Tiên Sinh Xã Hội Đen, Ở Riêng Đi
Chương 12: Người một nhà hạnh phúc
"Wey, A Hải, anh đã nói gì với bọn họ hả ? Tôi thấy bọn họ rất hoảng sợ!" Hạ Nguyệt Đình kiểm tiền lại, mắt nổi đom đóm, cô đời này cũng chưa thấy qua nhiều tiền như vậy
Hạ Hưng Quốc đem anh kiểm tra một phen, ừ, còn tốt không chút bị thương, nếu không phải vì bộ xương già này, ông cũng sẽ không để người ngoài mạo hiểm, lúc nãy trong lòng cảm giác có chút ấy náy nhưng giờ không còn, nhưng nếu đã là một phần tử trong khách sạn, liền có nghĩa vụ đồng cam cộng khổ.
Mặc dù mẹ Hạ không cười ra tiếng, nhưng cũng không ngậm miệng được: "A Hải, cậu thật có bản lãnh, nói nhanh lên, sao cậu hù dọa bọn họ được vậy?"
Lạc Vân Hải thật thà lắc đầu: "Con cái gì cũng không nói, chỉ liếc nhìn bọn họ!"
Quay. . . . . . ? Hạ Mộng Lộ lấy tay đặt lên bả vai anh, mạnh mẽ kéo thấp xuống, nhìn chằm chằm cặp mắt đen nhánh cũng không chớp, anh ta nhìn ba người kia cũng như vậy sao, nhìn cả nữa ngày, nhưng cũng không thấy gì khác thường?
‘ ba! ’
Con ngươi của cô linh động, búng tay cười tà nói: "Nhất định bọn họ là nhìn trong mắt A Hải lộ ra sát khí, cho nên sợ xảy ra án mạng, liền cụp đuôi chạy trốn, có câu nói, lăng sợ cứng rắn, cứng rắn sợ liều mạng, nhất định là như vậy!" Nếu không thì tại sao nha, A Hải cũng không phải là yêu ma quỷ quái, sao có thể dọa bọn họ sợ như thế?
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là như vậy!
Cùng lúc đó, ba người đã chạy trốn đến bến tàu và trốn trong góc phòng run lẩy bẩy, tên cao giơ tay lên run rẩy, chỉ về phía khói đằng xa hít mạnh một cái, run rẩy đôi môi nói: "Lạc. . . . . . Lạc. . . . . . Người nham hiểm!"
Tên béo dùng sức kẹp chặt đáy quần, đúng, hắn đã tè ra quần, mới vừa rồi hắn đã nói cái gì? Không có gì quá đáng chứ?
"Tại sao Lạc Vân Hải lại ở chỗ này? Điều này không thể, không phải hắn ta đang ở nước ngoài cử hành hôn lễ sao? Có phải hay không chúng ta nhìn lầm rồi?" Tên lùn kéo thấp cái mũ xuống, như vậy chín vị phụ tá không ở đây rồi? nhân vật như thế cũng tới địa phương nhỏ này du ngoạn? thật không có khoa học, một đường đi tới không bị người ta giết hại, cái này lại càng kì quái, Chín vị phụ tá chuyên lấy mạng người khác kia, từ trước đến giờ một tấc cũng không rời, sao lại thay đổi vậy?
Nhất định là nhìn lầm rồi, nhìn lầm rồi. . . . . .
Tên béo lấy máy vi tính từ trong hành lý ra, sau khi mở máy, liền tìm kiếm những hình của Lạc Văn Hải.
"Mẹ ơi, là là là hắn!"
Hận không thể đem máy vi tính ném ra xa, xong rồi, lần này chết chắc rồi, nói không chừng bọn hắn đã sớm bị súng chỉa ngay ót rồi, ai không biết Lạc Vân Hải là một tên tên tàn nhẫn? Mới vừa rồi còn gọi hắn ‘ tiểu tử ’, rồi còn đánh hắn, xong rồi xong rồi.
Trong tấm ảnh là người đàn ông giống như hóa thân con rồng đen, lạnh lẽo vô tình, tư thế ngồi cao thượng, áo khoác màu đen mở ra, áo sơ mi trắng cổ mở, com lê màu bạc che lưng làm nổi bật lên thân hình hoàn mỹ không tỳ vết, hai chân bắt chéo, quần tây màu bạc, thậm chí ngay cả giày da cũng làm cho anh nổi bật, khuôn mặt cực kì đẹp trai, con mắt mang theo tia rét lạnh, dù là nhìn một cái, cũng làm cho người ta thấy sợ hãi.
Một tay ôm cô dâu của mình, bộ dáng rất thân mật.
Bên cạnh có chín người phụ tá xưng vương ở các nơi, cũng phải gọi anh ta một tiếng anh Hải, thứ người như thế ai không sợ?
Một bang hội hay tổ chức nào có thể làm cho cán bộ quốc gia nhẫn nhịn được? Chỉ có bang Long Hổ thôi.
"Béo ca, chúng ta đi nhanh đi, nói không chừng Long Hổ ở đây làm buôn bán gì lớn, và ở nơi này nằm vùng, nên giờ sẽ chưa đến giết chúng ta đâu!"
"Được! Đi đi đi! Về sau cũng không đến chỗ này nữa !"
"Dầu hành hải hạt dưa đến!"
"Cua đồng hấp!"
"Cá lóc kho tàu!"
Dưới màn đêm cực kỳ thân thiện trong một nhà tiêu chuẩn nông dân, đối với Hạ gia mà nói, e rằng vài chục năm cũng chưa từng sống động như vậy, Hạ Mộng Lộ thấy cha ngồi ở chủ vị, mẹ ngồi ở vị trí kế bên, thật không biết bao nhiêu vui vẻ, lúc này mới thấy giống người một nhà, mặc dù mẹ vẫn khinh thường nói với cha một câu, nhưng có thể ngồi chung một bàn cô cũng thỏa mãn rồi.
"Cậu tên A Hải đúng không? Nghe nói cậu mất trí nhớ, tiểu tử, cậu yên tâm, trong lúc cậu chưa nhớ lại, chúng ta sẽ đối đãi cậu giống như người nhà, nếm thử một chút tay nghề của chú!" Ba Hạ đem một con cua đồng để vào chén của anh, tự hào nói: "Không phải là chú khoe khoang, trên đảo này, cua đồng ở chỗ này là ngon nhất!"
Lạc Vân Hải hơi câu nệ, hai tay cầm đôi đũa gật đầu liên tục, cười nói: "Cám ơn chú!"
"Cám ơn cái gì? Đây vốn làm lễ chúc mừng cậu!" Hạ Hưng Quốc đột nhiên lại gần kê vào lỗ tai nói: "Chú đã hơn mười năm không cùng vợ chú ngồi chung một mâm cơm!" Sau đó vui vẻ vì Lạc Vân Hải rót rượu, phóng khoáng nói: "Đây là rượu lâu năm, chú không bỏ được nó, cạn chén!"
"Cạn chén!" Lạc Vân Hải bưng ly rượu lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi dâng hết món ăn lên, Hạ Mộng Lộ bên người Lạc Văn Hải, gắp lên một miếng bào ngư đưa qua: "A Hải, anh ăn nhiều một chút, tôi cũng vậy không khách khí!" Dứt lời, cũng gắp một miếng bỏ vào trong chén mình, thật là thơm, lần đầu tiên có thể quang minh chánh đại ăn món ăn xa xỉ này, đột nhiên cảm thấy thật hạnh phúc a.
Mẹ Hạ hừ lạnh nói: "Tự mình muốn ăn cứ việc nói thẳng, không lễ phép gì hết, người lớn còn chưa có ăn đâu!" Có ai tham ăn như con gái bà sao?
"Hắc hắc!" Hạ Mộng Lộ cười cười xin lỗi, chỉ trách tay nghề cha quá tốt, đặc biệt là lần anh trai sắp xa nhà, cha làm một con úc long, đến bây giờ vẫn còn thấy ngon tận trong tủy: "Chỉ cần người một nhà vui vẻ, cả đời ăn cơm trắng rau dưa cũng không sao cả!"
Lạc Vân Hải nhíu mày: "Cô sẽ cam tâm cả đời ăn cơm trắng rau dưa sao?"
Khóe miệng Hạ Mộng Lộ giật giật, trợn mắt nói: "Tôi ở trong lòng anh kém cõi vậy sao? Nếu không phải vì lý tưởng, tôi cũng sẽ không lừa người ta, hơn nữa, loại người như vậy vốn nên trừng trị, một ngàn tám mà thôi, tôi sẽ là một ngôi sao trong tương lai, ở nước ngoài học tốt để trở về Trung Quốc đóng góp cho xã hội, nay còn có người nước ngoài đầu tư vào, đầu tư có hiểu hay không?" Thật coi cô như người tham hư vinh sao?
"Ha ha, cô muốn ra nước ngoài? Học cái gì?" Lạc Vân Hải đùa giỡn hỏi.
"Chị đó, ngày ngày nằm mơ có năm mươi vạn để học thiết kế nội thất, năm mươi vạn, đoán chừng khi chị góp đủ, cũng đã vào quan tài rồi!" Hạ Nguyệt Đình dẹp qua tất cả phiền muộn, cố gắng cười trêu ghẹo, Đúng vậy a, khó khi được người một nhà cùng ngồi chung một bàn, không thể làm mất hứng được.
"Ai nói? Chờ chị gả cho người có tiền, chồng chị sẽ giúp chị hoàn thành ước muốn, hơn nữa khi chị trở thành một thiết kế sư nổi tiếng, các người không phải là gà chó lên trời* sao?" Hạ Mộng Lộ không suy nghĩ đúng sai liền phản bác.
*Gà chó lên trời : cả họ được nhờ
‘ Bốp! ’
Mẹ Hạ gõ đầu cô một cái: "Ai là Gà? Ai là chó? Ăn cơm của con đi!" Sau đó trừng mắt nhìn chồng bà: "Chỉ một lần này thôi, về sau khi không cho phép, thì đừng đến nơi này!"