẽ kết hôn rồi có con, vậy ba ba sẽ không còn thương tụi con nữa! Chỉ có cha là vẫn thương tụi con thôi!” Ở chung với cha, có thể ngày ngày được ăn tôm hùm to, thi được chín mươi lăm điểm còn được đi Disney chơi. Từ sau khi biết cha, cuộc sống của bọn họ tốt hơn rất nhiều, không còn sợ phải đi ngủ vòm cầu nữa. Hơn hết là cha rất uy phong, vừa rồi có rất nhiều người cúi chào cha!
Hạ Mộng Lộ hận tới mức không thể trực tiếp cởi giày ra đập tới, thấy vẻ mặt hài lòng của Lạc Vân Hải bèn nói, “Nếu anh không có tiền, chắc chắn bọn nhỏ sẽ không tiếp nhận anh!”
“Thật sao? Các con, nói cho mẹ biết, nếu cha không có tiền, các con vẫn sẽ thích cha chứ?” Lạc Vân Hải tự tin hỏi.
Hai đứa nhỏ vừa định mở miệng thì thấy dưới bàn duỗi đến hai bàn tay, một bàn tay có hai tờ hai trăm, một bàn tay có hai đồng hai xu. Hai đứa nhỏ, mỗi đứa rút một tờ hai trăm, cùng nhau gật đầu, “Vẫn thích ạ!”
Hạ Mộng Lộ trợn to mắt, “Tại sao?” Thầm nghĩ, hai đứa này, sao bỗng dưng không mê tiền nữa rồi? Đành cất tiền vào bóp lại.
Kỷ Khanh Khanh miễn cưỡng nói, “Cô giáo nói, cha mẹ và con cái là người một nhà. Cha mẹ phải ở chung một chỗ, ngủ chung với nhau. Cho nên về sau mẹ phải ở chung với cha!”
“Mẹ!” Kỷ Đào Đào cọ cọ vào lòng Hạ Mộng Lộ.
Hạ Mộng Lộ hít sâu một hơi. Hừ, hai đứa thật biết nghe lời cô giáo! Cho rằng nói vậy cô sẽ chịu ở chung với anh? Ngu ngốc! “Ăn cơm, ăn cơm!”
“Chúng ta sẽ dọn tới biệt thự gần biển đó phải không ạ?” Kỷ Khanh Khanh nhận lấy tờ hai trăm Lạc Vân Hải lén đưa dưới bàn, hỏi tới. Cha quả là càng ngày càng biết chuyện! Mẹ quả là càng ngày càng nhỏ mọn, hai xu thì đủ mua cái gì? Chẳng lẽ vẫn nghĩ hai cậu là con nít đang bú sữa?
Hạ Mộng Lộ thấy ba cha con làm ra vẻ tội nghiệp nhìn cô, thầm nghĩ, dù sao thuê phòng gần nhà anh cũng chỉ cách mấy trăm mét, ở chung có lẽ dễ dàng hơn một chút, đỡ cho bọn nhỏ phải chạy đi chạy lại. Hơn nữa, nếu cô không dọn qua, chắc chắn Trình Thất sẽ không để yên cho cô, đã nói mỗi bên đều nhường một bước, Hạ Mộng Lộ cô nói được thì làm được!
Hạ Mộng Lộ bất đắc gật đầu, “Dọn!”
“Cha mẹ, hai người sẽ rất hạnh phúc!” Cha đúng là cha, ra tay rất hào phóng, càng ngày càng thích cha rồi!
Dĩ nhiên, thế này không có nghĩa là bọn cậu phản bội mẹ. Hai cậu kiếm tiền chẳng phải cũng vì để giảm bớt gánh nặng cho mẹ sao? Hơn nữa cha không hề bắt nạt mẹ, cũng không bắt nạt hai cậu. Cha vừa có tiền, lại đẹp trai, uy phong. Trên hết là không hề giống những người khác, mỗi lần bị chọc tức thì sẽ đánh hai cậu. Thật ra hai cậu tự biết,, mỗi lần bị hố, cha đều giận muốn chết, nhưng vẫn không hề trách mắng hai cậu. Có lẽ đó mới chính là cha!
Hai cậu thấy được, cha hoàn toàn không quan tâm những bạn nhỏ khác, trong mắt cha chỉ có hai cậu! Cha tựa như một ngọn núi to lớn, đứng bên cha rất an toàn, không sợ phải ngủ vòm cầu, không sợ bị người khác bắt nạt! Thật ra, cha chỉ là mới nhìn trông rất hung, nhưng là người rất tốt, có cảm giác ngay cả ba ba cũng không sánh bằng. Tối thiểu, cha sẽ không có con với người phụ nữ khác, sẽ không bỏ rơi ba mẹ con cậu. Lúc đầu, cứ tưởng cha tiếp cận hai cậu là vì mẹ, nhưng sau lại phát hiện không phải, cha thật sự thích hai cậu.
Lạc Vân Hải thở phào một hơi, xem như khổ tới cùng cực thì niềm vui tới, chỉ cần ở chung một chỗ, không sợ không dỗ được Hạ Mộng Lộ.
Ba mươi lăm tuổi còn có con được không? Lúc không có thì mong con trai, khi có rồi lại mong con gái! Con gái sẽ rất thân với cha, sẽ giống như Vũ Hinh, được tất cả mọi người yêu thương. Con gái anh nhất định sẽ là đứa bé xinh đẹp nhất trên thế giới!
Còn làm sao để có con gái? Có câu có công mài sắt, có ngày nên kim! Phải cố gắng!
Sau khi đồ ăn được dọn lên hết, Lạc Vân Hải tự tay gắp cho Hạ Mộng Lộ, “Không ly hôn thì không ly hôn! Dù sao tôi chính là Hoắc Hâm, Hoắc Hâm chính là tôi! Cha Hoắc là cha nuôi của tôi, cũng không khác gì cha ruột!” Cuộc sống sao có thể không có điều không như ý? Cô không chịu ly hôn, chứng tỏ vẫn chưa quên được A Hải. Nhưng nói đi nói lại, AHải chẳng phải là anh sao? Cần gì tự ghen với bản thân?
Hạ Mộng Lộ nhìn ba cha con vui vẻ ăn uống, cõi lòng lạnh lẽo như được một dòng nước ấm bao quanh. Cô không thể không thừa nhận, Lạc Vân Hải là một người cha tốt. Kỷ Lăng Phong nói đúng, hai đứa nhỏ rất bướng bỉnh, không mấy người chịu được, nhưng anh hoàn toàn không để ý, chẳng lẽ vì máu mủ tình thâm?
Nếu như....... Nếu như ngày đó anh chỉ cần nói một câu, ‘cho anh chút thời gian’, chỉ năm chữ, cô đã không khổ sở như vậy. Hoặc có lẽ nếu lúc đó cô không bỏ đi mà ráng chờ thêm ba tháng, có lẽ hôm nay đã khác. Năm năm oán hận, không phải nói quên là dễ dàng quên được!
Anh tự nguyện đề cập đến việc nếu có ly hôn, một nữa tài sản của anh sẽ thuộc về cô, đây là điều rất nhiều người phụ nữ cầu còn không được. Anh nói ra dễ dàng như vậy, chứng tỏ anh chắc chắn sẽ không ly hôn, nhưng điều cô thật sự mong muốn không phải những thứ này. Chỉ cần anh luôn chung thủy với cô, ở bên nhau suốt đời, không chia lìa là được.
Năm năm qua, người theo đuổi cô không phải không có, nhưng cô đều từ chối, chấp nhận một mình nuôi con, đây chính là sự trung thành với tình yêu của cô!
Hạ Mộng Lộ giả bộ vô tình hỏi, “Anh có từng phản bội tôi chưa?”
Lạc Vân Hải nghe vậy ngơ người, thì ra vấn đề là ở đây sao? Có không? Có, anh nhớ anh có hôn Bảo Nhi, có sờ chỗ không nên sờ. Nếu Hạ Mộng Lộ kết hôn với người đàn ông khác, và hai người vuốt ve lẫn nhau như vậy, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ, mặc dù không có làm tới cuối cùng, nhưng như vậy cũng đã chẳng khác gì phản bội!
Quả nhiên, cô đã hỏi điều không nên hỏi?
Hạ Mộng Lộ thấy gương mặt khó xử của Lạc Vân Hải, bèn nhún vai nói, “Cứ coi như tôi chưa từng hỏi, ăn cơm đi!”
“Trước kia tôi và cô ấy là vợ chồng.... ... Cho nên....... Không tính là vấn đề lớn, đúng không?”
Hạ Mộng Lộ không lên tiếng.
“Xin lỗi! Về sau tôi tuyệt đối sẽ không phản bội em!” Lạc Vân Hải ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, không thể không bỏ đi tôn nghiêm nói xin lỗi.
“Anh có hay không chẳng liên quan gì tới tôi đâu cả! Tôi đã nói, chúng ta không có khả năng! Anh không cần giải thích với tôi, cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi!”
Thì ra lòng vẫn còn rất đau! Đúng! Bọn họ vốn là vợ chồng, cô có tư cách gì mà trách anh? Nhưng đây là vấn đề nguyên tắc, một khi vi phạm nguyên tắc, thì sẽ không có cơ hội nữa!
Lúc anh trời đi đã tạo thành thương tổn không thể bù đắp cho cô, cả thân thể anh cũng phản bội đoạn tình cảm này, vậy tại sao cô phải tha thứ anh? Trước kia anh và Thái Bảo Nhi như thế nào, cô không so đo, dù sao khi đó, chẳng ai biết ai. Nhưng khi đã biết nhau, yêu nhau, giao cả bản thân cho anh, thì không có khả năng không để ý! Nếu không do nghe nói rất nhanh sau đó anh đã quay về Phổ Đà tìm cô, thì cả liếc anh một cái cô cũng chẳng thèm!
Lạc Vân Hải thở dài. Lúc đầu, biết rõ không quên được, vẫn cố ý làm trái cố gắng quên đi, giờ thì hay rồi, tự đưa mình vào ngõ cụt! May mắn lúc đó, đầu óc anh rất loạn, không làm ra chuyện quá khích, nếu không thần tiên trên trời cũng không giúp được. Anh biết, Hạ Mộng Lộ đang hiểu lầm, cho rằng lúc về anh đã lên giường với Bảo Nhi, nhưng hiện giờ không thể nói cho cô biết sự thật, bởi vì chưa phải lúc.
Đây chính là lợi thế để anh có thể có con gái, tất nhiên phải chờ đến thời khắc mấu chốt mới mang ra. Chuyện này lại một lần nữa giúp anh hiểu ra một đạo lý, đàn ông luôn phải bình tĩnh, xúc động chính là ma quỷ!
Nói gì thì nói, lúc đó anh cố gắng quên cô, quả thật rất tàn nhẫn, đúng là lỗi của anh, điều duy nhất anh có thể làm là từ từ bù đắp cho cô, “Không nói thì không nói, ăn nhiều một chút!”
“Dọn nhà?” Kỷ Lăng Phong kinh ngạc kêu lên, nháy mắt ngộ ra, cười nói “Làm lành rồi?”
“Làm lành cái gì? Là vì tôi nghĩ cho hai đứa nhỏ và cậu. Suốt ngày chúng cứ lẽo đẽo theo cậu, thì lúc nào cậu mới kết hôn được? Tôi không muốn làm trễ nãi chuyện của cậu. À, cậu và Thái Bảo Nhi hoàn toàn không có khả năng đâu, mau chấm dứt sớm đi!” Hạ Mộng Lộ khom lưng gom tất cả quần áo dơ nhét vào máy giặt.
Ngày mai cô sẽ đi thiết kế lại ngôi biệt thự gần biển kia, tối nay phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao đó cũng là nhà cô và bọn nhỏ ở. Không thể qua loa.
Kỷ Lăng Phong nhún vai, “Lời này cậu đã nói một trăm lần rồi! Tôi vẫn sẽ trả lời như cũ, tôi đã chọn Bảo Nhi! Cô ấy nói, chỉ cần tôi có xe, có tiền, sẽ gả cho tôi. Tôi đã gửi tranh tới buổi đấu giá, chờ tranh của tôi bán được năm mươi vạn, tôi sẽ đặt vấn đề với Bảo Nhi!” Dựa vào danh tiếng của thầy anh, anh nghĩ lúc đó nhất định sẽ có nhiều người đến, chẳng mấy chốc anh sẽ được mọi người biết tới.
Dừng! Hạ Mộng Lộ thầm châm chọc, Thái Bảo Nhi sẽ gả cho cậu ta? Quỷ cũng không tin! Nhà người ta nằm trong top năm top một trăm trên thế giới về mức độ giàu có, gia sản hàng tỷ đồng, sẽ coi trọng tên họa sĩ nghèo như cậu sao?
“Đừng cả ngày nghĩ đến chuyện cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Bảo Nhi không thể nào thích cậu đâu!” Nếu không do thấy nhờ theo đuổi Bảo Nhi mà cậu ta rốt cuộc chịu thay đổi bản thân, cô thật muốn chỉ vào mũi cậu ta nói cho cậu ta biết sự thật. Nhưng cô sợ một khi làm vậy, Kỷ Lăng Phong sẽ hoàn toàn sụp đổ, sớm biết có ngày hôm nay thì đã nói cho cậu ta biết sự thật từ đầu rồi! Chẳng lẽ cậu ta thật sự không nhận ra sự chênh lệch tuổi tác giữa cậu ta và Thái Bảo Nhi sao?
Kỷ Lăng Phong hất hất tóc mái, “Cậu chờ xem đi! Cậu dọn đi cũng tốt, như vậy lần sau Bảo Nhi tới, chúng tôi cũng có không gian riêng! Lạc Vân Hải mới là người cha đúng nghĩa của tụi nhỏ, cả nhà cậu đoàn tụ, tôi rất vui, sẽ chúc phúc cho nhà cậu! Thật lòng đó!”
Hạ Mộng Lộ cười khổ. Chúc phúc? Chúc phúc cái gì?
Nhà họ Lạc.
Trình Thất trợn mắt nhìn Lạc Vân Hải, “Mày vừa nói gì? Mẹ già rồi nghe không rõ, lập lại lần nữa đi!”
Đào Đào và Khanh Khanh thấy tình hình không ổn, vội chạy xuống lầu dưới tìm ông nội. Chỗ thị phi không thể ở lâu, để tránh bị liên lụy!
Lạc Vân Hải gãi ót, ho khan nói, “Con và Mộng Lộ sẽ ở chung với nhau!”
“Thằng nhóc không có tiền đồ! Không có đàn bà mày không sống được đúng không?” Đáng chết! Sao bà lại sinh ra một thằng con vô dụng như vậy chứ? Đã nói cách cô gái kia càng xa càng tốt, nó lại nhích càng ngày càng gần.
“Mẹ, mẹ không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Cũng không cảm thấy con nợ cô ấy? Lúc đầu nếu không nhờ cô ấy, con đã sớm bị nước biển cuốn đi rồi, là cô ấy cho con cơ hội sống sót, sau đó con lại nói đi là đi. Dù sao, con cảm thấy con nợ cô ấy rất nhiều, cả đời cũng không trả hết! Về sau mẹ đừng tới làm phiền cô ấy nữa!”
Trình Thất tức muốn hộc máu, giơ tay vặn lỗ tai Lạc Vân Hải, “Mày nghe kỹ cho mẹ, mẹ không bao giờ thừa nhận nó là con dâu!”
Lạc Vân Hải thản nhiên nói, “Con thừa nhận là được rồi! Mẹ yên tâm, chúng con dọn ra ngoài ở sẽ không khiến mẹ phải ngột ngạt!” Không biết ai cứ luôn mắng anh là độc thân!
“Ý mày là muốn trở mặt với mẹ? Được, tụi mày cút đi đi! Để cháu lại, muốn đi đâu thì đi!”
Lạc Vân Hải cau mày, tại sao càng nói càng bế tắc? “Mẹ, mẹ biết chuyện này là không thể nào! Trừ phi, mẹ đi xin lỗi cô ấy, con tin cô ấy nhất định sẽ thường dẫn hai đứa nhỏ về thăm mẹ!”
“Rầm rầm rầm!”
“A!”
Hai đứa nhỏ che miệng, bà nội thật uy vũ!
Lạc Vân Hải bị Trình Thất đá bay khỏi phòng, nằm lăn trước cửa.
Trình Thất trợn mắt trừng Lạc Vân Hải, “Trình Thất này từ sáu tuổi đã bắt đầu là xã hội đen, đến nay gần mấy chục năm, còn chưa đứa nào dám để mẹ mày đi xin lỗi! Mày đừng quên, lúc trước nếu không nhờ mẹ, Long Hổ sẽ rơi vào tay mày? Cánh cứng rồi nên bắt đầu phản lại mẹ? Nói xin lỗi? Mày thấy có khả năng không? Nó quỳ ngoài cửa suốt mười ngày, mẹ mày còn không thèm nhìn, chứ đừng nói đi xin lỗi! Nói cho nó biết, nhà họ Lạc không cung nổi nó!”
“Mẹ đừng ép con!” Lạc Vân Hải tức giận đứng dậy.
“Biến! Đồ con bất hiếu!”
Lạc Vân Hải tức giận đi xuống lầu, thấy Lạc Viêm Hành, phiền muộn nói, “Mẹ quá đáng quá rồi!”
Lạc Viêm Hành cười cười, “Cũng chẳng phải ngày một ngày hai! Có thể do có hiểu lầm gì đó.... ...”
“Hiểu lầm? Mẹ chạy tới kêu Mộng Lộ cút đi! Cút đi đâu? Hoàn toàn chẳng quan tâm tới suy nghĩ của con! Con chờ năm năm, vất vả lắm mới chờ được, vậy mà mẹ lại nói cô ấy cút đi. Cha nói cho mẹ biết, con nhất định sẽ cưới Mộng Lộ, nên mẹ đừng làm quá, chớ để cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo! Cháu không có mà con cũng không!” Lạc Vân Hải thấy Lạc Viêm Hành vẫn thản nhiên như chuyện không liên quan, bèn nói “Con và Mộng Lộ sẽ kết hôn chính thức lần nữa. Từ đây tới đó, nếu mẹ còn tìm cô ấy gây phiền toái, con sẽ tự sát!”
Lạc Viêm Hành hừ lạnh, “Tự sát? Chết thử cho cha coi!”
Lạc Vân Hải đen mặt, “Cha! Mẹ cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bức Mộng Lộ tới đường cùng! Cô ấy mà chết, con cũng không muốn sống! Như vậy chẳng có lợi gì cho cha và cả cái nhà này. Hơn nữa, trước nay con và cha luôn cùng một phe chiến đấu với mẹ, con chết, cha tự chiến đấu một mình đi!”
“Đừng, đừng, đừng! Việc này cứ giao cho cha! Con ngàn vạn lần đừng chết! Yên tâm, giao cho cha!”
“Cha dẫn mẹ đi xin lỗi Mộng Lộ một tiếng đi, cô ấy vẫn rất tôn trọng cha! Hôm nay vất vả lắm con mới dỗ được cô ấy chịu ở chung, ai cũng đừng mong phá đám!” Lạc Vân Hải nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Kỷ Khanh Khanh kéo tay Lạc Viêm Hành, lo lắng hỏi, “Ông nội, bà nội có đánh ông nội không?”
Lạc Viêm Hành làm vẻ mặt khinh bỉ, “Đánh ông? Bà ấy dám sao?” nói xong, sửa sang lại áo ngủ, hùng dũng bước lên lầu.
“A! Ông nội giỏi quá! Ông nội cố lên!” Kỷ Đào Đào sùng bái siết chặt nắm tay, bước theo Lạc Viêm Hành.
Lạc Viêm Hành được thể, hét lớn, “Bà càng ngày càng kỳ cục.... ...”
“Rầm rầm rầm!”
“A!” Lạc Viêm Hành bị đá mấy cái, mặt mũi sưng húp lên.
“Anh quyết định về sau chọc ai thì chọc nhưng không được chọc bà nội!” Kỷ Đào Đào nói với Kỷ Khanh Khanh.
Lạc Viêm Hành thấy cửa đã bị khóa trong, nhìn hai đứa nhỏ một cái, đứng lên xoa xoa mặt.
“Ông nội, ông sao rồi?” Kỷ Khanh Khanh kéo tay Lạc Viêm Hành hỏi.
Lạc Viêm Hành không nói gì, kéo hai đứa nhỏ xuống lầu.
“Ông nội ông sao rồi?”
Lạc Viêm Hành vẫn lạnh mặt đi xuống.
Đáng chết! Trình Thất! Bà đúng là càng ngày càng không coi ai ra gì! Sau lưng không nói, nhưng trước mặt bọn nhỏ cũng phải giữ chút thể diện cho ông chứ! Đều do ông quá cưng chiều bà, nên giờ mới hung dữ gặp ai cũng cắn thế này, cứ như người ta mắc nợ bà! Con trai ba lăm rồi, muốn cưới ai chính nó không biết tự suy nghĩ sao? Không cho cưới đúng không? Ông cứ nhất quyết phải Hạ Mộng Lộ làm con dâu mới được, để xem ai thắng ai!
Trình Thất ôm ngực ngồi trên sô pha hờn dỗi. Bà thật không hiểu, cái kiểu con gái không biết lễ phép thế kia, sao con bà lại thích đến mê mệt? Dám gọi bà là bà già không nên nết! Trước mặt còn nói vậy, không biết sau lưng đến mức nào nữa? Muốn bà chấp nhận một đứa con dâu không tôn kính bà, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây! Không có một chút lễ phép nào! Còn làm như mình ghê gớm lắm! Chẳng qua là ỷ vào có thằng con bất hiếu của bà cưng chiều mà thôi!
Sớm muộn gì cũng bị bọn họ làm cho tức chết! Nếu không phải sợ con trai trở mặt thành thù, bà đã sớm dẫn người đến phá tan nhà họ Hạ rồi.
Báo cảnh sát tóm nó?
Hừ, nó tưởng nó là ai chứ?
Hôm nay là buổi đấu giá tác phẩm của Kỷ Lăng Phong. Rất đông người tới. Có lẽ nếu không nhờ danh tiếng của thầy Mạc như sấm bên tai, thì không cách nào thu hút được nhiều người như vậy.
Thái Bảo Nhi kéo thấp mũ lưỡi trai xuống, chen vào đám người, đến trước chỗ đặt bức tranh của Kỷ Lăng Phong.
Vẫn là bức tranh bị thất bại nhiều lần của Kỷ Lăng Phong, vẽ tòa nhà đối diện nhà họ Kỷ, được đặt tên là ‘Bóng hình xinh đẹp trong mây’, với chủ đề một cô gái đang chăm chú đọc quyển sách trong tay trên lầu cao nhất, tóc cô tung bay theo gió, lộ ra nụ cười xinh đẹp. Bên chân cô gái là một mảng mây mù, làn váy trắng tinh chập chờn trong mây. Bút pháp nhẵn nhụi, cả người và vật đều sinh động như thật, có thể nói, hoàn toàn không thua gì thầy Mạc.
Cô gái trong tranh chính là Thái Bảo Nhi!
Kỷ Lăng Phong, quả nhiên tôi không nhìn lầm cậu!
Phía sau sân khấu, Kỷ Lăng Phong đang bồn chồn đợi tới lúc đấu giá.
Mặc dù đã gửi tranh đến đây nhưng anh vẫn không có lòng tin, sợ nghe thấy những tiếng giễu cợt, sợ nghe thấy người ta chỉ trả giá mấy ngàn. Từ năm sáu tuổi, anh đã bắt đầu học vẽ với thầy Mạc. Đó là lần đầu tiên thầy Mạc tới Trung Quốc, nhờ duyên phận đưa đẩy, thầy thấy anh đang vẽ lung tung trên tường, bèn lại hỏi tại sao anh có thể vẽ liên tục hai giờ không ngừng như vậy. Anh trả lời: anh không biết! Chỉ cần vẽ tranh, là anh sẽ quên hết mọi thứ xung quanh.
Kết quả, thầy Mạc nhận anh làm học trò. Sau đó thầy nói cho anh biết, muốn vẽ tranh, lòng phải tĩnh như nước lặng, và hết sức kiên nhẫn. Những thứ này anh đều có đủ, nhưng thầy đã mất nhiều năm như vậy, mà anh vẫn chưa hoàn thành được một bức tranh nào cả. Anh biết, không phải do anh tệ, mà vì thầy quá xuất sắc, anh sợ làm mất mặt thầy. Tuy có người ra giá năm ngàn nhân dân tệ đòi mua hết những bức anh vẽ, nhưng anh đã từ chối.
Nếu hôm nay bán không được cái giá lý tưởng, anh sẽ ngừng vẽ!
“Tổng giám đốc, nhanh lên một chút! Tổng giám đốc xem bức tranh này đi, chính là công ty của chúng ta!”
“Ôi! Họa sĩ Kỷ vẽ công ty của chúng ta?” Một người đàn ông trung niên mập mạp vội vã chen tới phía trước, “Chậc chậc chậc, thật không ngờ công ty chúng ta lại đẹp tới mức này! Thật sự rất đẹp! Chút nữa, mặc kệ thế nào cũng phải mua cho được!”
Thái Bảo Nhi nghiêng đầu, thấy người đàn ông kia ăn mặc sang trọng, thầm nghĩ, làm sao đây? Trong tranh có cô, nên thuộc về cô là hợp lý, lại là bức tranh hoàn chỉnh đầu tiên của Kỷ Lăng Phong, rất có giá trị kỷ niệm! Đối với cô mà nói, bức tranh này là một bảo vật vô giá!
“Xem ra bức tranh đầu tay của họa sĩ Kỷ hấp dẫn không ít bạn bè tới thưởng thức! Chúng ta đều biết họa sĩ Kỷ là học trò của thầy Mạc Bân nổi tiếng thế giới, cũng là học trò duy nhất của cả đời thầy! Nhưng hơn mười năm nay, họa sĩ Kỷ vẫn chưa tung ra một bức tranh hoàn chỉnh nào, dù vậy, rất nhiều bức nửa thành phẩm của họa sĩ đã được đẩy tới giá năm con số. Chỉ là nửa thành phẩm mà đã được thành tích như vậy, có thể thấy năng lực của họa sĩ Kỷ đáng được mong đợi tới mức nào!
Chúng ta luôn thắc mắc tại sao họa sĩ Kỷ mãi vẫn luôn không vẽ một bức hoàn chỉnh, thì hôm nay, nó đã có mặt ở đây, ngay trước mắt mọi người! Và không ai biết cô gái xinh đẹp trong bức tranh này là ai, các nhà nghệ thuật luôn thích bí ẩn mà, vì vậy tôi cũng không biết.... ...... Bây giờ đấu giá xin được phép bắt đầu, khởi đầu là một vạn!”
“Năm vạn!”
“Mười vạn!”
“Mười một vạn!”
Thái Bảo Nhi cố gắng kiềm chế, ngồi im. Cô thật muốn xem bức tranh đó có thể bán được năm mươi vạn hay không.
“Ba mươi chín vạn!” Người đàn ông trung niên lúc nãy lên tiếng, thầm nghĩ, chút tiền này so với bức tranh từ tay họa sĩ Kỷ vẽ, thật không đáng nhắc tới. Công ty do một tay ông xây dựng nên, chưa bao giờ nghĩ sẽ được họa sĩ Kỷ ưu ái thế này. Khi nhìn bức tranh này, ông bỗng nhớ lại những khó khăn lúc mới bắt đầu xây dựng sự nghiệp, vậy nên ông mua nó không phải để quảng cáo cho công ty, mà để giữ riêng cho bản thân.
“Bốn mươi vạn......”
“Sáu mươi bảy vạn.... ...”
Mọi người lần lượt giơ bảng hiệu báo giá. Đến cuối cùng, cơ hồ đã ngừng hết, chỉ còn người đàn ông kia kêu giá.
Người dẫn chương trình không ngờ bức tranh này sẽ được yêu thích đến vậy, kích động hô to, “Sáu mươi bảy vạn lần một, sáu mươi bảy vạn lần hai.......”
“Bảy mươi vạn!”
“Ồ!”
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cô gái bỗng nhiên hô giá.
Thái Bảo Nhi thản nhiên giơ bảng lên.
Người đàn ông kia cau mày, cũng giơ bảng lên. “Bảy mươi lăm vạn!”
Thái Bảo Nhi nhìn về phía ông ta. Kỷ Lăng Phong cũng không phải đã chết, cậu ta sẽ còn vẽ nữa, ông giành với tôi làm gì?
Cô không thèm giơ bảng nữa, đứng dậy hô to, “Một triệu!”
Người đàn ông kia cắn răng thầm nghĩ, người điên này ở đâu ra vậy? Một triệu không phải là con số nhỏ, danh tiếng họa sĩ Kỷ lại chưa tới mức đó.... ... Thôi, đành từ bỏ vậy!
“Một triệu lần một, một triệu lần hai, một triệu lần ba! Ok! Như vậy chúc mừng cô gái này.... .....”
Sau sân khấu, Kỷ Lăng Phong nghe nói bán được một triệu, hai chân mềm nhũn, sém chút ngã quỵ, nhếch môi cười ngây ngô.
Thầy! Con thành công rồi, thật sự thành công rồi! Bảo Nhi, em chờ tôi tới cưới em đi! Chồng em rất biết kiếm tiền đó!